- 🏠 Home
- Trọng Sinh
- Hành Động
- Cấp S Mà Tôi Dưỡng Thành
- Chương 46: Đôi Khi Trở Nên Mạnh Mẽ (1)
Cấp S Mà Tôi Dưỡng Thành
Chương 46: Đôi Khi Trở Nên Mạnh Mẽ (1)
CẤP S MÀ TÔI DƯỠNG THÀNH - CHƯƠNG 46: ĐÔI KHI TRỞ NÊN MẠNH MẼ (1)
****
Rầm rập rầm rập
Tiếng bánh xe lăn nặng nề. Những túi hành lý khổng lồ đủ để chứa một người bên trong được đặt trên chiếc xe chở hàng. Có hai người đang cùng nhau kéo nó tiến về phía trước.
Âm thanh bánh xe chạm sàn dừng lại trước một nhân viên bảo vệ của Hội Haeyeon.
"Có vẻ như rất nhiều hàng hóa được vận chuyển đến hôm nay."
Trước lời nói của nhân viên bảo vệ, phó chủ tịch Hội liên kết Bricks của Haeyeon mỉm cười ngại ngùng.
"Lần này có khá nhiều đồ cồng kềnh. Mặc dù tất cả chúng đều thuộc cấp thấp."
Nói vậy, anh ta mở cái túi ra. Nó chứa đầy các món lặt vặt như vũ khí, áo giáp và giày dép, v.v...
"Những loại sản phẩm bậc thấp này không còn nhiều giá trị sau khi trừ đi phí hoa hồng và phí thẩm định, vì vậy cho dù việc đánh giá phiền phức đến đâu, bọn tôi cũng không có lựa chọn nào khác ngoài đem chúng đi kiểm tra."
Người ta sẽ trực tiếp ghi hình khi đeo các vật phẩm cấp thấp và thử nghiệm chúng, thay vì thuê thẩm định viên theo cách thông thường. Giao dịch trực tiếp không thông qua trung gian hoặc thị trường được thực hiện thường xuyên.
Vì vậy, họ phải đóng gói theo cách này và mang đến phòng huấn luyện để thử chức năng của các vật phẩm.
"Anh vất vả rồi. Sẽ tốt hơn nếu có thêm một vài Thợ Săn có kỹ năng thẩm định vật phẩm, thật tiếc khi cả nước chỉ có hai người."
"Ngay cả khi có nhiều thẩm định viên hơn thì vẫn nên cử ít người làm việc thôi, để có thể tiết kiệm thuốc mana."
Nhân viên bảo vệ kiểm tra hành lý và giấy phép Thợ Săn, sau đó phát vòng tay niêm phong không gian cho mỗi người.
"Một Hạng C, hai Hạng D, một Hạng E. Vì tất cả các anh đều là Hạng C trở xuống nên không có sắc lệnh cụ thể nào khác. Các anh đã ghi nhớ tất cả các quy định chưa?"
"Vâng, tất nhiên."
"Anh có thể vào."
"Cảm ơn."
Phó Chủ Tịch Hội Bricks gật đầu từ biệt.
Rầm rập rầm rập
Những âm thanh của bánh xe ngừng lại trong giây lát, rồi lại tiếp tục nện xuống sàn nhà.
"Là một nhân viên bảo vệ, tên kia chắc hẳn chỉ là một người Chưa Thức Tỉnh hoặc cùng lắm là Hạng E, nhưng hắn thật ngạo mạn."
Một người trong nhóm đi thẳng về phía thang máy dẫn xuống tầng hầm, nhẹ giọng phàn nàn.
"Dù sao đi nữa thì chúng ta cũng không còn đường lui đâu. Nên hãy ngừng để tâm đến những thứ vô nghĩa và tập trung đi."
Phó chủ tịch hội nhăn mày khi bấm nút thang máy. Nhanh chóng, với một âm thanh thông báo ngắn, thang máy dừng lại, và các thành viên Hội Bricks cảnh giác bước ra.
"Vậy tôi sẽ đợi ở bên ngoài."
Người bảo vệ MKC nói. Tôi cảm thấy hơi tội lỗi khi để anh ta đứng như vậy, nhưng thậm chí nếu chỉ số của người kia là C, chân của anh ấy cũng chẳng bị mỏi đâu. Mặc dù có lẽ sẽ khá nhàm chán.
"Được rồi, Peace. Hôm nay chúng ta nên bắt đầu với điều gì?"
- Kkiang!
Peace xoay tròn và tỏ ra phấn khích. Nhìn thấy bé con vui đến vậy khi chỉ vừa mới đến phòng tập được một chút, tim tôi nhói đau. Tôi muốn để nhóc ấy chạy và chơi trong một không gian rộng lớn hơn. Không phải trong nhà, mà là ngoài trời.
"Thật tốt nếu luật thay đổi nhanh chóng."
Nếu dự thảo được thông qua, mọi người có thể đưa quái vật ra bên ngoài. Nhóc con đã được thuần hóa và vẫn chỉ là Hạng C, vì vậy sẽ chẳng có gì nguy hiểm với người giám hộ Hạng B này đâu.
- Kkyang! Kkeureung!
Peace cắn sợi dây thừng để chơi kéo co trong miệng và tiến về phía tôi. Ngoạm sợi dây tôi cầm, kéo và lắc nó là trò chơi yêu thích của Peace. Mặc dù trò này thực sự rất mệt mỏi đối với tôi.
Tuy nhiên, khi những con quái vật khác đến, công việc này sẽ nhẹ nhàng đi rất nhiều. Ngoài thời gian kỹ năng được áp dụng và thời gian huấn luyện, chúng có thể chơi đùa với nhau.
"Chờ một chút. Ba đeo thiết bị vào đã."
Để cùng Peace chơi cái trò kéo co này, chỉ số Sức mạnh là điều kiện bắt buộc. Tôi lấy chiếc găng tay không ngón Tơ Ngọc Trai Đen Cấp A, cái có thể hỗ trợ tăng Sức Mạnh lên đến 60, ra khỏi túi đồ của mình và đeo chúng vào. Hôm qua, tôi đã được cung cấp một số trang bị giúp tăng chỉ số cố định cho công việc huấn luyện này.
Riêng đôi găng tay thôi đã tạo đủ sức mạnh để lăn lộn với bé con rồi, vì vậy tôi chỉ đeo thêm vòng tay tăng Độ Bền và nắm lấy đầu sợi dây thừng.
- Keureung! Keureureu!
Ngay khi tôi cầm vòng dây, Peace cắn vào phía đối diện và bắt đầu hào hứng nhảy xung quanh. Cái đuôi mềm mại vung vẩy. Với sức giằng này, cái dây có thể bị đứt tại chỗ nếu nó không được làm từ chất liệu đặc biệt.
Khi nhìn thấy những thứ thế này, nhóc con hoàn toàn trở về đúng bản năng của một con quái vật thực sự.
'Mình có nên thử đưa nhóc ấy vào hầm ngục không?'
Nếu chỉ Bậc F ~ E thì sẽ không nguy hiểm đâu. Có phải Haeyeon sở hữu một hầm ngục đồng cỏ hay hồ nước bậc thấp gì đấy phải không?
Vấn đề duy nhất ở đây là người tạo ra hệ thống đang theo dõi tôi, nếu tôi mang bé con vào. Họ có thể mắc sai lầm một lần nữa.
Vậy tôi có nên thuyết phục Yoohyun đi cùng và bảo thằng nhóc thử hợp tác với nhóc con, như một cái cớ? Em ấy có thời gian không? Tôi có thể tiện kiểm tra kỹ năng cho nó luôn nếu được.
- Keuheung!
Khi nghĩ rằng bé con đã đủ kích động, tôi thả vòng dây ra. Giữ sợi dây thừng trong miệng, Peace đắc ý chạy một vòng xung quanh phòng tập rồi đặt sợi dây xuống bên cạnh chân tôi.
"Có vui không? Có vui không?"
- Kkiang!
Tôi ôm lấy Peace, nhóc con nhảy vào vòng tay của tôi, và mạnh mẽ nhào gáy nó. Được rồi, chỉ cần nhóc thích nó, ba sẽ chơi đến chết mệt thì thôi.
"Vậy lần này, chúng ta chơi với một quả bóng nhé."
Chúng tôi nên giải lao một chút. Nghĩ vậy, tôi đi về phía chiếc rổ chứa đầy những quả bóng có màu sắc, chất liệu và hình dạng khác nhau. Ngay lúc đó.
Cạch
Cánh cửa đang đóng được mở ra và Thợ Săn MKC bước vào. Cái gì vậy?
"Có chuyện đã xảy ra sao?"
Thay vì trả lời, anh ta đóng cửa lại.
"... Seo Minsung-ssi?"
Khi ý nghĩ 'Tôi không có cảm giác tốt về điều này' vừa nảy ra thì.
Pát!
Một loại bột màu đỏ gì đấy phun ra. Mùi hương ngòn ngọt và ánh sáng chói lòa lan tỏa trong không khí. Là bột ngủ hiệu ứng tức thì giá năm trăm một gam.
"Peace- uhk!"
Tôi bị tóm từ phía sau và bịt miệng lại. Cách đó một khoảng, tôi nhìn thấy Peace, nhóc con đã trở nên mơ hồ, gục xuống. Tôi cố gắng giãy dụa để hất bàn tay đang chặn miệng ra và thoát khỏi cánh tay ghìm chắt lấy hông tôi, nhưng chúng không hề di chuyển dù chỉ một inch.
... Vì đối thủ là Hạng B nên không có gì kỳ lạ. Ngay cả khi tôi lấy ra và đeo tất cả các trang bị trong kho đồ của mình, kết quả vẫn sẽ giống nhau. Ai biết hắn ta có phải là người chỉ vừa mới Thức Tỉnh level 1 hay không, nhưng nếu gã đủ tốt để được tiến cử làm hộ vệ thì cấp bậc của gã chắc hẳn không thấp.
'Mẹ kiếp, MKC muốn phản bội chúng tôi ư?'
Nhưng chẳng phải điều đó quá mức rủi ro sao. Ngay sau đó, cánh cửa đang đóng một lần nữa mở ra và một vài người khác tiến vào, kéo theo những chiếc xe đẩy đặt các túi khổng lồ bên trên.
Một Hạng C, hai Hạng D, một Hạng E.
Nhìn thái độ của họ vẫn bình tĩnh ngay cả khi thấy tôi bị bắt, chắc chắn họ không phải thành viên của Hội Haeyeon. Những chiếc vòng niêm phong không gian trên cổ tay đã tiết lộ suy đoán của tôi chính xác. Tuy nhiên, thứ hạng của họ quá thấp để nói rằng họ là người của MKC.
"Tại sao tên này vẫn còn tỉnh táo?"
Hạng C nghi ngờ hỏi.
"Nó không hoạt động. Có vẻ như Haeyeon đã trang bị cho cậu ta một vật phẩm giải độc."
Hạng B của MKC nói. Âm thanh bên tai khiến tôi cảm thấy tồi tệ.
"Nếu Trái Cây Của Lính Gác không hoạt động thì tối thiểu nó phải là Cấp B. Em trai cậu ta đã tặng một thứ tốt."
Tên đó nhếch mép. Tôi kìm nén cơn tức giận đang bùng nổ và cố gắng nắm bắt tình hình.
Đầu tiên, những kẻ kia và Hạng B của MKC đã hợp tác cùng nhau. Nếu chúng là Thợ săn hạng trung đến thấp có thể vào phòng huấn luyện mang theo hành lý và đeo vòng tay niêm phong không gian, thì khả năng cao chúng là những thành viên Hội liên kết trung bình đến nhỏ của Haeyeon.
Nói cách khác, MKC không liên quan gì đến tình huống này, nhưng họ đã tiếp tay cho chúng.
Là một hội lớn, mẹ kiếp, họ thực sự mất trí rồi. Họ được yêu cầu cử đến một người bảo vệ, nhưng thay vào đó lại làm điều tồi tệ như mang một gián điệp tới.
'Và đối với Seo Minsung, thằng khốn đó, chắc là do cờ bạc hoặc hối lộ rồi.'
Có rất ít lý do khiến một Hạng B liên kết với bang hội lớn sẽ làm điều ngu ngốc như thế này. Những thằng điên của MKC kém cỏi đến mức thậm chí còn không thể quản lý các thành viên trong hội của họ ư? Các người sai trước vì các người gây ra tình huống này!
"Mang con quái vật đi và kiểm tra vật phẩm trên người cậu ta."
Theo lệnh của Hạng C, một trong những Hạng D tiến về phía tôi. Nhìn cách hắn ta hoàn toàn không hề cảnh giác, tôi nén một tiếng thở dài. Một kẻ Hạng D thực sự ngu ngốc đến mức này ư...
"Vật phẩm giải độc nằm ở đâ-."
Bốp!
"Uhk!"
Nhìn tên ngốc bị đá vào bụng lăn tròn trên sàn nhà, tôi hạ thấp bàn chân đã nâng lên xuống. Tên Hạng D và Hạng E, những kẻ đang kiểm tra Peace, có biểu cảm hoảng hốt.
"Tên đó không phải là chỉ số F sao?!"
Đúng như dự đoán, những kẻ đó cũng là lũ ngốc. Chúng mày nghĩ tao không có nhiều vật phẩm khi được tận năm hội lớn chống lưng sao?
Tuy nhiên, thật không may mắn, tên Hạng C kia có lẽ là một tay lõi đời vì hắn không hề ngạc nhiên.
"Mấy thằng ngu ngục, câm miệng vào. Có tin đồn rằng Chủ Tịch Hội Haeyeon rất yêu thương hyung của hắn, Chúng mày nghĩ hắn sẽ chỉ tặng một vật phẩm giải độc thôi sao?"
Ý tôi là, nó đâu đến mức gọi là yêu thương. Y như rằng mấy cái tin đồn đã bị phóng đại quá mức. Thật ngại quá đi.
"Mẹ kiếp, thằng ranh con này!"
Tên ngốc bị tôi đá, chửi bới tôi và sau đó làm ầm lên. Nhưng sẽ chẳng có vấn đề gì cho dù chúng ồn ào hơn nữa. Nơi đây là một phòng huấn luyện nên nó được cách âm tốt một cách vô ích, chết tiệt.
Tên ngốc cẩn thận tháo găng tay của tôi ra. Rồi chiếc vòng của tôi cũng bị lấy mất.
Trong lúc đó, một tên ngốc khác mở chiếc túi mà chúng mang theo và vứt đồ của tôi vào. Sau đó, hắn đặt Peace đang ngủ vào cái hộp bên trong túi, che phủ nó bằng những vật phẩm mà hắn lấy ra.
'Chết tiệt, cái đó chắc chắn sẽ không bị bắt và dễ dàng thông qua.'
Chúng đã được kiểm tra trước đó, và chỉ một Hạng C với ba Hạng D~E là số lượng người không đáng kể. Hầu như không có khả năng chúng bị khám xét kỹ lưỡng khi chúng rời đi. Có lẽ người kiểm kê chỉ cần mở túi một lần và nhìn bằng mắt là xong.
Làm cách nào để khiến chúng bị kiểm tra kỹ lưỡng...
"Đây có phải là vật phẩm giải độc không?"
Ngay sau đó, tên ngốc vươn tay về phía dái tai của tôi. Ách, đợi đã. Tôi sử dụng kỹ năng Mầm Non Hứa Hẹn bao nhiêu lần rồi? Năm tên ở đây và một tên trên đường đến phòng tập như một thói quen...
Đó là sáu lần.
Chỉ số Mana của tôi vẫn là 2, chưa tăng lên. Khoảng thời gian để phục hồi mana của tôi vẫn chưa đến và nửa còn lại sẽ bị sử dụng hết nếu tôi sử dụng kỹ năng lừa đảo này thêm ba lần, ôi thật tào lao. Nếu hoa tai bị tháo ra thì tỷ lệ duy trì sự tỉnh táo còn ít hơn 10%...
'Mình xong rồi.'
Khi tên kia tháo Hoa Tai Của Tiên Nữ Đen ra, với một cơn đau đầu chết người, tầm nhìn của tôi cứ thế mờ dần đi.
-----
Tạt!
"Pfft, cái gì vậy!"
Tại sao lại là nước-. Khụ, tôi cố gắng lau mặt nhưng hai cổ tay bị trói chặt vào một chỗ. Chúng là dây cáp. Mặc dù dày, nhưng nó không giống một chiếc còng zip và có thể phá vỡ được - những kẻ này đã quá coi thường tôi, một chỉ số Hạng F.
Nhưng không thể phủ nhận những tên bắt cóc này khá uy tín, chúng thậm chí còn đeo một chiếc vòng niêm phong không gian cho tôi.
"Tỉnh lại rồi à."
Một khuôn mặt xa lạ nói, khi hướng mắt nhìn xuống tôi. Một cơn đau đầu ê ẩm ập đến, nhưng ngay cả khi phải ngất lần nữa, tốt hơn hết tôi vẫn nên tìm hiểu tình huống hiện tại của mình.
Tôi nâng người và sử dụng kỹ năng Mầm Non Hứa Hẹn lên gã đang ngồi trên ghế. Rất may, cửa sổ trạng thái vẫn hiện lên mà tôi không bị bất tỉnh.
Hạng B, kỹ năng nội tại thuộc hệ tấn công, Kim Woojae. Đây không phải là một cái tên quen thuộc. Nếu hắn ta liên kết với hội đã bắt cóc tôi, gã chắc hẳn là chức phó chủ tịch hoặc thủ lĩnh.
Tôi ngồi dựa lưng vào tường và kiểm tra xung quanh. Chỗ này là một văn phòng bình thường, diện tích không đến mức lớn. Nhưng nó không có bất kỳ cửa sổ nào. Đây có phải tầng hầm không?
"Tại sao anh không dùng chất kí©h thí©ɧ thay vì tạt nước vào người tôi? Thời Trung cổ đã qua lâu rồi mà."
Có rất nhiều loại thuốc tốt được tạo ra từ các nguyên liệu hầm ngục. Mặc dù vậy, hiển nhiên ngay cả khi hắn ta sử dụng chất kí©h thí©ɧ thì cũng không có tác dụng gì. Peace ở đâu? Chúng nhốt riêng bé con à?
"Cậu có vẻ thư giãn nhỉ, cậu tin tưởng ai đó đến cứu cậu phải không, nhưng sẽ tốt hơn nếu từ bỏ đấy."
Tên đó nói một cách chế nhạo.
"Nhưng tính ra cũng đáng để tự tin như vậy? Năm bang hội và thậm chí cả Hiệp Hội chắc chắn sẽ can thiệp, cậu đủ giá trị để họ làm thế mà."
Ở kia, nói nhanh lên và giải thích đi. Theo kịch bản, chẳng phải những kẻ phản diện nên thú nhận chi tiết kế hoạch của chúng từ A đến Z trước một con mồi vô dụng sao?
"Đó chỉ là vấn đề thời gian thôi."
May mắn thật, tên này là một kẻ phản diện đáng tin cậy.
"Seo Minsung, người bảo vệ của cậu, vẫn đang canh gác trước cửa phòng tập. Trên thực tế, thậm chí còn chưa ai biết việc cậu đã bị bắt cóc, vậy liệu có người đến cứu không? Vào thời điểm người huấn luyện ma thú mất tích bị phát hiện, chúng ta đã lên thuyền đến Nhật Bản rồi."
"Nhật Bản? Đó là kẻ chủ mưu ư?"
"Họ không phải chủ mưu, mà là địa điểm đấu giá. Tôi đã đặt điều kiện rằng tôi sẽ nhận nửa số tiền đấu giá thành công, cũng như được đảm bảo an toàn cho đến khi hoàn thành nhiệm vụ của mình, từ bang hội hoặc có thể là quốc gia thắng cuộc đấu giá, miễn là tôi an toàn mang cậu tới nơi."
À, ra là vậy. Điều đó thực sự đem lại lợi ích cho mày.
Nhật Bản, hắn nói. Vậy là gã rõ ràng không nghĩ đến chuyện bán đứt tôi cho nơi nào đó trong nước hay các quốc gia láng giềng mà mày có thể đến bằng thuyền là Nhật Bản, Trung Quốc hoặc Nga. Nhưng sẽ rất khó xác định theo nhiều cách khác nhau nếu hai quốc gia kia mở cuộc đấu giá, vì vậy sự lựa chọn duy nhất còn lại chỉ có Nhật Bản.
Liệu tôi có thể được giải cứu trước khi bị đóng gói đẹp đẽ và đưa tới trung tâm đấu giá không?
Có thể dễ dàng đoán được rằng hắn ta sẽ trốn sang Nhật Bản, và nghĩ đến giá trị của tôi, ít nhất những người bảo vệ bờ biển sẽ được huy động. Vì vậy, tôi vẫn có khả năng được cứu miễn là chúng tôi không vượt qua lãnh thổ đất nước mình, ngay cả khi chúng tôi đã lên thuyền.
Nói cách khác, những gì tôi có thể làm bây giờ là lôi kéo thời gian càng lâu càng tốt.
"Tại sao anh lại đánh thức tôi? Sẽ dễ dàng hơn cho anh nếu tôi bất tỉnh."
"Không có sự khác biệt khi một chỉ số F có tỉnh táo hay không."
Điều này thậm chí còn khó chịu hơn vì hắn ta nói không sai. Với chỉ số hiện tại của tôi, không có khả năng tôi chiến thắng được Hạng B ngay cả khi tôi được sinh ra lần nữa. Thậm chí nếu tôi có thể dùng trang bị trong kho, tôi cũng không thể đối đầu với một Hạng C.
"Vậy thì tại sao, đột nhiên anh muốn lãng phí nước à?"
Thay vì trả lời, tên đó lặng lẽ nhìn tôi chằm chằm. Cái gì, hả, cái gì?
"Tôi tự hỏi liệu cậu đã bỏ cuộc hay đang vênh váo đây."
Đó là khuôn mặt nói rằng việc tôi quá bình tĩnh trông thật ngứa mắt. Tôi sở hữu Kháng Sợ Hãi (L) nên có một hệ thống thần kinh cấp huyền thoại. Nhưng gã có ý gì khi đe dọa một chỉ số Hạng F tội nghiệp bị bắt cóc chứ?
"Khuôn mặt và tâm trí của cậu có vẻ khá giống nhau."
"...Gì?"
"Tao không thể chịu nổi khi nhìn vào."
Rầm!
Tên đó đá vào bàn. Bởi vì cái chân sắt bị móp, đồ đạc trên mặt bàn nghiêng trượt và rơi xuống sàn.
"Những kẻ thiếu hiểu biết vẫn hay khoe khoang về sức mạnh của mình. Anh đang kiểm nghiệm điều này đấy."
"Vậy, đó là do mày vênh váo."
Tên đó đạp ghế đứng dậy. Mày giận à? Điên tiết ư? Tao không nghĩ mày đủ bực mình đâu.
Tôi mỉm cười như thể đang nghe thấy một câu chuyện đùa không vui.
"Nếu thứ tròn tròn trên hai vai anh không chỉ là vật trang trí thì ít nhất anh nên biết rằng nó không khiến tôi sợ hãi chứ? Nếu nó là đồ trang trí, vậy thì xin lỗi nhé. Trên thực tế, chúng quá bẩn để làm màu. Mặc dù vậy, nói rằng chức năng của nó tốt cũng-."
Bốp!
... Bụng tôi bị đạp mạnh. A, chết tiệt. Đau quá. Tôi thậm chí không thể phát ra âm thanh.
"Khua môi múa mép mà không biết vị trí của mình."
"Tôi biết, khụ, vị trí của tôi khá tốt. Người nắm giữ kỹ năng đặc biệt mà bất kỳ bang hội nào, tất nhiên không chỉ trong nước, mà cả thế giới này, đều muốn sở hữu. Ngay cả khi có một đoàn xe tải, mẹ kiếp, với hàng tá Thợ Săn chiến đấu Hạng B, thì so ra, ách!"
Tên đó dẫm vào mắt cá chân của tôi như thể hắn sắp nghiền nát nó. Mẹ mày, đừng bẻ, hãy dứt khoát cắt nó ra đi. Đừng có kéo dài thời gian kiểu này.
Đối với các bang hội nhỏ, việc cung cầu các loại tiên dược cao cấp còn khó khăn, nữa là một healer tử tế, và nếu tôi tiếp tục hành động như thế, tôi sẽ chết vì chảy máu quá nhiều, họ không có lựa chọn nào khác ngoài việc đưa tôi đến bệnh viện.
Tất nhiên vẫn có sự lựa chọn là trực tiếp gϊếŧ chết tôi, nhưng rồi tên khốn đó cũng phải bồi táng cùng. Cho dù tìm một chiếc thuyền để đến Nhật Bản hay xử lý cuộc đấu giá, một hội nhỏ sẽ không thể tự mình làm được tất cả, mà cần phải có người hỗ trợ. Giống như trung tâm đấu giá sẽ lấy nửa số tiền đấu giá thành công còn dư lại, hay các bang hội lớn ở nước ngoài đang hồi hộp chờ đợi món hàng được lên sàn.
Nếu có chuyện gì xảy ra với tôi, tất nhiên không chỉ tên khốn này, mà kể cả những kẻ có liên quan đều sẽ không thể đặt chân đến bất cứ đâu, dù là trong nước hay nước ngoài. Chính xác thì sẽ có bao nhiêu Hạng S tức giận vì mất cơ hội nhận được ma thú bậc cao đây?
Trong trường hợp đó, tốt hơn hết là hắn ta nên đẩy một trong những tay sai của mình về phía trước và đổ lỗi cho họ - khiến họ phải gánh chịu.
'Mình có nên thử giả vờ như nội chấn thương vì bị đá vào bụng không?'
Gã đó có thể phát hiện ra tôi tự cắn vào lưỡi và phun máu. Tôi thắc mắc liệu còn cách nào để giả bệnh mà lừa được một Hạng B không, hay phải làm cho hắn ta tức giận hơn nữa, thì một bàn tay thô bạo nắm lấy tóc tôi.
"Ư..."
"Đúng vậy, Han Yoojin. Cậu là kho báu mà một Thợ Săn chiến đấu hạng B thông thường không thể sánh bằng. Ai dám làm hại thân thể quý giá này chứ? Cậu nên tự tin vào bản thân."
... Giọng hắn ta bực bội, nhưng âm điệu vẫn rất bình tĩnh. Tôi bối rối không biết liệu mình có thể chọc tức gã nhiều hơn nữa không.
"Vậy tôi sẽ giới thiệu cho cậu một người bạn tốt. Cậu sẽ có một khoảng thời gian vui vẻ."
Bịch!
"... Ughh."
Cái tên đó chỉ biết lạnh lùng ném người thôi sao.
Nơi mà gã kéo tôi đến là không gian kín mít giống như một nhà kho tối tăm. Một ánh sáng mờ ảo đang chiếu xuống từ đèn trên trần nhà. Và tôi thấy một khe hở bằng-thép trên bức tường đối diện với cánh cửa ra vào.
Ừm... Cảm giác như có thứ gì đó bên trong.
"Krecke có thói quen tàng trữ thức ăn khi đã no."
Krecke? Nó có phải là một con quái vật không? Đó là cái tên tôi chưa từng nghe đến trước đây. Mặt của hắn ta trở nên kiêu ngạo khi gã tiếp tục giải thích.
"Phương pháp tàng trữ đó là một lời nguyền khiến toàn bộ cơ thể cứng đờ và làm người ta cảm thấy đau đớn. Cho dù cậu bạn đây là một chàng trai mạnh mẽ đến đâu, chỉ sau 30 phút thôi, cậu sẽ phải cầu xin rằng cậu làm bất cứ điều gì để được thoát ra ngoài."
Tên đó cười nham hiểm. Một lời nguyền? Nếu đó là một lời nguyền, xin hoan nghênh.
"30 phút? Chỉ có thế thôi à? Sao anh không tăng thời gian thêm nữa đi?"
Thời gian càng được kéo dài lâu thì tình huống của tôi càng chuyển biến tốt. Nhưng thằng khốn đó chỉ nhếch mép cười, đi ra ngoài rồi khóa cửa lại.
Sau đó, các thanh thép nhô lên và thứ gì đó màu đen bò ra ngoài.
Một con bò sát khổng lồ dài hơn chiều cao của con người và có làn da bóng như được bao phủ bởi bùn. Trông nó tương tự như một con kỳ nhông, nhưng có sáu chân và trên lưng tua tủa những thứ giống như xúc tu của hải quỳ đang ve vẩy như đám khói.
'Đối với lời nguyền, tôi có kỹ năng kháng nên không thành vấn đề, nhưng......'
Cái con này trông thực sự kinh tởm. Ách, đừng đến đây, biến giùm tao cái. Ngay sau đó, con bò sát đang từ từ bò về phía tôi đột nhiên dừng lại khi đứng cách đó vài bước. Sợi xích nối với cổ của nó được kéo căng ra.
Và,
[Khi chống lại Krecke, tất cả các hiệu ứng kỹ năng đều được tăng lên 2 lần!]
Một cửa sổ thông báo hiện lên. Hửm?
'... Đó có phải kỹ năng Kẻ Thù Tự Nhiên Của Lauchtas không?"
Vậy ra loài bò sát đen và ghê tởm này là một loại rồng mang độc và lời nguyền. Nhưng ngay cả khi hiệu ứng kỹ năng của tôi nhiều gấp đôi, tôi vẫn không... có một kỹ năng chiến đấu nào. Ngay cả khi Tăng Nhanh Nhẹn và Nâng Cao Tinh Thần được gấp lên hai lần thì sự thay đổi vẫn không đáng kể. Trừ khi......
A.
'Sự tác động của từ khóa cũng được nhân lên hai lần phải không?'
Trước hết, vì nó liên quan đến kỹ năng, nếu thời gian nhanh hơn và độ dễ dàng để áp dụng từ khóa tăng gấp hai lần, tôi có thể sử dụng con bò sát đó. Cố gắng không có hại, vì vậy chúng ta hãy cố gắng.
'Ách!'
Khi tôi cố gắng đứng dậy, một cơn đau bất chợt nhói lên từ bên mắt cá chân bị giẫm. Có vẻ nó chưa bị gãy, nhưng dường như có dấu hiệu nứt rồi? Tình trạng cũng không tệ đến mức không di chuyển được, vì vậy tôi đã vịn vào bức tường và loạng choạng bước đi. Sau đó.
Xoẹt xoẹt!
Con bò sát đen giật mình lùi lại. Hử? Tại sao nó lại làm vậy?
Cái thứ với đôi mắt mở to và có hơi thở hổn hển phát từ cổ phồng lên của nó... bất kể bạn nhìn như thế nào thì vẫn có cảm giác nó đang sợ hãi. Nhưng tôi là chỉ số Hạng F mà.
'...... Có phải vì danh hiệu Kẻ Gϊếŧ Rồng không?'
Đó là danh hiệu tôi nhận được sau khi loại bỏ, không phải bất kỳ loại quái vật nào khác, mà là vua của loài rồng thống trị lời nguyền và độc tố, bởi chính tay mình. Không có hiệu ứng nào liên quan đến hầm ngục cuối cùng xuất hiện, nhưng có vẻ như nó ảnh hưởng đến các tất cả loài rồng có độc và lời nguyền tương tự.
Dù sao đi nữa, không có gì xấu khi khiến nó sợ hãi một chút. Việc tiếp cận sẽ dễ dàng hơn và có một thứ gọi là hiệu ứng cầu treo.
Tôi lấy trong túi ra một cái lọ có bột đá ma thuật, và nở một nụ cười ấm áp với con bò sát đang khom lưng.
"Này, Blackie. Nhóc là một cậu bé ngoan, đúng chứ? Nhóc có muốn ăn một món gì đó ngon lành không?"
Đây là những viên đá ma thuật Hạng C được nghiền mịn nên sẽ dễ dàng để nuốt thôi. Hãy lại đây nào, bé con.
****HẾT****
- 🏠 Home
- Trọng Sinh
- Hành Động
- Cấp S Mà Tôi Dưỡng Thành
- Chương 46: Đôi Khi Trở Nên Mạnh Mẽ (1)