Chương 51: Một Ngày Khởi Đầu Sau Tất Cả (2)

HẠNG S MÀ TÔI DƯỠNG THÀNH - CHƯƠNG 51: MỘT NGÀY KHỞI ĐẦU SAU TẤT CẢ (2)

****

"Nhưng cử thêm người chỉ để bảo vệ anh có phải quá phiền toái rồi không. Anh không muốn gây bất tiện một cách vô ích đâu."

Vì mới trước đó thôi, tôi thậm chí còn dặn lòng mình rằng hãy hạn chế gặp Chủ Tịch Hội Seseong Sung Hyunjae càng nhiều càng tốt. Bản thân anh ta đương nhiên khá khó chịu, nhưng nghiêm trọng hơn cả, trạng thái hiện tại của tôi đang có vấn đề. Yoohyun còn phát hiện 'hyung, anh hơi kỳ lạ', thì khả năng Sung Hyunjae cảm nhận được điều gì đó là rất cao.

Sẽ ổn thôi nếu sử dụng một chút kỹ năng Thằn Lằn Bám Tường và tỏ ra ngây thơ vô tội, nhưng vì lý do gì mà tôi phải tự dâng mình tới trước mặt anh ta cơ chứ.

"Một phiền toái ư! Sao anh lại nghĩ như vậy."

Kang Soyoung nhìn thẳng vào tôi với đôi mắt nghiêm túc. Ngay cả khi trợn tròn mắt, cô nàng vẫn rất xinh đẹp. Khuôn mặt này đúng là sinh ra để trở nên 'đáng yêu' mà. Tiếp đó, cô ấy hét lên bằng một giọng, như dự đoán, tràn ngập sự chân thành.

"Đó là những điều hiển nhiên dành cho người sẽ nuôi dạy đứa trẻ của em!"

...... Hình như tôi nghe thấy điều vô nghĩa này ở đâu đó rồi phải không. Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ nghe thấy nó một lần nữa.

"... Em không nên nói vậy. Nếu người khác nghe được, họ có thể sẽ hiểu lầm đấy."

"Không sao đâu. Mọi người đều nói theo cách đó mà."

Trời ạ thật tào lao, cái gì vậy......

"Em nói, mọi người ư...?"

Kang Soyoung gật đầu dễ thương.

"Vâng. Hyuna unni, tức là Chủ Tịch Hội Breaker, đã nói như vậy rất nhiều lần, và chẳng mấy chốc, nó được lan truyền khắp mọi nơi."

Chết tiệt, Moon Hyuna! Nó lan truyền khắp mọi nơi kìa, xem cô đã làm cái quái gì đi! Tôi bảo cô đừng nói sau lưng em trai tôi nên cô đã đi loanh quanh để nói sau lưng tôi à! Nhưng những lời của cô ta cũng không hoàn toàn sai, vì vậy nó khiến tôi thậm chí còn điên tiết hơn.

"Nhưng mà, thay vì 'đứa trẻ', không phải từ gì đó như 'con thú thân cận' hay 'quái vật' hay 'ma thú' sẽ tốt hơn sao?"

"Những thứ đó không đủ để thể hiện tình cảm. Hơn bất cứ điều gì, nếu chúng là những con thú thân cận có cấp bậc cao nhất, chúng sẽ trở thành bạn đồng hành khó tìm mà anh có thể ở bên suốt đời. Em thực sự sẽ hết mực yêu thương và chăm sóc nó như đứa trẻ của mình. A, em lại bắt đầu thấy tim mình đập nhanh rồi đấy. Không biết chú rồng con của em sẽ đáng yêu đến mức nào nhỉ."

Và vì vậy, ngay cả má cô ấy cũng ửng hồng. Không phải là tôi không hiểu những cảm xúc đó, nhưng... nhưng mà......

"Nên hoàn toàn không có phiền toái nào hết! Thay vào đó, anh có thể yêu cầu nhiều hơn! Anh có đang tình cờ cần bất cứ thứ gì không? Ngay cả ở thứ hạng này, em vẫn có khá nhiều tiền đấy."

Vì cô nàng là Thợ Săn Hạng A của một bang hội khổng lồ, tất nhiên cô ấy sẽ có rất nhiều, nhưng nếu tôi thực sự đòi hỏi nhiều hơn, tôi cảm thấy tôi sẽ trở thành một thằng đầu đường xó chợ đang trấn lột tiền của trẻ con. Cô ấy nhỏ hơn tôi tận mười một tuổi, không sáu tuổi mới đúng. Dù sao đi nữa, cô gái này vẫn chỉ là một đứa trẻ thậm chí còn chưa đến tuổi đôi mươi. Và tôi cũng không cần bất cứ thứ gì.

"Không, thế này là ổn. Anh không muốn gì hết."

"Vậy thì, em sẽ đưa anh đi dạo trong vườn, nhé."

"Không, anh không thể làm phiền em cả những việc này được."

"Xin đừng lo lắng. Thay vì cảm thấy phiền toái, mọi người muốn chào đón anh còn không được kìa. Nếu anh vẫn còn do dự, vậy để em xin phép Chủ Hội nhé."

Và sau đó cô ấy ngay lập tức lấy điện thoại ra. Ư... dù sao Yoohyun cũng không cho phép đâu nên em cứ thoải mái.

'... Mặc dù mình rất muốn đến công viên với Peace.'

Nhưng gặp Sung Hyunjae lúc này thật sự quá nguy hiểm. Nên hãy để dành lần sau vậy, Peace.

"Vâng, Chủ Tịch! Vâng, vâng."

Kang Soyoung vẫn đang nói chuyện với sung Hyunjae. Bầu không khí ở đó thân thiện hơn tôi nghĩ.

"Chủ Hội bảo rằng anh có thể đến bất cứ lúc nào! Ngài ấy nói sẽ cử người tới ngay."

À, được thôi. Nhưng vẫn còn một rào cản nữa. Tôi mỉm cười với Kang Soyoung và lấy điện thoại di động ra.

"Vậy thì anh sẽ cố gắng xin phép Chủ Tịch Hội Haeyeon. Vì anh không thể tự mình đi lạc khỏi đây chỉ vì anh muốn thế."

"Vâng, anh cứ tự nhiên."

Tôi cảm thấy hơi tội lỗi khi nhìn nụ cười toe toét của cô ấy. Không đời nào thằng nhóc em trai tôi cho phép đâu. Ngau khi tôi vừa gọi, Yoohyun đã lập tức bắt máy. Tôi giải thích ngắn gọn toàn bộ câu chuyện rồi sau đó hỏi.

"Đúng như dự đoán, còn quá sớm để đi ra ngoài, phải không? Em nói không cũng không sao. Anh hiểu mà."

Ngay bây giờ, hãy mau mau nói rằng anh không thể đi.

[Em nghĩ là còn sớm, nhưng nếu hyung thấy ổn, anh có thể đi.]

...... Xin lỗi? Chờ một chút.

"Ý anh là, mặc dù nó là chuyến thăm đến một bang hội khác? Nhưng anh vẫn có thể đi?"

[MKC tất nhiên là không thể, và cũng hơi bất an nếu đó là Breaker hoặc Hanshin, nhưng Seseong thì ổn.]

Cậu em trai đó lại nói từ 'ổn' một lần nữa kìa. Cái gì, đây không phải là Yoohyun mà tôi biết. Tôi có gọi nhầm người không?

[Dù sao thì... em cũng lo lắng vì em cảm thấy như thể mình đã giam cần anh quá lâu, vì vậy hãy ra ngoài để đôi khi hít thở một chút không khí trong lành. Họ thiết kế nơi đó thực sự tốt.]

... Đúng như dự đoán, có vẻ cái người này không phải là em trai tôi. Em ấy không phải như thế này. Tại sao cậu chàng đột nhiên lại thay đổi rồi? Anh đã chỉ tin mình em thôi. Chết tiệt, tôi còn gọi cả cho nó rồi, tôi không thể nói rằng tôi không muốn đi.

Khi liếc nhìn Kang Soyoung, tôi thấy một nụ cười ngây thơ đang hỏi, ngay cả với khuông miệng của cô ấy, rằng 'ngài ấy đang nói ổn, phải không?'. Ư...

"...... Em sẽ không cảm thấy bất an hay lo lắng bất cứ điều gì chứ?"

[Đó là... ừm. Không, không sao đâu. Chắc hyung cảm thấy ngột ngạt lắm rồi. Chỗ đó an toàn hơn so với bất kỳ nơi nào khác, vì vậy đừng lo lắng. Em sẽ cử khoảng 2 người từ bang hội của chúng ta tới hộ tống anh đi và về. Hãy nghỉ ngơi tốt và quay lại.]

"Ừm... ừ......"

Cuộc gọi kết thúc. Thằng em trai đó đã phản bội lòng tin của tôi. Lưng tôi đau nhói.

'...... Seseong đáng tin sao?'

Hay, thằng bé chấp nhận vì ở đây có Kang Soyoung? Thằng nhóc này đã có thiện chí với Kang Soyoung rồi phải không? Nó sẽ không bán đứng hyung của mình để trông phong độ trước mặt một người phụ nữ chứ?

"Thật nhẹ nhõm khi anh đã nhận được sự cho phép! Em sẽ chuẩn bị để chúng ta có thể lên đường ngay bây giờ."

Nhìn biểu cảm thực sự hạnh phúc của cô ấy xem, tôi nghĩ rằng nó đủ để thằng em trai đó chết mê chết mệt. Ngay cả khi không phải Yoohyun, có người đàn ông nào sẽ không thích cô nàng được chứ? Tất nhiên, tôi chưa thể biết liệu thằng nhóc có thực sự dành tình cảm cho cô ấy không, nhưng không có lửa thì làm sao có khói.

Đúng vậy, không sao hết. Tôi chỉ cần cẩn thận một chút thôi. Hai đứa chúng nó dường như rất hợp nhau. Và em trai tôi đã sống cô đơn một mình trong ngôi nhà lớn rất lâu rồi. Nếu đã đến mức độ này thì hai em chỉ cần nhanh chóng hẹn hò và kết hôn thôi. Những đứa cháu của tôi có lẽ sẽ vô cùng dễ thương. Người ta nói rằng đối với con lai, có rất nhiều trường hợp chúng dễ thương và xinh đẹp như thiên thần. Sẽ thật tuyệt nếu chúng trông giống Yoohyun.

"Được, anh giao phó việc này cho em."

Bonus cả thằng em anh nữa.

-----

"Chúng ta đã đến~."

Kang Soyoung kêu lên với một giọng nói tràn đầy sinh lực. Khu vườn trên mái của Seseong nằm ở đỉnh tòa nhà 15 tầng mới được đặt ngay bên cạnh cơ sở chính. Khi Kang Soyoung mở cửa kính, một làn gió mang theo hương hoa cỏ thổi về phía chúng tôi.

Đã bao lâu rồi tôi không đến kiểu công viên này?

'...... Tôi thậm chí còn không nhớ rõ.'

Tôi từng đi vào hầm ngục có môi trường là rừng cây hoặc đồng cỏ, nhưng chúng khác hoàn toàn so với nơi này. Một cuộc dạo chơi với trái tim nhẹ nhõm không vướng bận. Cái cảm giác thoải mái như vậy làm sao có thể tìm thấy trong hầm ngục được?

... Không, đây chỉ là một cái cớ; nếu tôi có ý định, tôi có thể làm điều đó bất cứ lúc nào. Sẽ mất bao nhiêu thời gian để đi đến một công viên gần nhà nhỉ? Và ngay cả khi tôi không cố ý đi tìm một công viên, nếu tôi muốn đi dạo, tôi chỉ cần rời khỏi nhà là được.

Vừa đi vừa chậm rãi ngắm nghía xung quanh, thi thoảng lại ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Những đám mây hôm nay có hình dạng như thế nào, cây cối dọc theo các con đường mọc dày hơn bao nhiêu vào mùa hè - tôi sẽ đọc những tờ rơi dán trên tường, và tôi cũng có thể dừng lại để quan sát những con kiến đang bò giữa các khối gạch vỉa hè.

'Chà, có lẽ tôi không thể làm điều đó ngay cả khi tôi muốn.'

Và bây giờ tôi thậm chí còn không mơ được tự mình đi dạo xung quanh như một thú vui thường nhật. Tôi chỉ có thể xây một cái giống thế này trong tòa nhà của tôi.

Khu vườn trên mái rất rộng lớn. Nó thoáng đãng, mặc dù có một dãy cây cao được trồng dày đặc, bao bọc quanh bờ tường và phủ kín đến mức người ta có thể quên đi thực tế rằng khu vườn đang nằm trên đỉnh của tòa nhà. Con đường mòn được xây đắp khá tốt, và bên cạnh những thảm hoa tươi tắn, có đủ loại tác phẩm điêu khắc, đài phun nước và nhà kính, v.v... - nơi đây có mọi thứ mà nó nên sở hữu.

Và tôi không nhìn thấy một bóng người nào.

"Có vẻ như không có ai ở đây."

"Để anh có thể sử dụng nơi này một cách thoải mái, lối vào đã được quy định. Và cũng không hẳn là không có ai; có một vài nhân viên đang làm công việc giám sát. Người ta có khả năng đột nhập từ trên không đấy, anh biết chứ?"

Cái vị trí này đến chụp ảnh còn khó nữa là, và tôi tự hỏi liệu có người nào dám làm điều đó vào giữa ban ngày không, vì nơi đây được quây kín một cách triệt để.

"Peace, nhìn kìa. Có một bãi cỏ phía trước đấy."

- Kkoooong

Tôi hạ Peace xuống bãi cỏ, nhưng thay vì hứng khởi chạy hay chơi, nhóc Sư Tử Lửa con đó ngay lập tức quấn quýt quanh chân tôi. Thời tiết đẹp, ánh sáng mặt trời đẹp và đến phong cảnh cũng đẹp, vậy tại sao nhóc lại không có hứng thú?

"Có chuyện gì vậy? Nhóc không thích nó sao?"

- Kkiing

"Có một con bướm kìa."

Cậu nhóc vờ như không nhìn thấy con bướm vàng đang nhảy múa xung quanh và cứ thế khư khư ngồi bên tôi. Nhìn bé con như vậy, tôi bắt đầu cảm thấy lo lắng. Hậu chứng của nhóc ấy nghiêm trọng hơn tôi nghĩ sao? Tôi có nên tìm một nhà tâm lý học chuyên về động vật không nhỉ?

"Chúng ta nên làm gì đây, Peace của ba?"

Khi tôi ngồi xổm xuống và duỗi tay ra để vuốt ve cổ bé con, nó ôm chặt lấy cánh tay tôi bằng hai bàn chân trước. Có cảm giác như mấy ngày nay nhóc ấy đặc biệt dính người – cục cưng không muốn rời xa ba sao?

'Có thể là do nhóc ấy đột nhiên bị tách khỏi tôi, chứ không phải vì nó bị bắt cóc?'

Cậu nhóc đột nhiên mất ý thức và bị nhốt một mình trong l*иg suốt một thời gian dài. Vì nó đủ nhạy bén để cảm thấy kỹ năng thẩm định, nên có thể nó cảm nhận được tình hình xung quanh ở một mức độ nhất định ngay cả khi đang ngủ.

"Loại chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra nữa đâu."

Tôi không biết bé cưng hiểu được bao nhiêu phần trong lời nói của tôi, nhưng trước tiên hãy cứ cố gắng xoa dịu nhóc ấy đi.

"Nhìn kìa, thấy noona bên cạnh chúng ta không? Nhóc biết cô ấy mạnh mẽ đến thế nào mà? Noona này đang bảo vệ chúng ta đấy."

"Đúng vậy, Peace. Chị ở đây, vì vậy không sao hết."

Kang Soyoung từ tốn kêu lên như thể giải thích cho lời nói của tôi. Rồi cô nàng cúi xuống và kéo tôi lại gần. Ngay lúc đó, Peace lập tức căng thẳng và bộ lông của nó dựng đứng lên.

- Keuheung!

"Không sao đâu, Peace. Noona này là một người tốt. Cô ấy không hề có ý định làm hại ba."

"Đúng vậy, bọn chị rất hợp nhau. Xem này."

Và sau đó, chóc, cô ấy ấn môi vào má tôi. A, cái tình huống khó xử gì thế này... Có lẽ vì cô nàng là người nước ngoài nên cô ấy rất phóng khoáng.

- Geureung?

Peace nhìn chúng tôi dính chặt với nhau và nghiêng đầu.

"Noona này sẽ bảo vệ chúng ta, vì vậy nhóc không cần phải lo lắng và có thể lăn lộn thỏa thích. Không sao đâu."

Đôi tai phủ đầy lông đỏ nhấp nhô lên xuống. Peace, nhóc con cuối cùng cũng chịu tách khỏi tôi, bắt đầu quan sát xung quanh. Tôi từng nghe nói rằng hầm ngục nơi Sư Tử Lửa Một Sừng ở là một vùng núi lửa, vì vậy đây chắc hẳn là lần đầu tiên trong đời nhóc ấy nhìn thấy khung cảnh xanh mát như thế này.

Xoẹt

Bàn chân trước nhỏ xinh cào lên bãi cỏ. Những lưỡi cỏ bị cắt lung tung rải rác ra tứ phía. Cậu nhóc động đậy cái mũi và đánh hơi đám cỏ một chút, trước khi quay người lại và tiếp tục nhìn tôi.

"Nhóc thích chứ?"

- Kkiang!

Nhóc ấy nhảy tại chỗ và sau đó bắt đầu khám phá xung quanh. Trông nó không giống như đang có ý định đi xa, nhưng cứ theo đà này, tôi nghĩ nhóc ấy sẽ sớm thoải mái thôi.

"Tình hình có vẻ ổn nên em có thể buông ra được rồi."

Tôi nói với Kang Soyoung, người vẫn còn ôm tôi. Em nói có những người giám sát xung quanh, nên sẽ rất tuyệt nếu em có thể duy trì một khoảng cách thích hợp.

"Anh có muốn em giúp anh đứng dậy không?"

"Không cần đâu."

Nhìn anh giống không thể tự giữ thăng bằng được sao? Mặc dù có lẽ trông tôi cũng chẳng khác là bao so với một con thú non đang loạng choạng bước đi xung quanh như thể nó có thể chết sớm.

Tôi đi dọc con đường mòn theo hướng mà Peace muốn khám phá. Vì cơ thể nhỏ bé màu đỏ kia đang lướt nhanh bên trong một thảm đầy hoa cẩm tú cầu, chẳng mấy chốc những cánh hoa oải hương bắt đầu rụng lả tả khắp nơi. Chỉ trong nháy mắt một vườn hoa bị hủy hoại.

"Đó là-."

"Không sao đâu!"

Ngay khi tôi vừa hé miệng, Kang Soyoung đã cười rạng rỡ và chặn lời.

"Xin đừng bận tâm. Không có vấn đề gì ngay cả khi anh cày nát toàn bộ nơi này. Tất cả chúng đều để tạo cảnh quan nên bọn em có thể trồng lại được mà."

Không hổ danh là một bang hội khổng lồ, họ chắc chắn rất hào phóng. Peace đã rất vui, vậy thì một khi hiệu ứng kỹ năng Lòng Biết Ơn Cuối Cùng kết thúc, chúng ta sẽ thường xuyên đến đây chơi.

"Nếu không phiền, em có thể hỏi mất bao lâu để phát triển một cấp bậc cao nhất không? Em không được tiết lộ chi tiết cụ thể về điều này."

Kang Soyoung cẩn thận hỏi.

"Nó khác nhau tùy theo từng loại quái vật, vì vậy anh cũng không biết chính xác. Anh nghĩ việc này phụ thuộc vào chủng loài và cấp bậc. Và sẽ có sự khác biệt tùy thuộc vào việc chúng có tuân thủ tốt khóa huấn luyện hay không. Nếu em mang đến một nhóm rồng từ hầm ngục Bậc S, chúng phải là Hạng 2 hoặc Hạng 3, đúng chứ?"

Nếu chỉ có một con, nó sẽ là Hạng 2, nhưng nếu một tổ rồng tình cờ xuất hiện, rất có thể đó sẽ là một nhóm. Nghe tôi nói vậy, Kang Soyoung gật đầu.

"Vâng. Cụ thể là chủng rồng bay Hạng 3. Chúng là Rồng Bóng Tối Cánh Gai với sức chịu đựng và khả năng phòng thủ rất tốt. Có thể nói sức mạnh của loài này nổi bật ngay cả đối với những loại rồng bay."

Rồng bay tương đối kém cạnh so với các chủng rồng khác. Nhưng với khả năng bay nổi bật, chúng sẽ còn hữu ích hơn khi được sử dụng như một người bạn đồng hành.

"Có đến tận ba cái gai lớn mọc ra từ đôi cánh của chúng; Thực sự rất dễ thương."

"... Xin lỗi?"

Cô ấy vừa nói chúng dễ thương? Mấy cái gai to bằng cả hai cánh tay của cô ấy dang rộng đấy á?

"Có những cái gai giống như vảy trên đuôi của con rồng đó, và chúng cũng có khả năng phóng ra nữa! Đám gai tuy hơi nhỏ hơn một chút so với cẳng tay của em nhưng vẫn rất hữu ích vì được bao phủ bởi một lớp độc tố gây tê liệt. Chúng là những con rồng bay, nhưng vì có cả chân trước và chân sau, đủ cả bốn chi, nên chúng thậm chí còn dễ thương hơn. Chúng mạnh mẽ và có lớp vảy cứng rắn thuộc hạng nhất. Vảy của chúng có màu đen nhánh và bóng loáng như thể những viên hắc thạch được sắp xếp thành hàng. Một sinh vật lộng lẫy tuyệt đẹp."

Ừm, thành thật mà nói, xa với thứ gì đó dễ thương, tôi chỉ có thể mường tượng đến một con thằn lằn khổng lồ trông thật gớm ghiếc với đôi cánh lớn. Ngoài ra, nó còn là một con rồng đen có vẻ cứng rắn với đống gai nhô ra từ người nó. Gu của cô nàng mặn mà thật.

"Từ lần đầu tiên tham gia cuộc tấn công hầm ngục em đã muốn thuần hóa loài rồng đó rồi – và giờ đây giấc mơ này cuối cùng cũng có thể thành sự thực. Kể từ khi biết đến kỹ năng nuôi dạy ma thú, mỗi ngày của em đều như đang đi trên mây vậy. A, thật đấy - em có thể ôm anh một lần nữa không?"

"Em không thể."

Kể từ lần đầu tiên gặp cô ấy, tôi đã nghĩ rằng bầu không khí quanh con người này khá bất thường rồi; cô nàng phấn khích quá mức. Và đến bây giờ vẫn kỳ lạ như vậy, nên chắc chắn khi tôi dưỡng thành một bạn đồng hành cho cô nàng, nếu tôi vô tình buột miệng nói rằng tôi yêu cô ấy, từ khóa có thể sẽ được áp dụng ngay lập tức.

Tuy nhiên, tôi không biết hiệu ứng từ khóa sẽ xuất hiện như thế nào, vì vậy sẽ tốt hơn hết là đừng dại gì mà làm. Cái tình huống khủng khϊếp như bị em dâu đối xử như cha hoặc mẹ của mình không được phép xảy ra. Hãy cẩn thận trong từng lời nói.

Khi tôi đang đắm chìm trong dòng suy nghĩ về tương lai của Yoohuyn thì đột nhiên,

[Linh Cảm Của Kẻ Yếu gửi tín hiệu cảnh báo!]

Kỹ năng linh cảm trước đó xuất hiện khá nhiều lần trên đường đến đây, đã bị kích động một lần nữa. Lại là ai nữa... Mẹ kiếp, đó là một Hạng S. Người này lẽ ra nên bận rộn chứ, tại sao anh ta lại xuất hiện ở đây.

****HẾT****

Tính trans nốt chương 52 hôm nay rồi tối đăng mà mất điện từ 7h sáng đến 5h chiều(っ- ‸ – ς) Má ơi nó nóng xỉu. Để bữa beta lại chứ mấy chương gần đây thô quá trời ơi...