- 🏠 Home
- Trọng Sinh
- Hành Động
- Cấp S Mà Tôi Dưỡng Thành
- Chương 70: Blue (3)
Cấp S Mà Tôi Dưỡng Thành
Chương 70: Blue (3)
HẠNG S MÀ TÔI DƯỠNG THÀNH - CHƯƠNG 70: BLUE (3)
****
Để đề phòng, tôi định nhờ Thợ Săn phụ trách bảo vệ tôi hôm nay đưa lên phòng, nhưng Yoohyun nói rằng em ấy vẫn còn thời gian. Chỉ sau khi đồng ý, tôi mới nhớ ra vấn đề về Myeongwoo.
'Mọi thứ chắc sẽ ổn thôi, anh ấy nên ở trong lò rèn.'
Đột ngột bước ra từ khoảng không đã khó xử, nhưng bắt gặp đúng lúc anh ấy không có ở nhà thì còn khó xử hơn. Ngoài ra, tôi cũng không thể nói dối thằng nhóc, vì Hạng S có khả năng dễ dàng cảm nhận được sự hiện diện của người khác.
Nhắc mới nhớ, tôi có nên cố gắng sắp xếp để hai người đó thân thiết hơn? Sẽ thật tuyệt nếu Myeongwoo làm vũ khí cho Yoohyun trước. Đặc biệt là thứ gì đó từ Cấp SS trở lên.
"Em còn nhớ Yoo Myeongwoo, bạn anh không?"
"Anh ta thực ra không phải là bạn anh, đúng chứ? Anh nói các anh quen nhau hồi còn trẻ, nhưng em chưa từng nghe về anh ta bao giờ. Đặc biệt là sau khi kiểm tra, em phát hiện ra anh ta thậm chí còn không sống gần nhà mình."
Yoohyun nói, nhấn nút thang máy.
"Em đã điều tra từ khi nào rồi?"
"Em không thể để một người lạ vào mà không kiểm tra lý lịch."
Đúng là như vậy, nhưng thông thường, người ta không đi xa đến mức truy tìm cả nơi sinh sống khi còn trẻ của người kia.
"Dù vậy, anh ấy vẫn là bạn của anh. Bọn anh không giống như chỉ mới biết nhau được một đến hai ngày."
Tôi có phải thú nhận với Myeongwoo rằng chúng tôi không thực sự biết nhau, trước khi anh ấy phát hiện ra? Đại loại là, tôi đã nhầm anh với ai đó. Không phải tôi đang cố xoa dịu anh ta hay bất cứ điều gì tương tự, nhưng tôi muốn tránh những rắc rối không đáng có trong tương lai, liệu tôi nên thú nhận với anh ấy rằng chúng tôi chưa từng là bạn bè không?
"Dù sao thì, hãy đối tốt với anh ấy."
"Em ư, tại sao?"
"Anh không thể nói với em nhiều hơn nếu không có sự đồng thuận của anh ấy, nhưng chắc chắn anh ấy là người có thể giúp em."
Và rất nhiều là đằng khác. Không phải đến mức tốt đẹp, mà là ở điểm đối với anh ta một cách tôn kính.
"......Người kia đã có được kỹ năng gì à?"
"Em nhạy bén thật đấy."
"Nếu không thì chẳng có lý do gì. Trước đó, anh ta là một người bình thường. Em không hiểu tại sao ngày nào anh cũng cử anh ta đi mài dao ở bộ phận quản lý thiết bị, nhưng anh ta đột ngột dừng lại cách đây vài ngày, điều này chứng tỏ anh ta chắc chắn đã nhận được nó. Trong trường hợp đó, khả năng một kỹ năng đặc biệt xuất hiện là rất cao và... theo tình hình này...... "
Yoohyun khẽ cau mày.
"......Có lẽ nào...?"
"Em nghĩ thế nào cũng được, nhưng anh đảm bảo, chỉ có tốt nhất."
Anh ta sở hữu một kỹ năng sản xuất, không giới hạn cấp bậc. Nó thậm chí còn vượt quá sự mong đợi của tôi...
"Vì vậy, hãy tử tế. Myeongwoo cũng sẽ không vào một hội cụ thể. Anh ấy đang lên kế hoạch đi cùng anh."
"Với hyung?"
"Đúng thế! Anh đã nói với anh ấy rằng liên kết với một hội sẽ rất thoải mái, nhưng anh ấy muốn độc lập. Đừng nghĩ đến việc làm phiền anh ấy một cách vô nghĩa."
Tôi ngay lập tức nói với thằng nhóc điều này trước khi chúng tôi bước vào thang máy. Nhưng em ấy không trả lời. Khi quay lại nhìn, tôi thấy một khuôn mặt đang chăm chú suy tư.
"Em sẽ không làm phiền anh ấy, phải không?"
"Chính xác thì đó là kỹ năng gì?"
"Em chưa trả lời anh?"
"... Được."
Yoohyun gật đầu như thể em ấy không còn lựa chọn nào khác. Sẽ hợp lý khi bạn phản hồi dứt khoát với tư cách là một người đứng đầu bang hội. Nhưng khi tôi yêu cầu một câu trả lời về vấn đề mà nó còn chưa biết rõ, thằng nhóc lại không thể kiên nhẫn chờ đợi, quá yếu đuối.
Khi đi qua hành lang, cuối cùng chúng tôi cũng về đến nhà. Blue, đứa trẻ được ôm trong tay tôi, vẫn cư xử tốt.
"Anh nghĩ kiểu gì chúng cũng đánh nhau; nhưng hãy chỉ can thiệp khi vấn đề trở nên nghiêm trọng."
Đối với Chirpie, sự chênh lệch về chỉ số thậm chí khiến bất kỳ xô xát nào phát sinh cũng không đáng gọi là trận đấu, vì vậy chúng tôi chỉ cần đơn phương theo dõi Peace, nhưng lần này thì khác. Chúng sẽ sở hữu khả năng tương đương khi chúng lớn lên, bởi thế tốt hơn hết là chúng tôi phải chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng khi chúng còn nhỏ. Peace và Blue sẽ tiếp tục ở bên cạnh tôi trừ khi chúng phải vào hầm ngục, do đó giải quyết ổn thỏa sớm thậm chí còn cần thiết hơn. Sẽ rất khủng khϊếp nếu chúng đánh nhau sau khi trưởng thành.
"Peace, ba về rồi đây."
Khi tôi đi qua lối vào và mở cánh cửa bên trong, Peace, bé con đang đợi từ trước, ngước nhìn tôi. Không, không phải tôi, mà là Blue. Có vẻ đứa trẻ vẫn bình tĩnh, chiếc đuôi đỏ của nó đung đưa từ bên này sang bên kia.
"Có vẻ hơi đột ngột, nhưng đây là em gái của nhóc."
- Kkyaoo!
Blue hét lên, như thể đang trả lời, và nhìn xuống Peace với đôi mắt ánh lên vẻ tò mò. Khi tôi cởi giày và đi vào trong, Peace, đứa nhỏ vẫn chưa cử động như thể bị đóng băng, đã cào vào chân tôi bằng bàn chân trước của nó. Nhóc con dường như muốn tôi ôm nó vào lòng.
"Chờ đã! Blue, ta sẽ đặt nhóc xuống."
Tôi cố gắng đặt Blue vào ghế sofa. Nhưng cô nàng thậm chí còn rút móng vuốt của mình ra và níu lấy cánh tay của tôi.
- Kyaa! Kkyak!
"Không. Nhóc phải để ta đi."
Ngay khi Blue tỏ ra bướng bỉnh, Peace nhảy lên ghế sofa. Sau đó, đứa trẻ nhanh chóng cắn lấy cánh của Blue, cô nàng đang bám lấy tôi, và,
Phốc!
Nhóc con ném cô ấy đi. Tôi cảm thấy như tôi đã từng thấy cảnh này đâu đó trước đây.
- Kkya kkyak!
Blue, đứa nhóc bị ném, vỗ cánh và đứng thẳng dậy. Trong khi đó, Peace quấn quýt chui vào lòng tôi.
- Keuheung
Ve vẩy cái đuôi bông xù, đứa nhỏ nhìn chằm chằm Điểu Sư con với đôi mắt vàng kim. Vẻ mặt ấy trông như thể nhóc con đang khẳng định đây là vị trí của mình.
- Kkyaooeu?
- Keureureu
- Kkya! Kkyaa!
Blue, cô nàng ngã khỏi ghế sofa, cúi đầu xuống và bắt đầu lắc cái mông đang nâng lên của mình. Bất kể tôi nhìn kiểu gì, đó vẫn là tư thế chuẩn bị tấn công. Như thế này, chắc tấm lưng vô tội của tôi sẽ không gãy đâu, nhỉ? Yoohyun đang ở đây rồi, nên em ấy sẽ chặn nó.
- Kkyaook!
Với một tiếng kêu mạnh mẽ, Blue lao về phía Peace.
Bốp!
- Kkyak!
Chân trước của Peace đập vào cái mỏ màu vàng. Điểu Sư con xoay người ngay trên không rồi rơi xuống ghế sofa.
- Kkyaoo kkyoo
Blue che lấy cái mỏ của mình và rêи ɾỉ. Dường như cô nàng không bị ảnh hưởng quá nặng nề.
- Kkyooo kkyoo
"Blue, nhóc ổn chứ?"
- Kkyaoo!
Ngay khi nghe thấy giọng của tôi, cô ấy nhanh chóng đứng thẳng người lên như thể chưa bao giờ đau khổ. Blue của chúng ta thật cứng cỏi. Tuy nhiên, đứa nhỏ có lẽ vẫn hơi đau, bởi vì cô ấy chẳng còn đủ sức lao vào Peace một lần nữa.
"Peace, cô ấy là yeodongsaeng (em gái) của nhóc mà, hãy đối xử với cô ấy một cách ân cần hơn."
- Kkiang?
Peace nghiêng đầu, như thể nói rằng bé con không hiểu những gì tôi đang nói. Đây là một thái độ ngây thơ, nhưng... bất kể tôi nhìn kiểu gì, vẫn giống như nó giả vờ không hiểu.
"Xuống đi nào."
- Kkeueueung
"Hãy xuống và nói lời chào với em gái của nhóc đi."
Peace không hài lòng, nhưng vẫn nhảy khỏi ghế sofa. Tôi để chúng đối mặt với nhau và lùi lại. Blue, đứa trẻ có vẻ hơi căng thẳng, nhanh chóng nhảy lên chỗ ngồi trống.
- Kkya kkya! Kkyaaa!
Peace lặng lẽ nhìn chằm chằm hành động phù phiếm của Blue, rồi nhấc một chân trước lên. Ngay lúc đó, Blue đứng hình.
- Kkyooo
- Keureureung kyang!
Trước tiếng thét ngắn và sắc lẹm, Blue bình tĩnh lại và lặng lẽ đặt mông ngồi xuống ghế sofa. Chúng tiến lại gần nhau hơn, thỉnh thoảng 'kkyang kkyang keung keung' vài tiếng, rồi Peace ấn mạnh chân trước của mình xuống mỏ Blue. Sau đó nhóc con quay đầu lại nhìn tôi. Cái nhìn kia trông như thế nó đang kiểm tra tôi xem làm vậy có ổn không.
Mọi thứ kết thúc suôn sẻ và tốt đẹp, không có đổ máu. Không hổ danh là Peace của tôi. Nhóc thật đáng tin cậy.
"Tốt lắm! Chắc chắn hai đứa sẽ hòa hợp."
- Kkiang!
Tôi nâng Peace, nhóc con tự hào chạy đến, lên. Blue, đứa trẻ chạy theo sau, ngước nhìn Peace trong vòng tay tôi, rồi gục xuống dưới chân tôi. Cô ấy hơi chán nản, nhưng Peace tất nhiên là ưu tiên hàng đầu.
"Nếu cứ thế này thì từ nay về sau cũng không có gì phải lo nữa. Không phải Peace rất thông minh sao?"
Hài lòng, tôi quay lại nhìn Yoohyun và nói. Bây giờ chỉ cần thêm Chirpie nữa là an toàn rồi, nhưng tôi không biết liệu lần này có diễn ra tốt đẹp hay không.
Ngay khi tôi chuẩn bị vào phòng mang Chirpie tới, Yoo Myeongwoo đã bước ra từ căn bếp. Có lẽ nhờ các chỉ số tăng, hoặc do lao động nặng nhọc mà cơ thể anh ta trở nên vạm vỡ hơn, chiều cao cũng phát triển hơn một chút, tất cả đường nét kết hợp lại khiến anh ấy dường như trở thành một người khác hoàn toàn so với lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau.
Trên tất cả, màu da của anh ấy cũng thay đổi. Nguyên tố đã nói rằng lò rèn an toàn cho chủ nhân, nhưng tại sao anh ta lại bị cháy nắng?
"Hôm nay anh ra sớm vậy?"
"Cậu đã báo rằng cậu sẽ mang về những con quái vật mới. Tôi ra ngoài sớm để đề phòng."
Nói xong, anh ấy nhìn Yoohyun, không phải Blue. Những nhân viên hệ thống nói với tôi rằng Thức Tỉnh Giả hạng cao cũng giống như những người chỉ số thấp, nhưng kỹ năng đặc biệt cao, vì vậy hãy lịch sự, Yoohyun.
"Đã lâu rồi chúng ta chưa gặp nhau."
Em trai tôi mỉm cười. Dù đó rõ ràng là một nụ cười công nghiệp.
"Chẳng phải không có lý do cụ thể nào để chúng ta gặp nhau sao?"
Myeongwoo trả lời lạnh lùng hơn tôi nghĩ. Mặc dù sẽ kỳ lạ hơn nếu anh ấy có tình cảm tốt với Yoohyun. Khi chúng tôi đến hầm ngục, anh ấy bị đối xử như không hề tồn tại, và khi tôi bị bắt cóc, anh ấy buộc phải im lặng ở nhà.
Có phải lẽ ra tôi nên bảo Yoohyun tử tế sớm hơn không?
"Đây là đứa trẻ mới ư?"
"Đúng thế! Kim Điểu Sư, Blue. Hai con còn lại là Kỳ Lân, chúng tôi đã gửi thẳng chúng đến phòng huấn luyện. Căn phòng trong nhà quá chật hẹp, và cũng không được nhốt chung Điểu Sư và ngựa với nhau."
"Có ổn không với Peace?"
"Peace của chúng ta đã đàn áp cô nàng. Hai đứa chúng nó thực sự không có vấn đề gì, nhưng tôi lo lắng cho Chirpie."
Đứa trẻ là Bậc F và cũng rất nhỏ bé, nên nếu vô tình bị đánh trúng, nó có thể thương nặng. Nghe tôi nói vậy, Myeongwoo lấy ra một chiếc vòng cổ và vòng tay làm từ da và kim loại.
"Này, thử mấy cái này đi."
Khi tôi nhận lấy chúng, một cửa sổ giải thích đơn giản hiện ra.
[Vòng Nuôi Dạy An Toàn – Cấp B
Người đeo vòng cổ không thể tấn công người đeo vòng tay.]
"Nó có khả năng chặn các đòn tấn công Bậc C. Ban đầu, tôi định làm nó cho cậu, nhưng kích thước của vòng tay sẽ tự động điều chỉnh, vì vậy cậu cũng có thể đeo nó cho Chirpie."
"Anh có thể làm một cái gì đó như thế này? Thực sự tuyệt vời."
Chà, vậy là anh ấy thậm chí còn biết chế tạo cả những trang bị có hiệu ứng đặc biệt. Mặc dù anh ta đã nói rằng có thể sản xuất bất cứ thứ gì miễn là có kim loại, nhưng tôi vẫn rất ngạc nhiên. Quả nhiên anh chàng này quá toàn năng. Đây thực sự là một cú lừa.
"Nó không khó."
Myeongwoo hài lòng nói trước sự ngưỡng mộ của tôi. Nhưng tại sao anh ấy lại bắt đầu nhìn Yoohyun, thay vì tôi?
"Chỉ cần nghĩ rằng... kỹ năng sản xuất vật phẩm đặc biệt, nó chắc chắn rất ấn tượng."
"Điều này mới chỉ là khởi đầu thôi. Nếu là vật phẩm đơn giản, tôi có thể làm đến Hạng A, nên thậm chí Hạng S bây giờ cũng không xa."
"Với tư cách là một Chủ Tịch Bang Hội, điều này rất hấp dẫn với tôi."
"Mặc dù vậy, so với Yoojin, tôi vẫn còn kém xa."
"Kỹ năng của hyung thực sự đáng ngạc nhiên theo nhiều cách khác nhau."
Ý tôi là, tại sao tôi lại ở đây. Cả hai đều mỉm cười và bầu không khí tốt đẹp, hmm... Tốt hơn hết là tôi nên đi lấy Chirpie.
- Chíp!
- Kyaa!
Chirpie, nhóc con mang chiếc vòng bị thu nhỏ lại ở mắt cá chân giống như các loại vòng mà chim thường đeo, bước theo sau tôi. Phía sau nó là Blue, đứa nhóc đang đeo vòng cổ, bám sát như thể cún con nhìn thấy trái bóng lăn và huơ hai bàn chân trước của nó.
Pong!
Cô nàng ấn mạnh hai bàn chân của mình xuống để cố gắng tóm lấy Chirpie, nhưng cô ấy đã bị chặn lại bởi một màng bong bóng. Đòn tấn công không thành, nhưng cô nhóc có vẻ vẫn thấy hưng phấn, bởi vì cô ấy liên tục đập vào Chirpie.
- Kyaak! Kkya!
- Chíp chíp
Dễ thương quá đi mất. Tôi lấy điện thoại ra và định quay video, nhưng thay vào đó tôi chỉ chụp ảnh. Đó là bởi hai người kia vẫn đang trò chuyện sau lưng tôi.
"Tất nhiên, Yoojin đã đề nghị trước. Tôi đến được đây cũng là nhờ Yoojin."
......Có lẽ tôi cần phải tìm thịt ma thú đặc biệt cho Blue? Nó có thể giúp ích cho sự phát triển của cô ấy. Tôi tự hỏi bang hội nào hiện đang quản lý hầm ngục chứa những con quái vật đặc biệt?
"Hyung đúng là có mặt như vậy. Thậm chí nói đến vấn đề lúc trước, à, anh hẳn là chưa có nghe nói rồi."
"Ổn mà. Tôi không thể can dự vào các công việc của Yoojin và bị cho ra rìa là do tôi không đủ khả năng. Tất nhiên, ngay cả bây giờ tôi cũng không định can thiệp trừ khi có lý do thuyết phục. Dù sao thì chúng tôi cũng sắp cùng nhau rời khỏi Hội Haeyeon. Cậu chắc hẳn sẽ rất buồn khi Yoojin rời đi."
"Ngay cả trước khi Bang Hội và Thợ Săn xuất hiện, chúng tôi đã là một gia đình, nên không có gì khác biệt."
Tại sao họ hết lần này đến lần khác nhắc đến tên tôi sau lưng? Trên hết, không hiểu tại sao tôi lại cảm giác thấp thoáng như có mùi *dao găm trong lời nói của họ. Thành thực, họ đang có xu hướng ngày càng xa lánh thay vì gần gũi hơn theo nguyện vọng của tôi.
(*Miệng nam mô bụng một bồ dao găm)
"Hai người đều có rất nhiều việc phải làm, tại sao không bắt đầu luôn đi?"
Nếu các người muốn tiếp tục đấu khẩu, hãy rời khỏi đây. Sau khi đuổi cả hai người đó đi, tôi chuẩn bị đồ ăn cho mấy đứa nhỏ. May thay, Blue cũng ăn thịt quái vật một cách ngon lành. Tôi cần cho những con kỳ lân ăn và nói với chúng từ khóa, xem ra sắp tới tôi phải lên xuống liên tục rồi đây.
'Khi cơ sở nuôi dưỡng hoàn thành, việc này sẽ thuận tiện hơn.'
Ngay tầng dưới cũng có cổng thông tin, nên ra vào khá dễ dàng. Vì tôi thực sự sắp rời khỏi phòng ký túc xá, tôi cảm thấy có chút tiếc nuối. Ở đây cũng không tệ chút nào.
'Chẳng biết mình có thể tiếp tục giữ chỗ này không?'
Để đề phòng khi tôi cần sử dụng nó.
'Chẳng bao lâu nữa những người quen của Suk Hayan sẽ sớm nhập cảnh. Sau khi họ đến và dữ liệu được sắp xếp tốt hơn, mình sẽ phái Dokkaebi tới Trung Quốc.'
Ngoài ra, tôi đã tìm thấy người thứ mười ba nắm giữ kỹ năng đặc biệt tối ưu hóa từ Bậc B trở lên. Tôi cũng liên hệ với Riette thông qua mạng xã hội, và nhờ cô ấy gửi em trai mình đến khi cơ sở nuôi dưỡng khánh thành.
'Cũng đến lúc liên lạc với Do Hamin rồi nhỉ. Bên cạnh đó, không có gì khác nữa, phải không?'
Có vẻ chính xác là không còn gì, nhưng vẫn có cảm giác tôi đã quên một điều nào đó. Còn ai nữa nhỉ? Được rồi, tôi sẽ nhớ ra thôi, nếu nó đủ quan trọng.
"Blue! Không!"
Tôi chộp lấy con nhóc Điểu Sư đang cắm đầu vào hộp đựng kem. Cái mỏ lốm đốm đen trắng hớn hở kêu 'kkyak kkyak'.
"Nhóc biết cách mở cửa tủ lạnh khi nào vậy!?"
- Kkyaaa!
"Peace và Chirpie thậm chí còn không chạm vào thức ăn của mọi người, vậy tại sao nhóc lại làm điều này! Nhóc là một con quái vật – nhóc định làm gì nếu bị ốm đây!"
- Kkyaoo kkya?
Chết tiệt, cho dù tôi có khiển trách cô ấy thêm nữa, cũng chỉ khiến cổ họng tôi thêm đau. Duy nhất một ngày trôi qua, nhưng Blue, cô nàng hư hỏng này, thực sự, nghiêm túc... Peace trước đấy chỉ đập phá một chút đồ đạc, giờ đây trở thành đứa con yêu thương nhất của tôi.
Đêm đầu tiên tôi tắm rửa cho cô nàng, cô ấy đã đập vỡ bồn rửa mặt và vòi hoa sen, xé vụn khoảng ba mươi chiếc khăn tắm, và phá vỡ đèn trong khi vui vẻ nhảy nhót xung quanh. Trong bữa tối, nó sà xuống bàn cố ăn hết thức ăn của tôi, đồng thời vung vẩy đôi cánh khiến mọi thứ rơi tứ tung xuống sàn, vừa làm sạch được chưa lâu thì bộ lông màu kem đã lấm lem đủ thứ thức ăn nên tôi đành phải vào phòng tắm một lần nữa.
Tất nhiên, cô ấy cũng chẳng hề cư xử đúng mực trong khi tắm. Không giống như Peace, cô thích nước, nhưng vì thế mà cô nhóc càng hung hăng hơn.
Điều vô cùng may mắn là khi đồng hồ điểm đúng chín giờ tối, cô nàng đã chìm vào giấc ngủ. Đêm yên bình trôi qua. Nhưng đúng chín giờ sáng, cô thức dậy và la hét om sòm để được thả khỏi căn phòng.
Như thể hoàn toàn quên mất ngày hôm qua, cô ấy lao vào Peace và một lần nữa bị chặn lại, đuổi theo Chirpie và làm vỡ một chiếc bàn, rồi sau khi cào lên ghế sofa, cô nàng để lại những dấu móng vuốt và mỏ dài trên tường và trần nhà...
Ngay khi tôi rời mắt khỏi cô nàng một lúc, cô ấy lại làm trống tủ lạnh.
"Nằm yên để ta làm sạch mỏ của nhóc nào. Nếu nhóc tiếp tục di chuyển, đồ ăn sẽ bị bám vào lông."
- Kyaa!
Cô ấy lăn lộn khoe bụng và vẫy đuôi. Cả đôi mắt xanh lớn và chiếc mỏ đang hé mở đều nở nụ cười rạng rỡ. Cái cách cô ấy đập vào bàn chân của tôi, như thể nói 'chúng ta hãy chơi' - trông cũng rất dễ thương. Chà, được rồi, nuôi dạy bọn trẻ là cả một quá trình mà.
"Peace, nhóc thực sự là một bé con vâng lời."
Tôi nói, vỗ về Peace, đứa nhỏ đã đến bên tôi. Ngoài việc làm vỡ một số đồ đạc, không có nhiều rắc rối. Chirpie quá yếu ớt để gây rắc rối. Và Yoohyun của chúng ta thực sự là một đứa trẻ ngoan.
"Khi mình đi, mình sẽ phải cử Thợ Săn ở lại để chăm sóc cho Blue."
Nếu để cô nàng trong căn phòng một mình, tôi e là cô ấy sẽ la hét cả ngày mất. Ngay cả khi phòng ký túc xá được cách âm tốt, thì vẫn giới hạn đến một mức nhất định thôi.
Tôi dọn dẹp sơ sài và đi ra ngoài, chỉ mang theo Blue. Tôi có một cuộc hẹn với Hiệp Hội Thợ Săn liên quan đến Trung Tâm Thức Tỉnh vào giờ trưa. Sẽ thật tuyệt nếu buổi trò chuyện diễn ra tốt đẹp.
****HẾT****
Cuối cùng cũng có buổi nghỉ để làm xong chương này. Đúng là càng gần giữa kỳ càng lắm dl ỤwỤ Tiếc sao hồi c3 với năm nhất khum tìm thấy truyện. TwT
À chương này Yoojin có nói là quên gì đó, nếu đúng theo cái tui nghĩ thì sau đấy rất lâu tui cũng chưa thấy Yoojin nhớ ra:))) Thật là quá đáng mà.
- 🏠 Home
- Trọng Sinh
- Hành Động
- Cấp S Mà Tôi Dưỡng Thành
- Chương 70: Blue (3)