Chương 45: Sẽ Thật Tuyệt Nếu Các Người Để Tôi Yên

CẤP S MÀ TÔI DƯỠNG THÀNH - CHƯƠNG 45: SẼ THẬT TUYỆT NẾU CÁC NGƯỜI ĐỂ TÔI YÊN

****

[Đến đây đi.]

Khi về nhà, tôi gửi một tin nhắn tới số điện thoại của Dokkaebi mà tôi nhận được từ Suk Simyeong. Họ không gọi điện mà chỉ liên lạc bằng cách nhắn tin.

Không có phản hồi nào nhưng chỉ sau một thời gian ngắn, Dokkaebi đã xuất hiện lơ lửng giữa không trung. Tôi biết cái mặt nạ đó. Tôi từng thấy nó trong sách giáo khoa Tiếng Hàn. Đây chắc chắn là mặt nạ Malddooki. Malddooki là... nhân vật đã trêu đùa và chế giễu tên quý tộc mà họ theo hầu. Giáo viên dạy Tiếng Hàn của tôi từng vào vai Malddooki vô cùng điêu luyện nên tôi vẫn nhớ rõ.

... Cậu ta cố tình đúng không? Hửm?

"Ồ, Ông Chủ Kim gọi cho tôi à? Từ hôm đó đến giờ không thấy tăm hơi đâu nên dokkaebi này nghĩ rằng ông chủ bị ngã chỉ bằng một cú lôi mắt cá chân kia có lẽ đã chết và đang đứng bơ vơ trên một con đường dài, con đường dẫn đến thế giới bên kia, vì thế, tôi đã đặt một cái đầu cá *pôlăc khô lên bàn thờ tổ tiên, cắm thìa vào bát cơm đầy và vái hai lần đó!"

*Cá pôlăc hay còn gọi là cá Minh Thái, món canh cá bên Hàn Quốc khá nổi tiếng. Và cái đầu cá khô của dokkaebi chắc sẽ trông như thế này:Cấp S Mà Tôi Dưỡng Thành - Chương 45: Sẽ Thật Tuyệt Nếu Các Người Để Tôi Yên"......Đủ rồi đấy."

"A tại sao anh lại không làm theo chỉ dẫn của tôi!"

Vậy tôi nên mang nốt một cái *janggu ra và đánh nó à? Phải nhanh chóng ném tên này ra càng xa càng tốt mới được, chơi với trẻ-ba-tuổi mệt mỏi quá.

(*một loại trống truyền thống của Hàn Quốc)

"Không, cảm ơn, và có việc cho cậu rồi đây."

"Tôi là một người bận rộn! Tôi sẽ không làm ba cái chuyện tầm phào đâu!"

Tên này rõ ràng quá kiêu ngạo để làm một tay sai. Tôi lấy cái máy tính bảng đã được chuẩn bị từ trước ra.

"Nếu cậu nghe nó, chắc cậu không còn can đảm mà làm nữa đâu?"

"Anh tự tin quá rồi đấy. Vậy nói đi xem nào!"

Dokkaebi khoanh tay và gật đầu. Cậu là ông chủ của tôi à?

"Là một tay sai, lẽ ra cậu nên lịch sự hơn mới đúng?"

"Làm ơn nói cho tôi biết đi!"

"Những gì cậu phải làm rất đơn giản. Điều tra hầm ngục ở nước ngoài."

"Hầm ngục?"

"Đúng vậy. Tôi đã ghi chi tiết về cuộc điều tra vào cái máy tính bảng này."

Tôi sắp xếp tất cả các mục và phương pháp điều tra mà mình còn nhớ vào đây. Trước tiên, sau khi dò xét và ghi chép tất cả khu vực xung quanh ngục tối ở Nhật Bản, tôi sẽ chuyển chúng cho Suk Hayan rồi bổ sung những phần còn thiếu mà cô ấy chỉ ra.

"Thông thường, hầm ngục là nơi người nước ngoài không được phép lại gần. Nhưng cậu có thể ẩn nấp và dịch chuyển tức thời, vì vậy sẽ dễ để điều tra thôi."

"Tất nhiên là tôi có thể rồi! Nhưng tại sao tôi phải làm điều đó?"

"Nếu quy luật hình thành hầm ngục được phát hiện, cậu có thể giảm thiểu tối đa thiệt hại từ các cuộc bùng nổ. Nói đơn giản hơn, là cậu đã giải cứu được rất nhiều người. Dokkaebi-nim vĩ đại đang làm công việc của một vị anh hùng."

"Tôi thích kiểu đó!"

Dokkaebi rú lên, giật lấy chiếc máy tính bảng. Cậu ta biết cách sử dụng nó, phải không? Và đúng thật, Dokkaebi có thể thành thạo lướt màn hình.

"Nhưng vậy thì tôi phải đến cả những quốc gia khác ư? Nó quá xa."

"Nếu cậu bí mật lên máy bay, cậu sẽ đến Nhật Bản nhanh thôi. Tôi tin tưởng giao phó công việc này cho cậu, Yoon Yoon-nim thân yêu của tôi."

Từ khóa phải được áp dụng nhanh chóng để họ có thể nhận được kỹ năng tạo cổng dịch chuyển đường dài với khoảng cách cực xa. Khi nghe thấy 'yêu', Dokkaebi tỏ ra ghét bỏ.

"Lại là từ đó! Tôi không làm nữa bây giờ?!"

"Tại sao cậu lại ghét từ 'yêu' trong khi cậu là một dokkaebi? Dokkaebi thông thường luôn tràn đầy tình yêu thương mà."

Dokkaebi hóa thân thành những phụ nữ xinh đẹp và khiến đàn ông mê mẩn hay thậm chí cả phụ nữ cũng thèm muốn. Tài liệu tham khảo từ điển bách khoa nói thế.

"...Có thật không?"

"Tất nhiên. Dokkaebi thực sự sinh ra là để yêu. Tôi yêu cậu, Yoon Yoon. Của cậu hết, cố lên."

Dokkaebi, người đang do dự, cũng kêu một tiếng lớn.

"Tôi yêu anh, Ngài Kim!"

"Tốt, cậu đang làm rất tốt. Tôi cũng yêu cậu, Yoon Yoon."

Vì chúng tôi đang chơi một bản ballad tình yêu nên tôi đã kiểm tra cửa sổ kỹ năng để đề phòng, nhưng tên của Dokkaebi vẫn không xuất hiện ở đó. Có lẽ vì tôi không biết nhiều về những câu chuyện thầm kín của Dokkaebi nên ba, bốn lần dường như là quá ít. Tôi có nên đếm số lần cần có đến khi từ khóa được áp dụng không?

"Ughhhh, vậy tôi sẽ đến Nhật Bản..."

"Chúc cậu có một chuyến đi an toàn. Hãy cẩn thận. Sự an toàn của bản thân là quan trọng nhất. Nếu cậu cần thứ gì, hay điều gì khác, hãy liên lạc với tôi bất cứ lúc nào. Yêu cậu."

Dokkaebi ngay lập tức biến mất.

Nhìn vào khoảng không, tôi bất giác thở dài.

'Cuối cùng cũng xong.'

Tôi ngồi lên giường, trước khi vùi mình xuống.

Bây giờ tất cả những gì cần phải làm chỉ là chuyển dữ liệu cho Suk Hayan thôi. Nếu tôi đặt phòng nghiên cứu của cô ấy trong tòa nhà của tôi, sự an toàn sẽ được đảm bảo và chính phủ cũng như các hội khác không còn quyền can thiệp vào bất cứ điều gì.

Không giống như 5 năm sau, thông tin sẽ không bị che đậy hoặc bị chiếm giữ độc quyền nữa.

'Và còn có ma thú và cả Yoo Myeongwoo nữa. Tôi sẽ biến hai Hạng A ban đầu thành Hạng S. Nếu được vậy thì chẳng phải tôi đã hoàn thành tốt tất cả những việc cần làm rồi sao?'

Bây giờ tôi không còn điều gì đặc biệt phải động tay ngoài việc nuôi dạy lũ nhóc con nữa. Bên cạnh đó, thi thoảng tôi có thể lượn lờ xung quanh để tóm lấy những người Chưa Thức Tỉnh đầy hứa hẹn và Đánh Thức họ?

Ngay cả khi tôi nói rằng tôi biết thông tin về tương lai, cũng không có nghĩa là tôi nhận thức được tất cả mọi thứ đang diễn ra trên thế giới này, và bây giờ rất nhiều thứ đang thay đổi rồi nên những kiến thức cũ sẽ không còn đặc biệt hữu ích nữa.

Nếu tôi đặt một nền móng vững chắc, mọi việc sẽ tự sắp xếp tốt hơn.

Thành thật mà nói, tôi cảm thấy mình đã làm quá nhiều. Một khi xe bắt đầu lăn bánh, thật khó để dừng lại - chính xác là như vậy.

Tuy nhiên, đến lúc nghỉ ngơi rồi. Tôi đã đảm bảo được sự an toàn của mình, bắt đầu tập trung tích lũy tài sản, và người em vốn tuyệt vời của tôi nay sẽ càng trở nên tuyệt vời hơn.

Sau khi hoàn thành việc dẫn dắt Kim Sunghan và thậm chí an toàn lôi kéo Moon Hyuna qua, số lượng Thợ Săn Hạng S hệ chiến đấu sẽ chạm con số bốn. Và khi tôi tiếp tục quay cuồng để đem về thêm những hệ chiến đấu hoặc healer đầy hứa hẹn, trở thành số 1 cả nước chỉ còn là vấn đề thời gian thôi... ừm. Chừng đó có đủ để tôi không cần liên kết với Haeyeon nữa không nhỉ? Đỡ phiền phức.

Tôi muốn thu hồi khoản giảm giá cho em trai và thay đổi điều kiện thành số 1 thế giới.

'Nhưng mà em trai tôi chắc chắn sẽ không lợi dụng tôi đâu.'

Vậy thì cứ kết thúc với việc ghi tên mình vào trước đi.

Dù sao cũng hoàn thành thật rồi. Tất cả việc cần làm đã hoàn thành!

Nhưng vẫn còn một điều,

'......Thực sự không thể phớt lờ những người tạo ra hệ thống mà.'

Tuy nhiên họ bảo việc kiểm tra đã xong. Nhiêu đó là đủ để kết thúc rồi, phải không? Đáng lẽ tôi nên thử khi Dokkaebi còn ở đó.

Thật là bứt rứt.

...... Chết tiệt, tôi không biết. Tôi đã làm tất cả những gì có thể rồi. Không phải chỉ cần lấp đầy các khoảng trống chế độ chờ khi có thời gian là ổn sao?

Hãy để tôi yên, tôi muốn sống trong sự thanh thản và nuôi dưỡng những con quái vật đáng yêu.

"Ahjussi, quảng cáo kết thúc rồi đó!"

Yerim, người đang ngồi trên ghế sofa ôm một cái đệm, kêu toáng lên. Tôi nhớ không nhầm thì chiếc ghế sofa này là cái thứ năm rồi. Bốn cái trước đó được 'xử lý êm đẹp' bởi một nhóc con đang lăn lộn trên đầu bàn, Peace. Một vị vua phá hoại không thể chối cãi.

"Anh không có hứng thú xem nó đâu."

"Tại sao? Em thậm chí đã thiết lập một bản ghi trước khi em đến đây."

Em ghi lại nó để làm gì?... Mặc dù tôi cũng giữ một bản. Và Peace xuất hiện trong đó. Cho dù có chút xấu hổ khi ngồi xem chính mình, nhưng tôi vẫn nên lưu lại phần có bóng dáng của Peace.

Khi tôi đến ghế sô pha và ngồi, Peace nhảy vào lòng tôi như thể nhóc ấy đã chờ đợi rất lâu. Nhảy nhẹ thôi. Hãy nghĩ về hình tượng của mình.

- Geureureung

Khi tôi xoa cái đầu đang cọ vào người mình, Yerim quay sang nhìn chúng tôi.

"Anh có biết Peace là một con thú hoàn toàn chuyên nghiệp trong việc làm giá không?"

"Làm giá?"

"Khi ahjussi không có ở đây, xa so với ngoa ngoắt vẫy cái đuôi của mình, nó hoàn toàn phớt lờ tất cả mọi người. Nó thậm chí còn không giả vờ như nó không nhìn thấy họ."

"Yerim, em đã làm nhóc ấy khó chịu từ lần đầu gặp gỡ. Như vậy là đủ để nó phớt lờ em rồi."

Nghe tôi nói vậy, Yerim có vẻ mặt như thể cô nhóc đã phạm lỗi.

"Thái độ của nó khác mà. Ồ, bắt đầu rồi kìa."

Có một đoạn tường thuật ngắn và Yerim được trình chiếu đầu tiên. Dòng chú thích được ghi chú ở dưới nói rằng con bé là Thợ Săn Hạng S hệ chiến đấu trẻ tuổi nhất.

"Chương trình bắt đầu rồi sao?"

Yoo Myeongwoo nói và cầm theo đồ ăn nhẹ bước ra. Tôi tự động ngồi thẳng người khi ngửi thấy mùi hương hấp dẫn thoảng qua mũi mình.

"Món gì vậy?"

Yerim cũng tỏ ra thích thú và ném cái đệm cô nhóc đang ôm khỏi người. Yoo Myeongwoo đặt món ăn đang cầm trên tay xuống bàn.

"Cơm cháy chiên và khoai tây bơ."

Mới nghe thôi đã thấy hấp dẫn rồi. Tay của tôi và Yerim chuyển động gần như cùng lúc. Cả hai đứa đều nhón một miếng cơm cháy và đưa ngay lên miệng.

Krắc

Wow... Làm thế nào mà nó lại giòn một cách hoàn hảo như thế này? Lượng đường phủ cũng rất tuyệt vời. Thay vì làm mất đi hương vị ban đầu, cảm giác ngọt ngào đã hoàn hảo thúc đẩy nó.

"Woah, thứ gì thế này? Ở đâu ra thế? Có phải anh tự làm nó không?"

Với đôi mắt mở to, Yerim cắm cái nĩa vào khoai tây bơ. Có lẽ món này không nóng vì con bé rất nhanh đưa nó vào miệng và nhai, trước khi phô ra một biểu cảm xúc động sâu sắc.

"Myeongwoo oppa...!"

...... Danh xưng của anh ấy đã trở thành 'oppa'. Yerim, con nhỏ lươn lẹo này, ai là người trước đó phớt lờ Myeongwoo ấy nhỉ, chỉ bằng món cơm cháy chiên và một củ khoai tây mà em đã hoàn toàn bị thu phục rồi ư?

Tất nhiên, nó đủ ngon để em tỏ ra như vậy... aaa, món khoai tây này ngon thật đấy. Thật đáng tiếc khi Peace không có hứng thú với bất kỳ thứ gì khác ngoài đá ma thuật và thịt quái vật.

- Kkiang!

Ngay sau đó, Peace rêи ɾỉ về phía cái TV. Khi ngẩng đầu nhìn, tôi đã thấy bản thân đang ngồi ôm Peace. Tự xem khuôn mặt của mình trên màn hình xấu hổ thật đấy... khoan đã, cái chú thích có vấn đề.

"Ahjussi, nhìn vào cụm từ giới thiệu của anh đi! Nó nói rằng anh là cha của quái vật~."

Yerim cười, nắm chặt phần cơm cháy trong hai tay. Đúng như cô nhóc nói, ở cuối màn hình, dòng chú thích nói rằng 'Cha của quái vật Han Yoojin'.

Chết tiệt, tôi chắc chắn đã nói đó là kỹ năng nuôi dưỡng ma thú mà, một huấn luyện viên ma thú, vậy tại sao lại thành cha của quái vật rồi? Nghe như thể chương trình phát sóng Khám Phá Trái Đất hay Thế Giới Động Vật với 'Peace, con phải nghe lời ba~' vậy.

Cái loại chương trình gì đây? Sao trông nó lại như thế này?

"Ngay cả khi xuất hiện trong một chương trình phát sóng, vẫn ấn tượng như mong đợi."

Không giống như Yerim đang cười lăn lộn, Myeongwoo tỏ ra thực sự ngưỡng mộ. 'ấn tượng' cái gì. Anh cũng sẽ sớm xuất hiện trên đó thôi.

Ngay sau đó, điện thoại di động của tôi đổ chuông. Đó là cuộc gọi từ một số mà tôi không biết. Ai thế?

"Xin chào."

[Yoojin! Tôi vừa nhìn thấy cậu trên TV. Cậu có nhớ tôi không? Chúng ta đã cùng nhau làm việc ở nhà máy!]

Tôi hoàn toàn không nhớ. Nếu thời điểm tôi làm việc ở nhà máy, là cách đây 4 năm, hay nói đúng hơn là 9 năm trước. Tôi có lý do gì để nhớ không?

"Tôi xin lỗi, nhưng tôi không chắc."

[Thật ư? Có chút buồn đấy. Cậu có muốn gặp mặt không? Gần đây tôi đã có công việc kinh doanh của riêng mình; tôi sở hữu một món đồ không thể tin được!]

Ah, ra là cái loại cuộc gọi này. Tôi chỉ vừa mới xuất hiện trên chương trình phát sóng thôi – nhanh thật đấy.

"Vậy sao? Đó là loại mặt hàng gì?"

Khi tôi tỏ ra hứng thú, tên kia bắt đầu nói tràng giang đại hải. Hừm, cái thứ kia nghe không thực tế cho lắm. Nó không thuyết phục và hắn thậm chí còn không giải thích rõ.

"Tôi không đặc biệt thích nó lắm. Tôi từ chối."

Tôi cúp máy và chặn số. Yerim, người nãy giờ ngồi nhìn tôi tiếp cuộc gọi, lắc đầu.

"Tại sao anh lại trả lời? Anh nên dập máy ngay từ đầu mới đúng. Em đã thay đổi số của mình rồi. Em thậm chí còn nhận được các cuộc gọi từ, không phải cùng lớp mà là của họ hàng của bố mẹ chồng của bạn cùng lớp bên cạnh. Ahjussi, thay đổi cả của anh nữa."

"Anh định để vậy một thời gian. Nó vui mà."

"...Vui ư?"

"Ừ. Anh thích nhận các cuộc gọi rác. Đặc biệt là những cái có sự sáng tạo và có chất riêng."

Đó là một trong những sở thích của tôi. Người kia phải trả tiền cho cuộc gọi, họ làm việc chăm chỉ để kể câu chuyện của họ, và dịch vụ rất thân thiện, điều đó không tuyệt vời sao? Đã đến lúc dành thời gian cho giải trí tiết-kiệm-chi-phí, nơi bạn vẫn có thể vui vẻ mà chỉ cần nằm yên một chỗ rồi. Các tiết mục quá giống nhau là điểm yếu duy nhất.

"Ồ, lại thêm một cuộc gọi nữa này."

"...... Ahjussi."

Khuôn mặt của Yerim chết điếng. Myeongwoo cũng có biểu cảm kinh hoàng. K-kỳ lạ lắm à?

"Ý anh là, ừm... nếu thực sự có một sản phẩm tốt, em có thể đầu tư."

"Nếu như vậy, anh sẽ rơi vào một hố lừa đảo. Sao anh không tìm một thú vui khác đi?"

"Đúng vậy, cậu có thể bị lừa và gặp rắc rối lớn."

Mấy cái người này. Đây không phải chỉ là sở thích của một hoặc hai năm đâu, và tôi biết rõ hơn 2 người rất nhiều. Cuối cùng, vì cảm thấy khó xử nên tôi không trả lời điện thoại nữa và để chế độ im lặng. Tuy nhiên, với giá trị của khả năng nuôi dưỡng ma thú, các bang hội khổng lồ đang đầu tư và những câu chuyện sặc mùi tiền, chắc chắn cuộc gọi kiểu này từ khắp mọi nơi sẽ tiếp tục tìm đến.

Thời gian tới sẽ vui lắm đây.

"Oáp."

Tôi ngáp dài và rời khỏi phòng khách. Có một người tiếp thị thực sự khôn khéo nên tôi đã mải mê nghe và trò chuyện phiếm cùng, vì vậy thời gian cứ thế thấm thoắt trôi qua hết một ngày. Với khả năng nói thông thạo như vậy, tại sao người kia không nhắm đến công việc phát thanh viên hay sáng tác một cuốn sách nhỉ, thay vì cố gắng đi lừa đảo như thế này? Đúng là một sự lãng phí tài năng.

'Có thể họ sẽ có một hoặc hai kỹ năng liên quan nếu Thức Tỉnh một cách tối ưu.'

Có thể nói, ngay cả khi họ rơi xuống nước, lưỡi của họ vẫn sẽ nổi lên.

"Xin lỗi ba tới trễ. Nhóc chắc hẳn rất khó chịu rồi phải không?"

Khi tôi mở cửa căn buồng, Peace đang chờ đợi nhanh chóng nhảy ra và cọ má vào chân tôi.

- Geureureureu

"Được rồi, được rồi. Hãy ăn và đi ra ngoài nào."

Chúng tôi ăn một phần cho cả bữa sáng và bữa trưa rồi rời khỏi phòng. Peace, nhóc con nhảy vụt khỏi vòng tay tôi, dẫn đầu và lon ton chạy đi.

Không giống như trước đấy, đội an ninh đã được bố trí thêm ở thang máy và cầu thang của tầng ký túc xá. Họ không phải bảo tiêu bình thường, mà là những Thợ Săn thật sự.

"Xin chào."

Tôi kiểm tra cửa sổ trạng thái của anh ta khi đưa tay lên. Hạng B, liên quan đến tấn công. Nhìn vào dây thẻ cho khách đeo trên cổ, có thể biết người này được gửi đến từ MKC.

Vì các hội đã thống nhất rằng việc bảo vệ tôi là một sự nỗ lực hợp tác chung nên mỗi bang hội sẽ luân phiên cử người bảo vệ tới.

Ngày hôm qua là một Hạng A đến từ Breaker, nhưng có vẻ MKC hơi keo kiệt nhỉ. Tất nhiên, Hạng B cũng không phải một hạng thấp. Hạng A của Breaker có nhân cách tốt, không giống như thủ lĩnh của họ. Mặc dù có thứ hạng cao, họ không kiêu ngạo và là một người đẹp tốt tính và rất quan tâm đến những con thú tôi nuôi.

Họ có thể thân thiện để thúc đẩy mối quan hệ tương lai, nhưng vậy thì sao. Thân thiện với những động cơ thầm kín tốt hơn là không thân thiện khi không có động cơ.

"Cậu định xuống phòng huấn luyện sao?"

"Đúng vậy."

Thợ Săn Hạng B nhấn nút thang máy cho tôi. Đây là sự tiếp đãi mà tôi thậm chí còn không mơ tới trước khi hồi quy. Nhưng bây giờ tôi cũng đã là một Hạng B rồi, hê.

Khi thang máy đến, Peace bước vào như thể đã quen và tự động nhảy lên bấm nút xuống tầng hầm. Tôi không biết nhóc đó là con ai nhưng chắc chắn nó siêu thông minh.

Chúng tôi đến tầng hầm, nơi có các phòng huấn luyện để lấy chìa khóa phòng huấn luyện đặc biệt cho riêng tôi và Peace từ phòng bảo trì. Cho dù bạn nói rằng nó là độc quyền, thì cũng không đến mức ưu ái đặc biệt.

Bạn không thể sử dụng các kỹ năng với sức mạnh gϊếŧ người trong khu vực trung tâm thành phố, và cũng không có lý do gì để các phòng huấn luyện dành cho nhiều người bị lấp đầy hoàn toàn. Nếu bạn ở Hạng B trở lên, bạn có thể sử dụng các cơ sở đào tạo ở Gyeonggi-do.

Vì vậy, phòng huấn luyện ở tầng hầm tòa nhà Haeyeon được các thành viên liên kết với hội sử dụng thường xuyên hơn là các thành viên chính thức.

Hầu hết mọi bang hội lớn đều có vài bang hội vừa đến nhỏ dưới quyền. Đó là bởi ngay cả hầm ngục có cấp bậc từ trung bình đến thấp cũng cần được quản lý ở một tỷ lệ nhất định, chứ không chỉ các hầm ngục có cấp bậc cao.

Gửi các Thợ Săn hạng cao liên kết với hội vào tấn công các hầm ngục có cấp bậc từ trung bình đến thấp là một sự lãng phí nhân công. Do đó, họ đã ủy quyền những cuộc tấn công hầm ngục có cấp bậc từ trung bình đến thấp cho các hội liên kết từ trung bình đến vừa. Đổi lại, họ trở thành chỗ dựa đáng tin cậy và cấp phép các bang hội liên kết sử dụng phòng đào tạo, cơ sở vật chất cũng như phòng quản lý thiết bị.

Haeyeon cũng có một số hội liên kết như thế.

'Thậm chí đến 5 năm sau, việc này cũng không gây ra bất kỳ vấn đề gì, phải không?'

Tôi không nhớ về các bang hội vừa đến nhỏ, nhưng tôi nghĩ vậy. Chỉ cần nhìn các bang hội liên kết đều im lặng, cũng có thể suy đoán được Yoohyun có lẽ đang đối xử rất ôn hòa với những lãnh đạo bang hội đó? Tôi, người đã phẫn nộ hơn ai hết đối với em trai mình vì đã không tìm thấy điều gì để bắt lỗi trong suốt 5 năm, có thể đảm bảo điều này.

Thằng bé chắc chắn là người giỏi nhất trong số các thủ lĩnh bang hội đứng đầu.

****HẾT****