Chương 49: Ngay Bây Giờ, Hãy Tỏ Ra Yếu Đuối

CẤP S MÀ TÔI DƯỠNG THÀNH - CHƯƠNG 49: NGAY BÂY GIỜ, HÃY TỎ RA YẾU ĐUỐi

****

Rầm!

Một âm thanh lớn đập vào tai tôi khi tôi đang say giấc. Có lẽ đó là tiếng cánh cửa đang đóng bị ép mở ra. Hoặc bị phá vỡ.

Ngay sau đó, Linh Cảm Của Kẻ Yếu gửi tín hiệu cảnh báo. Có lẽ vì hiệu ứng đã tăng gấp bốn lần, thật đáng kinh ngạc, tôi cảm thấy được cả thứ hạng và thuộc tính của đối phương.

Người tiến vào là một chỉ số Hạng S với kỹ năng Bậc SS và có năng lực tấn công chủ yếu thuộc tính lửa.

Đó là Yoohyun, hử.

Và cả Yerim và Kim Sunghan nữa.

Yoohyun càng đến gần, Linh Cảm Của Kẻ Yếu càng trở nên kích động. Cảm giác như nó đang rêи ɾỉ và thúc giục ngay bên tai tôi rằng tôi còn làm gì mà không chạy trốn ngay đi. Nhưng cùng lúc đó, Kháng Sợ Hãi lại phản ứng trái ngược hoàn toàn với cái thái độ kiểu 'không sao đâu, không có vấn đề gì' và đưa hiệu ứng làm dịu ra.

Tôi phải diễn tả như thế nào nhỉ, nó giống như 'đó là một kẻ đáng sợ, siêu đáng sợ đó!' VS 'Xì, chỉ là một Hạng S, chẳng có gì đe dọa cả!' vậy? Tất nhiên, bên chiến thắng là bên đến sau. Dù sao thì nó vẫn là một kỹ năng Bậc L.

'Đừng nói hai cái thứ này sẽ làm loạn lên trong suốt một tuần mỗi khi tôi gặp phải một Hạng A trở lên đấy nhé? Thật phiền hà.'

Chúng ta có thể tắt kỹ năng linh cảm đi không? Mặc dù nó hữu ích với việc che giấu trạng thái của tôi. Tôi sẽ có thể nhanh chóng biết được khi nào một Hạng A hay một hạng cao hơn đang tiến lại gần.

Rắc rắc

Tôi nghe thấy âm thanh vỡ vụn của các thanh sắt. Sau đó là một tiếng ồn báo hiệu chúng đã hoàn toàn bị phá nát.

Giả vờ tỉnh dậy trong thời điểm này có ổn không nhỉ? Peace vẫn còn im ắng nên có thể sẽ khá kỳ lạ nếu tôi tỉnh lại trước. Nhưng vấn đề cần lưu tâm nhất ở đây, là đứa em trai nhạy bén đến đáng sợ của tôi, tôi có cảm giác rằng thằng nhóc sẽ phát hiện ra ngay nếu tôi tiếp tục giả vờ ngủ.

Vậy cứ cho là tôi bị chuốc ít thuốc hơn đi.

"...... Hyung."

Tôi nghe thấy một giọng nói nặng nề.

Xem nào, tôi có nên tỏ ra kinh hãi trước không? Sợ sệt vì thấy có người đang đến, và sau đó hoảng hốt, nhưng lại ngay lập tức vui mừng khi nghe được giọng nói của em trai mình và thả lỏng toàn thân, đó sẽ là một phản ứng chấp nhận được.

Khi tôi chậm rãi nghiêng đầu sang một bên, khuôn mặt của em trai từ từ hiện ra ngay trước mắt. Đây là thời điểm thích hợp để nở một nụ cười nhẹ nhõm. Điều đó cho thấy tôi vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, nhưng lại rất vui khi gặp thằng bé.

... Diễn cái này không dễ dàng tí nào.

"... Yoohyun. Là em, phải không......?"

"Ừ, Hyung. Anh không sao chứ?"

"Ừm... Không sao."

Tôi là một nạn nhân bắt cóc bất lực tội nghiệp. Tôi bất ngờ bị bắt cóc, bị kéo đến một nơi xa lạ và bị giam cầm. Và tôi đã sống một cuộc đời vô cùng bình thường, im lặng và trong sạch cho đến tận bây giờ, với tư cách là một chỉ số Hạng F vừa mới Thức Tỉnh chưa được bao lâu.

Tất nhiên là tôi bị đả kích, điều đó quá đáng sợ và kinh khủng, và tôi rất vui mừng khi thấy đứa em trai nhỏ đến cứu mình, và tôi biết ơn đến mức mà tôi đã níu lấy em ấy và thậm chí nước mắt nước mũi chảy đầm đìa, mẹ nó, tỉnh lại đi đồ ảo tưởng.

Trên thực tế, tôi đã phô ra một biểu cảm hợp lý 'wow, nhẹ cả người, tôi được cứu' và ôm Peace, nhóc con đang bắt đầu nhúc nhích, có thể vì thuốc hết tác dụng. Sau đó nâng cơ thể mình lên và,

"Au."

"Hyung?"

Tôi quên mất rằng tôi bị thương ở mắt cá chân.

Khuôn mặt của Yoohyun, vốn đang thả lỏng như thể trấn an tôi, ngay lập tức cứng đờ. Và không chỉ có cậu chàng này phản ứng.

"Âm thanh vừa rồi là gì vậy? Có phải giọng nói của ahjussi không? Anh ấy bị thương à? Điên rồi, thằng chó nào dám làm vậy với anh ấy!"

"Cậu ấy có bị thương không? Ai lại động chân động tay với một người yếu đuối chứ! Tôi sẽ cho gọi healer ngay."

Giọng nói của Yerim và Kim Sunghan cùng lúc bị cắt ngang.

Sau đó, em trai tôi bế tôi lên. Ách, chờ đã. Anh ấy nói sẽ gọi một healer.

'Vậy thì tôi không thể gạt chuyện này sang một bên được...'

Thằng nhóc là kiểu người chắc chắn sẽ hành động 'hyung, có vẻ như anh trở nên mạnh mẽ hơn bình thường?' và nhận ra tôi có vấn đề.

"A, anh không đến mức không thể đi lại đâu......"

Nhưng ngay cả như vậy, tôi cũng không thể khăng khăng 'không, dừng lại, tránh ra' được. Vì tôi là một nạn nhân bị bắt cóc, người đã phải chịu sự bạo lực và rõ ràng đang rất sợ hãi... Tôi phải tỏ ra thế này bao lâu đây? Tôi không thể từ từ hành động bình thường trở lại sao? Vậy thì nhanh quá phải không?

"Là thằng khốn nào? Thằng chó chết nào dám làm ahjussi bị thương?"

Yerim lao đến, bám theo ngay bên cạnh Yoohyun, người đang ôm tôi đi về phía cửa, và không ngừng đay nghiến bằng giọng nói tức giận. Anh đã gϊếŧ hắn rồi.

"...... Anh không, thực sự nhớ."

Có lẽ vì tôi vừa tỉnh dậy nên trí nhớ của tôi thực sự mơ hồ. Mặc dù tôi có thể làm gì khi nhớ một kẻ đã chết được một thời gian dài chứ? Gã kia tên gì ấy nhỉ? Có phải là Kim gì đó không.

"Một chút cũng không ư? Tuổi tác, hoặc có thể là chiều cao-."

"Thợ Săn Bak Yerim."

Yoohyun nói với giọng nghiêm khắc.

"Những điều đó nên được hỏi sau khi sự ổn định được bảo đảm."

"Ah... Em xin lỗi."

Yerim ủ rũ cúi đầu. Trên thực tế tôi cũng không thể nói rằng tôi đang ổn.

Khi chúng tôi đi qua cánh cửa, tôi nhìn thấy healer mà Kim Sunghan mang đến. Đó là một người phương Tây và khi nhìn vào các kỹ năng và cấp bậc, người kia không phải một healer từ Hội Haeyeon. Các bang hội khác đã cung cấp viện trợ ư? Nếu đó là một healer hạng A, của Seseong phải không? Ở Breaker cũng có một người - tôi không nhớ rõ nữa.

Nhưng dù sao, bằng mọi giá tôi cũng phải được tìm một healer cho Haeyeon. Tôi có nên dành chút thời gian để đi du lịch khắp đất nước không?

Healer kia rất nhanh cố định mắt cá chân của tôi và thậm chí loại bỏ cả tác dụng thuốc khỏi Peace. Nhưng đứa em trai nhỏ đó vẫn không định thả tôi xuống. Nếu đó là một healer Hạng A, họ có thể chữa khỏi, không chỉ nứt xương, mà thậm chí cả khi bị gãy tay chân trong chớp mắt, vì vậy hãy để anh đi.

"Bây giờ, đặt anh xuố-."

"Tôi sẽ trở lại sau khi đưa hyung về. Thợ Săn Bak Yerim, hãy điều tra nơi này. Tôi nghĩ cô biết rõ nên chú ý điều gì."

"Vâng. Tôi chắc chắn sẽ xử lý nó một cách cẩn trọng."

Có phải em ấy yêu cầu cô nhóc dùng Bạch Thi không? Và việc bảo con bé chú ý dường như là nhắc nhở cẩn thận đừng để kỹ năng bị phát hiện ra. Tôi từng nghĩ rằng sẽ tốt hơn nếu Yerim sử dụng kỹ năng đó sau một thời gian dài. Nhưng kỹ năng đó lại quá hữu ích để bỏ qua nó.

Cuối cùng, cho đến khi tôi được đặt vào ghế sau của một chiếc xe hơi, chân tôi vẫn không thể chạm đất. Khi tôi ổn định chỗ ngồi, Peace nhẹ nhàng 'kkiing' một tiếng và rúc vào vòng tay tôi. Với đôi tai và đuôi cụp xuống, trông cậu nhóc thực sự bơ phờ.

"Được rồi, được rồi. Nhóc đã thực sự hoảng hốt, phải không? Bây giờ ổn rồi."

Ngay cả khi bạn nói nhóc ấy là một con quái vật trùm hầm ngục, nó vẫn là một đứa trẻ, một em bé.

Yoohyun ngồi vào ghế bên cạnh và chiếc xe nổ máy. Nói mới nhớ, đây là đâu? Có phải bên ngoài Seoul không?

"Đến thẳng bệnh viện trước đi. Trong khi bọn em ở đó, hãy làm một bài kiểm tra sức khỏe tổng quát."

Đứa em trai đó nói, rút điện thoại ra. Sao đột nhiên em lại đề cập đến điều gì đó khó khăn vậy? Healer kia đã điều trị cho anh rồi!

"Anh không bị thương ở bất cứ đâu ngoài mắt cá chân."

Tôi có một chút vết bầm tím trên bụng. Và vài nhúm tóc của tôi bị kéo đứt. Khi tôi bị quăng quật xung quanh, vai và lưng tôi cũng... thực sự là có rất nhiều. Tôi đã lăn lộn nhiều hơn những gì tôi nghĩ.

"Và ngay bây giờ, anh muốn về nhà......"

Tôi nói với giọng yếu ớt có chủ đích. Đến bệnh viện tầm này chắc chắn là không ổn. Nếu tôi đi kiểm tra sức khỏe bây giờ, mọi thứ sẽ loạn xì ngậu lên mất. Tất cả các chỉ số của tôi đã tăng lên nên bắt đầu từ Độ Bền sẽ có sự khác biệt hoàn toàn. Nếu nhìn thấy kim tiêm không thể đâm xuyên qua da, họ sẽ để ý ngay và 'có vẻ như người này không phải là chỉ số Hạng F'.

"Anh không thể về nhà nghỉ ngơi sao? Anh không muốn nhìn thấy những kẻ xa lạ nữa, và để kiểm tra, có lẽ anh sẽ phải tiêm thứ gì đó giống như chất gây mê... Anh không muốn phải đối mặt với những thứ kiểu này trong một thời gian dài."

Mặc dù tôi không bị hậu chấn thương tinh thần sau bắt cóc, nhưng tôi không thích bệnh viện. Dù sao thì tôi cũng không thể đi lại ít nhất trong một tuần. Nghe vậy, Yoohyun cất điện thoại di động đi.

"Xin lỗi. Em đã không suy nghĩ. Hãy đi thẳng về nhà. Anh thực sự không bị thương ở bất cứ đâu, phải không?"

"Anh ổn."

Thật nhẹ nhõm. Bây giờ thì thằng nhóc sẽ không nói bất cứ điều gì liên quan đến kiểm tra sức khỏe nữa. Tôi thả lỏng tinh thần và thay đổi chủ đề.

"Nhưng em tìm thấy anh nhanh hơn anh nghĩ nhỉ? Tên bắt cóc anh khẳng định với anh rằng em sẽ không biết gì cho đến khi chúng lôi anh lên thuyền."

"Chủ Tịch Hội MKC đã tiết lộ manh mối."

"Chủ Tịch Hội MKC? Anh ta có liên quan ư?"

"Anh ta không đứng đằng sau nó; em có nên nói đó là sơ suất trong quá trình quản lý không? Có vẻ như người kia không phải người ban đầu anh ta định cử đến. Hệ thống truyền lệnh trong MKC có vấn đề... thật khó để nói chi tiết về nó ở đây nên anh có thể hiểu ngắn gọn là kẻ đến đây khác hoàn toàn với người được gửi từ bang hội đó."

Vậy là những suy đoán của tôi chính xác. Thứ hạng có thể khác nhau, nhưng quan trọng hơn cả, hắn ta quá thờ ơ với lũ ma thú thân cận của tôi.

"Anh còn nghĩ MKC đang tiết kiệm nhân lực. Anh đoán tình hình ở đó không ổn chút nào."

Ban đầu họ đã cầm cự được thêm 3 năm nữa. Nhưng cứ theo đà này, không phải họ sẽ sụp đổ nhanh hơn nhiều so với trước khi hồi quy sao?

"Kể từ bây giờ sẽ ổn thôi. Hiện tại, MKC đã bị miễn trừ và đối với các bang hội khác, thủ lĩnh của họ sẽ trực tiếp đưa thông tin của khách tới Hội Haeyeon."

"Các chủ tịch bang hội ư? Họ không bận sao? Họ cũng phải vào hầm ngục chứ."

"Nhưng không có quy định chung sẽ khiến vấn đề phát sinh. Trừ khi thông tin khách thay đổi giữa chừng, đó là phương pháp chắc chắn nhất. Tất nhiên, trong số năm hội còn lại, sẽ chẳng có bất kỳ thủ lĩnh bang hội nào không thể quản lý được Thợ Săn liên kết của họ đâu, giống như MKC, nhưng để đề phòng."

Bây giờ, sự an toàn của tôi sẽ thực sự không bị đe dọa nữa. Không, vẫn không thể đảm bảo 100%. Vì chẳng có bất kỳ nơi nào trên thế giới này hoàn hảo cả!

"Ngay cả khi họ để tâm như vậy, không có bất kỳ cách nào để giữ các thành viên bang hội không phản bội em, phải không?"

Làm thế nào bạn có thể biết người khác suy tính cái gì trong đầu? Nghe tôi nói vậy, Yoohyun hơi do dự một chút và sau đó mở miệng ra.

"Đó là, các thành viên liên kết với bang hội có sự khác biệt. Thông thường, nếu họ từng tấn công một hầm ngục cấp cao với thủ lĩnh bang hội, họ sẽ không thực sự làm điều gì đó như phản bội đâu. Có thể nói nó là... một cái gì đó giống như tình bạn thân thiết?"

"Thật ư?"

Tình bạn thân thiết, hử. Thứ kiểu đó không hề tồn tại trong các đội Thợ săn hạng thấp. Tất nhiên, không phải là không có người tốt. Vấn đề là họ thường không đồng hành với nhau lâu và tất cả đều chết.

Có những đội hạng thấp gìn giữ sự đoàn kết thông qua lòng tin và tình bạn, nhưng trường hợp có thể duy trì lâu dài thì cực kỳ hiếm. Vì họ gắn bó với nhau nhiều như vậy, nếu một trong số họ chết, họ sẽ không thể chịu đựng được cú sốc và tự động giải tán, hoặc ngay cả khi điều đó không xảy ra, nếu họ có vẻ đang làm khá tốt, họ sẽ bị tấn công từ bên ngoài, vì có nhiều Thợ Săn cảm thấy ngứa mắt với điều đó.

Nhưng nếu với một đội tấn công hầm ngục cấp cao, những sự cố đáng tiếc kiểu vậy lại hầu như không xảy ra, họ có thể vun đắp tình bạn thân thiết đó và tiếp tục ở lại với nhau.

'Tuy nhiên, tin tưởng vào một thứ gì đó như tình bạn thân thiết và nghĩ rằng sẽ không có lý do gì để bị phản bội. Có phải em ấy còn non và xanh quá không?'

Để vậy có ổn không đấy, cậu Chủ Tịch Hội Haeyeon kia? Tôi biết tương lai huy hoàng của em ấy, nhưng tôi vẫn có chút thấp thỏm. Một lỗ hổng ban đầu không hề tồn tại lại xuất hiện ở MKC, vì tôi, nên bất kỳ điều gì cũng có khả năng thay đổi so với tương lai.

"Nhưng hyung, anh có thực sự ổn không?"

"Anh ổn mà? Tại sao không chứ?"

"Không, ừm...... Anh hơi khác một chút so với bình thường."

Nghe thấy vài từ chủ chốt, trái tim tôi thắt lại. Thằng nhóc có thể nhận ra chỉ số của tôi đã thay đổi không? Tuy vậy, tôi vẫn bình tĩnh. Nhưng những lời tiếp theo mới đáng kinh sợ.

"Có một thứ gì đó khó chịu giống như mùi bò sát......"

"......Gì?"

"Không, em không nói mùi đó tỏa ra từ người hyung... Anh không vô tình bị dính phải một lời nguyền hay chất độc gì đó chứ?"

...... Thằng nhóc này nhạy bén một cách điên rồ. Vậy em ấy cảm nhận được kỹ năng tôi nhận từ Blackie ư? Tôi khẽ khàng sử dụng Thằn Lằn Kẹt Tường và lắc đầu.

"Nếu có thứ gì đó như vậy được đặt lên anh, anh phải là người biết đầu tiên. Healer kia cũng không nói gì."

"Nếu nó không phải chất độc, mà là một lời nguyền, một healer cũng chẳng cảm nhận được đâu. Để đề phòng, cái này."

Thằng bé tháo chiếc vòng trên cổ tay ra rồi kéo cổ tay tôi qua để đeo nó vào. Không, không cần thiết đâu. Sau đấy, em ấy nắm lấy tay tôi và đưa sát lại cho đến khi mu bàn tay tôi sắp chạm vào mũi em ấy thì ngửi.

"Nó có vẻ yếu hơn trước rồi."

"...... Vậy sao."

Thật may mắn khi Thằn lằn Kẹt Tường có tác dụng. Những chỉ số Hạng S thực sự rất rắc rối.

"Vì em là một Hạng S, em cũng có thể cảm nhận được những thứ như vậy phải không?"

Tôi hỏi, rút bàn tay đang bị nắm lấy ra mà không cần dùng tối đa sức lực.

"Nó cũng có chút chính xác sau khi kỹ năng được sử dụng? Tuy nhiên, mức độ mà em cảm thấy từ hyung, thay vì là con mồi của một kỹ năng, em có cảm giác anh sở hữu kỹ năng đó hơn. Vì thế nó không tuyệt đối hoàn toàn."

Wow, em thực sự có thể cảm nhận ngay cả những điều như thế này sao. Đây rõ là lừa đảo rồi. Tôi nên cẩn thận, rất rất cẩn thận. Nhưng tôi còn khá nhiều kỹ năng khác; liệu em ấy có thể cảm thấy những cái đó không?

'Nếu thằng nhóc cảm nhận được chúng, em ấy đã chất vấn tôi liên tục rồi.'

Nhìn thấy cách mà em ấy chỉ chú ý đến chất độc và lời nguyền từ kỹ năng của Blackie, dường như kỹ năng tấn công bị giới hạn trong thuộc tính.

"Đây, trả lại này. Nếu anh thực sự bị nguyền rủa, có lẽ bây giờ anh đã được giải nguyền rồi."

Tôi tháo vòng tay ra và đưa nó cho em ấy. Thằng nhóc sẽ không biết đâu, nhưng tôi có Kháng Lời Nguyền Bậc L cơ mà. Thực sự, em mới là người nên chú ý đeo vật phẩm giải nguyền chứ không phải anh.

"Các vật phẩm giải độc và khử lời nguyền của anh đều bị lấy đi, phải không? Chờ vài hôm nữa thôi, em sẽ tìm những cái tốt hơn cho anh."

Yoohyun nói, nhận lại chiếc vòng tay. Ừm, thực ra... tôi đã lượn lờ xung quanh mà không động vào chúng nên chúng vẫn nằm trong kho đồ của tôi. Tôi có nên giả vờ đã bị cướp và đưa chúng cho Myeongwoo không? Và nhắc mới nhớ, anh chàng Myeongwoo có đang lo lắng quá không?

"Với anh, trang bị tăng Mana quan trọng hơn. Bông tai của anh cũng bị lấy đi rồi."

Hiện tại mana của tôi vẫn đủ, nhưng sau một tuần nữa thôi, nó sẽ chạm đáy.

"Hiện tại em chỉ còn loại gia tăng tỷ lệ. Anh có cần không?"

"Anh không cần sử dụng kỹ năng ngay lập tức, vì vậy không sao."

Thật ngại ngùng vì đứa em trai đó cứ cố gắng quan tâm săn sóc tôi. Bỏ qua chuyện chúng tôi là gia đình, chúng tôi vẫn có một mối quan hệ đủ để chi tiêu cho nhau, nhưng nếu tôi tận dụng lợi thế, sẽ thoải mái hơn khi nhận chúng từ các bang hội khác. Đặc biệt là MKC, tôi có nên đòi một khoản bồi thường hiển nhiên không?

Khi chúng tôi về đến Hội Haeyeon thì trời đã tối.

"Nhưng, ở nhà sẽ an toàn hơn ký túc xá."

Yoohyun nói, nhấn nút thang máy. Tất nhiên là an toàn hơn rồi, nhưng tôi có một linh cảm đáng ngại rằng nếu tôi vào bây giờ, sẽ rất khó để quay lại bên ngoài.

"Không, cám ơn. Dù sao thì em cũng phải trở lại ngay lập tức mà. Anh sẽ yên tâm hơn khi có người ở bên cạnh, thậm chí là một Hạng F, thay vì ở một mình."

"Em không thực sự phải đi-."

"Em nên nhanh chóng quay lại đi, Chủ Hội. Anh có thể tự lên phòng được."

"Nhưng mà..."

"Nếu em lôi được kẻ chủ mưu ra ánh sáng và dọn dẹp mọi thứ nhanh hơn một ngày, không phải anh sẽ cảm thấy thoải mái hơn sao?"

Có vẻ như tôi giả vờ yếu đuối quá mức rồi nhỉ? Hãy ngừng đeo bám và nhanh chóng quay lại làm việc đi.

Tôi nói không sao, nhưng Han Yoohyun vẫn đưa tôi đến tận cửa phòng ký túc xá trước khi em ấy quay lại. Sẽ thật tuyệt nếu mọi chuyện kết thúc với ở đây – thằng nhóc sẽ không hành động khó chịu hơn kể từ bây giờ, phải không?

"Peace, cuối cùng thì chúng ta cũng trở về nhà."

Hôm nay hãy đi ngủ sớm nào. Chúng ta có nên ngủ cùng nhau lần đầu tiên sau một thời gian dài không?

Tôi dỗ dành Peace, nhóc con vẫn chưa hoàn toàn lấy lại được năng lượng của mình, và mở cửa. Và, khi tôi bước vào nhà.

"...... Yoojin."

Tôi nhìn thấy Yoo Myeongwoo với vẻ mặt thất thần.

****HẾT****