Chương 83: Kháng Sợ Hãi

HẠNG S MÀ TÔI DƯỠNG THÀNH - CHƯƠNG 83: KHÁNG SỢ HÃI

****

Qua tiền sảnh, khung cảnh phía bên tay phải là những căn buồng được gia công gọn gàng đặt trải dài khắp phòng nuôi dưỡng. Chúng đủ lớn để được coi là phòng hơn là l*иg, và mỗi phòng đều được lắp đặt hệ thống hệ thống lọc không khí và điều chỉnh nhiệt độ, cũng như camera giám sát. Rõ ràng, căn nhỏ nhất có thể chịu được sức mạnh Bậc B cấp 10 và căn lớn nhất thì có thể lên tới A.

Kỳ lân đã được chuyển đến đây.

Tên của Peace và Blue cũng xuất hiện trên bảng tên các căn phòng. Mỗi lần tôi đi vắng, chúng sẽ ở đây và công việc chăm sóc sẽ được một Thợ Săn phụ trách.

Chiếc tổ từ Seseong đã được đặt tại một trong những căn buồng vô chủ, giờ nó thuộc về Comet.

- Sii shwik!

Con rồng nhỏ quấn chiếc đuôi dài quanh cổ tay tôi và khịt mũi với Blue đang lảng vảng bên ngoài. Do sự khác biệt về hạng cân và khả năng nên nó không thể trực tiếp lao vào cô nhóc, vì thế trông nó khó chịu ra mặt.

"Được rồi, được rồi. Blue không vào được đâu nên hãy an tâm ngủ ở đây nha."

Tôi để Blue và Chirpie vào phòng nuôi dưỡng. Mọi thứ của tôi vẫn còn ở ký túc xá, vì vậy tôi muốn về lấy chúng cùng bọn nhỏ. Thật ra cũng không có nhiều lắm, nhưng tốt nhất là nên tránh cố gắng vận chuyển đồ đạc khi mang theo lũ trẻ, đặc biệt là Blue.

Kang Soyoung rời đi để đi mua sắm, nói rằng cô ấy sẽ trang trí cho căn buồng của Comet. Chống mắt lên mà học tập đi, Han Yoohyun. Hãy nhanh chân ra ngoài và sắm ngay một chiếc giường cao cấp nhất cho thú cưng của mày đi, ít nhất là Peace.

"Cậu có thể sử dụng cổng mini lên tầng 2 miễn là cậu có chìa khóa đăng ký."

Sung Hyunjae nói, lấy ra một tấm thẻ có kích thước ngang bằng tấm danh thϊếp từ kho đồ, nó được làm từ đá ma thuật Cấp S cắt mỏng với một đoạn mã ghi trên đó. Mà tại sao tên đó lại được quyền giữ chìa khóa đăng ký?

"Tổng cộng có sáu khóa đăng ký, bốn trong số chúng thuộc về bốn bang hội, không tính MKC. Hai chiếc còn lại là của Han Yoojin-gun. Chúng đã được gửi đến Hội Haeyeon, vì vậy cậu chỉ cần tới và lấy nó thôi."

"Tôi không có bất kỳ quyền riêng tư nào ư?"

Tại sao anh lại phân chia và giữ chìa khóa nhà người khác?

"Có một cánh cửa khác bên trong, vậy nên đừng lo lắng quá."

"Nếu đó là một cánh cửa bình thường thì nó khác gì tờ giấy với những Hạng S cả."

"Không đến mức đấy- về ván gỗ? Nó được đặt làm đặc biệt mà."

Chẳng có gì khác biệt giữa những thứ dễ dàng vỡ tan chỉ bằng một cú đập đâu. Nhưng cũng không biết phải làm sao, vì ai mà biết được rằng có chuyện gì sẽ phát sinh trong nhà tôi chứ.

"Các bức tường bao quanh ngôi nhà có thể chịu đựng được một Thợ Săn hệ chiến đấu Hạng A trong khoảng 30 phút."

"Bền thật."

"Tất nhiên, da của một con rồng bọc thép Hạng 3 đã được sử dụng làm vật liệu bên ngoài mà. Xử lý nó khá khó, vì vậy một Thợ Săn Hạng A sẽ gặp nhiều khó khăn."

"Cảm ơn rất nhiều. Trong nước chưa xuất hiện hầm ngục nào chứa những con rồng bọc thép Hạng 3, hẳn chúng ta đã phải nhập hàng từ nước ngoài nhỉ?"

Chìa khóa nhà được gửi cho Haeyeon nên tôi không vào trong được. Nhưng tôi tin rằng nó chắc chắn đã được xây lên rất tốt.

Sau đó, Sung Hyunjae giải thích mấy điều thừa thãi về phòng đào tạo, phòng bảo trì, phòng tiếp tân, v.v. Tôi cảm thấy tội cho Song Taewon khi miệng của anh ta liên tục bị chặn, vì vậy tôi đã cố gắng tiếp chuyện theo cách của riêng mình, mặc dù cuối cùng vẫn không thành công.

"Chủ Tịch Hội Seseong. Chắc hẳn anh bận rộn lắm mà tôi cứ chiếm lấy thời gian của anh, xin lỗi nhé. Tôi sẽ nghe phần còn lại từ Bộ Trưởng Song Taewon."

Sau khi nghe được ý nói hãy quay về chỗ của mình, Sung Hyunjae nhìn tôi. Khóe mắt khẽ nhếch mang ý cười.

"Thời gian tôi dành cho cậu không lãng phí chút nào, vậy nên không phải lo đâu."

Bố khỉ, đừng có vòng vo.

"Nó có phần gánh nặng với tôi nên xin hãy vui lòng rời đi."

Tôi lập tức thốt lên. Nghe thấy vậy, khuôn mặt anh ta lộ rõ vẻ đau khổ. Điên mất... Quả nhiên, điên mất rồi.

"Cậu còn vô tâm hơn vẻ ngoài đấy."

"... Quan hệ giữa chúng ta đâu có đủ để nói về những từ như 'vô tâm', phải không?"

"Tôi nghĩ mình đã rất chân thành. Ngoài việc kiểm tra kỹ năng của cậu, tôi vẫn luôn đối tốt với cậu mà. Với nói thật thì tôi hoàn toàn làm điều đó trong vô thức, không hề mang chủ ý."

Ngay sau khi nghĩ 'chuyện vớ vẩn gì thế này'.

'Sung Hyunjae... đối tốt với mình......?'

Nghĩ lại thì ngoài việc từ chối kỹ năng, anh ta chưa bao giờ làm tôi bị thương. Khi tôi đến Seseong cũng vậy, anh ta rất thân thiện, và tôi thậm chí còn nhận được đồ chơi cho Peace và khuyên tai. Rồi khi chúng tôi vào hầm ngục, tuy thỉnh thoảng khá rắc rối vì anh ta cứ khiêu chiến với người khác, nhưng anh ta rất nghe lời tôi. Anh ta cũng mua quà và đến thăm tôi ở bệnh viện, và hôm nay, anh ta đã làm hỏng xe của Song Taewon, nhưng nhờ vậy mà chúng tôi mới được đi lại thoải mái.

Có vẻ như anh ta đang chân thành với tôi, đúng như những gì đã nói.

'...... Cảm giác như mình rơi phải bẫy của một kẻ lừa đảo vậy.'

Anh ta không chỉ là một lãnh đạo Bang hội tuyệt vời, mà còn là một người vô cùng xuất sắc. Ngay cả bây giờ, khi anh ta nghe tôi công khai yêu cầu anh ta rời đi, anh ta cũng không hề tỏ ra tức giận.

Tất cả những lời nói của anh ta đều là sự thật mà tôi đã trực tiếp trải qua, anh ta cũng không sai khi nói như vậy về kỹ năng, nhưng mà... không hiểu sao tôi có vẫn cảm giác như thể bị lừa?

Khi tôi đang suy nghĩ miên man, Yerim đã nắm lấy cánh tay tôi.

"Ahjussi, đừng nhập tâm!"

Ý em là sao? Nghe khờ lắm đấy.

"Nghĩ lại thì đúng là như vậy. Anh đã quan tâm tôi rất nhiều trong thời gian này."

Tôi thừa nhận điều đó. Rồi tiếp tục với khuôn mặt tươi cười.

"Vậy nên lần này cũng hãy thể hiện lòng tốt với tôi. Nếu anh quay trở lại mà không gặp nhiều khó khăn, tôi sẽ rất vui."

Nếu anh đối tốt với tôi, hãy đối tốt với tôi đến cùng.

Trước những lời tiếp tục yêu cầu anh ta đi, anh mắt Sung Hyunjae nhanh chóng trở nên lạnh lẽo. Tôi là người đang nuôi con anh đấy, bình tĩnh nào.

"Có vẻ như tôi không còn lựa chọn nào khác rồi. Ai hạ thế trước là kẻ thua cuộc mà."

Anh ta nói cái quái gì vậy?

Sung Hyunjae liếc nhìn Song Taewon một cái rồi ngoan ngoãn rời đi. Chắc chắn tên đó đã lên một kế hoạch bí mật nào đó rồi. Vì anh ta đã lắng nghe tôi quá tốt nên tôi cứ cảm thấy thiếu thoải mái.

"Yerim, em cũng nên hoàn thành các lớp học mà em đã bỏ qua đi."

"Làm sao em có thể bỏ ahjussi mà đi được?"

"Ừm... Đây là nhà anh. Cũng có những Thợ Săn đang canh giữ mà."

Nghe thấy vậy, Yerim trừng mắt nhìn Song Taewon đang đứng lặng lẽ.

"Dù vậy, họ chỉ là Hạng A. Nếu ahjussi đó cũng rời đi với em thì em sẽ đi."

Ngay cả khi là một Hạng S, Yerim bây giờ vẫn chưa thể đối phó được với anh ta. Đó là người sở hữu nhiều kinh nghiệm đối phó với các Thợ Săn nhất thay vì quái vật, tối thiểu là trong nước. Người này sẽ có thể dễ dàng đánh bại Yerim cấp thấp thôi.

"Sao em cứ thái quá vậy? Dù có làm gì đi nữa thì ngài ấy vẫn là công chức nhà nước nên mọi chuyện sẽ ổn thôi. Và ngài ấy sẽ không lôi ai đó đi mà không làm thủ tục đâu."

"Đôi khi tôi vẫn làm như vậy."

Song Taewon nói một cách không đảm bảo.... vậy là anh ta đã thực sự lôi người ta đi. Tôi không biết gì cả. Yerim càng thêm sức vào bàn tay đang nắm lấy cánh tay tôi. Đau quá.

"Các Thợ Săn Hạng B trở lên có khả năng hủy diệt hàng loạt, vì vậy theo phán đoán của tôi thì phải khống chế họ ngay lập tức. Về kỹ năng, điều này cũng được áp dụng với Thợ Săn Hạng C hoặc thấp hơn."

"... Ahjussi bây giờ cũng là Hạng B."

Yerim thì thào, cau mày. Nhưng anh vẫn mang chỉ số F với kỹ năng tấn công bằng không thôi.

"Thành thật mà nói, người đầu tiên kéo anh đi sẽ không phải ai khác mà chính là em đấy, Yerim... này này."

Đừng có véo chứ. Những người lớn xung quanh cô bé đều toàn kẻ xấu, vì vậy tôi lo lắng rằng không bao lâu nữa sẽ có chuyện xảy ra khiến tôi phải đến thăm trại tạm giam.

"Đương nhiên hôm nay tôi không tới với mục đích đó cho nên nếu như cậu không có hành động phạm pháp, cậu có thể an tâm."

... Có gϊếŧ người, đe dọa, hành hung. Và tôi vẫn chưa bị bắt. Khi tôi một lần nữa yêu cầu Yerim lên lớp, em ấy nhìn tôi với ánh mắt đầy ngờ vực.

"Anh sẽ không xuất hiện trong bản tin 9 giờ hay gì đó, phải không?"

"Nếu bị bắt thật thì hãy mua đồ ăn từ bên ngoài vào cho anh."

Lời càu nhàu của Yerim khiến tôi nhớ lại điều gì đó, vì vậy tôi lấy ra một cây bút và tờ giấy ghi nhớ làm từ phụ phẩm hầm ngục từ kho đồ của mình. Sau khi viết ra hai số điện thoại trên tờ ghi nhớ, tôi đưa nó cho Yerim.

"Trong trường hợp không may anh mất tích, hãy liên hệ số này và nhờ họ tìm anh."

"Thông tin liên hệ này là của ai vậy?"

"Em sẽ biết khi em gọi. Nhưng mà đừng gọi bừa nhé."

Đó là thông tin liên lạc của Do Hamin và Yoon Yoon.

Tôi đã đổi số điện thoại, nhưng thẻ căn cước thì được cấp từ lâu rồi, vì vậy nếu ủy quyền cho Do Hamin, cô nhóc có thể tìm thấy vị trí của tôi ngay lập tức. Còn Yoon Yoon, cái tên trước đấy là Hạng B và chưa thể đưa người khác đi xa, giờ đây đã đạt chỉ số S và sở hữu kỹ năng tạo cổng khoảng cách cực xa, nhờ đó mà tôi có thể thoát ra dễ dàng và an toàn.

Điều này có nghĩa là miễn sao tôi còn sống thì không cần lo lắng bất cứ điều gì.

Sau khi trấn an Yerim và đuổi cô nhóc đi, cuối cùng chỉ còn tôi và Song Taewon. Thực sự không cần phải dạo quanh cơ sở lâu hơn, vậy nên chúng tôi tới phòng tiếp tân, nơi chúng tôi đã đi qua trước đó.

"Anh sẽ không thực sự đến đây để lôi tôi đi, phải không?"

Tôi hỏi một câu vô nghĩa khi chúng tôi đi bộ.

"Không. Mặc dù tôi đã gặp em trai của cậu một thời gian trước."

"......Xin lỗi?"

"Bởi vì có vài người chết trong vụ bắt cóc Han Yoojin-ssi. Tôi hơi ngạc nhiên vì đây là lần đầu tiên Chủ Tịch Hội Haeyeon chịu tự nguyện điều tra như vậy."

"Đấy... nếu đấy là lần đầu tiên, có nghĩa là đã từng có những tình huống tương tự vậy trước đây?"

"Chắc nó phải là một sự kiện hàng quý."

Hàng quý... bốn lần một năm...... Yoohyun?!

Với tâm tình phức tạp, tôi mở cửa phòng tiếp tân. Đó là một căn phòng sang trọng với bức tường làm bằng kính. Ngoài ra còn có một phòng nghỉ khá lớn đi kèm. Hiện tại không có ai ở đây, nhưng tôi sẽ sớm tuyển dụng nhân viên.

"Tôi chưa từng... nghe nói về những điều như vậy. Có thể nào là vấn đề nghiêm trọng không?"

"Thực ra không có nhiều thứ được phơi bày trước công chúng nên cậu không biết cũng bình thường. Những thứ liên quan đến Thợ Săn Hạng S hiếm khi không nghiêm trọng, nhưng dù sao thì gần đây mọi chuyện đã tốt hơn rất nhiều. Vì các vụ bùng nổ hầm ngục hầu như không xảy ra."

Song Taewon tiếp tục nói, khẽ cười.

"Bởi vì việc sử dụng các kỹ năng tấn công không bị hạn chế ở những khu vực bùng nổ hầm ngục, trước đây, tôi đã phải đưa ra những quyết định khó khăn để chống lại giá trị đạo đức của mình. Cậu biết đấy, khuynh hướng của Chủ Tịch Hội Hội Haeyeon khá bất thường. "

"......"

"Tôi xin lỗi."

Khi tôi ngập ngừng, không biết nên nói gì, Song Taewon đã xin lỗi.

"Không đâu. Nói đúng hơn, tôi mới là người phải xin lỗi. Em trai tôi... có vẻ như em ấy đã gây ra cho anh rất nhiều rắc rối."

Aa má nó chứ, Yoohyun, rốt cục em đã làm cái gì vậy? Tại sao không phải một bang hội khác hay một Thợ Săn bình thường mà lại là 'quyết định khó khăn để chống lại giá trị đạo đức ' xuất phát từ miệng của một quan chức nhà nước?

"Xin đừng để tâm quá nhiều. Các Thợ Săn hạng cao không chỉ trở nên cảnh giác khi tấn công hầm ngục, mà còn lúc phải xử lý các vụ bùng nổ hầm ngục. Đặc biệt là nếu hai hoặc nhiều Thợ Săn Hạng S cùng tiến vào một khu vực, điều duy nhất khi ấy có thể làm là vây khu vực đó lại và chuẩn bị sẵn một healer. Đó là khoảng thời gian không mấy dễ dàng nên nó vẫn chưa được công chúng biết đến. Xét cho cùng, thời điểm này là rất bình yên rồi."

"Đó, Yoohyun... Làm sao Chủ Tịch Hội Haeyeon lại có thể......"

Song Taewon mất đi vẻ bình tĩnh mà anh vẫn duy trì từ đầu và nở một nụ cười bất lực.

"Tôi e rằng tôi không thể nói toàn bộ sự thật với cậu về khoảng thời gian đó. Cậu có thể xem đó là điều mà những Thợ Săn Hạng S mới thức tỉnh sẽ trải qua ít nhất một lần. Tôi đã rất lo lắng khi nghe tin rằng bốn Thợ Săn Hạng S sẽ vào cùng một ngục tối. Trên hết, hai trong số họ... đừng bận tâm."

Họ đã đánh nhau, nhưng không có vấn đề gì lớn. Tôi nhớ Yoohyun đã hối hận vì chẳng có lý do gì để tập hợp nhiều Thợ Săn Hạng S như vậy trong một hầm ngục. Nếu trước đây họ từng chiến đấu với nhau thì giờ đây họ sẽ không còn cơ hội nữa, vì những vụ bùng nổ cũng không còn xảy ra nhiều. Trong khoảng thời gian này, khả năng của họ thay đổi khá lớn; nó có ý nghĩa rằng họ sẽ tò mò về sức chiến của những người còn lại.

Tuy nhiên, điều này vẫn sai trái. Chờ thêm chút nữa thôi, các cuộc thi xếp hạng tương đối an toàn hơn sắp xuất hiện rồi.

"Anh muốn dùng gì? Ít nhất cũng nên làm một tách cà phê chứ?"

Đồ uống rẻ nên ổn mà. Song Taewon gật đầu. Khi bước vào phòng nghỉ, tôi thấy một máy pha cà phê lớn. Mà không biết phải dùng sao... Khi tôi mở cửa tủ, có cả cà phê hòa tan.

"Lý do tôi đến tìm cậu hôm nay là để kiểm tra tình trạng của Han Yoojin-ssi."

Tôi đang xé túi cà phê hòa tan thì đột nhiên nghe thấy giọng nói từ sau lưng. Sao anh không chờ đi; vào đây làm gì?

"Tình trạng của tôi?"

Khi quay lưng lại, tôi thấy Song Taewon đang nhìn xuống tôi với vẻ mặt bình tĩnh như thường lệ.

"Vâng. Chỉ số của Han Yoojin-ssi là F. Mặt khác, cấp bậc kỹ năng đặc biệt của cậu rất cao. Có nghĩa là cậu là người rất dễ bị động tay vào."

Điều này thì tôi cũng biết. Đó là lý do tại sao Yoohyun thỉnh thoảng đưa ra đề xuất, và tôi cũng chú ý theo cách riêng của mình cũng như thường xuyên cung cấp vị trí của bản thân.

"Cậu đã thỏa thuận với năm bang hội, nhưng sự cân bằng đã bị xáo trộn do MKC. Tôi nghe nói rằng Hanshin cũng đang phải chịu áp lực theo nhiều cách khác nhau."

Chắc hẳn vì lý do này mà tôi hoàn toàn không nhận được liên lạc từ Hanshin?

"Vì rõ ràng họ đã đưa Han Yoojin-ssi vào một hầm ngục Bậc A giữa sự hỗn loạn đó, tôi cảm thấy nghi ngờ."

Mặc dù nói đúng hơn là tôi đã đưa họ vào.

"Cậu có bị tổn hại về tinh thần hoặc thể chất không?"

"... Gì cơ? Chà, tôi đã rất mệt mỏi vì họ cứ đâm đầu vào nhau. Nhưng chỉ khoảng chừng đó thôi."

"Cậu cứ nói thoải mái đi. Han Yoojin-ssi bình an vô sự chẳng phải là chuyện lạ sao? Có thể cậu không biết rõ, nhưng tồn tại những kỹ năng và vật phẩm có thể thao túng người khác theo cách nào đó mà họ muốn trong cộng đồng Thợ săn. Trên hết, chỉ số của người ta càng thấp thì càng dễ bị lợi dụng."

Tôi biết mà... Và đã có lúc tôi suýt bị tổn hại vì nó. Nhưng giờ đây không cần phải lo lắng nhiều.

Các loại kỹ năng liên quan đến tâm trí, đặc biệt là loại tẩy não, thậm chí còn không ảnh hưởng đến một chỉ số Hạng F, nếu họ ổn định về mặt tinh thần. Và cách đơn giản nhất để khiến ai đó lay chuyển tâm lý chắc chắn là sợ hãi. Người ta chỉ cần thực hiện đơn giản những hình thức như bạo lực và đe dọa.

'Nhưng mình có kỹ năng Kháng Sợ Hãi.'

Tôi còn không nhướn một cọng lông mày trước quái vật Bậc SS, vậy họ làm gì được tôi nào? Tôi không thực sự lo lắng về loại kỹ năng hoặc vật phẩm đó.

"Tôi không sao, anh không cần phải lo lắng đâu."

Tuy nhiên, tôi vẫn biết ơn vì sự quan tâm của anh ấy. Trước câu trả lời của tôi, đôi mắt của Song Taewon trở nên nặng trĩu và lắng đọng. Đó là một phản ứng kỳ lạ trước lời trấn an của tôi.

Và rồi một bàn tay chạm vào cổ tôi. Bàn tay mà tôi không thể nhận thấy đang tiến lại gần hơn, vòng qua cổ và ngón tay cái dày cộp ấn nhẹ vào chỗ mạch đập của tôi.

"Ngài Bộ trưởng?"

Đây là một tình huống tôi không thực sự hiểu, vì vậy tôi cảm thấy hơi bối rối.

"Cậu không cảm thấy gì chứ?"

Một giọng nói nặng hơn cả trước vang lên bên tai tôi.

"Xin lỗi. Không gì c- ư."

Sức mạnh dồn vào bàn tay đang nắm lấy cổ tôi. Với cảm giác hơi thở bị tắc nghẽn, tôi đã nghĩ rằng mình phải làm gì đó bất kể thế nào, nhưng thực sự không có phương pháp nào cả. Tôi tự hỏi liệu mình có phải mang theo một chiếc chuông khẩn cấp hay thứ gì đó không.

Cho đến bây giờ, chưa có lý do gì để điều này xảy ra.

"Khụ, khụ!"

May thay, Song Taewon đã buông tôi ra sau một khoảng thời gian không lâu. Khi những hơi thở bị tắc nghẽn được phun ra như cơn ho, tôi nhìn lên anh ta. Tại sao chứ?

"Xin hãy thứ lỗi cho tôi. Có vẻ như người có vấn đề không phải là các Chủ Hội, mà là Han Yoojin-ssi."

"...... Xin lỗi."

Song Taewon mở một lọ thuốc và đưa nó ra khi tiếp tục nói.

"Tôi đã quan sát Han Yoojin-ssi suốt thời gian kể từ khi nhập viện."

Tôi lấy bình thuốc và nhấp một ngụm. Cơn đau ở cổ của tôi đã đâu đó lắng xuống. Có phải anh ta không phản ứng nhiều khi Sung Hyunjae khıêυ khí©h là do anh ta bận quan sát tôi?

"Tôi từng nghĩ thái độ của cậu có thể bình thường do đó là Thợ Săn Bak Yerim. Cô ấy vẫn còn trẻ, và các cậu có vẻ khá thân thiết. Tuy nhiên, Han Yoojin-ssi, cậu đã đối xử thoải mái cả với Chủ Tịch Hội Seseong. "

"Chúng tôi quen biết ở một mức độ nào đấy."

"Vậy thì nó thậm chí còn vô lý hơn. Các cậu đã cùng nhau vào hầm ngục Hạng A. Tôi biết rằng Han Yoojin-ssi đã bất tỉnh trên tầng 2 sau khi con quái vật Bậc SS bị gϊếŧ. Có chính xác là cậu đã nhìn thấy Chủ Tịch Hội Seseong tấn công quái vật Cấp SS không?"

Tôi gật đầu.

"Biết được thực lực của một người ở đẳng cấp khác hoàn toàn, nhưng lại đối xử với người đó theo cách cậu thích, chắc chắn đây không phải chuyện bình thường đối với một Hạng F. Những người bình thường sẽ hoảng sợ ngay cả khi gặp một con chó hung dữ đang sủa dữ dội. Nếu buông dây trói và thả một con chó như vậy, khó ai có thể bình tĩnh đối mặt với nó. Không chỉ vậy, Han Yoojin-ssi cũng hoàn toàn không cảm thấy sợ hãi trong những tình huống khác."

"Những tình huống khác?"

"Đúng. Chẳng phải cậu đã không ngần ngại giơ tay ra trước một con rồng nhỏ có chỉ số cao hơn cậu sao? Nói đúng hơn, thợ săn Kang Soyoung còn tỏ ra lo lắng hơn. Đây là lý do tại sao tôi đã kiểm tra, mạo hiểm, nhưng đúng như dự đoán, cảm giác thật kỳ lạ."

Có phải anh ta đang nói về việc bóp cổ tôi không? Tôi tự hỏi tại sao anh ta lại đột nhiên như vậy, nhưng anh ta thực sự không có ý định làm hại tôi.

"Ngay cả trong tình huống nguy hiểm đến tính mạng, cậu cũng chỉ hơi bất ngờ chứ hoàn toàn không có dấu hiệu nào cho thấy cậu đang sợ hãi cả. Như thể toàn bộ nỗi sợ hãi đã được hóa giải."

Anh ấy nói đúng.

"Dù vậy, nó không phải cái gì đó xấu, đúng không?"

"Tồi tệ."

Song Taewon nói một cách súc tích.

"Ngay cả bây giờ, Han Yoojin-ssi vẫn hành động như thể đèn cảnh báo của cậu đã bị tắt. Thật tốt khi cậu có thể vượt qua nỗi sợ hãi, nhưng nếu điều này luôn xảy ra, cậu sẽ đơn giản trở nên liều lĩnh. Vấn đề còn nghiêm trọng hơn cả vì chỉ số của cậu thấp. Nếu một con cừu non không sợ hãi trước một con sói, điều gì sẽ xảy ra đây?"

Nó có thể sẽ trở thành một bữa tối ngon lành.

"Nhưng nếu nó biết rằng sói rất nguy hiểm, thì nó sẽ bỏ chạy ngay lập tức."

"Đúng là như vậy, nhưng Han Yoojin-ssi hiện tại có vẻ là kiểu người cố gắng quan sát bầy sói, nghĩ rằng khoảng cách này sẽ ổn. Nó không hoàn toàn nguy hiểm nhưng cũng không an toàn."

Phải vậy không? Nhưng vẫn có lúc tôi cảm thấy sợ hãi ngay cả khi cửa sổ thông báo kỹ năng không bật lên.

Khi Yoohyun và Yerim chiến tranh tâm lý, tôi run lên một chút, và tôi hơi sợ khi Suk Simyeong liên lạc với tôi, và tôi cũng đã giật mình khi bị thông báo rằng phải tập hợp 50 Hạng S, và...

... Nghĩ lại thì, gần đây tôi hoàn toàn không hề nghĩ gì về những điều như vậy. Ngay cả khi các Thợ Săn Hạng S đang gầm gừ ngay trước mũi tôi, thay vì sợ hãi, tôi lại cảm thấy bực mình. Khi Yoon Yoon biến đổi thành Quỷ Vương, cửa sổ thông báo kỹ năng Kháng Sợ Hãi thậm chí còn không bật lên. Ngay cả khi chúng tôi quen biết nhau, kia vẫn là một con quái vật Bậc SS.

So với khoảng một tháng trước, tôi chắc chắn đã trở nên vô cảm hơn.

'Mình đang dần trở nên buồn chán vì không cảm thấy sự kí©h thí©ɧ?'

Tôi đã nghĩ rằng sẽ rất nguy hiểm nếu tôi để yên như thế này. Tôi có nên tắt Kháng Sợ Hãi ít nhất là ở nhà? Hoặc khi xem một bộ phim kinh dị.

"Có vẻ anh nói đúng. Tôi sẽ cố gắng cẩn thận. Cảm ơn anh đã chú ý."

"...... Cậu đúng là người khó hiểu."

Với biểu hiện cảm ơn, Song Taewon nở một nụ cười hơi bất lực.

"Các dấu ngón tay trên cổ cậu thậm chí còn chưa tan hết kìa."

"...... À."

Càng nghĩ thì tôi càng thấy thật kỳ lạ. Tôi chắc chắn phải cẩn thận hơn.

"Tôi muốn đích thân cảm ơn Han Yoojin-ssi. Tôi cũng lo lắng về các Trung tâm Thức tỉnh, nhưng tôi không thể làm gì được. Vì vậy, tôi mong không có bất kỳ điều gì phát sinh với cậu."

Anh ấy nói trước hết không có vấn đề gì lớn nên cũng nhẹ nhõm. Và sau đó anh lấy ra cây bút và một tờ giấy ghi nhớ từ kho đồ của mình rồi viết ra một con số.

"Đây là thông tin liên lạc cá nhân của tôi. Nếu cậu cần giúp đỡ, vui lòng liên hệ với tôi bất cứ lúc nào."

"Cảm ơn anh."

Nhưng chúng ta nên làm gì với con đường về của Song Taewon-ssi đây? Anh ta thậm chí còn không có xe hơi.

"Ừm, chắc một nhân viên hoặc Thợ Săn có xe riêng ở đây. Tôi sẽ nhờ họ hộ tống anh trở về-."

"Không, cám ơn. Tôi đi tàu điện ngầm."

Thậm chí không phải bằng taxi, mà là tàu điện ngầm. Tôi sẽ tự mình lái xe đưa anh ta nếu tôi có có bằng lái. Tôi phải sớm lấy một cái thôi.

"À, không biết cậu đã xem tin tức chưa, gần đây thường xuyên xảy ra những cuộc khủng bố nhằm vào Thợ Săn. Họ chủ yếu hướng mũi vào Hiệp Hội Thợ Săn, nhưng cơ sở nuôi dưỡng hiện là nơi cư trú của Yoo Myeongwoo-ssi, vì vậy cậu nên cẩn thận, cậu đã được nhiều người biết đến."

"Vâng, tôi hiểu."

Một nhóm người từng khẳng định rằng việc các hầm ngục phải nổ tung không khủng bố được Hàn Quốc cho đến một khoảng thời gian dài sau đó. Tôi không nhớ rõ những gì xảy ra ở các nước khác, nhưng tôi khá chắc về các sự kiện trong nước.

Nhưng mà làm sao tương lai hoàn toàn giống nhau được chứ, nhớ làm gì cho mệt đầu?

***HẾT***

Chú Song mặt liệt lên sàn rùi:333 Hẹn một tương lai cục súc với chú Song.

Deadline còn nhèo hơn những gì tui nghĩ nữa:< Tui cũng khum biết sao nhưng sẽ cố sao 1 chương 1 tuần hay gì đó.... Xin lỗi rất nhiều huhu ;-;