Chương 32

Túc Duy An trong khoảng thời gian này bận rộn, cậu phải vẽ khuôn mẫu của hai nhân vật.

Một là cô gái xếp thứ nhất Qs-7 năm ngoái, còn có một nhân vật ảo khác của trò chơi, ninja.

Đang vẽ bịt mặt cho ninja, hai tiếng gõ cửa vang lêm, thu hút ánh nhìn của mọi người.

Đàm Tự mặc áo sơ mi trắng, tay áo dài đến khuỷu tay, anh nhìn quanh văn phòng, cuối cùng dừng lại trên người Túc Duy An.

Túc Duy An nhanh chóng cúi đầu.

“Để tạo điều kiện thuận lợi cho các thông báo của công ty, mỗi nhóm dự án tạo một nhóm WeChat.” Đàm Tự nhàn nhạt nói.

Một người nhanh chóng tiếp lời: “Phó chủ tích, chúng tôi đã…”

“Túc Duy An.” Đàm Tự trực tiếp cắt lời, “Cậu tạo một cái, xử lý thông tin nhóm, xác minh rồi thông qua.”

Túc Duy An sửng sốt, ngẩng đầu chớp mắt nhìn hắn.

"Hoàn thành trong vòng hai ngày."

Đàm Tự buông xuống câu nói này, xoay người rời đi, để lại trong phòng làm việc mấy người sững sờ.

Bầu không khí thật khó xử.

Trầm Thần là người đầu tiên phản ứng lại, cô nhanh chóng xé tờ giấy trắng, viết ID WeChat và tên WeChat của mình lên đó rồi đưa cho Túc Duy An: "An An, đây là ID WeChat của chị. Nhớ thêm chị vào khi em mở nhóm."

“…Dạ.” Túc Duy An vẫn còn trong trạng thái chưa hiểu gì, ngây ngốc cầm tờ giấy.

Ngay sau đó, Lưu Dân Nhiễm cũng đến và đưa cho cậu một tờ giấy: "WeChat."

Túc Duy An vội vàng đứng lên, dùng hai tay cầm lấy.

Mặc dù người khác không hài lòng, nhưng họ vẫn điền thông tin và gửi qua, một vài người lúc giao lên còn bày ra bộ mặt khó chịu, mặc dù Phó chủ tịch chỉ đích danh Túc Duy An thêm người, nhưng bọn họ dám chắc Túc Duy An không dám làm ra cái chuyện mờ ám không cho họ vào nhóm, vì vậy cũng không hoảng

Sau đó, Túc Duy An ngoài việc vẽ tranh, còn phải dành thời gian để làm bảng khai cho nhóm wechat.

Lúc tan tầm, những người khác đã đi hết, Túc Duy An vẫn ngồi đó không động.

Đầu có chút nặng, Túc Duy An vô thức quay đầu, trực tiếp đối mặt với…phía dưới thắt lưng của người phía sau.

Cậu sửng sốt một lúc rồi nhanh chóng rời ghế sang một bên mới dám ngẩng đầu lên.



“Cậu mỗi lần đều chọn đúng lúc tôi tăng ca để thể hiện bản thân sao?” Đàm Tự hỏi.

“Không phải…” Túc Duy An nhỏ giọng giải thích, “Bảng vẽ của tôi bị hỏng rồi.”

Đàm Tự nhấp một ngụm cà phê trong tay: "Mua."

"... Gần đây không có tiền," Túc Duy An giọng nói càng nhỏ, "Tháng sau tôi thay cái mới, như vậy sẽ không tốn nhiều điện của công ty."

“Tôi thiếu mấy kilowatt tiền điện à?” Đàm Tự buồn cười: “Đem đồ công ty về mà dùng.”

Túc Duy An xoa xoa đầu: “Không, không cần, tôi về luôn đây.”

Nhìn cậu thu dọn balo, Đàm Tự không kiên nhẫn hừ một tiếng, đột nhiên nghĩ đến cái gì, giữ tay cậu.

Mu bàn tay có cảm giác ấm áp, Túc Duy cả người bị cứng đơ, không dám động loạn.

“Cậu thu dọn đồ đạc, đến phòng tôi vẽ.” Đàm Tự nói.

Túc Duy An hồi phục lại tinh thần, nhanh chóng rút tay về.

“…Ah?”

“Dù sao đúng lúc tôi cũng tăng ca, nhanh chóng thu dọn, sau đó qua đây.” Đàm Tựu quay người, chỉ vào ánh đèn trên đỉnh đầu, “Tiết kiệm điện.”

“…”

Không phải nói không thiếu tiền điện sao….

Túc duy An do dự nhưng vẫn là ngoan ngoãn ôm bảng vẽ sang.

Không có cách nào khác, một nhân vật phải vẽ ra nhiều góc nhìn, cậu vốn dĩ đã đi sau người khác rất nhiều không nỗ lực làm sao được.

Khi vào phòng làm việc, Đàm Tự đang ngồi trên sofa đọc tài liệu, phía trước bàn làm việc đã được dọn dẹp sạch sẽ, hiển nhiên là nhường chỗ cho cậu.

“Ngoại trừ phần mềm vẽ, những tập tin khác không được động.” Đàm Tự không ngẩng đầu.

“…Được, cảm ơn Tự ca.”

Kết nối bảng vẽ tay, Túc Duy An một giây cũng không dám lãng phí, tay cậu so với bình thường còn nhanh hơn.

Âm thanh duy nhất trong văn phòng là tiếng click chuột không thường xuyên và tiếng Đàm Tự lật trang giấy.

“Danh sách wechat thông kê xong chưa?” Đàm Tự đột nhiên nhớ đến gì đó, phá vỡ sự im lặng.



‘Thông kê xong rồi, tôi đi lấy cho anh xem?” Túc Duy An nói rồi đứng dậy.

“Ngồi đi, tôi xem thứ đó làm cái gì?” Đàm Tự nhíu mày: “Bị người trong công ty bắt nạt sao?”

“Không có.” Túc Duy An nhanh chóng đáp lời, bởi vì cậu cho rằng cái đó cũng không tính là “bắt nạt”, chỉ là sự cô lập nhỏ, đối với cậu mà nói…đã là rất tốt rồi.

“Ngốc như vậy, là tôi tôi cũng bắt nạt cậu.” Đàm Tự cười chế nhạo, tiếp tục lật tài liệu trước mặt, “Ai bắt nạt cậu thì gạch tên ra khỏi danh sách.”

Túc Duy An bối rối quay đầu: “Tại sao?”

“Dạy cậu bắt nạt, học đi.”

Tin nhắn thông báo của công ty căn bản không cần thông qua wechat, các văn bản đều đúng giờ gửi vào điện thoại của nhân viên.

Túc Duy An im lặng một hồi, mới ngoan ngoãn đáp ứng.

Sau khi có được câu trả lời thỏa đáng, Đàm Tự nhướng mày rất nhiều, lấy điện thoại di động ra: "Lại đây gọi đồ ăn ngoài."

“Tôi không ăn, anh tự gọi đi.” Nói xong, Túc Duy An bổ sung thêm: “Tôi có thể đi lấy giúp anh.”

“Không ăn đồ ăn ngoài thì ăn cái gì?” Đàm Tự hỏi.

“…Mỳ ăn liền.” Nói đến mỳ ăn liền. Túc Duy An liền nghĩ đến cái cốc đó, má không kìm được phiếm đỏ.

…Chiếc cốc đó cuối cùng cũng bị cậu niêm phong vào tủ.

“Không được.” Đàm Tự gạt bỏ, mở thực đơn ra, “Qua đây gọi đồ, nếu không bảng vẽ tay sẽ bị tịch thu.”

Túc Duy An: "... Anh gọi món, tôi không kén chọn."

Nửa tiếng, Túc Duy An ngoan ngoãn ăn đồ ăn phía trước.

Nói là đồ ăn ngoài, đồ ăn đều được đặt trong hộp thuỷ tinh, đầy đủ thịt và rau, rất mỹ vị, các nguyên liệu của nước súp cũng rất ngon.

Cậu khẽ nhai thức ăn, phát hiện túi ni lông đựng đồ rơi trên mặt đất, cúi xuống nhặt lên, trên túi ni lông có một danh sách.

Tổng số tiền: 1562 tệ.

...... Bữa ăn này là 1562! ?

Đôi đũa trong tay Túc Duy An đều kinh hãi.