Chương 5.3

Đây là một cửa hàng may đo tư nhân nằm ngay trung tâm thành phố, nơi vải, cắt may và kỹ thuật đều được chọn lọc kỹ lưỡng, nghe nói các loại vải dùng để may ở đây còn cùng loại với các thương hiệu xa xỉ. Giá trị của chúng chắc chắn không hề rẻ.

Kỷ Nhiên khi thử đồ vừa nãy, quả thực đã từng có khoảnh khắc ao ước, thầm nghĩ nếu cậu cũng có thể mặc một bộ đồ đẹp như thế này thì tốt biết mấy.

Nhưng khi Hàn Thâm xuất hiện, cậu lại cảm thấy xấu hổ đến nỗi muốn lẩn trốn, tự cảm thấy xấu hổ vì những suy nghĩ của mình.

Kỷ Nhiên chưa bao giờ được mặc đồ tốt như vậy, hồi nhỏ cậu toàn mặc lại đồ của chị họ. Lớn lên một chút, bà ngoại sẽ đưa cậu ra thị trấn mua áo bông, vì rẻ nên chọn chiếc áo mỏng hơn, khiến mùa đông cậu rét tới nỗi run cầm cập, đôi tay nứt nẻ vì lạnh.

Khi học lớp 12, trường tổ chức lễ thành niên, hầu hết các gia đình đều sắm vest cho con trai để đồng hành cùng họ trong khoảnh khắc quan trọng của cuộc đời.

Kỷ Nhiên chỉ mặc đồng phục, ba mẹ quá bận công việc, ông bà ngoại lại ngại đường sá xa xôi tốn kém. Thế là Kỷ Nhiên một mình đứng giữa đám đông, chào đón tuổi mười tám sắp đến.

Cậu không trách cha mẹ, vì gia đình nghèo khó nào cũng vậy, ba mẹ nuôi cậu khôn lớn, lo cho cậu học đại học, thế là đã biết ơn rồi.

Ban đầu cậu không hề để ý, nhưng nhiều năm sau khi đứng trong cửa hàng may đo cao cấp này, nhìn thấy có người cẩn thận chọn quần áo cho con trai mình, lòng cậu không khỏi dậy lên một nỗi buồn khó tả.

"Cảm ơn, tôi không cần đâu."

Nói xong, Kỷ Nhiên quay người rời khỏi cửa hàng.

Từ nhỏ đến lớn, Kỷ Nhiên chưa bao giờ mở lời đòi hỏi bất kỳ điều gì.

Ba mẹ không ngừng kể cho cậu nghe về những khó khăn trong cuộc sống, về tiền bạc khó kiếm, khiến cậu trưởng thành sớm hơn nhiều so với bạn bè đồng trang lứa.

Cha mẹ rất hài lòng với điều này. Không có cha mẹ nào không thích một đứa con ngoan ngoãn, biết nghe lời, không phiền phức.

Nhưng trẻ con vốn dĩ có những nhu cầu của riêng mình, cần ăn, uống, chơi, khám phá thế giới, và cần cả tình yêu thương từ cha mẹ. Sự ngoan ngoãn, nghe lời đó thực chất chỉ là việc đứa trẻ kìm nén các nhu cầu của bản thân.

Kỷ Nhiên lại nhớ đến lần cậu vì áp lực công việc quá lớn mà gọi điện cho cha.

Khi đó, cậu chưa phải là cấp dưới của Hàn Thâm mà đang giúp một PM bên bộ phận huy động vốn. Tập đoàn Phong Thịnh giao cho các quản trị viên tập sự rất nhiều việc, Kỷ Nhiên phải làm đến nửa đêm chỉ với công việc chính, chưa kể còn phải xử lý việc riêng cho sếp. Lấy đồ hộ, mua cà phê, thậm chí còn giúp sếp dắt chó, đón con…

Lần đầu tiên Kỷ Nhiên có ý định nghỉ việc là khi sếp mượn cậu cho người khác để xử lý công việc cá nhân của họ.

Lúc đó, cậu cũng có một lời mời làm việc khác từ một công ty khác, nhưng lương không cao bằng Phong Thịnh, cậu không dám quyết định ngay, liền gọi cho cha để hỏi ý kiến.

Nhưng rất nhanh, Kỷ Nhiên hối hận vì quyết định này.

"Lãnh đạo coi trọng con đấy, phải thể hiện cho tốt."

"Không còn cách nào khác, mọi người đều như vậy, chịu đựng một chút rồi sẽ qua thôi."

"Đây chẳng phải là con tự chọn hay sao, khi trước ba bảo con về quê thi công chức, con lại không chịu."

"Sao con không chịu khổ được chứ? Áp lực công việc là bình thường, ai mà không có áp lực công việc? Ngày xưa ba còn phải dầm mưa dãi nắng ngoài công trường đấy..."

Kỷ Nhiên cúp máy.

Trong quá trình trưởng thành, cha của Kỷ Nhiên luôn vắng mặt. Dù Kỷ Nhiên có chủ động gần gũi, cậu cũng chỉ nhận lại được vài phản hồi theo một số kiểu nhất định, cứ như một nhân vật NPC với các câu thoại được lập trình sẵn.

"Ba không biết, con hỏi mẹ đi."

"Nếu ngày xưa nhà có tiền thì ba cũng là sinh viên đại học rồi."

"Con biết gì chứ, nghe lời ba đi, phải làm như vậy."

"Ba đập nồi bán sắt lo cho con ăn học, giờ cuối cùng cũng có thể hưởng phúc rồi."

Nhưng nghịch lý là, vừa thiếu vắng nhưng cha cậu lại cũng độc đoán, như thể ông là bầu trời của gia đình nhỏ này, thỉnh thoảng nổi hứng giáo huấn cũng khiến Kỷ Nhiên khổ sở.

Còn mẹ cậu thì…

Tối hôm đó, sau khi Kỷ Nhiên cúp máy với cha không lâu, cậu nhận được tin nhắn từ mẹ.

"Con đi xin lỗi sếp một tiếng đi, đừng làm họ giận."

"Ba cũng chỉ lo cho con, con lại cúp máy với ông ấy, ông ấy buồn chết đi được. Lát nữa nhớ xin lỗi ông ấy nhé."

"Em trai con học toán với tiếng Anh không tốt, cô giáo nói cần học thêm, tiền tháng sau con chuyển sớm chút nhé."

Kỷ Nhiên cảm thấy nghẹt thở đến không chịu nổi.

Cậu hiểu rằng cha mẹ chỉ là những người bình thường, cũng biết rằng cuộc sống của họ không hề dễ dàng.

Nhưng… nhưng…

Kỷ Nhiên lại nhớ đến cảnh mình thử đồ trong cửa hàng may đo, khi khoác lên mình bộ vest may riêng cho người khác, trông cậu có vẻ điềm tĩnh và tự tin, giống như những đứa trẻ sinh ra trong gia đình hạnh phúc, được nuôi nấng và chăm sóc chu đáo.

Vẻ ngoài rực rỡ, chỉ có bản thân cậu biết rõ, con người thật của mình tệ đến nhường nào.

Kỷ Nhiên trở về căn phòng trọ, lấy chìa khóa mở cửa chống trộm. Đây là căn hộ hai phòng ngủ, phòng khách và phòng ăn được ngăn lại thành phòng cho bốn người.

Mở cửa ra là một hành lang hẹp, không có cửa sổ, ánh sáng rất kém, còn phòng của Kỷ Nhiên chỉ là phần diện tích phòng ăn bị ngăn lại, diện tích chưa đến 10 mét vuông, nhưng dù vậy, tiền thuê mỗi tháng cũng đáng sợ, gần ba nghìn tệ.

Người khác có thể cảm thấy đây là điều đáng buồn, nhưng đây đã là môi trường sống thoải mái nhất mà Kỷ Nhiên có được trong suốt 20 năm qua.

Đây là một nơi thuộc về cậu hoàn toàn.

Vào nhà, Kỷ Nhiên ngồi trên giường một lúc, rồi mở tủ quần áo lấy ra bộ đồng phục JK.

Chiếc váy đã giặt tỏa ra một mùi hương nhè nhẹ, ngón tay cậu lướt qua những nếp gấp sắc nét của chiếc váy, trong lòng dâng lên một cảm giác bình yên kỳ lạ.

Đây không phải là bộ đồ bị cầm nhầm ở công ty lần trước. Sợ bị ai đó nhận ra, sau khi trả lại bộ đó, Kỷ Nhiên đã đổi sang một mẫu khác.

Cậu cao 1m76, nhưng vì cân nặng nhẹ và khung người nhỏ, sau khi cân nhắc, nhân viên tư vấn đề xuất cho cậu cỡ M.

Nhưng vẫn rộng quá, phần eo lỏng lẻo đến mức có thể luồn cả một bàn tay vào. Kỷ Nhiên đặt điện thoại lên bàn, mở camera trước rồi nhấn quay video.