Chương 60: Vờ Như Đã Quên (3)

HẠNG S MÀ TÔI DƯỠNG THÀNH - CHƯƠNG 60: VỜ NHƯ ĐÃ QUÊN (3)

Bắt đầu từ chương này sẽ khác vài chỗ so với bản Anh phổ biến đấy vì tui l*иg thêm raw khác vô.

****

"Thợ Săn Han Yoojin-nim!"

Bak Hayool hét lên với một giọng vui mừng xen lẫn sự lo lắng. Cùng lúc đó, vẻ kinh ngạc hiện rõ trên khuôn mặt của những kẻ đang cảnh giác.

"Tao vừa thắc mắc, nhưng kia thực sự là Han Yoojin ư?"

"Tại sao Han Yoojin lại ở đây? Tao nghĩ Chủ Tịch Hội Heayeon chắc hẳn đã giấu hắn ta đến nơi mà chúng ta thậm chí còn không thể nhìn thấy mặt!"

"Chết tiệt, Han Yoohyun cũng đến sao?"

Lũ người đó bối rối nhìn xung quanh. Biểu hiện này chứng tỏ chúng đang nghĩ rằng tôi không thể đến đây một mình. Nhưng tôi chỉ có một mình.

"Chủ Tịch Hội Haeyeon cũng ở đây ạ?"

Bak Hayool tỏ ra phấn khích, với khuôn mặt lấm lem vì chảy máu mũi. Cậu chàng bị tẩn đến vậy mà vẫn còn gan yêu thích Thợ Săn sao? Đúng là có bệnh.

"Tôi đến một mình."

"Xin lỗi? Nhưng-!"

"Làm ơn hãy nhắm mắt lại."

Tôi đứng sang một bên và sử dụng kỹ năng khiên của bông tai lên Bak Hayool. Bak Hayool liên tục la hét điều gì đó, nhưng tôi đã dùng tối đa kỹ năng nên ngay cả âm thanh cũng bị chặn, tôi không thể nghe thấy cậu ta nói gì. Đó là tấm khiên Bậc B nên trừ khi tôi phạm sai lầm, không một sợi tóc nào trên người cậu ấy bị thương. Tôi phải tránh việc sử dụng độc tố, càng nhiều càng tốt.

"... Hắn ta chỉ có một mình?"

Kim Yongjin lẩm bẩm, như thể gã không thể tin. Gã chắc chắn có rất nhiều nghi vấn.

"Nếu tôi không tới một mình, có lẽ ai đó đã phát điên rồi. Chắc tất cả các anh đều biết, nhưng hiện tại lẽ ra tôi nên được bảo vệ gắt gao, phải không?"

Không chỉ một hoặc hai người sẽ bị sốc khi thấy sự xuất hiện của tôi ở đây. Nghe tôi nói vậy, những kẻ đó trông nhẹ nhõm hẳn.

"Có phải chỉ số Hạng F đó mất trí rồi không?"

Ngay khi một Hạng D cố gắng tiếp cận tôi, Kim Yongjin đã lập tức đưa tay ra chặn lại.

"Chờ đã. Phải có thứ gì đó khiến hắn tự tin như vậy. Mày có để ý không, hắn theo chúng ta đến tận đây mà chẳng ai phát hiện ra điểm bất thường. Điều này quá đáng ngờ."

"Nhưng mà, chẳng phải chỉ số của hắn chắc chắn là Hạng F sao? Hắn đã được chứng nhận bởi Hiệp Hội."

"Cho dù có nhiều trang bị đến mức nào, tên đó sẽ không chạm nổi đến Hạng C đâu. Hắn ta là một miếng bánh nếp ngọt ngào."

Bánh nếp là Chirpie của tôi mới đúng. Nó thực sự lăn lộn khá tốt, cũng rất tròn và mềm mại.

"Trước tiên, tôi có nên nói rằng tôi rất vui khi gặp anh không? Chúng ta có một mối quan hệ mà tuy đây là lần đầu chúng ta gặp gỡ, nhưng lại không phải là lần đầu chúng ta gặp gỡ."

Nghe vậy, lũ người đó biểu cảm nghệt ra như thể chẳng hiểu tôi nói cái gì.

"... Tôi từng nhìn thấy cậu trên TV."

"Không, chúng ta đã gặp nhau rồi. Thật sự đấy. Nói đúng hơn, tôi đã hồi quy. Tôi đã trở về quá khứ. Ngạc nhiên không?"

Nói điều này trước mặt những kẻ mà tôi đã gϊếŧ bằng chính bàn tay mình 4 năm trước, cảm giác thật dễ chịu. Và cực kỳ thực tế. Yoohyun lúc đó cũng sống động như thế này, đến nỗi tôi cảm thấy có chút mơ hồ.

"Tận 5 năm đấy! Tôi đã gặp các anh cách đây 4 năm. Đã 1 năm trôi qua, và sau đó tôi không bao giờ gặp lại các anh nữa- kể từ khi tôi đâm chết tất cả. Vì đã gặp lại nhau, tôi thực sự rất vui. Đằng nào anh cũng sẽ chết, nên hãy ngoan ngoãn trở thành *rừng tre của tôi đi."

(*'rừng tre' là một website hay confession bí mật nào đó (?) bên Hàn, nơi mọi người có thể ẩn danh kể hoặc than vãn về chuyện đời mình. Và trong tình huống này Yoojin ám chỉ việc đang tiết lộ các bí mật của mình với bọn kia vì đằng nào chúng nó cũng chết)

Ôi, thật hưng phấn khi có thể nói ra tất cả điều này.

"...... Hả, hắn ta bị điên rồi sao?"

"Tôi biết trông mình khá điên rồ, nhưng tại sao anh lại nói thẳng thắn như vậy, tôi tổn thương chết mất. Mà đầu óc của mấy người các anh cũng đâu có bình thường. Nếu tôi có 50 phần tâm thần, thì, mẹ kiếp, lũ khốn chúng mày phải là 500 phần. Đặc biệt là mày, Kim Yongjin, thằng chó điên giai đoạn cuối. Tao thực sự hối hận vì hồi đó đã để mày chết quá thoải mái."

Tôi lần nữa có thêm một cơ hội để chuộc tội, ơn trời, tôi sẽ tận dụng nó tốt. Nếu tôi tự bịa đặt tất cả câu chuyện này, có lẽ tôi thực sự là một kẻ điên. Tôi ghét cay ghét đắng phải gϊếŧ người. Nhưng, để được sống, người ta không thể không mất kiểm soát ít nhất một lần, và mặc dù tất cả mọi thứ tồi tệ với tôi đã biến mất, vẫn không có gì thay đổi, những kẻ này sẽ tiếp tục ra tay và hủy hoại tương lai của rất nhiều người.

"Tuy nhiên, nhờ các anh, tôi đã tỉnh táo."

Sau năm thứ hai, tôi đã thiết lập lại cuộc sống của chính bản thân mình. Tôi không thể thành lập một đội cố định, nhưng trong khoảng thời gian đó, tôi có thể dễ dàng gia nhập những nhóm Thợ Săn có năng lực tốt... Đợi đã. Nghĩ lại thì, đó chính là thời điểm MKC rớt đài và Haeyeon bước lên thay thế ngồi vào chiếc ghế trống.

Không giống như lúc Trung Tâm Thức Tỉnh mới thành lập và mọi thứ hỗn loạn, khi đó chắc chắn có chỗ để hít thở. Và tôi cũng ít phải nghe những lời chỉ trích hơn về Haeyeon. Cho đến khi mức khó của hầm ngục bắt đầu dao động. ... Có phải em trai tôi đã cử người đến bên cạnh bảo vệ mà tôi không biết?

Và thời điểm yoohyun đích thân chạy vào hầm ngục bị lỗi cấp bậc, chính là khoảng thời gian Haeyeon được công nhận là số 1 cả nước. Vì thế người đứng đầu có nhiều thời gian rảnh hơn theo cách riêng của mình.

"Hưm, vậy mới nói người ta không bao giờ được quá rảnh rỗi."

Nếu thằng nhóc bận chiến đấu với các bang hội khác, em ấy sẽ không có thời gian để làm điều gì đó điên rồ như như lao vào một hầm ngục trước khi cánh cổng đóng lại. Thay vào đó, em ấy chỉ cần cử đến tối thiểu là một hoặc hai Thợ Săn Hạng A.

"Cái tên này, hắn thực sự mất trí rồi sao?"

Cùng với ánh mắt như nhìn một kẻ điên, tôi nghe thấy rõ cả những lời thì thầm. Nói gì vậy. Tôi hiện tại đang rất tỉnh táo.

"Mặc dù thực tế là tôi không đặc biệt may mắn rút đúng tờ vé số mong muốn, nhưng tôi đã trở về quá khứ. Tôi nên nói gì với anh nhỉ? Có điều gì anh tò mò không? Tôi có nên tiết lộ tên của những Thợ Săn Hạng S sắp tới sẽ xuất hiện? Cả những hầm ngục mới tuyệt vời nữa? Anh khá hứng thú với cổ phiếu phải không? Lee Dongwan, những cổ phiếu anh vừa mua sẽ trở thành rác rưởi trong vòng một tháng."

Tên khốn thảm hại này đã không ngừng nói về điều đó ngay cả sau một năm nữa.

Dù sao thì.

"Thật tốt khi chúng ta đã gặp lại nhau. Các anh chưa từng hồi quy nên sẽ không hiểu cảm xúc của tôi đâu, ở đó mọi thứ thực sự tồi tệ, nhưng mọi thứ mà tôi phải trải qua đều đã biến mất. Vì vậy tôi đã cố gạt bỏ điều này ra khỏi đầu. Hiện tại tình hình đã thay đổi rất nhiều, nên trước tiên tôi quyết định sẽ cư xử tốt. Hơn bất cứ điều gì, tôi... rất cố gắng không nghĩ về những người đã khuất mà tôi từng gắn bó, những người bây giờ lại sống và đi với tôi dưới cùng một bầu trời."

Có nhiều người mà tôi từng thân thiết, nhưng họ đã chết. Và tôi là kẻ đã sống sót dựa vào mạng sống của họ. Khi ấy tôi nhận được cả những hồi ức của họ. Xác chết nằm lẳng lặng ngay trước mắt tôi, nhưng ký ức lại hiển hiện rõ ràng trong tâm trí. Với Yoohyun, vì ký ức ấy chỉ là những mảnh vụn vặt trải dài trong suốt cuộc đời thằng bé, chúng rất ít, nhưng khi chết, chúng vẫn cuộn như một làn sóng mà đánh vào tâm can tôi. Nếu tôi chỉ dừng lại ở mức quen biết họ, mọi thứ sẽ qua đi bình lặng hơn.

Nhưng vì họ đã để tâm đến tôi, lo lắng cho tôi, chính điều đó làm tôi ám ảnh đến phát điên.

Nếu có thể đơn thuần coi họ là người tốt thì may mắn biết bao, tôi sẽ chỉ nhớ về những kỷ niệm đẹp. Nhưng những ảo ảnh thính giác, như họ đang gọi tên tôi, không rời tai tôi cả ngày lẫn đêm. Cứ mỗi lần nghĩ về nó, cảm giác tệ hại lại xâm lấn khiến tôi muốn chết, vì vậy tôi đã cố tình quên đi tất cả.

Nhưng bây giờ tất cả những người ấy đều còn sống. Làm thế nào tôi có thể diễn tả cảm giác này?

Không giống như Yoohyun, tôi đã chôn cất hình bóng của họ từ rất lâu rồi. Không giống như Yoohyun, bây giờ họ thậm chí còn không biết tôi.

Giống những kẻ đang đứng trước mắt tôi hiện tại.

Tôi nên buồn hay vui, nói rằng tôi xin lỗi, hay tôi biết ơn? Trước đó, có ổn không khi liên lạc và gặp lại họ? Chính nhờ cái chết của anh mà tôi đã sống sót.

Tôi không thể tâm sự với bất cứ ai về vấn đề này, và tôi chỉ đành tiếp tục giả vờ như tôi đã quên.

"Các anh nghĩ sao? Một vài người trong số họ thực sự là những người tốt. Nhiều đến mức tôi bắt đầu đổ hàng lít rượu vào căn bệnh trầm cảm của mình, và tự khiến bản thân gần như phát điên."

Có vẻ chúng không muốn nghe tôi lảm nhảm thêm nữa, vì những kẻ đó đã vào vị trí chiến đấu. Ít nhất cũng nên trả lời vài câu chứ. Càu nhàu, tôi rút con dao cong mà tôi nhận được như phần thưởng từ hầm ngục Bậc D ra.

"Bao vây lại và bắt sống hắn ta!!"

Cùng với tiếng hét của Kim Yongjin, hai Thợ Săn mang khiên tiến về phía tôi. Thợ Săn phòng thủ Hạng C kích hoạt kỹ năng và nhanh chóng di chuyển ra phía lưng tôi. Tôi đưa tay nắm lấy cổ áo, nhấc bổng gã ta lên và ném xuống đất.

Bốp!

Sau đó, tôi cắm con dao cong vào trán của tên Thợ Săn mang khiên bên trái, hất chiếc khiên của hắn khỏi tay và ném nó về phía tên bên phải.

Rắc!

"Hự!"

Chiếc khiên của tên bên trái bị vỡ, và tên Thợ Săn đứng bên phải, người không hứng nổi cú ném, đã ngã ngửa ra.

"Cái quái gì vậy!"

Trong khi các thợ săn Hạng D còn đang choáng váng, Kim Yongjin đã ngay lập tức tìm đường chạy trốn. Quyết định nhanh đấy.

Bẫy Gai.

"A!"

Kim Yongjin ngã sấp về phía trước như con ếch bị đá đè. Tôi rút con dao cong ra và chặt đứt chân của Thợ Săn phòng thủ đang vật lộn để đứng dậy, rồi sử dụng Bẫy Gai trên tất cả các Thợ Săn còn lại.

"Chà, anh có nghĩ liên hệ với tất cả bọn họ là một ý kiến ​​hay không? Hử? Yongjin."

Tôi hỏi, đi về phía Kim Yongjin đang run rẩy.

"Tôi nhớ số điện thoại của họ, nhưng tôi nên nói gì? Vì họ không biết tôi... Nhưng tôi không thể tiếp tục thế này, giả vờ như tôi không biết họ. Vì những người đó vẫn còn sống, giống các anh. Hiện giờ, họ còn sống, thậm chí có thể đã Thức Tỉnh, nhưng ngay khi Trung Tâm Thức Tỉnh xuất hiện, tất cả họ sẽ trở thành Thợ Săn và đi đến hầm ngục, như các anh hiện tại. Rồi họ sẽ rơi vào hoàn cảnh đáng sợ này."

Tôi chém đứt một chân của Kim Yongjin và tắt Bẫy gai.

"Aaaa! Uck, mày, chính xác là cái gì...!"

"Tôi không cần phải chịu mọi trách nhiệm chỉ vì tôi đã hồi quy. Hơn nữa, tất cả mọi chuyện đã hóa thành hư không. Tuy chúng vẫn lưu lại trong ký ức của tôi. Nếu tôi tiếp tục vờ như đã quên, tôi thực sự sẽ trở thành một đống rác rưởi."

Vậy tôi nên làm gì tiếp đây?

Tôi lần nữa sử dụng Bẫy Gai lên Kim Yongjin, rồi lấy một lọ bột đá ma thuật từ kho đồ của mình, rắc chúng ra khu vực xung quanh. Không có quái vật nào gần đó. Nhưng chẳng bao lâu nữa tất cả bọn chúng sẽ bò ra.

"Tôi hy vọng rằng chúng ta sẽ không gặp nhau một lần nào nữa."

Tôi thở dài một hơi và quay lại. Hãy xem Bak Hayool thế nào rồi. Tôi bảo cậu ta nhắm mắt lại, nhưng cậu ta vẫn chứng kiến tất cả và nôn mửa. Tôi đi đến chỗ cậu ta và rút lại tấm chắn.

"Cậu có sao không?"

"... À, vâng. Tôi, ổn."

"Trước tiên, hãy ra khỏi đây. Chẳng bao lâu nữa quái vật sẽ bu đến thôi, do ngửi thấy mùi máu."

"V-vâng."

Tôi quay lại con đường mà chúng tôi đã đi, mang theo Pak Hayul.

"Sẽ thật tốt nếu họ chịu lắng nghe khi Thợ Săn Han Yoojin-nim còn đang thuyết phục bằng lời nói..."

Khi chúng tôi đến vị trí cánh cổng trước đó, Bak Hayool, người đã lấy lại năng lượng, nói. Tôi không thuyết phục họ. Tôi chỉ đơn phương tâm sự với họ. Có lẽ cậu ta nghĩ tôi đã thuyết phục họ vì cậu ta không nghe thấy gì.

"Đừng để tâm. Họ là những kẻ xấu đã làm tổn thương rất nhiều người."

"Thật sao?"

"Đúng vậy. Và vấn đề này, xin hãy giữ bí mật. Hiện tại tôi đang trong tình cảnh mà lẽ ra không nên đi lang thang thế này. Kỹ năng ẩn nấp cũng là một bí mật."

Nghe vậy, Bak Hayool tỏ ra vô cùng phấn khích. Phục hồi nhanh thật đấy. Cậu bạn vẫn chưa nếm đủ mùi đời sao? Có những đứa trẻ giống thế này. Ngày hôm nay vẫn ổn, nhưng hai ba ngày sau lại khóc lóc om sòm.

"Tôi không biết rằng Thợ Săn Han Yoojin-nim mạnh mẽ đến vậy! Họ có tận hai Hạng C – Có phải anh thực ra là một Hạng B hoặc cao hơn không?"

"Không phải. Tất nhiên, khả năng của tôi cũng là một bí mật".

"Vâng!"

"Cậu có thể giữ bí mật chứ?"

"Vâng! Tất nhiên rồi!"

Lời này rất tự tin. Tôi nhìn Pak Haiul với một nụ cười nói rằng tôi tin tưởng cậu ta. Tất nhiên, tôi sẽ không thực sự tin tưởng người này.

Tôi quyết định lôi kéo và sử dụng Bak Hayool, nhưng vẫn chưa kiểm tra cậu ta là loại người gì. Để thăm dò, tôi cố tình để lộ một vài kỹ năng trước mặt cậu ta.

Kế hoạch thay đổi một chút, ban đầu tôi chỉ định cho cậu ta xem kỹ năng ẩn nấp và Bẫy Gai.

Nếu tôi trực tiếp đến và giúp đỡ, thậm chí nói với cậu ta về những kỹ năng mà người khác không biết, rõ ràng cậu ta sẽ ngứa miệng. Trên hết, đây là một người nổi tiếng đang và sẽ gặp gỡ rất nhiều người. Trong một môi trường như vậy, cậu ta có thể lỡ lời nói ra những điều không ai biết.

'Nếu tình huống trở nên kịch tính một chút, lưỡi của cậu ta có thể bung ra.'

Nếu cậu ta không thể giữ miệng, vậy mọi thứ kết thúc.

Ngay bây giờ, tôi đang được hưởng sự bảo đảm an ninh bất khả xâm phạm của Hội Haeyeon. Trên đường đến đây, tôi không kích hoạt bất cứ kỹ năng ẩn nấp nào. Tôi đi xe buýt trong khi tiếp tục che giấu ngoại hình của mình. Ngoài Bak Hayool, tất cả các nhân chứng khác đều đã ngậm miệng mãi mãi, và bất kỳ điều gì cậu ta tiết lộ, chính tôi sẽ đứng ra bác bỏ thành lời nói dối.

'Biết giữ mồm giữ miệng là cách duy nhất để tận dụng tốt kỹ năng quan hệ công chúng của cậu ta.'

Cậu ta có ba kỹ năng đặc biệt Bậc A, vì vậy ít nhất một kỹ năng sẽ hữu ích. Hãy hi vọng nó đáng để tôi làm việc chăm chỉ.

"Tôi thực sự không biết phải nói gì để bày tỏ lòng biết ơn. Tôi đã tưởng tất cả Thợ Săn đều là những người tốt... Họ sẽ bảo vệ chúng ta khỏi các cuộc bùng nổ hầm ngục!"

...Có lẽ cậu chàng không đáng để tôi làm việc chăm chỉ. Bak Hayool tiếp tục nói, mỉm cười nhẹ nhàng.

"Tôi có thể gọi anh là hyung được không? Anh lớn hơn tôi 5 tuổi. Tôi 20."

"À, được chứ."

Đứa trẻ này bằng tuổi Yoohyun, nhưng tại sao cậu ấy lại khác biệt như vậy? Mặc dù hai mươi vẫn còn trẻ, nhưng...

"Vậy còn trao đổi thông tin liên lạc-"

"Hiện tại thì không thể. Vui lòng xóa tin nhắn ngay khi chúng ta ra khỏi hầm ngục. Tốt hơn hết là xóa hoàn toàn các bằng chứng liên quan đến những tên môi giới Thức Tỉnh kia."

Chúng tôi nên chia tay sau khi tôi chắc chắn cậu ta đã xóa các tin nhắn. Liệu cậu ta có thể khôi phục chúng bằng cách nào đó không? Mặc dù tôi chưa từng nói rằng tôi sẽ trực tiếp đến cứu cậu ấy.

"Hiện tại, cậu cũng không được liên lạc với tôi. Nếu chúng ta bị phát hiện thì hàng đống rắc rối không cần thiết sẽ ập đến ngay."

Nghe vậy, Pak Haiul có biểu cảm như thể con cún bị bỏ rơi.

"Trong bao lâu?"

"Khoảng hai tuần. Tôi sẽ liên lạc với cậu trước."

"Em sẽ giữ bí mật và kiên nhẫn đợi anh. Làm ơn hãy liên hệ với em. Đừng quên em. Làm ơn."

Chúng ta mới quen nhau được bao lâu mà cậu ấy lại níu kéo như vậy? Có vẻ chỉ cần nói ngắn gọn từ khóa và tôi chắc rằng nó sẽ hoạt động ngay lập tức.

"Tôi đã đặt khiên bảo vệ cho cậu, vì vậy hãy đứng yên đây và chờ đợi. Tôi sẽ dọn sạch hầm ngục và sớm quay trở lại."

"Vâng, hyung! Xin hãy cẩn thận!"

Nhìn dáng vẻ hứng khởi trong khi mỉm cười rạng rỡ và vẫy cả hai cánh tay, tôi bất giác thở dài. Cậu ấy thực sự không phải...

Tôi trở về an toàn và tắm rửa, rồi thay đồ. Trong thời gian đó, số lượng người theo dõi trên mạng xã hội đã vượt qua con số mười nghìn. Ngoài ra còn có rất nhiều bình luận bằng tiếng nước ngoài. Sau khi xóa các tin nhắn giữa tôi và Bak Hayool, tôi tải một video khi Peace còn nhỏ lên.

Tôi cũng nhận được tin nhắn từ Yerim và Yoohyun.

[Hyung, anh bắt đầu sử dụng mạng xã hội ư?]

[Ahjussiahjussiahjussi!! Hãy theo dõi lại em!]

Có vẻ như Yerim cũng sử dụng mạng xã hội.

[được]

[Hãy gửi anh tài khoản của em.]

Tôi loay hoay với chiếc điện thoại di động của mình một hồi, trả lời tin nhắn. Sau đấy từ từ nhập vào dãy số mà tôi vẫn còn nhớ. Vài tiếng bíp trôi qua và sau đó tôi nghe thấy câu trả lời.

[Xin chào?]

Đó là một giọng nói quen thuộc. Giọng nói mà tôi đã không nghe thấy trong một thời gian dài. Tôi nghĩ rằng nó đã trở nên mờ nhạt trong ký ức của mình, nhưng âm thanh truyền vào tai tôi vẫn quen thuộc như ngày đầu tiên.

'Lừa dối, thật lừa dối! Dù sao thì tôi cũng chưa từng có một đội cố định.'

'Không sao đâu. Đừng bận tâm, Yoojin. Tất cả sẽ qua đi.'

Ngay cả một hoặc hai điều tôi đã chôn cất từ lâu cũng quay về trong tâm trí. Tôi không biết trí nhớ của tôi tốt như vậy. Giờ sẽ xấu hổ nếu muốn khóc, nên tôi cố gắng mỉm cười.

"Tôi xin lỗi. Tôi gọi nhầm số.... Chúc một buổi chiều vui vẻ. Luôn luôn."

Tôi cúp máy.

Còn bây giờ. Có điều tôi phải làm trước khi các Trung Tâm Thức Tỉnh xuất hiện. Nếu sự hỗn loạn này xảy ra một lần nữa, đến tôi cũng không thể ngăn chặn nó.

[Yoohyun, em có thời gian không? Anh có chuyện muốn nói. Chuyện quan trọng.]

[Có khẩn cấp lắm không? Em hiện tại đang tiếp khách.]

[Ai?]

Trong một khoảnh khắc, không có câu trả lời. Sau đó, tôi nhận được tin nhắn từ một tên điên khác.

[Cậu ta đi với tôi, hãy đến và nói chuyện.]

Đó là Chủ Tịch Hội Seseong. Một lát sau, Yoohyun cũng gửi tin phản hồi.

[Anh không cần phải đến.]

[Không, anh sẽ.]

Vì anh ta là người trong cuộc. Sẽ tốt hơn nếu có hai, thay vì một.

****HẾT****

Tui sau khi đọc lại mấy chương tui đã ngushit tự chèn cảm nghĩ của mình vào rồi tưởng ngầu:

Cấp S Mà Tôi Dưỡng Thành - Chương 60: Vờ Như Đã Quên (3)