Chương 30: Dokkaebi (2)

CẤP S MÀ TÔI DƯỠNG THÀNH - CHƯƠNG 30: DOKKAEBI (2)

Mình sẽ để Yoojin gọi Dokkaebi là cậu và hạn chế nhất có thể vì không rõ giới tính.

****

Yerim đã rời đi để thực hiện kế hoạch khác và Yoo Myeongwoo trở về phòng.

Vậy là chỉ còn hai chúng tôi, Suk Hayan và tôi, ở lại, trái tim tôi rung rinh một chút. Đã bao lâu rồi kể từ khi tôi ở một mình với một người phụ nữ có ấn tượng tốt với tôi... Có phải đây là lần đầu tiên?

Mặc dù Suk Hayan là con người chỉ đam mê học tập.

Với một đôi mắt sáng rực, cô ấy vẽ một lối vào ngục tối lên tờ giấy. Tài vẽ vời của cô tệ thật.

"Thật đáng ngạc nhiên khi cậu có thể đoán trạng thái hình thành của ngục tối bằng cách tính toán hình dạng và phân bố mana của lối vào. Tại thời điểm hiện tại, chúng ta chỉ có thể tính toán những thứ tối thiểu, tuy nhiên theo đà này, sẽ phát sinh trường hợp các cuộc tấn công buộc phải bắt đầu nhanh chóng. Nhưng bây giờ, mới chỉ có những thống kê theo kiểu màu xanh để đánh dấu hầm ngục đã xuất hiện được ba ngày và màu đỏ cho hầm ngục mới xuất hiện một ngày."

"Đó chỉ là phỏng đoán thôi. Không có đủ dữ liệu để chắc chắn. Thực sự không có nhiều ngục tối ở Hàn Quốc."

Nghe thế, Suk Hayan thở dài tiếc nuối.

"Đó là sự thật! Có quá ít. Ah, mặc dù tôi sẽ bị ném đá nếu tôi nói như vậy bên ngoài. Dù vậy, vẫn rất đáng tiếc khi tôi không thể nghiên cứu thêm một vài hầm ngục nữa."

"Nếu cô điều tra, tổng hợp số liệu thống kê của nhiều ngục tối, có thể cô sẽ khám phá ra điều gì đó mới mẻ."

"Chính xác! Ý tôi là, tôi không biết tại sao hầu hết các quốc gia không cho phép người nước ngoài điều tra. Chúng ta không hề nói rằng chúng ta sẽ tấn công, mà chỉ muốn nghiên cứu quanh đó. Thành thật mà nói, không phải cả thế giới nên hợp tác cho việc này sao? Nếu có thể hiểu biết thêm về ngục tối, mọi người sẽ an toàn hơn nhiều!"

Sau khi la lên vì thất vọng bị dồn nén, Suk Hayan nhìn tôi với đôi mắt cảm động sâu sắc.

"Yoojin-ssi là người đầu tiên tôi có thể nói chuyện hợp đấy! Tất cả đều nói rằng rằng ngục tối là những thảm họa ngẫu nhiên không thể dự đoán được. Nhưng, nghĩ đến việc gặp một người nói rằng có những quy tắc mà chúng ta nên kiểm kê và điều tra lại, thậm chí là nghiên cứu..."

Cô ấy đột nhiên nắm lấy tay tôi và dí sát mặt vào. Không, chờ đã!

"Cậu sẽ làm trong phòng thí nghiệm với tôi chứ?"

"... Tôi từ chối."

"Tại sao?? Nếu đó là hai người chúng ta, chắc chắn có thể khám phá được nhiều thứ!"

Chú nào cháu nấy; cô ấy hành động y chang Suk Simyeong.

"Tôi chỉ làm *công việc bằng tay và biết mọi thứ một cách hời hợt, vì vậy tôi không thể ngồi trước bàn làm việc và động não được đâu."

(*Từ này không nặng bằng lao động tay chân. Mình chưa hình dung được nên để tên ntn)

"Không sao đâu. Cậu có thể tiếp tục công việc bằng tay của cậu. Tôi sẽ lo tất cả phần lý thuyết. Thống kê là chuyên môn của tôi mà!"

"Tôi đã tốt nghiệp trung học chỉ với GED, vì vậy nền tảng học tập của tôi là..."

"Đó không phải vấn đề. Tôi có giấy chứng nhận giáo sư. Tôi đang nghĩ đến việc thành lập một bộ phận liên quan đến ngục tối - hoặc Thức Tỉnh Giả - hay những thứ gì đó liên quan. Tôi sẽ trở thành giáo sư thân thiện nhất thế giới cho cậu. Tôi đã đỗ rồi!"

Để có thể thành lập một bộ phận liên kết như vậy, cô phải là một *ahgassi đến từ một gia đình nổi tiếng. Lấy bằng cử nhân chẳng vì lý do gì cũng hấp dẫn đấy, nhưng bây giờ tôi không có ý định học.

(*tương tự như ahjussi (ông chú), nhưng ahgassi để chỉ phụ nữ trung niên. Ở trong truyện ám chỉ người phụ nữ trưởng thành dày dặn kinh nghiệm)

Trên hết, nếu hợp tác với một người sẽ trở thành chuyên gia nghiên cứu ngục tối một thời gian dài, tôi sẽ hết vốn liếng chỉ trong một khoảnh khắc. Nên hành động như chúng ta có biết nhau đôi khi sẽ tốt hơn.

"Tôi xin lỗi, nhưng hiện giờ tôi hứng thú với thứ khác, nên tôi không muốn nghiên cứu về ngục tối và Thức Tỉnh Giả."

"... Thứ khác ư?"

"Vâng. Tôi đang nghĩ đến việc nghiên cứu về quái vật."

Khi huấn luyện chúng, đó cũng có thể gọi là nghiên cứu.

"Quái vật..."

Sau khi yếu ớt lẩm bẩm một điều gì đó, biểm cảm Suk Hayan đột nhiên trở nên bi thương.

"Vậy phòng thí nghiệm của Han Yoojin-ssi và phòng thí nghiệm của tôi, hãy hợp tác."

"Tôi không có phòng thí nghiệm. Và cũng không định xây. Tôi chỉ mới nuôi một con thú ma thuật thôi."

"Cậu đã nuôi một con rồi à? Hiện tại ư? Wow, cậu chắc chắn là một nhà nghiên cứu làm việc bằng tay!"

Khi Suk Hayan đang làm ồn ào ganh đua với tôi.

Tách!

"Hử?"

Đột nhiên, đèn tắt. Nơi đây là một tầng hầm không có cửa sổ và bây giờ đến đèn hành lang cũng tắt luôn, bạn không thể nhìn thấy gì dù chỉ một chút.

Có phải mất điện không?

"Đèn chắc đã bị tắt."

"Có vẻ như vậy. Tôi sẽ bật đèn pin điện thoại di động."

Tôi lấy điện thoại di động ra khỏi túi và nhấn nút home. Khi ánh sáng mờ mờ rọi vào, tôi có thể nhìn thấy khuôn mặt của Suk Hayan, người đang ngồi trước mặt tôi.

Hơn cả hoảng hốt, đó là một khuôn mặt đã cứng đờ vì sốc.

"... Suk Hayan-ssi?"

Tại sao cô ấy đột nhiên như thế này? Qua ánh đèn điện thoại di động, cô ấy trông thực sự sợ hãi-

"Áaaaaa!!"

"S-sao vậy?!"

Nghe thấy tiếng hét chói tai, tim tôi bay ra khỏi ngực. Giật nảy mình, tôi theo phản xạ quay lại và nhìn.

Một khuôn mặt đẫm máu xanh đang lơ lửng trong bầu không khí giống như sương mù. Đôi mắt trắng dã đang nhìn lại vào mắt của tôi.

Đ-đizzz mẹ...

Rầmrầmrầm!

Ghế và bàn làm việc rung lắc. Các bản in trên bục giảng bay tứ tung.

"Áaaaa! Mẹ ơi!!"

Với tiếng hét của Suk Hayan, tôi bị ngã xuống sàn nhà. Không phải chân tôi mất thăng bằng, mà tôi ngã vì ghế bị đẩ-... Chết tiệt, cô có thể đừng hét như vậy không! Cái gì kia... Ma không tồn tạ-... Có những con quái vật trong ngục tối, vậy ma có tồn tại không...?

Chờ đã, tôi có kỹ năng Kháng Sợ Hãi mà, tại sao toàn bộ cơ thể tôi run rẩy và tôi lại sợ đến mức rơi nước mắt... à.

Tôi đã tắt đi. Tôi đã tắt nó đi và không bật lại. Thật ngu ngốc?

Tôi nhanh chóng kích hoạt lại kỹ năng Kháng Sợ Hãi. Ngay lập tức, tim tôi ổn định trở lại.

'Có phải tình trạng kém vào buổi sáng cũng vì tôi đã tắt kỹ năng?'

Có thể lý giải kỹ năng chỉ là buộc vô hiệu hóa, nhưng vì đó là một kỹ năng Bậc L, khả năng có các hiệu ứng khác rất cao. Và là một kỹ năng thụ động, nó có thể đã gia tăng sức mạnh tinh thần ngay trong cuộc sống thường nhật.

Nhưng tinh thần của tôi ngay từ đầu cũng không yếu lắm, nên nghĩ đến việc tôi đã bị sợ hãi quá mức chỉ vì tắt kỹ năng. Có phải đó là lý do tại sao tôi không biết gì cho đến khi có điều bất ngờ xảy ra?

"Suk Hayan-ssi!"

Tôi nhấc điện thoại di động bị đánh rơi lên và bật đèn pin rồi đi về phía Suk Hayan. Cô ấy, người bị ngã xuống sàn nhà, trông như thể hồn đã lìa một nửa khỏi xác rồi.

"Cô không sao chứ?"

Khi tôi nhẹ nhàng lắc vai, cô ấy xoay người lại một chút rồi hoàn toàn đổ gục. Vẫn thở bình thường, có phải chỉ là ngất xỉu không? Ôm Suk Hayan, tôi hét lên.

"Dừng lại! Dokkaebi!"

Sẽ chẳng có một con ma nào xuất hiện, với cái hiệu ứng phô trương quá mức như vậy.

Khi bình tĩnh lại, tôi đã nghĩ ngay đến nghi phạm.

Đó là dokkaebi.

Dokkaebi thích chơi khăm, đặc biệt là khiến mọi người sợ hãi.

"Được rồi, được rồi. Đừng nổi giận~."

Một giọng nói trung tính, mà bạn không thể biết đó là của nam hay nữ, tinh nghịch nói. Sau đó, đèn hành lang và đèn lớp học được bật.

"Anh nói anh muốn gặp tôi nên tôi đã đến."

Cười khúc khích, một nhân ảnh xuất hiện trên bàn. Đó là một người đeo mặt nạ dokkaebi màu đỏ và mặc dopo (áo choàng) màu xanh. Tên kia đang vung vẩy một cái mặt nạ đẫm máu xanh.

"Chơi vậy có hơi quá đáng không? Tôi không biết cô ấy sẽ ngất xỉu. Thật đấy. Thông thường, tôi sẽ điều chỉnh vừa tầm nhưng có lẽ đã lâu rồi chưa làm điều này nên."

"May mắn, cô ấy không bị thương, nhưng..."

Tôi nhìn lên dokkaebi. Đây là lần đầu tiên tôi thực sự nhìn thấy họ. Người kia không quá cao, nhưng cũng không thấp. Lập dị và nghịch ngợm, nhưng lại là người có đạo đức.

Một Thợ Săn với dịch chuyển tức thời tầm trung, ẩn nấp và sau đó là cổng dịch chuyển đường dài với khoảng cách cực xa, người không liên kết với bất cứ nơi nào.

Tôi muốn nó.

Và bây giờ, chỉ có hai người ở trước mặt tôi, nếu tôi có thể nhận được sự giúp đỡ của tên kia.

'Tôi có thể điều tra ngục tối.'

Suk Hayan sẽ không cần phải đến Mỹ và có thể khám phá ra luật hình thành ngục tối ở đây.

'... Dokkaebi thích đi trêu chọc. Dokkaebi khiến mọi người sợ hãi nhưng vẫn được đánh giá là đáng tin cậy.'

Đây là một cơ hội tốt.

Tôi mỉm cười và khıêυ khí©h nói.

"Tại sao cậu không dừng cái trò đùa không đáng sợ chút nào này lại đi?"

"Cái gì?!"

Dokkaebi nhảy xuống.

"Không đáng sợ chút nào?! Mặc dù anh đã rất sợ hãi, anh thậm chí còn tái nhợt! Và anh gục ngã vì chân bị mất sức đến mức run lẩy bẩy!"

"Chắc cậu nhìn nhầm rồi. Nó tối mà."

"Tôi nhầm ư? Tôi đã thấy nó? Tôi đã thấy tất cả mọi thứ một cách hoàn hảo?"

Đáp lại Dokkaebi đang thất vọng, tôi bắt chước giọng điệu, thể hiện sự nghẹn ngào và cố tình nói lắp.

"Đ-đó là. Tôi chỉ không dự đoán được trước thôi."

"Vậy là anh đã sợ hãi! Nếu anh dự đoán được, anh có còn sợ không? Con mèo nhát cáy~ con mèo nhát cáy~."

"Nếu tôi đoán được, tôi đã không sợ hãi! Nói thật, trò đùa của cậu quá trẻ con."

"Trẻ con! Đó là một tác phẩm kinh điển!"

Tên Dokkaebi vừa dậm chân kìa. Tôi có nên từ từ đưa con mồi vào tròng không?

"Vậy chúng ta sẽ đặt cược chứ?"

"Đặt cược à? Tốt thôi, đặt cược! Về cái gì?"

"Nếu cậu không thể làm tôi sợ, hãy thừa nhận rằng tôi ấn tượng hơn cậu! Và hm... phải làm tay sai cho tôi trong 3 năm."

Nghe có vẻ trẻ con nhưng Dokkaebi dường như rất thích nó. Tên đó nhún vai và cười 'hahaha'.

"Tốt, tốt. Nhưng tôi thực sự tài năng và ấn tượng! Nếu là 3 năm, thì anh... một Hạng F, vì anh là hyung của Chủ Hội Haeyeon, tôi sẽ đặc biệt giảm giá và biến thỏa thuận thành 20 năm làm tay sai!"

Có vẻ như người kia cũng biết về tôi. Nhưng, họ không thể hiểu tất cả đâu. Sau tất cả, dù Dokkaebi ấn tượng như thế nào, họ chỉ có một cơ thể. Không có lý do gì để theo dõi những động thái thường ngày của một Hạng F.

Tuy nhiên, sau thỏa thuận này, tốt nhất là nên thận trọng hơn trong tương lai.

"Cậu có hợp đồng, phải không?"

Theo lời tôi, dokkaebi ngừng cười. Tên đó nhìn thẳng vào tôi.

"Một hợp đồng? Phải sử dụng đến hợp đồng ư?"

Đúng như dự đoán, cậu ta nghĩ rằng đây là một trò chơi trẻ con khi trở thành tay sai. Tất nhiên, không thể để yên như vậy. Tôi phải biến nó thành sự ràng buộc

"Tất nhiên chúng ta phải sử dụng hợp đồng thật. Tại sao không, cậu sợ hả?"

"Không! Nhưng tôi không hiểu. Nó quá đáng ngờ? Và quá tự tin."

Cơ thể của Dokkaebi lơ lửng trên không trung. Tên đó trượt về phía tôi, và sau đó săm soi trong khi lượn xung quanh tôi.

"Kỹ năng Kháng là thụ động nên anh sẽ không có; anh định dùng vật phẩm à?"

"Tôi không. Nếu cậu nghi ngờ, cậu có thể thêm điều khoản trong hợp đồng."

"Vậy đó là kỹ năng làm tăng sức mạnh tinh thần à?"

"Tôi sẽ không sử dụng đến nó. Dù sao kỹ năng của tôi tăng nhiều nhất chỉ có 5%. Sẽ không có sự khác biệt? Tôi cũng sẽ bổ sung các kỹ năng vào hợp đồng. Sẽ không sử dụng của tôi, tất nhiên, cả những kỹ năng kích hoạt bởi người khác – Nghe ổn, phải không?"

Tôi nói vậy, nhưng Dokkaebi vẫn không nới lỏng sự nghi ngờ. Họ có vẻ rất nhạy cảm.

"Ừmm, thật kỳ lạ, thật đáng ngờ. Cảm giác như anh đang che giấu điều gì đó! Mặc dù chắc chắn anh sẽ thua? Mặc dù chỉ cần một thời gian ngắn là đủ để anh thật sự sợ hãi? Mặc dù đôi chân của anh đã khuỵa xuống?"

Tất nhiên là tôi đang che giấu điều gì đó. Có vẻ như tôi phải làm cho người này thả lỏng trước. Nếu cứ tiếp tục thế này, dựa vào thái độ có thể thấy cậu ta sẽ không dễ dàng ký hợp đồng.

"Thành thật mà nói... Tôi có một mục đích ẩn giấu khác."

Tôi giả vờ rụt rè và tiếp tục nói chuyện.

"Vì đó là ván cược sẽ không gây hại đến tôi ngay cả khi tôi thua."

"Sẽ không gây hại đến anh ư?"

"Đúng vậy. Tôi là một Thợ Săn Hạng F bình thường, và cậu là dokkaebi nổi tiếng. Nếu tôi thắng, nó sẽ rất tuyệt vời, nhưng ngay cả khi tôi thua, tôi vẫn sẽ nhận được danh hiệu 'tay sai' của Dokkaebi, phải không?"

Lần này tôi thể hiện một biểu cảm xấu hổ, mà không cần bất cứ hành động nào. Ngay lập tức tôi nhớ đến việc tỏ tình với Kim Sunghan 30 lần, gáy của tôi nhanh chóng trở nên đỏ. Thật xấu hổ, chết tiệt.

"Cậu rất... như cậu nói, ấn tượng, và... Tôi là ừm, một người hâm mộ... hoặc không đến mức đó, nhưng. Ý tôi là, nếu tôi trở thành tay sai của cậu, đó sẽ là một sự vinh dự... hoặc một cái gì đó tương tự vậy. Dù sao, tôi không nghĩ cậu sẽ đối xử tệ với tôi. Và..."

"Và?"

Dokkaebi hỏi bằng một giọng nói phấn khích. Rõ ràng tôi có thể thấy khuôn mặt đang cười nếu không có mặt nạ che đi.

"... Nó rất ngầu. Khi cậu thông báo *'Tôi có đủ loại bí mật'. Thực sự rất tuyệt vời." (*câu này có ở chương 29 rồi, ý nói Dokkaebi biết tất cả các bí mật)

"Đúng vậy, tôi biết tôi ấn tượng và ngầu lòi mà!"

Dokkaebi cười khúc khích và bắn lên không trung. Cậu ta có thể bị đập đầu vào trần nhà nếu cứ hành động như thế.

"Tôi thích anh rồi đấy! Nếu anh nói rằng anh muốn trở thành tay sai của tôi, tôi sẽ cười trừ, nhưng nghĩ đến việc anh chọc tức tôi và đặt cược. Rất thú vị! Tôi cũng thích suy nghĩ sẽ lập một hợp đồng của anh!"

"Tôi nói rằng thua cũng không sao, nhưng tôi vẫn tự tin tôi có thể giành chiến thắng đấy nhé?"

"Phải, phải, được rồi!"

Dokkaebi cầm một mảnh giấy bằng da trên tay.

"Vậy hãy đặt cược!"

Thả mồi thành công.

Với một tiếng cười sảng khoái, tôi dịch chuyển Suk Hayan trong vòng tay mình. Bây giờ tôi phải thu hoạch thành quả, vậy tôi nên làm gì với cô gái trẻ này đây.

"Trước đó, cậu có thể đưa người này đến trạm xá không?"

Nghe vậy, dokkaebi gật đầu ngay lập tức, và mang theo Suk Hayan, biến mất và nhanh chóng xuất hiện trở lại.

Đúng như dự đoán, kỹ năng dịch chuyển này thực sự tuyệt vời. Tôi cũng muốn có.

"Được rồi, hãy điền vào hợp đồng nào!"

Dokkaebi đặt tấm giấy bằng da mà cậu ta đang cầm lên trên bàn. Đó là một hợp đồng giảm chỉ số Bậc A do Hiệp Hội đảm bảo.

'Nghĩ lại thì, không biết chỉ số của Dokkaebi như thế nào nhỉ? Tôi có nên kiểm tra cả tên của người này không?'

Nếu biết tên, tôi có thể đoán được giới tính của họ. Ngay khi tôi sử dụng kỹ năng Mầm Non Hứa Hẹn, Cửa Sổ Trạng Thái bị che giấu của Dokkaebi xuất hiện.

[Awakened Person – Yoon Yoon

Chỉ số hiện tại hạng B

Chỉ số có thể Thức Tỉnh hạng B

Tối ưu hóa kỹ năng ban đầu

Đoán Xem Ai? (S) Đã Sở Hữu

*Đằng Vân (B) Đã Sở Hữu]

(*Nguyên văn là 'cloud step' nên mình lấy là 'Đằng Vân' trong 'Đằng Vân Giá Vũ' – cưỡi mây đạp gió)

... Tên kiểu gì vậy? Đúng là một dokkaebi, nó thật kỳ lạ. Và bạn sẽ không thể biết tên đó là của phụ nữ hay đàn ông.

Chỉ số của tên này có vẻ cao hơn B, và thật đáng ngạc nhiên, không có một cái nào liên quan đến dịch chuyển tức thời trong số các kỹ năng ban đầu được tối ưu hóa. Đoán Xem Ai? có lẽ là kỹ năng ẩn và Đằng Vân là một kỹ năng bay tương đối phổ biến.

"Anh không định điền nó à? Có phải anh đã thay đổi ý định trong khi chờ đợi không?"

Khi nhìn vào Cửa Sổ Trạng Thái, có lẽ trông như tôi đã nhìn vào khoảng trống trong một thời gian ngắn, vì vậy Dokkaebi thúc giục tôi. Cậu ta nóng vội thật.

Tôi lấy một cây bút ra và viết các điều kiện lên chỗ trống trong hợp đồng.

"Một lần quá mơ hồ, vì vậy hãy làm điều đó ba lần~." (Ý là 3 lần dọa main)

Nhìn qua nội dung tôi đang viết, Dokkaebi gián đoạn. Chứ không phải vì trò tiêu khiển của cậu mà bắt tôi tăng số lần à, thế nào là một lần quá mơ hồ?

"Nếu anh sợ hãi chỉ với một lần, tôi sẽ cho anh vị trí tay sai số 1!"

"Cậu có tay sai khác sao?"

"Ba nếu tính cả anh!"

Vậy là, họ cần những cánh tay phải để đề phòng sự cố đáng tiếc xảy ra với Dokkaebi, người của họ có thể tiết lộ đống bí mật hoặc làm việc thay thế họ.

Tôi viết xuống các điều kiện kết quả trò chơi và những kỹ năng, vật phẩm không được phép, v.v... Khi viết đôi lúc sẽ bị tên đó gián đoạn. Nếu dokkaebi cứ cẩn thận xem xét thế này, chúng ta có thể hết chỗ trống.

Không giống như thái độ bốc đồng, người này tỉ mỉ một cách đáng ngạc nhiên.

"Cái phần nói rằng kẻ thua cuộc sẽ không lắng nghe các mệnh lệnh phi lý, cần phải được viết ra một cách chi tiết. Nó có thể không xảy ra, nhưng nếu tôi tình cờ thua cuộc, hãy cam đoan rằng anh sẽ không hỏi về thông tin bí mật của người khác!"

"Tôi chắc chắn sẽ không hỏi về điều đó. Tôi không có ý định làm điều gì đó gây nguy hiểm cho cậu."

Họ rất có giá trị nên tôi phải trân trọng họ.

Sau khi kết thúc với việc chọn thời hạn đặt cược là một tuần, chúng tôi hoàn thành bằng cách ký tên.

"Nó sẽ gây phiền toái cho người khác, vì vậy nếu có thể, đừng lôi bất cứ ai vào. Và sẽ thật tuyệt nếu anh giữ quyền riêng tư tối thiểu của tôi. Ví dụ, không phải vào một nơi nào đó như phòng tắm hoặc nhà vệ sinh."

"Đừng lo! Tôi sẽ không bao giờ! Bí mật đi vào nhà vệ sinh hoặc phòng tắm! Hay nghĩ đến bất kỳ việc gì đó tương tự vậy!"

Để đảm bảo yêu cầu Dokkaebi, tôi khẳng định lại lần nữa.

Người này chắc là phụ nữ rồi.

Không có người đàn ông nào có kỹ năng ẩn thân sẽ không nhìn trộm bồn tắm của phụ nữ dù chỉ một lần. Ít nhất, anh ta sẽ nghĩ về nó.

"Vậy hãy chăm sóc tôi từ bây giờ."

Sau khi cẩn thận cất hợp đồng, tôi đã nở một nụ cười ấm áp với tay sai tương lai của mình.

****HẾT****

Cười vl:)))