Chương 35

Đàm Tự sau khi kick Lăng Nguyên ra khỏi nhóm, tình thần sảng khoái không ít, anh ngẩng đầu nhìn hai người phụ nữ trung niên ngồi đối diện.

“Chuyện dì nói…” Anh dừng lại một chút, “Cháu nói thẳng đi, cháu sẽ không quản.”

“Hai đứa từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, nó giờ lầm đường lạc lối, cháu là một người anh trai cũng nên kéo nó trở lại chứ.” Đang nó là mẹ của Lăng Nguyên, dì của Đàm Tự.

Người ngồi bên cạnh dì là người phụ nữ có địa vị cao nhất trong Đàm gia.

Cũng là mẹ của Đàm Tự, mẹ Lăng đoán rằng bản thân không thể thuyết phục được, vì vậy đã kéo mẹ của anh vào.

Đương nhiên, đến cũng không có ý nghĩa gì.

“Dì còn kéo về không được, cháu làm sao mà kéo?” Sắc mặc Đàm Tự không đổi, “Cậu ta đã không nghe dì, thì làm sao có thể nghe cháu.”

Mẹ Lăng kéo kéo góc áo mẹ Từ, để bà nói giúp mấy câu.

Mẹ Lăng cầm cốc trà lên, nhấp một ngụm, bình thản đáp đáp: “Không nói biểu đệ của ngươi nữa, ngươi gần đây có động tĩnh gì không?”

“Không có.” Đàm Tự vẻ mặt điềm tĩnh.

Mẹ Lăng mắt trợn tròn__nói là đến giúp đỡ chuyện của Lăng Nguyên, sao lại nói đến chuyện con trai chị rồi!

Phong cách hai người đều mang một vẻ chỉnh chu, nhìn theo cách nào cũng ra một cặp mẹ con đúng mực.

Mẹ Đàm từ trong túi lấy ra mấy tấm ảnh, trải ra trên bàn: “Xem xem, có người nào vừa mắt ngươi không.”

“Không có, đều không đẹp bằng mẹ.” Đàm Tự khéo léo vỗ mông ngựa, nhìn cũng không thèm nhìn, “Mẹ, mẹ không phải là xem mấy tính tiết phim truyền hình máu chó chứ, những thứ này là học từ đâu vậy?”

Mẹ Lăng người đã thất bại vô số lần từ những bức ảnh đối tượng xem mắt, bày mưu tính kế cho mẹ Đặng đang an tĩnh ngồi bên cạnh, một câu cũng không nói.

Mẹ Đàm rõ ràng không chịu thua: “Nhất định phải đi gặp một người.”

Đàm Tự: “Không gặp, gần đây rất bận, không có thời gian rảnh.”

Mẹ Đàm sớm đã tính trước loại câu trả lời này, bà sờ tay vào trong túi, lại vất ra một bức ảnh.

Trên ảnh là một con rùa, bên cạnh đặt con dao làm bếp.

Con rùa này là vật nuôi của Đàm Tự, nuôi hơn 9 năm rồi, trong bức ảnh nó đang thò đầu ra ngoài, nhìn vào máy ảnh, dáng vẻ thật thà, năm mơ cũng không nghĩ đến bản thân đã trở thành: “Cụ rùa.”

“Không đi cũng được,” Mẹ Đàm nói, “Ngươi bận như vậy, hôm nào về nhà, cho ngươi một nồi canh bồi dưỡng thân thể.”

Đàm Tự biết rõ mẹ mình nói được làm được, nói là mùng 1, tuyệt đối không giữ con rùa đến 15.

Khoé miệng anh hơi giật giật: “…cuối tuần.”

Mẹ Đàm nở nụ cười hài lòng: "Vậy thì xem thử, cô gái nào hợp với mắt con hơn?"

Đàm Tự tuỳ tiện liếc nhìn, nhìn thấy một khuôn mặt trẻ thơ với đôi mắt long lanh và tóc mái được cắt một cách kỳ lạ, chỉ có một chút dài ra khỏi trán, ngốc nghếch và dễ thương.



Anh dùng ngón trỏ gõ hai lần: "Cô ấy đi."

Mẹ Đàm hơi ngạc nhiên, trong số ít cô gái nếu xét về ngoại hình thì đây phải là người xếp cuối cùng.

Cũng không phải là khôngg ưa nhìn, chỉ là cô gái nhìn có chút nam tính và ngốc ngếch.

Nhưng dù sao bà cũng không quan tâm, chỉ cần con trai thích là được, bà lại cất tấm ảnh vào túi: "Thời gian và địa điểm mẹ sẽ thông báo cho con."

Rời khỏi nhà Đàm Tự, mẹ Lăng nhịn không được nói: “Nói là đến để giải quyết chuyện con, sao ngược lại thành xong chuyện của chị rồi?”

“Chị còn có cách nào sao?” Mẹ Đàm nhìn cánh cửa hận rèn sắt không thành thép: “Đã gần 30 tuổi rồi, bên cạnh nó đừng nói nữ nhân, ngay cả nam nhân đều cũng không có, lão độc thân, nói ra thật mất mặt.”

Mẹ Lăng: “…”

Tài liệu sẽ được giao trước giữa tháng 10. Vì lễ Quốc khánh còn có lịch khác, Túc Duy An chỉ có thể tăng cường khối lượng công việc của mình.

Tăng ca vô cùng cấp bách, bảng vẽ tay hỏng không đúng lúc.

Hôm nay vẫn bị Đàm Tự kéo vào văn phòng.

Lúc gọi đồ ăn, Túc Duy An vô cùng khó xử, ngượng ngùng một hồi lâu mới nhỏ giọng: “Tự ca, hôm nay tôi mua thức ăn ở căngtin đem lên được không?”

Đàm Tự đóng tập hồ sơ: “Những món hôm qua không thích?”

“Hết tiền rồi.”

Đàm Tự nghiêng đầu nhìn anh, cảm thấy Túc Duy An lúc này không khác gì viết lên trên mình ba chữ "Tiểu Cùng Quỷ”*.

“Cậu không cần đưa tiền cho tôi, cấp trên mời nhân viên ăn cơm là lẽ tất nhiên.”

Tân binh Túc Duy An lập tức bị Đàm Tự thuyết phục, nhưng cậu vẫn xoa đầu: “…quá đắt rồi.”

Đàm Tự hừ một tiếng, đặt tài liệu xuống.

“Đi thôi.” Anh đứng dậy.

Túc Duy An ngơ người: “Đi đâu?”

“Căng tin.”

Bộ phận thiết kế không cần tăng ca, nhưng thật ra thì cũng thỉnh thoảng cần, hiện giờ vừa hay có mấy bàn nhân viên đang ăn, nhìn thấy hai người vừa vào nhà ăn, tất cả đều giật mình.

Đàm Tự hai tay đút vào túi quần, đứng sau Túc Duy An thúc dục: “Đi nhanh lên.”

Túc Duy An như một chú cừu bị bỏ lại, theo âm thanh cũng gia tăng tốc độ.

Không cần xếp hàng, hai người rất nhanh gọi cơm xong, đĩa cơm của Đàm Tự toàn bộ là cá và thịt, bên cạnh một ít rau xanh để lấp vào chỗ trống.



Nhìn lại Túc Duy An, hai phần rau xanh, một quả trứng kho xì dầu, hết rồi.

Thẻ của Túc Duy An còn dư một ít, hai đĩa ăn từ trong cửa sổ đưa ra, cậu vội vàng lấy thẻ ra, đưa cho Đàm Tự đang đứng gần máy quẹt thẻ: “Quẹt thẻ của tôi.”

Đàm Tự cảm thấy câu nói này nghe có chút kỳ quái, không cầm cũng không nói gì.

Túc Duy An: “Bên trong thẻ vừa hay còn ít tiền…”

“Tôi là ông chủ.” Đàm Tự nói.

Túc Duy An ngẩng đầu nghi ngờ: “?”

“Cả cái căng tin này đều là của tôi, trả tiền cái gì?” Đàm Tự lấy đĩa cơm.

Sau khi Đàm Tự đi, mặt Túc Duy An có chút đỏ, cúi đầu hỏi dì nấu anh trong cửa sổ: “Dì à, phần cơm của cháu hết bao nhiêu?”

“Cậu cùng ông chủ đến ăn cơm, đương nhiên là không cần trả tiền rồi.”

“…”

Túc Duy An ngoan ngoãn ngồi đối diện Đàm Tự, vừa dơ thìa lên, nghĩ đến gì đó, hỏi: “Tự ca, anh uống canh không…Tôi tiện thể lấy cho anh một bát?”

“Ân”

Đi tới thùng sắt bên cạnh lấy hai bát canh, Đàm Tự vừa nhấp một ngụm, lông mày cau lại ghét bỏ: “Đây là canh tiêu bột ngọt à?”

Túc Duy An: “…miễn phí, có là tốt rồi.”

Đàm Tự không nói chuyện, cũng không động vào bát canh, còn đem bát canh của Túc Duy An để ra xa, không để cho Túc Duy An uống nữa.

Túc Duy An đau khổ liếc nhìn vài cọng hành lá xắt nhỏ lơ lửng bên trên, liền im lặng cúi đầu nhặt cơm.

Tuy là món xào nhưng Túc Duy An luôn cảm thấy nó ngon hơn phần thức ăn order bên ngoài hôm qua.

Ăn được vài miếng, trên đĩa ăn liền thừa một khoảng nhỏ.

Nó ngay lập được được lấp đầy bởi miếng thịt lợn.

Túc Duy An còn đang ngơ ngách, Đàm Tự lại gắp thêm một miếng thịt nữa đến.

Gắp xong, Đàm Tự ném đôi đũa thừa lên trên bàn, để nó không có cơ hội sử dụng lần hai.

Đàm Tự: “Thân thể nhỏ bé của cậu không xứng với tiền lương tôi phát.”

“…sau khi phát lương, tôi sẽ ăn uống cẩn thận.” Túc Duy An mặc dù thấy câu nói của đối phương có chút đạo lý, cậu nghĩ một lúc, lại bồi thêm một câu: “Sắp đến mùa đông rồi, tôi mặc dầy hơn một chút, nhìn qua,… sẽ béo hơn một chút.”

Đàm Tự một bên miệng không nhịn được nhấc lên.

“Mau chóng ăn cơm.”