Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cấp Trên Luôn Trêu Chọc Tôi!!!

Chương 25

« Chương TrướcChương Tiếp »
Túc Duy An: [Chuyển cho bạn- ¥ 40000]

Cậu suy nghĩ một lúc, lặng lẽ gửi đi một câu.

Túc Duy An: Chú à, vừa rồi tài khoản của cháu bị hack ... cháu có tiền, chú lấy lại đi.

Đặng Văn Thuỵ nhanh chóng trả lời: Cái gì? Thông tin bị rò rỉ chứ? Bọn hacker chết tiết.

Túc Duy An: ... Không có [gượng ngượng cười.jpg]

Đặng Văn Thuỵ tất nhiên không nhận lại số tiền đã chuyển qua, nhưng Tô Duy An không vội, suy nghĩ một chút, bấm vào số điện thoại di động của Đặng Văn Thuỵ, chuyển thẳng vào Alipay của anh.

Vội vàng nói mấy câu, Đặng Văn Thuỵ nhanh chóng có công chuyện phải đi, Túc Duy An không có thói quen ngủ trưa, chuẩn bị động bút.

Nhân vật không ít, cậu suy nghĩ một lúc, liền quyết định vẽ cô gái xếp top 1 của Qs-7 năm ngoái trước, fan của cô gái đó số lượng rất ổn định, tuyệt đối sẽ không để rơi khỏi top 7.

Là giờ nghỉ trưa, nhưng lúc này trong phòng không một ai nghỉ ngơi, mội người đầu cắm đầu vào vẽ tranh, so với bộ phận thiết kế trước đây còn an tĩnh hơn.

Vừa vẽ được một ít, Trầm Thần bên cạnh đột nhiên ngó đầu qua, nhỏ giọng hỏi: “An An, giúp chị xem chỗ này, dùng màu gì thì được?”

Túc Duy An nghiêng người qua, đối phương vẽ một nam diễn viên trong nước hợp tác với "Hoạt Động Tuyệt Mật", anh ta đẹp trai tuấn tú, áo len rộng và quần rách, trên tay cầm một con dao găm, cằm nhếch lên một cách tự hào, Trầm Thần hỏi về màu sắc của chiếc áo len. Bức tranh đã được hoành thành hơn nửa, vừa nhìn thì đã biết là trước đó đã sớm bắt tay vào chuẩn bị trước.

Thực ra ngoại trừ Túc Duy An đang gấp rút với bản phác hoạ sơ bộ, những người khác đều đã chuẩn bị riêng từ trước, sau này nếu được công ty thông qua sẽ được lĩnh thêm tiền thưởng.

“Em cảm thấy…màu xanh lá hoặc màu đen đi.” Túc Duy An cũng đè thấp âm lượng.

“Giống với suy nghĩ của chị! Vậy rốt cuộc là màu xanh lá hay màu đen ah?”

“Đều thử một lần xem xem.”

“Hừ”



Trong văn phòng một người đàn ông không nhịn được phát ra âm thanh, như thể không hài lòng với cuộc đối thoại.

Lúc này, cửa văn phòng bị đẩy ra, mấy người trong bộ phận thiết kế đi vào, Túc Duy An lặng lẽ liếc nhìn, thật sự trùng hợp, trong số đó có hai người trong cuộc nói chuyện sáng nay.

Túc Duy An cúi đầu xuống, ngây ngốc nghĩ, không phải vì cậu không mua café, bọn họ lên đây để tra hỏi cậu chứ?

Người phụ nữ phía trước cười hỏi: “Nghiêm túc vậy à? Giờ nghỉ trưa cũng làm việc?”

“Các cậu sao lại đến đây?” Người đàn ông vừa nãy phát ra âm thanh quay người lại, ha ha cười.

“Chúng tôi nhàn rỗi a.” Trong phòng đều là người của bộ phận thiết kế trước đó, hai bên quen biết nhau, đều chào hỏi qua lại, trừ Túc Duy An và Trầm Thần vẫn ngồi một chỗ.

Một người phụ nữ trong số đó đến bên cạnh người đàn ông: “Thế nào rồi, cuộc họp nói những gì?”

“Có thế nói cái gì? Bảo chúng tôi vẽ tốt.” Nam nhân nhẹ giọng nói, vẻ mặt dương dương tự đắc.

“Cậu trong cuộc họp có ghi chú không?” Một giọng nam châm chọc vang lên từ ngoài cửa, mọi người sửng sốt, quay đầu lại nhìn.

Đàm Tự đút tay vào trong túi quần, mái tóc được chải bằng sáp một số sợi tóc đang rủ xuống phía trước: “Váy người khác vẽ thì quá dài, còn cậu thì vẽ ngắn đến nói người khác có thể trực tiếp khiếu nại rằng chúng ta là game di động khiêu da^ʍ, câu này cậu quên rồi?”

“…không quên, Phó chủ tịch.”

Đàm Tự không quan tâm anh ta, anh mắt quét qua xung quanh văn phòng, cuối cùng dừng lại ở trên người Túc Duy An.

Túc Duy An đang ngồi đối mặt với Trầm Thần, anh chỉ có có thể nhìn thấy bóng lưng của cậu, gầy gò, vai không rộng, mái tóc đen lộn xộn, có thể phủ qua cổ, có phần hơi dài, không có sức sống.

Túc Duy An bình thường không dám cử động, cậu mặc dù không nhìn, nhưng không biết tại sao, cậu cảm thấy người ở cửa nhất định là đang nhìn mình.

Trong lòng thầm nói: Đừng gọi tôi…đừng…



“Túc Duy An”

“…có.”

“Giữ eo thẳng, không gù lưng.”

Mọi người trong văn phòng: “…”

Vì vậy Phó chủ tích đến…để kiểm tra tư thế ngồi?

Đàm Tự đương nhiên không phải vì thế mà đến, anh quen vận động, ngồi không an phận, hơn nữa ngồi lâu dễ bị mọi loại thoái hoá, vừa nãy thời gian cuộc họp quá dài, anh không tự chủ đứng dậy đi đi lại lại.

Vách ngăn của bộ phận thiết kế trong suốt, vừa đi tới liền thấy Túc Duy An đang nghiêng nửa người đến bên cạnh Thẩm Trần, hai người đang xì xào không biết đang nói chuyện gì.

Bây giờ là giai đoạn quan trọng, tình yêu văn phòng? Không tồn tại.

Đúng, anh là đến chia cắt đôi uyên ương.

Túc Duy An thẳng người, nhưng vẫn quay lưng về Đàm Tự: “…Dạ”

Đàm Tự híp mắt: “Ra ngoài.”

Khẩu khí như một giáo viên chủ nhiệm bị học sinh yếu kém bức đến phát tức.

Học sinh yếu kém Túc Duy An cự tuyệt đứng trước bàn làm việc của Đàm Tự.

Đàm Tự lấy tờ ghi chú, trên đó viết nhanh vài chữ.

Anh nghĩ đến cái gì, đột nhiên hỏi: “Cậu xem đủ chưa?”

Túc Duy An cho rằng mình nhìn trộm bị phát hiện liền vội vàng rụt đầu lại: “…xin lỗi.”
« Chương TrướcChương Tiếp »