Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cấp S Mà Tôi Dưỡng Thành

Chương 65: Q&Amp;A (1)

« Chương TrướcChương Tiếp »
HẠNG S MÀ TÔI DƯỠNG THÀNH - CHƯƠNG 65: Q&A (1)

****

"Ừm, vậy em nghĩ có ổn không khi chỉ Đánh Thức các Hạng C, không, Hạng B trở lên, và giao các Hạng thấp hơn cho những nhân viên tư vấn? Anh đang dự kiến thuê thêm người hỗ trợ... Cũng không hẳn, vì ngay từ đầu sẽ có rất nhiều người tìm đến, chẳng phải Hiệp Hội nên tự động cử người tới giúp đỡ anh sao? Anh chỉ cần gửi họ một lượng dữ liệu nhất định về những kỹ năng tối ưu hóa ban đầu. Dù sao thì anh cũng biết được đến tên của các kỹ năng thôi."

Tại sao tôi phải làm mọi thứ? Điều đó không cần thiết. Nếu tôi nói rằng chỉ tiếp nhận Thức Tỉnh Giả từ Hạng B trở lên, Hiệp Hội có lẽ sẽ không hài lòng, nhưng hãy coi đấy là phần thưởng của tôi.

"Vậy cứ giao cho người khác làm đi, đó là việc của họ."

"Anh kiên quyết thật đấy, ahjussi."

"Kiên quyết hay không, thì tự mình chịu đựng cũng đâu có ích gì?"

Yerim mở lớn mắt nhìn tôi.

"Đây là, tưởng đâu xa mà gần ngay trước mắt. Vậy chính anh là lý do tại sao gần đây Chủ Hội rất lạnh lùng."

"...... Yoohyun? Thằng nhóc vẫn còn điên tiết à?"

"Anh ta đang trong một tâm trạng hoàn toàn tồi tệ. Thành thật mà nói, Chủ Hội – em hiểu tại sao tên đó lo lắng cho ahjussi, nhưng ai cũng có thể thấy rằng sự bao bọc đó là quá mức. Ngay cả khi anh nhận được thêm một hay hai kỹ năng nữa, thì cũng đâu có gì thay đổi đáng kể. Dù một cây vàng mà mọi người đều ham muốn tăng gấp đôi số lượng, họ vẫn sẽ ham muốn nó thôi."

Cô bé nói hoàn toàn chính xác. Cho dù cả thế giới này biết tôi có thể xem được thứ hạng và các kỹ năng Thức Tỉnh dự kiến, những kẻ có tư tưởng lợi dụng tôi vẫn sẽ luôn tồn tại.

"Đúng là đôi khi thằng nhóc cư xử quá đáng, nhưng anh vẫn nên chủ động làm lành. Vì sắp tới bọn anh còn dự định cùng nhau đi vào hầm ngục nữa."

"Ồ, thế thì đừng giảng hòa. Anh cứ để nguyên vậy đi. Và hãy đến với em!"

'Hãy đến với em', con nhóc đang nói cái vậy. Đừng quên em cũng là thành viên liên kết của Hội Haeyeon đấy nhé.

"Ý em là hầm ngục, anh có thể đi cùng em! Bây giờ em có thể tự mình dọn sạch một hầm ngục cấp thấp rồi đó."

Yerim tự tin nói. Một lần nữa, em ấy sẽ sớm đạt 30 cấp độ. Nếu hòa giải với Yoohuyn không hiệu quả, tôi có nên đi với Yerim không?

"Em có thời gian sao?"

"Em là một Thợ Săn Hạng S. Em sẽ tự mình lên lịch trình! Nên hãy gọi em bất cứ lúc nào anh cần."

"Này ranh con, em phải nghĩ đến cả những Thợ Săn mà em đang hợp tác cùng chứ. Dù em là 'Thợ Săn Hạng S' hay bất cứ thứ hạng nào khác, em cũng không nên cư xử như thế."

"À, cái đó, em có thể thông báo với họ trước mà. Khi nào anh định đi?"

"Ừm... Đợi chút. Hãy để anh nói chuyện với Yoohyun đã."

Tôi đã gửi một tin nhắn nói rằng nếu em ấy quá bận rộn, tôi có thể đi đến hầm ngục mà chúng tôi dự định vào, với Yerim. Nhưng không lâu trước khi lời nhắn được gửi đến, Yoohuyn đã phản hồi. Khi mà thằng nhóc thậm chí còn không trả lời các cuộc gọi của tôi trong suốt thời gian qua.

[Không cần thiết. Em đã sắp xếp được lịch trình rồi.]

"Có vẻ thằng nhóc sẽ đi cùng anh?"

"Em biết ngay mà!"

Yerim có biểu cảm chán nản.

"Vậy nhất định lần sau phải đi cùng em đấy!"

"Được rồi, hẹn lần sau."

"Chúng ta sẽ đến một nơi có phong cảnh đẹp, và mang theo cả những hộp cơm trưa đầy ắp nữa!"

Cô nhóc muốn đi picnic hay gì? Mặc dù đối với em ấy, một hầm ngục cấp thấp quả thật không khác biệt nhiều so với một chuyến đi dã ngoại.

Vào thời điểm tôi bắt đầu cảm thấy buồn nôn vì uống quá nhiều thuốc mana sau một ngày quan sát, tôi tìm thấy hai người nắm giữ kỹ năng đặc biệt Bậc B. Vì việc Đánh Thức những kỹ năng này sẽ không bắt đầu cho đến khi tòa nhà hoàn thành, tôi chỉ đơn giản ra hiệu cho các Thợ Săn, những người đang đợi bên ngoài, lấy thông tin liên lạc và tên của họ.

Trong vòng hai tuần, tôi cần tìm ít nhất mười lăm người, vì vậy thật tuyệt nếu số lượng cứ đều đặn như ngày hôm nay.

'Họ nói ngày mai sẽ tới *Garosu-gil, phải không?'

(*Garosu-gil là một khu vực ở Sinsan-dong, Gangnam-gu, Seoul, Hàn Quốc, được biết đến với nhiều khu trưng bày, nhà hàng, quán bar, cà phê, cũng như cửa hàng quần áo và nhiều nhà sách.)

Rất khó để bao trọn một cửa hàng 1-tầng ở vị trí đẹp. Nhưng phương pháp này ít nhiều đã phát huy tác dụng.

"Peace, Chirpie, hai đứa có ngoan không đó?"

Tôi muốn đưa chúng theo nhưng pháp luật vẫn chưa cho phép. Dù sao tôi cũng đâu có đơn độc, tôi đi cùng với Hạng A mà, vậy tại sao tôi lại không thể? Chúng tôi chắc chắn phải gây áp lực để Hiệp Hội đẩy nhanh tiến độ xử lý vấn đề này.

"Ồ, anh quay lại rồi à?"

Khi tôi đang cho bọn trẻ ăn tối, Myeongwoo bất chợt bước ra từ khoảng không. Vẫn giống như ngày hôm qua, nhưng trông vẻ bề ngoài của anh ấy thực sự tệ.

Nếu cứ tiếp tục thế này, anh ta sẽ chết mất.

"Đây không phải công việc khẩn cấp, sao anh không làm cho nó dễ thở hơn?"

Nghe vậy, Myeongwoo mỉm cười, bất chấp làn da tái nhợt như thể anh ta sắp kiệt sức đến chết.

"Tôi dự định tạo ra ít nhất một vật phẩm Cấp A trước khi tòa nhà hoàn thành. Mục tiêu của tôi là Cấp S."

"Nhưng như vậy chẳng phải quá sức sao?"

"Cũng đáng nên tôi thấy vẫn ổn. Tôi thích thế này hơn là tồn tại mà không nhìn thấy tương lai của mình. Khi đó tôi thậm chí còn không coi rằng mình đang sống. Bây giờ, tôi mới thực sự đang sống."

Anh ấy thực sự đang sống. Nghe vậy, tôi không thể mở miệng nói thêm một lời can ngăn nào nữa. Có lẽ tôi nên cho anh ta uống thuốc phục hồi sức khỏe mà Kim Sunghan đã gửi cho tôi.

Sau khi liên tục sử dụng kỹ năng Mầm Non Hứa Hẹn, tôi tìm được thêm ba chủ nhân của các kỹ năng đặc biệt Bậc B. Ngoài ra cũng có một Thợ Săn hệ chiến đấu Hạng B nữa. Nếu như trời không mưa giữa chừng, tôi có thể đã phát hiện ra nhiều hơn. Tôi hoàn toàn không tính đến yếu tố thay đổi thời tiết.

'Đường phố nhộn nhịp cũng không tệ, nhưng để tránh bị kiểm tra lặp, chúng tôi nên tới công ty hoặc trường học.'

Ngay sau khi bàn giao kết quả các kỹ năng đặc biệt dự kiến Thức Tỉnh, tôi nên thảo luận thêm với Hiệp Hội Thợ Săn và chính phủ về những chuyến công tác... Tôi sẽ giới hạn số lần ở một hoặc hai chuyến mỗi tuần. Công việc đã dâng tới tận cổ rồi. Tôi sẽ không tiếp nhận gì nữa.

"Peace, hôm nay chúng ta sẽ vào hầm ngục."

– Geureureung

Tôi nói trong khi vuốt ve cổ Peace.

"Đó là nơi nhóc từng sống đấy, nhóc có nhớ không?... Dù kỉ niệm này khó có thể nói là tốt đẹp."

Theo quan điểm của Peace, người đã gϊếŧ gia đình và bắt cóc nhóc ấy... Liệu đứa nhỏ còn có thể thân thiết với anh chàng Yoohyun đó không?

"Nhưng chúng ta cũng không thể không tấn công các hầm ngục. Mặc dù hiện nay trên thế giới đã xuất hiện những tổ chức vận động bảo vệ quyền lợi của những con quái vật."

Họ lập luận rằng bùng nổ hầm ngục là một hiện tượng tự nhiên, vì vậy chúng ta phải xây dựng một khu bảo tồn cho những con quái vật để chúng sống bên ngoài hầm ngục. Mặc dù điều này không có ý nghĩa gì cả. Họ nghĩ rằng lũ quái vật sẽ lặng lẽ sống trong một khu bảo tồn sao? Trước hết, để cùng tồn tại với chúng, cần phải tìm ra phương pháp cho giao tiếp hoặc kiểm soát. Vì chúng là những con quái vật có thể ngay lập tức tấn công khi bắt gặp con người.

"Tuy vậy, em trai của ba cũng không hẳn là một kẻ xấu...... Mặc dù trong mắt nhóc, em ấy có lẽ là nhân vật phản diện vĩ đại nhất thế giới. Ba sẽ bảo nó đối xử tốt với nhóc hơn."

Tôi ôm Peace trong vòng tay và vỗ về đứa nhỏ. Sẽ thật tuyệt nếu nhóc ấy không còn nhớ những ký ức bên trong ngục tối. Nhưng dường như, nếu đứa trẻ không nhớ, nó đã đối xử với Yoohyun với một thái độ khác hoàn toàn.

- Chíp!

Khi nhìn thấy tôi chỉ bế Peace, Chirpie đã nhảy xung quanh chân tôi như thể yêu cầu tôi nhấc nó lên.

"Ta không thể mang nhóc theo. Đó là một hầm ngục Bậc D nên sẽ rất nguy hiểm."

- Chíp?

"Không."

Khi tôi nói không lần nữa, nó tỏ ra ủ rũ như thể nó đã hiểu. Biểu cảm của đứa trẻ ngày một trở nên đa dạng hơn. Và những thứ nó quan tâm ngoài việc ăn uống cũng tăng lên đáng kể.

"Ngoan ngoãn đợi ở đây nhé."

- Chϊếp chϊếp

Tôi đặt Chirpie vào giỏ và đi ra ngoài với Peace.

[Anh đang xuống bãi đậu xe.]

Sau khi gửi tin nhắn cho Yoohyun, tôi bước ra ngoài. Người Thợ Săn bên cạnh thang máy chào đón tôi với một nụ cười.

"Cậu định đi xuống à?"

"Vâng. Tôi sẽ đến bãi đậu xe."

Tôi thậm chí còn không cần phải hỏi, anh ta đã gọi thang máy cho tôi và nhấn sẵn nút xuống tầng. Tôi không nên quen với ăn không ngồi rồi thế này, nhưng mọi người thật sự quá chu đáo.

Khi tới bãi đậu xe, tôi nhìn thấy Yoohyun, người đã đến trước. Biểu cảm của thằng nhóc thực sự khó ở. Và nó còn có vẻ hơi buồn.

"Chúc hai vị có một chuyến đi an toàn."

Người Thợ Săn đi cùng tôi nhận thấy tâm trạng của em ấy nên đã lập tức rời đi.

"Ừm, thả lỏng cơ mặt ra chút nào. Em định rêu rao cho tất cả mọi người đều biết em đang giận anh sao?"

"Không phải em đang giận."

"Vậy?"

"...... Em không có quyền giận à?"

Rồi thằng nhóc ngay lập tức quay phắt người lại. Em ấy nói cái gì thế? Có phải đứa trẻ đang trong giai đoạn dậy thì muộn không?

"Nếu có điều gì đó làm em bận tâm, hãy nói cho anh biết."

"Dù sao thì anh cũng có bao giờ nói chuyện đàng hoàng với em đâu."

Ồ, thế thì anh không còn gì để nói rồi. Tuy vậy, bây giờ cho dù tôi có nói gì đi nữa, em ấy vẫn sẽ không tin tôi.

"Nhưng em cũng đâu nói với anh mọi thứ. Em biết không, có sự khác biệt lớn giữa đơn phương 'bảo vệ' và giữ im lặng đấy?"

"Đó là lý do tại sao em nói rằng em không tức giận. Em chỉ tự mình đa tình thôi, nên đừng bận tâm về điều đó."

Được rồi, anh sẽ không bận tâm thêm nữa. Yoohyun mở cửa ghế sau cho tôi. Không còn người nào khác đi cùng. Với bầu không khí này, tốt hơn hết là không nên có.

"Em định dỗi đến bao giờ?"

"Em đã suy nghĩ rất nhiều. Em phải làm gì với anh đây, hyung. Thành thật mà nói, em không có khả năng xử lý mọi chuyện. Em thừa nhận. Và em hiểu bản thân mình quá thiếu thận trọng khi cứ can thiệp vào công việc của hyung."

Yoohyun nói, ngồi ở ghế lái. Tôi cảm thấy hơi kỳ lạ, vì thằng bé nói những lời như vậy. Tôi thực sự không là gì khi so sánh với em trai tôi.

"... Tại sao em lại nói như vậy. Chúng ta là anh em nên trong bất kể hoàn cảnh nào, lo lắng cho nhau là chuyện bình thường mà."

"Đúng. Nên em mới chấp nhận rằng anh sẽ rời đi, nhưng em làm tất cả cũng vì em thực sự không muốn thế. Thôi bỏ đi, đừng bận tâm thêm nữa."

Thằng nhóc cắt ngang cuộc trò chuyện và khởi động xe.

Hừmm, tôi thực sự không biết nên nói gì bây giờ. Tôi không thể thỏa hiệp với 'chẳng sao nếu em tiếp tục can thiệp', nhưng cũng không thể nói những câu đại loại như 'không cần em phải giúp anh'. Đặc biệt là sau khi em ấy nói rằng em ấy không có khả năng xử lý mọi chuyện.

...... Làm sao lại là thiếu thận trọng khi một đứa em trai lo lắng cho hyung của mình? Điều ngược lại cũng tương tự như vậy. Mặc dù trong trường hợp của tôi, nó giống như một con mèo đang lo lắng cho một con hổ. Tuy nhiên cũng không hẳn tôi sẽ không làm nên trò trống gì.

Hầm ngục không quá xa nên chúng tôi đến rất nhanh. Nơi đây có môi trường hỗn hợp bờ biển và rừng, được đặt dưới sự quản lý của Haeyeon. Những con quái vật bình thường xuất hiện trong rừng, và quái vật trùm ở bờ biển.

- Keuheung!

Ngay khi những con quái vật xuất hiện, Peace đã nhảy khỏi vòng tay tôi. Olgors, những con quái vật trông như thể lai tạo giữa khỉ và mèo, đã nhe nanh đe dọa Peace.

"Nhóc con dữ dằn như vậy với cả Chuột Chũi Răng Dài, nhưng có trường hợp nào quái vật hòa hợp với nhau không?"

"Theo quy luật, các loài mãnh thú khác nhau luôn cố gắng gϊếŧ chết đối thủ của chúng. Đây là lý do tại sao trong các hầm ngục cấp cao, nơi nhiều loại quái vật cùng cấp bậc xuất hiện, anh có thể xử lý chúng bằng cách khiến chúng tự cắn xé lẫn nhau."

"Là vậy sao. Em thông thạo thật đấy."

Tôi gật đầu và kiểm tra tâm trạng của em trai tôi. Đã đến lúc chúng tôi hòa hợp trở lại rồi.

[Chuẩn bị cho cuộc trò chuyện đã hoàn tất!]

Được rồi, cứ nói đi. Hả? Không, chờ đã. Ngay sau khi cửa sổ tin nhắn xuất hiện, không gian xung quanh tôi tối sầm lại. Sau đó, một vài đốm sáng nhỏ nhấp nháy như đom đóm nổi lên.

"... Yoohyun?"

Tôi không thể nhìn thấy Yoohyun hay Peace. Nơi đây là không gian hoàn toàn riêng biệt ư?

'Mình không nhìn thấy gì cả.'

Đèn lơ lửng xung quanh tôi, nhưng chỉ có vậy thôi. Chúng hoàn toàn không phát ra một tia sáng nào, không gian nơi đây vẫn tối om.

"Này, xin lỗi?"

Nếu các người đưa tôi đến đây, thì ít nhất cũng nên trả lời đi chứ.

Như thể để đáp lại, những đóm sáng bắt đầu tụ tập trước mặt tôi. Một cửa sổ hình chữ nhật được tạo ra, và một bàn phím tiếng Hàn xuất hiện. Trông nó giống như một màn hình điện thoại thông minh khổng lồ.

[Hươu: Xin chào, thân ái!]

[Cây: Rất vui được gặp bạn! Bạn khỏe không?]

[Người Mới: Xin chào!!]

[Sói: Xin chào, bé cưng!]

[Giọt nước: Bạn có thể nhìn thấy rõ không? Nó ổn chứ? Tôi không biết liệu nó có hoạt động đúng cách không nữa.]

Trên màn hình, các kí tự lần lượt xuất hiện. Đây là cuộc trò chuyện mà họ đề cập đến ư? Và cái này có lẽ là khung chat?

'Trước hết, họ có năm người, hử.'

Sau một chút do dự, tôi đặt tay lên bàn phím.

[Honey: Xin chào.]

... Biệt danh này là gì? Thay đổi đi. Ở đây không có chế độ cài đặt cuộc trò chuyện sao?

[Hươu: Ồ, bé cưng của chúng ta! Vậy là bạn đã kết nối an toàn! Gửi cho tôi một nụ hôn chào đón nào~.]

[Sói: Có rất nhiều điều bạn tò mò, phải không? Cứ hỏi hết đi!]

[Giọt Nước: Không hẳn là tất cả! Xin lỗi, Honey. Làm ơn hãy phớt lờ hai tên đó. Chúng nhìn chung khá vô dụng. Người Mới sẽ sớm chặn chúng thôi. Trước tiên, tôi sẽ cho bạn biết các biện pháp phòng ngừa.]

Thật nhẹ nhõm khi ít nhất một trong số họ vẫn bình thường.

[Giọt Nước: Có giới hạn đối với thông tin chúng tôi có thể cung cấp cho bạn. Kênh liên lạc giữa bạn và chúng tôi khá hẹp. Ban đầu cái này đã đóng cửa rồi. Nhưng chúng tôi đã cưỡng chế mở nó ra, vì vậy nó sẽ một lần nữa bị đóng lại nếu lượng thông tin vượt quá mức quy định.]

[Honey: Những cuộc nói chuyện phiếm thông thường cũng bị coi là thông tin ư? Và tôi có thể sử dụng tên của mình làm biệt danh không?]

[Giọt Nước: Trò chuyện thì có thể. Nhưng tên cũng là thông tin, vì vậy bạn không thể. Hơn nữa, Honey, chúng tôi phải che giấu bạn.]

[Honey: Khỏi cái gì?]

[Hươu: Một kẻ mà chúng ta không thể gọi trực tiếp bằng tên!^▽^]

Kẻ đó là Vol**mort ư?

[Giọt Nước: Có vẻ chúng ta vẫn chưa bị chặn. Vậy thì lượng thông tin chừng này sẽ không vi phạm. Tên là những thông tin lớn. Nếu chúng tôi đề cập chi tiết, bên đó phát giác ra ngay.]

[Honey: Chúng có liên quan đến hầm ngục sao?]

[Giọt Nước: Đúng vậy! Các hầm ngục dần dần tăng lên và lớn mạnh hơn, đang mở rộng tầm ảnh hưởng. Nhưng bạn không cần phải lo lắng. Honey chỉ cần làm chính xác một việc.]

[Honey: Bạn đang nói đến gia tăng số lượng Hạng S sao.]

Đó là điều duy nhất mà những người này trực tiếp yêu cầu.

[Cây: Chính xác một lần nữa! Cụ thể, bạn chỉ cần áp dụng từ khóa và tập hợp chính xác 50.]

[Giọt Nước: Nhiều hơn càng tốt.]

[Người Mới: Nếu bạn hoàn thành, hãy tin tưởng giao phần còn lại cho chúng tôi!]

[Giọt nước: Chúng tôi không thể giải thích chi tiết. Nhưng xin hãy tin chúng tôi. Hoàn toàn lấp đầy 50 cái tên trong cửa sổ kỹ năng. Bạn chỉ cần làm điều đó.]

Tại sao chính xác là 50? Có một thực tế rằng, nếu tôi áp dụng từ khóa và dùng buff tăng trưởng, họ sẽ mạnh hơn nhiều so với các Hạng S bình thường. Tùy thuộc vào năng lực, nhưng dường như họ thậm chí còn có thể trở thành Hạng SS, đúng chứ?

[Honey: Vậy bạn có thể thay đổi một từ khóa dễ dàng hơn không?]

Một câu gì đó giống như trước đây 'Hãy cố gắng hết mình'.

[Giọt Nước: Từ khóa không phải là thứ chúng tôi thiết lập. Chúng tôi chỉ kiểm tra kỹ năng của Honey, viết tên và lời giải thích phù hợp với nó.]

[Hươu: Tôi là người đặt tên cho tất cả các kỹ năng của danh hiệu 'Người Bảo Hộ Hoàn Hảo' đó! Chúng không hoàn hảo sao?]

Vậy ra đây chính là kẻ tội đồ.

[Honey: Không, chắc chắc là không. Tại sao bạn không viết phần giải thích chi tiết hơn?]

[Giọt nước: Ồ cái này, Honey. Có hai lý do. Thứ nhất là ngay cả chúng tôi cũng không biết chi tiết về kỹ năng hay khả năng của mỗi người. Hãy tưởng tượng rằng chúng ta như nhìn thấy một loài thỏ mới, xem xét nó và nói: 'Chà, thứ này có đôi tai dài, nó nhảy xung quanh và ăn cỏ, vậy hãy gọi nó là con thỏ đi'. Chúng tôi cũng không có khả năng cũng như thời gian để nghiên cứu chúng kỹ lưỡng.]

[Cây: May mắn thay, chúng tôi đã thu thập được một cơ sở dữ liệu cụ thể, vì vậy chúng tôi hầu như không gặp vấn đề gì khi quản lý các cửa sổ kỹ năng, nhưng cũng có những trường hợp ngoại lệ như của bạn, Honey.]

[Giọt Nước: Đúng vậy, đây là lần đầu tiên danh hiệu Người Bảo Hộ Hoàn Hảo xuất hiện đó.]

[Hươu: Thực sự □□□□□!]

[Sói: □□□□□□□□□!!!]

[Giọt nước: Kéo hai tên đó ra khỏi đây ngay lập tức!]

[Chúng tôi rất tiếc, cuộc trò chuyện không khả dụng vào lúc này.]

Có vẻ như Giọt Nước sống cũng không dễ dàng gì.

****HẾT****

Một tuần tui sẽ up đều tầm 3 chương nha:> Vào năm lắm dl nên không up cách đều ngày như trc đc. Nhưng cứ rảnh là sẽ edit đó~~~
« Chương TrướcChương Tiếp »