Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cấp S Mà Tôi Dưỡng Thành

Chương 80: Bánh Xe Quay Vòng Của Quỷ Vương (1)

« Chương TrướcChương Tiếp »
HẠNG S MÀ TÔI DƯỠNG THÀNH - CHƯƠNG 80: BÁNH XE QUAY VÒNG CỦA QUỶ VƯƠNG (1)

****

Nếu có thể, tôi muốn lập tức chạy khỏi nơi này. Nhưng việc phóng thích đã bị đẩy sang ngày hôm sau trước sự thúc giục của mọi người xung quanh rằng - hãy nghỉ ngơi thêm chỉ một ngày nữa để đề phòng.

- Chíp chϊếp

Chiếc mỏ nhỏ chộp lấy một mảnh ghép rồi mang nó đặt vào vị trí chính xác. Khi phần mảnh ghép còn thiếu của bức tranh con thỏ được hoàn thành, Chirpie đã nhìn chằm chằm vào tác phẩm của nó như thể xúc động. Tất nhiên, tôi cũng vô cùng ấn tượng.

"Chirpie của chúng ta đúng là một thiên tài."

"Ai cũng có thể ghép bức hình đó lại với nhau. Chỉ có mỗi 100 miếng thôi mà."

Yerim đang ngồi trên chiếc ghế cạnh giường nói với vẻ thờ ơ.

"Em nói 'chỉ' là ý gì! Chirpie vẫn còn nhỏ, em biết không? Độ tuổi được khuyến khích của tranh ghép này là 5 tuổi lận đó."

Chirpie thực sự có một bộ não sáng sủa.... Mặc dù đôi khi nó cũng làm ra cả những hành động ngu ngốc. Cụ thể là nó đang nhích tới nhích lui. Đôi khi nó điềm tĩnh và thông minh, không hề bị ám ảnh bởi đồ ăn, nhưng cũng có lúc nó không nhìn thấy mấy chiếc ly, va vào chúng và kêu gào ầm ĩ đòi thức ăn.

'Có khi nào đứa nhỏ có một nhân cách khác, không, một *chim cách khác mới đúng?"

(*Nhân cách là tính cách của con người phải không quý zị, vậy chim cách sẽ là tính cách của con chim:)) Nguyên văn là "personality" thành "birdality" đó khửa khửa.)

Chirpie thông minh và đần độn... Chirpie háu ăn.

Có thể lắm. Vì tất cả những con quái vật có từ hai đầu trở lên, mỗi cái đều mang đặc điểm của riêng chúng. Ví dụ khi nói về Lauchtas, nó có tận ba cái đầu, và mỗi cái lại sử dụng các kỹ năng nguyền rủa và độc tố khác nhau, vậy nên con thú đó mới thực sự rất khó nhằn.

'Những con quái vật chim trông bình thường khi còn nhỏ và sau đó mọc lên hai đầu khi chúng lớn lên, loại này có tồn tại chứ, phải không?"

Thành thật mà nói thì... không, Chirpie của chúng ta sẽ dễ thương ngay cả khi biến thành quỷ hai đầu, nhưng mà. Ừmm...

"Chirpie. Nhóc con không cần lớn lên đâu. Chẳng lẽ ba đây lại không đủ sức chi trả cho cả hai ta?"

- Chíp!

Sẽ chẳng thành vấn đề nếu không lớn lên. Vậy tại sao đứa nhỏ phải lớn lên? Dù sao thì tôi cũng không biết điều kiện tăng trưởng và các kỹ năng không hoạt động, vì vậy hãy cứ sống như thế này là được.

Tôi vuốt ve Chirpie rồi nhìn vào cửa sổ trạng thái bên cạnh. Cụ thể, đó là cửa sổ kỹ năng Bé Con Của Tôi. (Han Yoohyun-S), (Peace-S). Cả hai đều nguyên như ban đầu.

Điều đó có nghĩa là họ vẫn ổn, nhưng khi tôi nhìn thấy cái tên Han Yoohyun, cơn tức giận lại một lần nữa bùng lên.

"Han Yoohyun, thằng chó đẻ."

"Nếu Chủ Hội là một thằng chó đẻ, thì ahjussi, hyung của anh ta sẽ là... à, đừng bận tâm."

Yerim xua tay như thể kêu tôi bình tĩnh.

"Em đã nhắc lại vài lần rồi, nhưng sẽ không phát sinh rắc rối nào đâu. Anh ta thậm chí còn mang theo hai viên đá tạo cổng, vì vậy nếu họ thực sự không thể đối phó được, họ sẽ quay trở về."

"Anh biết mà! Anh biết điều đó, nhưng anh vẫn cảm thấy tức điên lên. Anh hiểu rằng 'tuổi trẻ là chông gai', nhưng cái gì cũng phải giới hạn của nó chứ. Chết tiệt, cho dù nó là một Thợ Săn Hạng S tuyệt vời đến mức nào, nhưng tự tìm đường chết mặc dù không phải là bất khả chiến bại? Quăng tất cả khâu chuẩn bị trước khi tấn công đi, rồi cứ thế bò vào."

"Han Yoohyun, thằng khốn bệnh hoạn chết bằm này."

"Ahjussi, hít thở sâu nào. Sâu một chút, híttt hà- híttt hà-."

Trong khi cố gắng tự thôi miên rằng vấn đề không nghiêm trọng đến mức như vậy, tôi bắt đầu hít sâu và thở ra một hơi dài. Tôi cảm thấy tốt hơn một chút.

"Yerim, hình như ai đó gọi cho em kìa – em không định bắt máy sao?"

Tôi hỏi, nhìn vào màn hình điện thoại di động đang sáng đèn trên bàn.

"Không sao. Đó là Hiệp Hội."

"Em không phải trả lời à?"

"Không. Em là người dễ giao tiếp nhất nên họ mới hành động như vậy. Lần này, một hầm ngục Bậc A đã nhảy lên Bậc S. Tất nhiên là Hiệp Hội đang náo loạn cả lên rồi. Ngoài ahjussi đã bất tỉnh và Sunghan ahjussi, kẻ không thực sự tham gia trận chiến, người dễ tiếp cận nhất là em, vậy nên họ đã quấy rầy cả ngày, cố gắng yêu cầu em tiết lộ chi tiết với họ. Thật khó chịu mà."

Nhân tiện, hẳn Hiệp hội cũng đang đau đầu lắm. Cấp bậc hầm ngục biến động có nghĩa là họ không còn có thể đảm bảo an toàn cho các Thợ Săn.

"Họ vẫn chưa công bố chính thức, phải không?"

"Có vẻ như họ muốn khâu kín miệng của những người có liên quan? Đối tượng là Thợ Săn Hạng S nên họ không thể, nhưng nếu là Thợ Săn từ hạng trung đến thấp, họ có thể đã chôn những người đó trong một ngọn núi rồi."

Liệu họ dám đi xa đến vậy không?

"Đúng rồi, ahjussi đã nhận được phần thưởng gì thế?"

Yerim hỏi với đôi mắt sáng ngời.

"Em vừa có được Khuyên Tai Của Nữ Hoàng Nhân Ngư Biển Cả Cấp SS. Đây nè."

Đôi hoa tai bằng đá quý màu xanh lam thanh lịch đang treo bên tai lắc lư theo chuyển động đầu của cô bé.

Hãy nghĩ xem, một trang bị Cấp SS; một món tốt đã xuất hiện. Nếu người ta săn được quái vật Hạng 1 hoặc Bậc SS, thì xác suất xuất hiện vật phẩm Cấp SS sẽ cao hơn, nhưng không phải là một trăm phần trăm. Thay vì trang bị, các vật phẩm đặc biệt hoặc vật phẩm thừa thãi cũng có thể rơi ra.

"Bên cạnh tăng chỉ số Mana và Tinh Thần, nó còn cho phép em hoạt động tự do dưới nước. Và trong môi trường nước, tất cả hiệu ứng của kỹ năng liên quan đến nước và băng đều tăng 30%!"

"Tuyệt thật đấy! Vậy là sẽ chẳng có Thợ Săn nào có thể bắt kịp em trong môi trường nước?"

"Phải không? Những hầm ngục yêu cầu chiến đấu dưới nước thường không được ưa chuộng lắm, nhưng bây giờ em sẽ quét sạch tất cả chúng. Em sẽ sớm trả hết nợ thôi!"

Cô nhóc mỉm cười mãn nguyện. Nếu đó là hiệu ứng tăng 30% thuộc tính băng trong nước, em ấy sẽ phải nhanh chóng nâng cao cấp độ Kháng Băng của mình. Và khi kết hợp thêm cả buff và cường hóa, tôi nghĩ cô bé cần tối thiểu Bậc S thì mới đủ.

Tôi nói với Yerim về các khuyến nghị và sau đó hỏi.

"Em có biết những người còn lại nhận được gì không?"

"Tất nhiên là họ sẽ không tiết lộ một cách dễ dàng như vậy. Nhưng Hyuna unni đã cười như thể hỏng miệng đến nơi, vì vậy khả năng cao một thứ tốt đẹp đã xuất hiện. Em hoàn toàn không biết gì về Chủ Tịch Hội Seseong, cả Chủ Hội của chúng ta cũng vậy, bởi vì anh ta dường như rất tức giận. Sunghan ahjussi nhận được một viên đá tạo cổng. Chú ấy đã rất vui vẻ, nói rằng điều này thật tuyệt vời dù chú không giúp gì được cho mọi người. Peace thì chắc hẳn sẽ không nhận được gì?"

"Có lẽ là vậy."

Tôi thật sự không biết. Vì nhóc con sở hữu các kỹ năng, hệ thống có thể thăng hạng cho nó, nhưng phần thưởng thì không, bởi nó không có kho đồ.

"Ahjussi cũng nên nhanh chóng kiểm tra!"

Trước sự thúc giục của cô bé, tôi mở danh sách vật phẩm. Lâu rồi tôi không sắp xếp và cứ vứt đồ bừa bãi nên danh sách khá lộn xộn. Kho đồ cũng có giới hạn nên tôi phải sắp xếp nó ngay.

Khi tôi lướt qua danh sách, một cái tên không quen thuộc đã nổi bật lên.

[Bánh Xe Quay Vòng Cũ Của Quỷ Vương Vô Danh]

Cái gì vậy nhỉ? Trước hết, vì tiêu đề ghi 'Quỷ Vương', nên có vẻ nó là một vật phẩm cấp cao. Tôi lấy vật phẩm khỏi kho đồ.

"...... Gì thế?"

"Trông nó giống một bộ phận của xe... bánh xe quay sợi."

Đây là một bánh xe quay thực sự. Nó nhỏ hơn đầu người một chút, và là một bánh xe cũ làm bằng gỗ bình thường.

"Cửa sổ giải thích... Bánh xe quay vòng mà một quý ngài Quỷ Vương nào đó đã sử dụng cách đây rất lâu, Cấp SS. Chỉ có bấy nhiêu thôi."

"Dù là một quỷ vương, có vẻ như ông ta có một sở thích khá bình dị nhỉ."

Phải. Nhưng làm thế nào để sử dụng nó đây? Có cần thêm một loại vật liệu nào đấy? Để khiến bánh xe quay? Kiểu như... nếu tôi tạo ra một bộ máy làm quay chiếc bánh xe này, có lẽ tôi sẽ quay ra được sợi vàng từ cỏ khô hay gì đó tương tự vậy?

'Đáng lẽ mình phải nhận được hai thứ này mới đúng, mình có danh hiệu nhân đôi vật phẩm thưởng mà, vậy tại sao thứ gì đó tốt lại không xuất hiện? Có phải vì mức đóng góp của mình quá thấp rồi chăng?'

Tôi xem lại kho đồ và không tìm thấy gì mới, có vẻ như nhân đôi chiến lợi phẩm không nhất thiết có nghĩa là tôi sẽ nhận được hai món đồ. Có khi nào tôi nên nhận được một vật phẩm Cấp S, nhưng nhờ danh hiệu nhân đôi phát huy hiệu quả, nên tôi đã nhận được một vật phẩm cấp SS?

Tôi quyết định đưa nó cho Myeongwoo sau và cất nó trở lại kho đồ của mình.

Myeongwoo vẫn vào Lò rèn như mọi khi, còn Kim Sunghan thì trở lại Hội Haeyeon. Anh chàng Chủ Hội đó đã đột ngột chạy vào hầm ngục một mình, vì vậy Haeyeon hẳn cũng đang rối như tơ vò... Bố khỉ, thở sâu, hít thở sâu nào.

Đột nhiên biểu cảm của Yerim cứng đờ. Cô nhóc cau mày nhìn ra cửa.

"Một thằng điên đang đến."

Yoohyun sẽ không ra ngoài nhanh đến vậy. Thoáng chốc, tôi nghe thấy tiếng gõ cửa. Trước khi nhận được sự cho phép, cánh cửa mở ra và Sung Hyunjae bước vào.

Về thái độ ngoài mặt thì anh ta đã gửi một ánh mắt khá ấm áp về phía Yerim.

"Các giác quan của cô rất nhạy bén."

"Làm sao tôi có thể không nhận ra ngài?"

Yerim đứng khỏi chỗ ngồi và hơi cúi đầu. Đó là thái độ lịch sự bề mặt, nhưng... cô nhóc vừa nói 'thằng điên' dù biết rằng Sung Hyunjae sẽ nghe thấy. Yerim, hãy cẩn thận với lời nói của mình chút đi...... có phải em ấy thừa hưởng điều này từ Moon Hyuna không?

"Cậu ổn chứ?"

"Vâng, tôi không sao. Cảm ơn vì đã chiếu cố đến tận đây."

Tôi biết khuôn mặt hiện tại của mình không mang vẻ gì là chào đón, nhưng trước tiên tôi vẫn mỉm cười. Tôi có thể làm được gì khác chứ? Biểu hiện của Sung Hyunjae ít nhất cũng khá ấm áp và thân thiện. Mặc dù chính anh ta với khuôn mặt giống hệt vậy trước đó đã từ chối kỹ năng của tôi.

"Tôi đã nghe nói về Han Yoohyun. Họ nói rằng những món ngọt ngào là thứ tốt nhất khi người ta căng thẳng."

Vừa nói, anh ta vừa chìa chiếc túi xách mang theo vào. Kia là một thứ gì đó để ăn sao? Yerim chủ động cầm lấy và đặt nó lên bàn.

"Cậu nói thời gian hồi chiêu để chia sẻ cùng một kỹ năng là 15 ngày?"

Lời chào hỏi vừa dứt, anh ta đã lập tức nhắc đến chia sẻ kỹ năng. Vì anh ta được trực tiếp trải nghiệm nhân đôi hiệu quả kỹ năng tấn công nên điều này cũng dễ hiểu thôi, tuy để dùng được không phải dễ dàng. Tôi xin lỗi, nhưng cho dù anh bày tỏ sự quan tâm thì cũng chẳng ích gì đâu.

"Đúng vậy. Nên nhìn chung độ tiện ích không cao lắm. Không tồn tại nhiều kỹ năng có thể chia sẻ. Và mặc dù hiệu quả kỹ năng tấn công nhân đôi khá tốt, như anh biết đấy, cơ thể tôi quá yếu ớt cho cái này. Trừ khi tôi nhận được một vật phẩm đặc biệt như chiếc vòng lần trước, sử dụng nó khi đánh cận chiến khó như lên trời. Cả đối với hầm ngục nữa, vào được một Bậc S là bất khả thi."

Lần trước tôi định nâng hạng cho Kim Sunghan. Nhưng nếu không có lý do chính đáng như vậy thì sẽ chẳng ai điên mà kéo theo một đám Thợ Săn Hạng S tấn công một hầm ngục.

Vậy nên trừ tình huống hiếm hoi như bùng nổ hầm ngục, thì không cần thiết phải động đến nó.

"Thật vậy."

Sung Hyunjae gật đầu như thể đang đồng tình. Nhưng vẫn là, bầu không khí có một chút buồn nôn.

"Nên là một vật phẩm dùng được một lần, sẽ không thể có lần thứ hai sao? Trừ khi một vật phẩm từ hầm ngục có tác dụng tương tự có thể xuất hiện. Tôi đã rất mong chờ nó đấy."

Người anh ta đề cập đến thậm chí còn chưa nghĩ gì, vậy mà anh ta đã *đếm đủ những con gà của mình trước khi chúng nở. Đôi mắt cong lên, đầy vẻ hài lòng, kinh khủng đến nỗi khiến tôi không khỏi gay gắt bật ra. (*tính cả rồi)

"Tôi không nghĩ Chủ Tịch Hội Seseong cần mong chờ điều này. Đâu phải xung quanh tôi không tồn tại Thợ Săn Hạng S nào. Thậm chí bây giờ còn có một ở ngay bên cửa."

Có Yoohyun, và Yerim. Cả hai đứa trẻ đầy đủ kỹ năng tấn công ở nhà nữa, vậy tại sao tôi lại phải sử dụng nó cho một ahjussi hàng xóm?

Nghe tôi nói, Yerim, người đang bày một vẻ mặt cứng đờ, lập tức cười toe toét. Mặt khác, Sung Hyunjae công khai tỏ ra buồn rầu. Ý tôi là, anh là ai mà anh phải buồn chứ? Mặc dù rất có thể anh ta chỉ đang giả vờ thôi.

"Nghe tiếc thật đấy. Tôi còn nghĩ chúng ta đã khá gần gũi."

Câu nói vô nghĩa của anh ta với khuôn mặt bình thường thực sự là vô song. Tôi tự hỏi anh ta bán rẻ lương tâm của mình đi đâu rồi?

"... Không có bất kỳ lý do gì để trở nên gần gũi cả? Chúng ta đã làm gì để trở nên thân thiết?"

"Rất nhiều điều cùng nhau."

"Vui lòng tách biệt công khai với riêng tư."

"Chẳng phải ngay từ đầu cậu cũng đã riêng tư nhận một vài thứ rồi sao?"

Để trả lời câu hỏi này, tôi gần như đã muốn tháo phăng chiếc khuyên tai ra để ném chúng vào sọt rác, nhưng tôi vẫn cố gắng kìm lại. Làm vậy thì cuối cùng cũng chỉ tự mình làm khổ mình thôi. Thay vào đó tôi mỉm cười.

"May mắn thay nhờ có bạn bè, thứ như vật phẩm Cấp S bây giờ cũng không quá quan trọng. Tuy nhiên, nếu đấy là một thứ giống như Đôi Cánh Của Hỏa Long Sillekia Cấp SS kia, thì ngay cả điều gì đó như 'Tôi yêu anh' cũng không thành vấn đề, Sung Hyunjae-ssi. Mặc dù mới mặc thử một lần thôi, tôi đã cảm giác muốn đổ vì nó rồi."

"Chà, quả là một tình yêu đắt đỏ."

"Phải không - nói đúng hơn, đó là một món hời. Anh có muốn tôi cung cấp cho anh một bản demo để thử trước không? Tôi yêu anh, Sung Hyunjae-ssi."

Tôi vừa sử dụng một từ khóa mà nó thậm chí còn có thể giúp người ta thăng từ Hạng A lên Hạng S. Rẻ mà phải không.

Đúng vậy, giờ anh định làm gì nào? Nhìn có vẻ như ngài đây không muốn nhả nó ra nhỉ. Khi tôi nhìn lên anh ta, nở một nụ cười tươi sáng, anh ta nhún vai.

"Phải. Vậy cũng không đến mức đắt. Nếu những gì tôi nhận được sẽ hơn một lời nói suông."

Không, chờ đã. Má nó, đừng lôi cái áo khoác ra khỏi kho đồ của anh!

"Tất nhiên- đó chỉ là một trò đùa thôi!"

"Đúng vậy, đó là một trò đùa!"

Yerim nhanh chóng chen vào. Rồi cô nhóc trừng mắt với Sung Hyunjae bằng ánh nhìn lạnh lùng hết cỡ.

"Bệnh nhân chắc hẳn đang cảm thấy mệt mỏi, vì vậy làm ơn, Chủ Tịch Hội Seseong, hôm nay đủ rồi."

Đáp lại, Sung Hyunjae mỉm cười nhìn chúng tôi, giống như anh ta cảm thấy chúng tôi thật sự hài hước. Sau khi nói với tôi rằng hãy hồi phục sức khỏe thật tốt, anh ta ngoan ngoãn rời đi.

Chết tiệt, tôi nên từ bỏ ý định áp dụng từ khóa cho tên này. Đưa ra Đôi Cánh Của Sillekia lẽ ra chỉ là hành động vô nghĩa, nhưng điều đó vẫn không tốt cho sức khỏe tinh thần của tôi. Ở bất kỳ mức độ nào, có vẻ như hiệu ứng từ khóa cũng sẽ khó mà xuất hiện.

"Ahjussi! Anh không nên bị thu hút bởi một món đồ đơn thuần như vậy chứ!"

Yerim hét lên chói tai ngay khi cánh cửa đóng lại. Vậy tại sao em lại tháo khuyên tai ra rồi? Yerim, hành động của em không đi đôi với lời nói.

"Em cũng có trang bị Cấp SS mà!"

Với vẻ mặt nuối tiếc khôn nguôi, cô bé chìa đôi khuyên tai ra cho tôi. Vừa mới đó thôi, em ấy đã cười như sắp rách miệng đến nơi vì nhận được một món đồ tốt, vậy mà bây giờ em ấy lại đưa nó cho tôi? Tôi cảm thấy như mình sắp chết vì sự dễ thương.

"Ngay cả khi em không cho anh những thứ như thế này, anh cũng thích em hơn gấp trăm lần ahjussi đó."

"Thật ư?"

"Dĩ nhiên rồi."

Chúng ta còn chẳng cần so sánh. Nhận được câu trả lời đầy chân thành, cô nhóc cười rạng rỡ. Tất nhiên, cô nàng cũng không quên lén lút đeo lại chiếc hoa tai của mình. Không hổ danh là Yerim của chúng ta.

***

Sung Hyunjae, người đã xuống bãi đậu của bệnh viện và lên xe, lấy điện thoại ra. Sau một vài tiếng bíp ngắn, người kia bắt máy.

[Ái chà, thưa ngài. Có chuyện gì vậy?]

Đó là một giọng nữ tràn đầy năng lượng. Sung Hyunjae không giải thích dài dòng mà đi thẳng vào vấn đề.

"Chuẩn bị trở lại Hàn Quốc."

[Đã sẵn sàng? Nhanh hơn tôi mong đợi đó.]

"Hãy liên lạc với Noah. Nhắn cậu ta nhập cảnh với tư cách là Chủ Tịch Bang Hội Ark, người không liên kết với Seseong."

[Hả? Cả đứa trẻ đó ư? Quái lạ... Chẳng phải anh định giao Hàn Quốc cho Haeyeon và rời khỏi đất nước sao?]

"Kế hoạch đã thay đổi."

Giọng nói ở đầu dây bên kia tràn đầy nghi vấn.

[Tôi tưởng anh nghĩ Chủ Tịch Hội Haeyeon là một chàng trai dễ thương; cậu ta đã làm điều gì đó khó chịu à?]

"Không, cậu chủ nhỏ vẫn đáng yêu. Chỉ là gần đây cậu ta nham hiểm hơn nên lại càng dễ thương. Và người khiến cậu ta nham hiểm là một vấn đề nhỏ với chúng ta."

Ánh mắt lạnh lùng hướng qua cửa kính xe hơi. Cuộc gọi kết thúc. Sung Hyunjae hạ điện thoại, nhớ lại sự kiện của 3 năm trước.

Một con nghiện bổn phận hiếu thảo tự-phong đã liên lạc ngay sau khi cậu ta vừa Thức Tỉnh.

'Bổn phận hiếu thảo... Nghe thậm chí còn không buồn cười.'

Tồn tại một số người tự gọi mình với cái danh như trò đùa, nhưng những gì mà người đó truyền tải lại chính xác.

Vì vậy, hắn không còn lựa chọn nào khác ngoài thay đổi kế hoạch của mình.

(*Con nghiện bổn phận hiếu thảo tự-phong ở đây chắc là Yoohuyn đó:> Tui đoán đại khái là 3 năm trước Yoohuyn đã nói rằng muốn trở nên mạnh mẽ để hoàn thành trách nhiệm báo ơn Yoojin.)

***

Đêm buông xuống, cũng vô cùng muộn rồi. Chirpie nằm trên một trong những chiếc gối ngủ ngon lành. Yerim cũng đã trở lại ký túc xá. Myeongwoo nói rằng anh muốn ở lại trông nom, nhưng đã bị đuổi về và chỉ còn Kim Sunghan trong phòng giám hộ.

Theo thói quen, tôi kiểm tra tên của gã chết tiệt đó trên cửa sổ trạng thái, rồi nhấn điều khiển TV. Không có gì thực sự đáng để xem. Họ vẫn tiếp tục thảo luận về Myeongwoo trên các chương trình liên quan đến Thợ Săn.

Bất chợt.

"Ông Chủ, ngài Kim, anh tỉnh rồi!"

Đó là Dokkaebi. Mặt nạ cười rạng rỡ trông vô cùng hài lòng nên tôi cũng mỉm cười đáp lại.

Cuối cùng thì thời điểm thích hợp để áp dụng từ khóa cho tên này đã tới rồi.

***HẾT***

Ulatr, vì chuẩn bị thi cuối kỳ nên tui không biết có đăng chương đều đc khum nữa, kỳ này bị khùm nên cả chuyên ngành cũng không thoát nổi thi on. Nói chung là nếu được thì tui sẽ đăng mà nếu tui biến mất là biết tui đang ôn thi hoặc đang thi ó:>>

Định mệnh trường khùm khs có mỗi 2 môn tiểu luận.
« Chương TrướcChương Tiếp »