Chương 67: Nói Chuyện

HẠNG S MÀ TÔI DƯỠNG THÀNH - CHƯƠNG 67: NÓI CHUYỆN

Tôi lại bị điên rồi, chương trước tự nhiên dịch 'adolescent' thành 'trưởng thành' trong khi ló phải là 'thành niên'. Nhân tiện, 'thành niên' với 'vị thành niên' khác nhau á. Xin lỗi mn rất nhiều vì thỉnh thoảng pị khùm. Peace nó vẫn thanh niên trai tráng chứ chưa trưởng thành đâuu.

****

"Ý ba là, nhóc con-"

Bất ngờ, tôi bị kéo mạnh và ôm từ phía sau. Vòng tay rắn chắc quấn chặt lấy cơ thể tôi đến mức phát nhói. Không, phải nói là nó thực sự đau?

"Đau quá, thả lỏng ra chút!"

Anh biết em đã hoảng hốt, nhưng đừng thái quá như vậy.

"Ư, này!"

Toàn bộ cơ thể bị nâng lên và sau đó Yoohyun đặt tôi lên vai. Tôi đã cố gắng chống trả, nhưng hiển nhiên không có một chút tác dụng nào.

"Yoohyun! Peace!"

Ngó lơ đứa em trai đó, Peace chỉ nhìn chằm chằm vào tôi. Nhóc con đuổi theo chúng tôi, nhăn nhó khó chịu. Mặc dù chưa hoàn toàn trưởng thành, bốn chân của nó vẫn trở nên to dài, bờm và đuôi cũng dày hơn, trông đứa trẻ cực kỳ ngầu lòi. Cái sừng lấp lánh hơn, và những chiếc nanh dài sắc nhọn.

Đây thực sự là một hình ảnh cảm động, nhưng.

"Thả anh xuống! Anh biết anh đã làm em lo lắng, nhưng hãy nói chuyện trước đã, nói chuyệnn!"

"... Chúng ta còn gì để nói sao."

Thằng nhóc đáp, mạnh mẽ kìm nén cơn tức giận của mình.

- Keureureung!

Peace cũng đồng tình sao?... Thật hạnh phúc khi hai đứa trở nên thân thiết hơn trong lúc tôi đi vắng, nhưng Peace, ba đang bị bế đi bằng vũ lực đó. Người kia là em trai tôi, nhưng không thể phủ nhận cái tình huống này giống y hệt một vụ bắt cóc. Chúng ta đang đi đâu vậy? Có vẻ là hướng tới bờ biển.

"Yoohyun, anh sẽ giải thích mọi thứ với em. Nên hãy bình tĩnh và buông anh ra."

"Im đi trước khi em bịt miệng anh lại!"

Ngay sau tiếng thét điên cuồng, tôi nghe thấy âm thanh nghiến răng.

Tôi chết lặng.

Tôi biết thằng nhóc sẽ hoảng hốt vì sự biến mất đột ngột của tôi. Vì bản thân tôi cũng bị sốc vì điều này. Nhưng mà em ấy thậm chí còn không lắng nghe những gì tôi đang cố gắng nói.

...... Đứa em trai này sẽ không giam cầm tôi thêm lần nữa chứ.

"Chỉ cần nghe đúng một lần thôi. Thành thật mà nói, anh-."

"Hyung, anh thực sự muốn thấy em phát điên lên đúng không?"

Mặc dù em cũng chưa bình thường bao giờ.

"Quá đủ rồi!"

"Ý anh là..."

"Bỏ qua những chuyện xảy ra bên ngoài hầm ngục! Nhưng điều này, chính xác là cái quái gì chứ... một lần còn có thể gọi là trùng hợp, nhưng đây đã là lần thứ hai rồi! Tại sao những điều kỳ lạ cứ xảy ra liên tục mỗi khi hyung đi vào ngục tối?!"

Ra là như vậy, nếu theo góc nhìn của Yoohyun. Thằng nhóc không biết tôi đã bí mật đi vào hầm ngục. Với em ấy, tôi chỉ mới vào hầm ngục đúng hai lần, lần đầu tiên, một con quái vật vượt ngoài cấp bậc đã xuất hiện, rồi đến lần này, tôi lại đột ngột biến mất.

Ờm, từng này đúng là đủ để khiến em ấy phát điên.

"Anh sẽ giải th-."

"Không cần."

Thôi nào, chúng ta hãy nói chuyện.

"Anh-."

"Cảnh báo lần cuối. Câm miệng."

Thằng nhóc trông như thể sẽ thực sự bịt mồm tôi nếu tôi nói thêm bất cứ điều gì. Hiện tại có lẽ tôi nên lặng lẽ đi theo và sau đó sẽ nói chuyện khi em ấy bình tĩnh lại?

Tiếng sóng vỗ ngày một gần và Yoohyun dừng bước.

- Geueuoo

Tôi nghe thấy một âm thanh rêи ɾỉ nhẹ. Đó là tiếng quái vật ư?

"Em thậm chí còn từng nghĩ rằng tất cả sẽ ổn nếu em chịu đựng thêm một thời gian nữa. Hyung thực sự rất quan trọng với em. Mặc dù không cam lòng... nhưng em đã cố gắng để kiềm chế bản thân mình."

Những lời này khá đáng khen, nhưng hành động của em ấy lại trái ngược hoàn toàn.

"Ban đầu là vậy, nhưng đúng như dự đoán, em không thể."

Yoohyun cuối cùng cũng đặt tôi xuống. Peace chạy tới bên cạnh và cọ cổ vào hông tôi.

- Geureureung

Làm thế nào mà đứa trẻ lại lớn nhanh như vậy? Quan sát xung quanh trong khi vuốt ve Peace, tôi thấy một con quái vật đã bị chặt bốn chân. Đây là con trùm của hầm ngục này. Cái đầu trông giống như của đại bàng, thỉnh thoảng lại mở mỏ và ho ra những tiếng rêи ɾỉ.

Tại sao em ấy lại để nó sống?

"Nên bây giờ em định thông báo rằng hyung đã chết rồi."

"...... Gì?"

"Em chẳng thể làm bất kỳ điều gì một khi hyung còn sống. Có quá nhiều thứ liên quan mà em phải xử lý. Và hiển nhiên, danh tiếng của em sẽ chạm đáy nếu em nói rằng em không thể bảo vệ người đồng hành duy nhất của mình trong một hầm ngục Bậc D."

"... Không chỉ danh tiếng của em chạm đáy, mà chắc chắn chính em cũng sẽ trở thành kẻ tình nghi."

Thằng nhóc thậm chí không phải một tân binh, mà là một Thợ Săn chiến đấu Hạng S với 3 năm kinh nghiệm, nhưng lại đánh mất người bạn đồng hành duy nhất trong một hầm ngục Bậc D - làm sao điều này có thể xảy ra? Ngay cả khi là một trò đùa, nó cũng không buồn cười.

"Còn hậu quả thì sao? Như em đã nói, có rất nhiều thứ em cần phải xử lý."

"Không quan trọng."

Cái người gọi là Chủ Hội lại nói toẹt ra một cách vô trách nhiệm như vậy.

Thằng nhóc giống như một chàng trai sẵn sàng vứt bỏ cả tính mạng của mình ngay cả khi đã đạt được thành tựu. Tôi nuôi dạy nó sai cách rồi sao?

Dù gì đi nữa, em ấy có vẻ đã bình tĩnh lại một chút, đây là lúc tôi nên cố gắng xoa dịu thằng bé.

"Tại sao lại không quan trọng được? Nếu em mắc sai lầm, Haeyeon có thể sụp đổ thay vì MKC. Vấn đề này còn tồi tệ hơn nhiều so với khi anh bị bắt cóc."

"Hyung không cần phải lo lắng. Trước đó, để giảm bớt sự nghi ngờ, em đã chuẩn bị sẵn những thứ này."

Thứ gì cơ? Có phải... con quái vật kia?

"Sẽ thật tuyệt nếu cắt bỏ một cánh tay hoặc chân của anh, nhưng em không nghĩ mình nên đi xa đến vậy. Tuy nhiên, để minh chứng, phải có ít nhất một vết máu hoặc một miếng thịt. Rutum Biển không đủ lớn để nuốt chửng một cơ thể người, vì vậy em có thể nói rằng nó đã dùng mỏ xé xác và ăn thịt anh rồi."

Yoohyun bình tĩnh giải thích. Em trai tôi thực sự là một thằng điên. Nhưng vì em ấy nói rõ rằng sẽ không đi xa đến mức cắt đứt tay hoặc chân của tôi, nên thằng nhóc có lẽ vẫn còn chút nhân tính.

Tôi ôm cổ Peace và lùi lại. Peace dường như cũng cảm nhận được bầu không khí căng thẳng, vì vậy đứa nhóc tỏ ra cảnh giác.

"Đừng nghĩ đến việc chạm tay vào người anh."

"Xin lỗi. Em có thuốc giảm đau, nên sẽ không sao đâu. Và anh cũng có thể phục hồi ngay lập tức với tiên dược cao cấp."

"Nếu em xin lỗi thì đừng làm điều đó! Ý anh là, anh đã nói sẽ giải thích rồi mà? Hơn nữa, em nghĩ mọi thứ sẽ ổn miễn là cơ thể của anh còn nguyên vẹn sao? Anh nên biết ơn em vì bị cưỡng ép bảo vệ à? Ngay khi anh nghĩ rằng chúng ta đã bắt đầu hiểu nhau hơn, làm thế nào mà em lại nỡ nói rằng em muốn tuyên bố anh đã chết trước sự chứng kiến ​​của cả thế giới với ánh mắt thờ ơ như vậy?"

"Dù sao thì hyung cũng không có ý định chấp nhận em."

"... Cái gì?"

Lại cái quái gì nữa.

"Em là một thằng ngốc khi cứ mong đợi điều gì đó từ anh. Hay có thể nói rằng, em đã tự đề bản thân quá cao? Hyung có lẽ chỉ muốn xây dựng một nền móng nhanh chóng và an toàn cho chính mình."

"Không, anh không hiểu những gì em đang nói."

"Đừng giả vờ như anh không biết. Hyung đã che giấu mọi thứ ngay từ đầu. Kỹ năng huấn luyện ma thú ư? Có thực sự là anh đã có nó khi đạt 10 cấp độ không? Điều này thật đáng ngờ, vì ngay khi anh nhìn thấy con Sư Tử Lửa Một Sừng, anh đã nói rằng muốn cố gắng nuôi nó. Chi phí thực phẩm không đến nỗi tốn kém và nó thậm chí còn không phải là gánh nặng với em, nhưng anh lại thoải mái đón nhận điều đó, trái ngược hoàn toàn với hyung của bình thường."

Điều đó... là sự thật. Cho dù nó dễ thương và đáng yêu đến mức nào, không có lý do gì để ngay lập tức cố gắng nuôi một con thú cưng mà mười triệu won thậm chí không phải giá của nó, mà là chi phí của một bữa ăn. Trên hết, tôi là một Thợ Săn Hạng F, người đã sống suốt thời gian trước đó như một người làm công bình thường và chỉ vừa mới Thức Tỉnh. Lẽ ra tôi nên phẩy tay và nói 'Ôi không, thật đáng tiếc khi nó không thể lớn lên' ngay khi tôi nghe thấy chi phí thực phẩm.

Vì tôi không thể phản bác bất cứ điều gì, ánh mắt của Yoohyun càng trở nên lạnh lùng hơn.

"Từ trước đến giờ có khi nào anh thành thật với em không? Hơn nữa, hyung không hề ngạc nhiên về sự biến mất của chính mình ngày hôm nay. Đối với kỹ năng của anh, em không để tâm quá nhiều. Che giấu một số lượng kỹ năng nhất định của riêng mình là điều phổ biến nếu anh là Thợ Săn, và không cần phải tạo ngoại lệ ngay cả khi chúng ta là gia đình. Nhưng sau những gì đã xảy ra ngày hôm nay, em không thể tiếp tục nhắm mắt nữa."

Yoohyun quay đầu nhìn chỗ khác. Tôi cũng hướng ánh mắt theo em ấy. Đó là khu rừng đã bị tàn phá khủng khϊếp đến nỗi bạn thậm chí còn không thể hình dung cảnh tượng ban đầu của nó.

"...... Em không còn lý do gì để tiếp tục chịu đựng tất cả những điều này."

Cái cớ mà tôi định dùng với thằng nhóc bây giờ bị mắc kẹt trong cổ họng. Nhưng tôi vẫn phải nói gì đó với em ấy.

"Em còn điều gì nghi ngờ nữa không?"

"...... Em không biết. Kể từ khi hyung nói với em rằng anh yêu em, rồi đến lần sau, những lần sau đó nữa. Ban đầu, em cảm thấy rất phấn khích và hài lòng. Nhưng điều kỳ lạ bắt đầu khi anh đột nhiên nói rằng anh xin lỗi. Tuy nhiên, em chỉ giả vờ như không biết, vì đó là điều tốt. Em nghĩ rằng mọi thứ đang tốt đẹp trở lại."

"Yoohyun."

"Anh có vẻ như là hyung trước khi mối quan hệ của chúng ta trở nên tồi tệ, nhưng anh cũng có vẻ là một người hoàn toàn khác lạ. Em không biết nữa."

Ngay cả khi chúng tôi giữ khoảng cách với nhau trong vài năm qua, gia đình vẫn là gia đình. Tôi không biết rằng Yoohyun đã cảm thấy sự khác biệt lớn đến vậy. Tôi nghĩ chỉ cần xin lỗi là đủ và sau đó tôi sẽ giúp em ấy bằng nhiều cách khác nhau.

Dường như tôi đã sai rồi.

"Đúng là anh đã giấu em rất nhiều điều. Như em nói, anh dự định sẽ nuôi lớn Peace từ ngay lần đầu tiên anh nhìn thấy nó. Với kỹ năng Đánh Thức, đúng là nó hoạt động mỗi tháng một lần, nhưng không đơn giản là Đánh Thức, mà là tối ưu hóa. Thứ hạng chỉ số dự kiến Thức Tỉnh của Yerim ban đầu là A~S. Xác suất trở thành Hạng A cao hơn, vì vậy em có thể nói rằng anh đã biến cô bé thành một Hạng S."

Tôi nén một tiếng thở dài và tiếp lời.

"Bên cạnh đó, anh thậm chí còn bí mật đi vào hầm ngục. Và anh đã mang theo Chirpie từ một trong những hầm ngục đó. Anh sở hữu một kỹ năng ẩn nấp Bậc A, và anh có thể chia sẻ một số kỹ năng của mình. Anh cũng có Kháng Độc, Kháng Lời Nguyền và Kháng Sợ Hãi."

"...... Em biết về Kháng Độc."

"Em biết ư?"

"Bởi vì Thợ Săn Bak Yerim đã đọc ký ức của Thợ Săn Hạng D Hội Brick. Có một khoảnh khắc hắn ta cảm thấy rất lạ khi nhìn thế nào cũng không tìm thấy vật phẩm giải độc, cho dù Trái Cây Của Lính Gác không hoạt động."

"Ngoài ra, tất cả chúng đều là Bậc L."

"Như vậy thuốc giảm đau sẽ không có tác dụng với anh."

"Anh cũng có thể vô hiệu hóa các kỹ năng đó."

"...... Các kỹ năng Kháng ư?"

"Ừ. Nếu em yêu cầu vô hiệu hóa một kỹ năng thụ động 2 lần, nó sẽ tắt. Mặc dù thông thường, chẳng có lý do gì để tắt chúng đi cả."

"Chắc hẳn anh đã tắt nó khi anh say rượu."

Thằng nhóc sắc bén. Tôi đã sai khi cố gắng lừa dối nó.

"Anh còn có kỹ năng gấp đôi vật phẩm thưởng hầm ngục và nhân đôi hiệu quả kỹ năng tấn công. Mặc dù chúng khá vô dụng với anh. Chỉ số của anh vẫn là F và anh không có kỹ năng tấn công."

"... Hyung, cửa sổ trạng thái của anh thực sự rất bất bình thường."

"Anh biết, được chứ? Mặc toàn bộ là sự thật, nhưng anh hiểu rằng nó rất khó tin."

Tôi bất giác bật cười. Yoohyun cũng hơi nhếch mép.

"Kỹ năng chia sẻ kỹ năng chỉ có thể được kích hoạt khi đôi bên có sự tương tác. Thời gian tái sử dụng là 15 ngày."

Tôi bỏ qua Bé Con Của Tôi và Đứa Trẻ Của Tôi vì thằng nhóc không được phép biết về hiệu ứng của chúng. Ngoài ra cũng khó mà giải thích được Lòng Biết Ơn Cuối Cùng và Kẻ Thù Tự Nhiên Của Lauchtas. Tôi muốn tiết lộ về hồi quy, nhưng.

[˙⌒˙ >>∞<< ˙=˙ ☞ ˙≠˙]

Một tin nhắn bịt miệng xuất hiện. 'Đừng nói về biểu tượng vô cực'. Chắc hẳn nó có nghĩa là hồi quy. Mặt khác, nếu tôi nói với em ấy về điều này, quá nhiều thông tin về hệ thống sẽ bị phơi bày.

"Sự biến mất trước đó của anh có liên quan đến các quản trị viên hệ thống."

"Các quản trị viên hệ thống?"

Yoohyun hỏi với vẻ kinh ngạc. Cuối cùng thì thằng nhóc cũng thả lỏng hơn.

"Bằng cách nào đó anh phải giúp đỡ những quản trị viên hệ thống. Anh muốn nói với em nhiều hơn, nhưng anh không thể. Anh không được phép. Tuy nhiên, để lời nói của anh không phải là vô căn cứ, anh đã yêu cầu họ gửi cho em một tin nhắn. Nó sẽ được hiển thị trên cửa sổ trạng thái. Hãy gửi nó cho em ấy ngay bây giờ."

Ánh mắt của Yoohyun nhìn vào khoảng không trước mặt. Thông báo dường như đã bật lên. Thằng nhóc có một biểu cảm cực kỳ ngạc nhiên.

"Vậy... thực sự có người đã tạo ra hệ thống này?"

"Hóa ra là như vậy. Chẳng phải sẽ kỳ lạ hơn nếu nó tự nhiên xuất hiện sao?"

"Đó là sự thật, nhưng..."

"Anh nói với em về điều này chỉ vì họ đã cho phép. Đây là một bí mật tuyệt đối. Em không bao giờ được tiết lộ với bất kỳ ai."

Trong một khoảnh khắc, không ai nói lời nào. Và làn da của em trai tôi trở nên sáng màu hơn.

"Kỹ năng của hyung có liên quan đến hệ thống không?"

"Không phải tất cả. Một lần nữa, anh không thể nói chi tiết với em. Tuy nhiên, chúng thực sự không phải những kỹ năng bình thường."

"...... Em hiểu. Nhưng tại sao lại là hyung? Họ không ép anh làm điều gì nguy hiểm chứ?"

"Không nguy hiểm. Anh đã làm điều đó vài lần rồi."

Nó chỉ đơn giản là tập hợp các Hạng S. Hiện tại, em mới là người nguy hiểm nhất, em trai.

Bất chợt, tôi nhớ đến lời khuyên của Giọt Nước rằng tôi nên cẩn thận với những Thức Tỉnh Giả hạng cao. Thiện chí có thể trở thành bạo lực; Chính xác là như vậy.

"Nếu em còn gì tò mò, hãy hỏi anh. Đừng giữ nó trong lòng."

Sau một khoảng lặng ngắn, tôi nghe thấy một giọng nói buồn bã.

"...... Em rất xin lỗi. Em đã phàn nàn rằng em không thể tin những gì hyung nói, mặc dù trên thực tế, mọi thứ ngược lại."

"Không. Nếu là anh, anh cũng sẽ không thể phản ứng bình thường nổi nếu rơi vào tình huống ngày hôm nay. Và đúng là anh đã che giấu rất nhiều điều. Peace, ba cũng xin lỗi nhóc. Nhóc đã thực sự hoảng hốt, phải không? Ba không nghĩ họ sẽ đưa ba đi đột ngột như vậy."

- Gareureung

Peace, nhóc con đang gầm gừ trong khi nhìn qua lại giữa tôi và Yoohyun, đột nhiên thu nhỏ lại. Không, nhóc ấy trẻ ra. Không phải đứa nhỏ bé đi, mà là trẻ lại.

[Phân Loài Kỳ Lân Hạng 2 – Sư Tử Lửa Một Sừng (Vị Thành Niên) Peace

Chỉ số hiện tại xếp hạng C]

Cửa sổ trạng thái cũng ghi 'vị thành niên' và đứa nhỏ trở thành Bậc C một lần nữa.

"Peace, nhóc..."

- Kkiang!

Đứa trẻ dùng chân trước gãi chân tôi, yêu cầu tôi ôm nhóc ấy vào lòng. Này nhóc con, nhóc làm được cả vậy cơ à.

"Nhóc đã thành niên nhưng lại cố tình muốn làm bé con vị thành niên?"

- Gyareureureu

Đứa trẻ có một biểu cảm ngây thơ nói rằng 'Con không biết gì cả'. Khi tôi bế nhóc ấy lên như mong muốn, nó vẫy đuôi.

"Đứa trẻ lớn lên khi nào thế?"

"Một lúc sau khi hyung biến mất."

Vậy là nhóc con không lớn lên trong lúc đi săn lùng quái vật. Có phải nó cố tình không phát triển không? Chuyện bắt đầu từ khi nào rồi?

Để kiểm tra, tôi đã mở cửa sổ trạng thái kỹ năng Bé Con của Peace.

[Thời gian cần thiết để biến đổi trưởng thành (71:22)]

71 giờ?! Vẫn còn gần một trăm giờ nữa? Tôi nhìn chằm chằm nó trong hơn 1 phút, nhưng thời gian không giảm. Mọi thứ y nguyên như vậy; Có thể là do quá trình huấn luyện chăng? Ngay cả sau khi hiệu ứng kỹ năng kết thúc, tôi vẫn thường xuyên chơi với Peace mà.

Tôi nên kiểm tra khi về đến nhà.

"Có vấn đề gì ư?"

"Không. Nhưng tại sao đến giờ Peace mới phát triển? Nó có kỹ năng liên quan ư?"

"Em không biết gì về kỹ năng, nhưng nếu nó lớn hơn, hyung, anh sẽ không thể bế nó. Anh nói nó thích được ôm."

Chỉ vì thế sao?

"Được rồi, Peace, hãy chứng minh nhóc đã trưởng thành."

- Kkiang

Nếu đây thực sự là một hiệu ứng huấn luyện, thì đứa nhỏ sẽ lớn lên ngay cả trước khi thời gian hồi của kỹ năng hết. Tôi bắt đầu cảm thấy hơi buồn.

Tôi vuốt ve Peace trong khi nhìn em trai mình. Ngay khi ánh mắt của chúng tôi chạm nhau, thằng nhóc tỏ ra ngại ngùng. Hưm, được rồi. Tính ra thì phần lớn hoàn toàn là do sự vô ý của tôi. Nghĩ về quãng thời gian không mấy dễ chịu của em ấy, tôi cảm thấy tội lỗi.

"Anh đã từng nói rồi, nhưng Yoohuyn, em là người anh tin tưởng nhất trên thế giới. Đến mức anh sẽ tiếp tục tin em, ngay cả khi em đe dọa cuộc sống của anh. Kể từ thời điểm này, hay bất cứ lúc nào, vẫn không bao giờ thay đổi."

Không có lý do gì để thay đổi, em ấy đã hi sinh để cứu sống tôi, và tôi đã hồi quy.

"Vì vậy, đừng để tâm hay lo lắng quá nhiều nữa. Em có thể can thiệp vào công việc của anh. Em là dongsaeng của anh. Tất nhiên, em không được phép lạm dụng nó. Nếu em thái quá, anh sẽ tức giận. Tương tự như vậy với giam giữ anh. Em không thể."

"...... Hyung."

Yoohyun tiến đến và ôm tôi. Peace, đứa nhỏ bị mắc kẹt giữa chúng tôi, chắc hẳn đã cảm thấy ngột ngạt vì nó 'kkiing' một tiếng nhỏ.

"Nếu anh cần giúp đỡ, hãy nói với em bất cứ lúc nào. Đừng một mình ôm quá nhiều việc."

"Đừng lo. Anh không có lý do gì để tiếp nhận quá nhiều."

Tôi chỉ cần hoàn thành sứ mệnh mà các quản trị viên hệ thống giao cho tôi. Tôi chưa bao giờ có ý nghĩ tăng lượng công việc một cách thừa thãi cả.

****HẾT****