Chương 33

Đàm Tự: “Đũa còn cầm không được?”

“Cái kia…” Túc Duy An chỉ vào số tiền, mặt đau khổ.

Cậu vốn nghĩ ăn xong chia tiền trả Đàm Tự.

Kết quả bây giờ chia đôi ra cũng hơn 700 tệ, thật là muốn cái mạng nhỏ này của cậu mà, tháng này tiền ăn còn lại chưa đến 1000 tệ, lại chi ra 700…

Đàm Tự hiển nhiên không nhìn ra sự bối rối của cậu: “Không hợp khẩu vị?”

“Không phải,” Túc Duy An nhỏ giọng: “…quá đắt rồi.”

“Tôi trả tiền, cậu bận tâm cái gì?” Đàm Tự hỏi.

Túc Duy An nhặt đũa lên bỏ vào thùng rác, may mà quán ăn có cho mấy đôi đũa, sợ là cũng không nghĩ đến đồ ăn nhiều như thế này chỉ có hai người ăn.

Cậu không tiếp tục trả lời Đàm Tự, trong lòng nghĩ cứ ăn đã, nhất định phải ăn một cách vui vẻ, nếu không số tiền này tiêu một cách oan ức rồi.

Người bên cạnh đột nhiên bắt đầu ăn như hổ đói, Đàm Tự dừng tay: “…Cậu ăn chậm thôi, tôi không tranh của cậu.”

Túc Duy An phát âm không rõ: “…ừm”

Bữa cơm tối kết thúc, Túc Duy An cảm thấy da bụng của mình đều sắp nứt ra rồi.”

Sau khi đem hộp đồ ăn vất đi, len lén đi vào lối đi ăn toàn, lấy điện thoại ra cẩn thận tính toán số dư số tiền hiện tại.



700, tiền thanh toán cho đồ ăn ngoài…

120 tiêu trong một tuần, nghĩ đến thôi đã xót xa, đến mức mà cậu trở về văn phòng vẫn còn mang vẻ mặt thê lương chán nản.

Đàm Tự không hiểu, cậu nhóc này đi vất rác trở về sắc mặc không biết tại sao liền biến đổi rồi.

Nhẽ nào trên đường bị dì lao công bắt nạt? Không phải chứ, anh nhớ là mấy gì lao công trên tầng đều rất hoà nhã ah.

Anh tuỳ tiện nhìn liếc một cái rồi thu hồi ánh mắt tiếp tục xem tài liệu.

“Vẽ mấy phác thảo mấy nhân vật?”

Túc Duy An dừng bút: “…một người, còn có một người ngày trước đang vẽ.”

“Tiến độ của cậu sao lại chậm như vậy?” Giỏng điệu vô cùng khinh thường.

Nói xong, Đàm Tự đứng dậy bước đến đằng sau cậu.

Người đàn ông trên màn hình ăn mặc như một ninja, với đôi lông mày cau có, nhắm một mắt và có những cử chỉ kỳ lạ trên tay.

Điểm nổi bật của bức ảnh này là phía sau ninja có rất nhiều vũ khí được giấu kín, tạo thành một vòng tròn, trong đó có hai vũ khí đang lao ra khỏi màn hình, và một vài chiếc lá gãy rơi vãi trong không khí, rất giật gân.

Đàm Tự không ngần ngại khen ngợi: “Chất lượng cũng được.”

Túc Duy An phát hiện Đàm Tự rất thích đứng sau cậu.

Dáng người Đàm Tự cao, mỗi lần như vậy đều như bao phủ lấy cậu, làm cho không khí không thể đi qua.



Cậu đang muốn nói gì đó, điện thoại trên bàn đổ chuông, hai chữ Hà Khoan xuất hiện trên màn hình.

Túc Duy An cầm lấy điện thoại: “… tôi ra ngoài nghe điện thoại.”

“Không cần, tôi hiện tại không bận.” Đàm Tự ung dung nói.

“…”

Túc Duy An vuốt nút nghe, Hà Khoan người lớn tiếng thô, trong văn phòng yên tĩnh không cần bật loa ngoài cũng nghe được.

“An An, cậu sao lại không trả lời QQ của tôi?!” Hà Khoan ngữ khí kích động: “Chuyện lớn ah!”

“Sao vây?” Túc Duy An đưa loa ra xa một chút, không chịu nổi rụi rụi tai.

Đàm Tự ngồi bên cửa sổ, toàn bộ hành động này đều bị anh thu vào tầm mắt.

Anh phát hiện chỉ cần ấn nhẹ nhàng, tai của Túc Duy An liền bị ấn bẹp xuống, sau đó tựu nhẹ nhàng dựng lên.

Đàm Tự đột nhiên nhớ ra lời bà Đàm nói, đàn ông tai mềm cả tin, sợ vợ, vợ quản khắt khe.

Anh không nhịn được nhấn vào tai mình.

Cụp.

Rắn chắc, có chút đau.