Chương 28: Người Bảo Hộ Hoàn Hảo

CẤP S MÀ TÔI DƯỠNG THÀNH - CHƯƠNG 28: NGƯỜI BẢO HỘ HOÀN HẢO

****

"... Mặc dù thực ra tôi đang ở tuổi ba mươi, không phải tuổi hai mươi, nhưng..."

Tôi nói trong sự mờ mịt. Ông nội... Suy nghĩ lại về điều tôi vừa nghe thấy rằng anh ta liên tưởng đến ông nội khi nhìn vào tôi. Mặc dù, tóc tôi vẫn còn đen. Và làn da mịn màng không một nếp nhăn nào. Anh làm thế nào để hình dung ra ông nội khi nhìn vẻ bề ngoài của tôi vậy?

[Tôi biết. Nhưng hôm qua, tôi đã thấy ông nội khi nhìn tình trạng say xỉn của cậu. Ông nội cũng thường hay nói 'Tôi yêu bạn' khi ông say rượu.]

"À, ra đó là lý do sao..."

Mặc dù anh nói như vậy, nó vẫn quá kỳ cục! Ý tôi là, nếu một cô gái mà anh có *quan hệ khá nhạt nhòa đang say rượu và nói 'Tôi yêu anh', thì anh sẽ thấy giống 'ông nội' à? Hay là bà nội? (*nguyên văn là 'have a fling')

"Tuy nhiên, bây giờ tôi không say và sẽ không có lý do gì để say rượu, vì vậy tôi sẽ không làm anh liên tưởng đến ông nội nữa chứ?"

Đặc biệt là tôi không có ý định nói điều gì đó điên rồ như 'Tôi yêu bạn' lần thứ hai... Tôi cảm thấy phải làm một lần là đủ chết rồi, mẹ nó.

[...... Điều đó, đúng.]

Giọng nói của Kim Sunghan nghẹn đầy sự tiếc nuối.

[Mặc dù vậy, Yoojin-ssi vẫn đem lại cảm giác như ông nội tôi.]

"Ý tôi là, ngay cả khi anh nói vậy..."

[Nó không ổn sao?]

"...... Xin lỗi?"

[Tôi sẽ không nói điều vô nghĩa trước mặt người khác. Chỉ cần gọi di động để chào hỏi và thỉnh thoảng gặp nhau là đủ. Dù thế nào, chúng ta vẫn ở trong cùng một Bang hội, vì vậy sẽ không bất tiện đâu.]

...... Anh ta có yêu cầu tôi đóng vai ông nội không? Ý tôi là, tôi thực sự không hiểu. Có gì không ổn với rượu hôm qua sao? Chính xác thì lúc đó đầu anh ta vận hành như thế nào để khi nghe một người say rượu nói 'Tôi yêu anh', anh ta nghĩ về ông nội vậy... ha......

'... Đợi đã. Nếu ông nội là người đã dưỡng thành anh ta.'

Người Bảo Hộ.

Tôi đã nói từ khóa 'Tôi yêu anh' với Kim Sunghan khi tôi say rượu.

Kim Sunghan nghe từ khóa và nghĩ về ông nội.

Không phải cha mẹ hay bạn bè của anh ta, hay là người yêu, mà là người chăm sóc anh ta.

Sau đó, anh ta nhớ về người giám hộ của mình và hình ảnh tôi cùng lúc xuất hiện ở đó.

Từng mảnh ghép dần được tập hợp lại.

Kỳ lạ quá vậy, tôi nghĩ về Yerim, người nhìn tôi với cảm giác gần gũi. Và Yoo Myeongwoo, người liên tục bám dính lấy tôi.

Cả thái độ của dongsaeng nữa, người cố gắng bảo vệ tôi một cách thái quá, bắt đầu từ thời điểm kỹ năng được áp dụng...

'...... Thật điên rồ, cái gì vậy.'

Mảnh câu đố đã được ghép với nhau nhưng đầu tôi lại trở nên quay cuồng.

Quá trùng khớp để có thể phủ nhận chúng không liên quan đến nhau. Từ Yoohyun đến Kim Sunghan, tất cả những hành động thay đổi một cách kỳ lạ bây giờ đều có thể giải thích.

Danh hiệu Người Bảo Hộ Hoàn Hảo, hay Bé Con Của Tôi, đều ẩn đi hiệu ứng. Làm cho những người bị ảnh hưởng coi tôi là người bảo hộ xứng đáng nhất mà họ biết, nếu nghĩ theo giả thiết điên rồ của tôi.

[Han Yoojin-ssi? Nếu cậu không thích nó...]

"Không. Không sao đâu."

Tôi nắn hai bên thái dương đang nóng lên và đáp lại một cách mơ hồ.

"Tôi vẫn hơi nôn nao, vì vậy... Tôi sẽ đi rửa mặt."

[Tình trạng của cậu có tệ lắm không? Tốt nhất cậu nên đi truyền nước.]

"Không, ổn mà. Chỉ cần vẩy một ít nước lạnh thôi."

[Hôm nay nóng thật, nhưng, nước lạnh vẫn hơi-.]

"Tôi ổn. Thực sự ổn. Tôi mới ở tuổi hai mươi thôi. Vậy giờ tôi cúp máy nhé."

Tôi mạnh mẽ kết thúc cuộc gọi với Kim Sunghan, người vẫn đang lo lắng cho tôi như cho một người già hơn bảy mươi tuổi.

Trong sự im lặng, tôi nắm lấy tóc mái của mình.

Trước hết... hãy sắp xếp lại mọi thứ.

Sắp xếp... Sắp xếp......

'...... Thằng cha điên rồ nào đã tạo ra hệ thống vậy?!'

Nếu đây thật sự là một trò chơi, mẹ kiếp, tất cả các nền tảng và cộng đồng người chơi sẽ rate một sao và viết những đánh giá khắc nghiệt dài tới hai mươi mặt A4.

Tôi không biết đó là hiệu ứng kỹ năng hay hiệu ứng danh hiệu. Nhìn vào ảnh hưởng của từ khóa, có vẻ đó là kỹ năng, nhưng hiệu ứng thì khớp với danh hiệu Người Bảo Hộ Hoàn Hảo hơn.

Ah, tôi không biết. Nhưng, vậy thì sao.

Tôi thở dài và làm tim mình bình tĩnh lại.

"Trước hết... khi từ khóa được áp dụng, họ sẽ nghĩ về tôi như người bảo hộ...... nó có vẻ thế, phải không?'

Kim Sunghan, như những gì tôi nghe thấy, đã nghĩ về ông nội người dưỡng thành anh ấy, khi thấy tôi.

Đối với trường hợp của Yoohyun, tôi là người nuôi dưỡng em ấy, vì vậy những cảm xúc em ấy đối với tôi dường như trở nên kích động hơn. Nếu sự lo lắng và cảm giác bồn chồn tăng gấp đôi, nó đủ để khiến thằng nhóc đột ngột khóa tôi lại.

Không, gấp đôi thì hơi quá. Bây giờ em ấy đã nới lỏng hơn. Vì đó là cùng một người, nên hiệu ứng không gấp đôi, nó có thể thêm khoảng 0.5?

"Tôi đã nghĩ thằng em đột nhiên trở nên kỳ lạ."

Vậy ra, đó là do kỹ năng hoặc danh hiệu của anh. Xin lỗi vì đã hiểu lầm em, Yoohyun.

Yoo Myeongwoo... công khai bám dính lấy tôi như bám dính hyung (anh trai). Thái độ của anh ấy không giống thái độ với cha mẹ.

Và cuối cùng, Yerim.

'...... Có phải cha không nhỉ?'

Khả năng cha là cao nhất... Tôi mong nó như vậy.

Nhưng thường trẻ em... đặc biệt là các cô gái......

Không, có những cô con gái gần gũi với ba của họ. Có thể ba của Yerim là người đàn ông gia đình. Mẹ cô bé là người trụ cột và cô bé được cha nuôi dưỡng. Chắc là như vậy. Phải như vậy.

'Thái độ với tôi thực sự không... giống với mẹ, phải không?'

'Đúng vậy, nếu cô bé nghĩ tôi là mẹ, khi thấy Yoo Myeongwoo bám víu, em ấy sẽ không kết thúc nó với 'thật kinh tởm' mà sẽ gọi cảnh sát. Vì đó là cha, nên nhóc ấy mới kết thúc nó với 'thật kinh tởm'. Đúng vậy.'

Tôi thở dài rồi bật cửa sổ kỹ năng Bé Con Của Tôi Là Tuyệt Nhất. Và sau đó kiểm tra nó thật cẩn thẩn.

[※Không áp dụng được khi mục tiêu nhận thức được hiệu ứng của từ khóa]

Thứ đập vào mắt tôi là câu này.

Trước đây, tôi đã lướt qua nó mà không nghĩ nhiều, nhưng khi biết hiệu ứng mới, câu nói này đem lại cảm giác hoàn toàn khác.

'Có phải 'nhận thức được hiệu ứng của từ khóa' có nghĩa là 'người khác nhận thấy lý do họ nghĩ tôi là người đã chăm sóc họ'?'

Nếu tôi thú nhận 'cảm xúc thực sự của bạn đang bị tẩy não bởi kỹ năng của tôi~' với một người coi tôi như cha mẹ, thì họ chắc chắn sẽ cảm thấy bị phản bội. Nếu tôi mất niềm tin của họ, thì tôi sẽ mất đi sự chứng nhận để trở thành một người bảo hộ hoàn hảo - nó có phải là cái gì đó giống vậy không?

'Nếu tôi bị Yoohyun phát hiện, sẽ ổn thôi, và nếu nghĩ về những điều tôi đã làm cho Yoo Myeongwoo, thì nó sẽ qua đi một cách hợp lý.'

Bak Yerim và Kim Sunghan mới là vấn đề.

Tất nhiên, nếu tôi không bị phát hiện, thì ổn thôi. Nó là một danh hiệu Hạng L và một kỹ năng Bậc L. Để cảm nhận có điều gì đó không ổn, bạn phải có chỉ số Tinh Thần Bậc SSS. Vì vậy, nếu tôi cẩn thận với những gì sẽ nói, khả năng các mục tiêu bị ảnh hưởng nhận ra hiệu ứng của từ khóa là không thể.

... Và khi say rượu, phải chắc chắn rằng nó sẽ không bị lộ. Tôi có nên bịt miệng khi ngủ không? Tôi sẽ không bị nói mớ.

"Có lẽ tôi thực sự chỉ nên sử dụng nó cho quái vật thay vì con người. Nếu chúng tôi không thể giao tiếp, có thể nó sẽ an toàn nhỉ?'

Nói 'Tôi yêu em' thật đáng sợ. Kể từ bây giờ tôi sẽ không thể tỏ tình...... hử?

Chờ đã. Nếu tôi tình cờ tìm thấy một người phụ nữ tôi thực sự yêu, điều gì sẽ xảy ra?

'Khoảnh khắc tôi tỏ tình, oppa sẽ trở thành bố...?'

Hơn cả vậy, tôi có thể trở thành mẹ.

Ngay khi tôi nói 'Tôi chân thành yêu bạn', người ta sẽ đỏ bừng mặt và 'vâng, tôi cũng yêu mẹ~' cái thứ điênrồđiênrồchết tiệtđiênrồ này là gì!!!

"Không sao. Tôi chỉ cần không nói 'Tôi yêu bạn' là được.'

Để cuộc sống này được yên lành. Chỉ một sai lầm, trong khi ngủ, hay sơ suất một chút cũng không được.

Thử hình dung tôi bất cẩn nới lỏng cái lưỡi dù chỉ một lần, và một buổi sáng khi đang quấn lấy nhau yêu đương hường phấn, vợ tôi sẽ kiểu 'mẹ, xin lỗi. Nhưng mẹ là mẹ' rồi rời khỏi nhà và gặp một người đàn ông mới - tình huống khủng khϊếp đó có thể xảy ra. (Tưởng tượng cái gì zậy ông nội)

Và sau đó sẽ mang theo chú rể sắp cưới đến ra mắt tôi. Rồi yêu cầu tôi ngồi ở ghế gia đình tại sảnh cưới? Để *thắp nến? Và chồng của người phụ nữ lẽ ra là vợ tôi sẽ cúi đầu như thể anh ta là con rể tôi hay cái gì đó? Hả?

(*phong tục cưới xin, thắp nến trong đám cưới thường được thực hiện bởi cha mẹ, đặc biệt là mẹ của cặp đôi sắp cưới)

Loại chuyện này thậm chí sẽ không xuất hiện trong phim drama.

Mồ hôi lạnh chảy nhiều đến nỗi cảm giác như nó có thể chảy ra từ mắt tôi.

'Nếu tôi thực sự tìm thấy một người mà tôi muốn ở bên suốt quãng đời còn lại, có lẽ tôi phải cắt lưỡi đi.'

Tôi sẽ cắt nó một cách không thương tiếc, mẹ kiếp. Chỉ cần nói rằng có một tai nạn xảy ra khi tôi đi vào ngục tối... Nhưng điều gì sẽ xảy ra nếu Yoohyun mang đến một healer. Làm mọc lại một cái lưỡi, ngay cả một Hạng A cũng có thể làm được. Tôi có phải vờ là một gã điên không chịu điều trị không?

...... Ahh tôi không biết, tôi thực sự không biết. Dù sao trong 5 năm nữa, may mắn hẹn hò của tôi là bằng không. Nên đừng nghĩ về chuyện đó nữa.

'Kỹ năng hạng thấp không có nhiều thứ được thêm vào...'

Thực ra, ngay cả những Bậc A cũng có những hiệu ứng không thể giải thích được, vì vậy Bậc L sẽ có nhiều hơn. Tuy nhiên, nó không giống cảm giác khi tìm kiếm một quả mìn. Đó là cảm giác sợ hãi những hiệu ứng của kỹ năng.

'Ngươi không nghĩ nên giải thích những ảnh hưởng tối thiểu sao? Chỉ cần thêm một dòng thôi. Điều gì đó ngắn gọn như 'người khác bắt đầu coi người dùng kỹ năng là người bảo hộ'.'

Người Bảo Hộ Hoàn Hảo, Bé Con Của Tôi, buff tăng trưởng, tao yêu chúng mày, các hiệu ứng. Chúng đều đưa ra những gợi ý theo cách riêng, nhưng làm thế nào tôi có thể suy luận chỉ với chút gợi ý đó? Tôi không phải sherlock Holmes.

Chỉ cần nhìn vào chiếc cà vạt xanh của ai đó và, vậy ra người kia ăn súp đậu sáng nay và gần đây đã chia tay với người yêu, anh ta chỉ mới bỏ hút thuốc và thuận tay trái wow!

Hãy chỉ nuôi những con thú ma thuật. Chúng an toàn và yên bình.

Tôi sắp xếp lại suy nghĩ của mình và rời khỏi giường. Chờ đã, có cảm giác như tôi quên gì đó.

'Ồ, phải rồi.'

Tôi gửi cho Kim Sunghan một đoạn tin nhắn kêu anh ta hãy đến gặp tôi một lần trước khi vào ngục tối. Sau khi khi kỹ năng được áp dụng, tôi ít nhất nên thúc đẩy sự phát triển của anh ấy. Và... Không còn gì để nói nữa, phải không?

Cơn nôn nao đã biến mất nhưng đầu tôi lại ngâm ngẩm đau. Tôi phải tham gia khóa đào tạo Thợ Săn mới vì vậy tôi nên làm vệ sinh cá nhân và đi ra ngoài ngay. Mấy giờ rồi? Chính xác là 10 giờ sán... ack tôi muộn rồi!

"Thời gian đã được thay đổi thành 2 giờ chiều."

Khi tôi vội vàng đá mở cửa phòng và lao ra ngoài, Yoo Myeongwoo lắc đầu đi ra khỏi phòng bếp và nói.

"Còn nữa, con mèo của cậu bắt đầu náo loạn từ đêm qua-."

"Con mèo? Peace á?"

"Khi trở về nhà, cậu đã bất tỉnh nên phải dìu vào. Vì thế, tôi nghĩ nó thấy hoảng hốt."

Ôi trời ơi. Lại một lần nữa, tôi không thể nói chuyện với nhóc con nên tôi không giải thích được rằng tôi thiếu tỉnh táo vậy là vì say rượu.

Tôi nhanh chóng chạy đến phòng khách.

Và nhìn thấy hình ảnh một con vật nhỏ cuộn tròn ngay bên cạnh cửa kính thay vì ở nơi ngủ thoải mái của nó.

"Peace!"

- Kooeueung, keueung! Keeang!

Ngay khi nhìn thấy tôi, Peace đã cào vào cửa kính và than vãn. Đây rồi, đây rồi. Bé con của tôi. Chắc nhóc đã lo lắng rất nhiều.

Tôi nhanh chóng mở cửa và ôm lấy Peace dính người.

"Nhóc thực sự hoảng hốt, phải không? Không sao, ba xin lỗi. Những chuyện như thế này sẽ không bao giờ xảy ra nữa."

- Gyareureung

"Phải, phải. Peace của tôi."

Nếu tôi say xỉn lần nữa, tôi là một con chó, một con chó.

"Của cậu đây."

Yoo Myeongwoo đi đến với một cái khay đựng cốc. Nhưng tại sao lại có tới bốn ly? Màu sắc của đồ uống cũng hơi khác nhau.

"Cái gì vậy?"

"Thuốc chống nôn. Chúng được mua bởi, từ cái cốc cuối cùng bên trái, dongsaeng của cậu, Kim Sunghan-ssi, Bak Yerim-yang và tôi."

Tôi biết ơn từ tận sâu trong tim nhưng tôi không cần chúng.

"Như anh thấy đấy, tôi ổn, vì vậy tôi không cần uống đâu."

"Họ nói rằng họ sẽ kiểm tra xem cậu có uống không đó."

"Ai?"

"Cả ba người bọn họ."

Ý tôi là, tại sao họ phải kiểm tra cả cái này... Được rồi, là người đã sử dụng kỹ năng của mình khi không biết rõ, đó là lỗi của tôi. Không có gì khó khăn và tôi chỉ cần uống đống này, vì vậy tôi đã vươn tay ra nhưng chợt khựng lại.

"Anh sẽ không nói tôi nên uống cái nào trước, phải không?"

"Nếu họ hỏi, tôi nghĩ tôi vẫn sẽ phải nói với họ..."

Yoo Myeongwoo trả lời một cách thiếu tự tin. Một lần nữa, tôi có cơ hội gì để từ chối đây?

Xem nào, Kim Sunghan sẽ ổn thôi. Nhưng dongsaeng và Yerim là vấn đề. Chúng nó đã gầm gừ với nhau một lần rồi.

Tôi nghĩ rằng chúng sẽ không đánh nhau vì điều này, nhưng phải phòng trừ.

Sau một thời gian ngắn cân nhắc, tôi cầm cái ly của Yoohyun trước. Trong những trường hợp này, tốt nhất là nghiêng về phía người mạnh nhất.

"Tôi hơi thắc mắc, anh có anh trai ruột không?"

Tôi hỏi, uống nốt cái ly cuối cùng. Tôi vẫn còn phân vân về hiệu ứng của kỹ năng, vì vậy phải kiểm tra chính xác.

"Anh trai? Tôi không? Tôi chỉ có những noona (chị em gái) người lớn tuổi hơn tôi rất nhiều."

... Nó sẽ không phải là noona, phải không? Nhìn vào sự bám dính của anh ta, điều này cũng có thể. Tuy tốt hơn mẹ, nhưng tôi vẫn ghét noona.

"Anh có thân thiết không... với các noona của anh?"

"Không, không chút nào."

Phù, thật nhẹ nhõm.

"Vậy, với bố mẹ thì sao?"

Yoo Myeongwoo mỉm cười cay đắng và lắc đầu.

"Nếu được vậy, tôi sẽ không phải đóng dấu một hợp đồng nô ɭệ. Tôi từng nhận được rất nhiều trợ cấp khi còn nhỏ. Hồi đó, điều kiện trong nhà rất tốt. Tuy nhiên, cả cha mẹ tôi đều bận nên rất khó để nhìn thấy khuôn mặt của họ, còn các noona thường bỏ mặc tôi và đối xử với tôi như một người hầu. Họ đã lấy chồng một thời gian rồi nên chúng tôi mất liên lạc."

Nếu không phải là gia đình, thì anh ta nghĩ tôi giống ai? Những người họ hàng? Giáo viên? Mấy ông bạn hàng xóm?

"Ừm, dù sao đi nữa thì anh có hồi tưởng đến ai đó khi nhìn tôi không?"

Tôi hỏi trực tiếp. Và Myeongwoo bắt đầu có một biểu cảm bối rối trên khuôn mặt.

"Không có?"

Không có sao? Vậy, tôi đoán nhầm à?

"Bằng cách nào đó, trong cuộc sống này, chắc hẳn có ít nhất một người đã giúp đỡ anh rất nhiều hay là người nào đó anh có thể dựa nào chứ? Một người thôi."

"Tất nhiên là có."

Yoo Myeongwoo tiếp tục, với một chút bẽn lẽn.

"Là cậu, Yoojin."

"... Tôi á?"

"Đúng vậy. Tất nhiên rồi, cậu. Còn ai khác ngoài cậu nữa? Bỏ qua vấn đề tại Hiệp hội, đến để cứu ai đó khỏi một nơi toàn côn đồ, ngay cả ruột thịt cũng sẽ do dự? Với gia đình tôi, chắc chắn họ sẽ giả vờ như không biết."

Nếu như vậy thật thì kể ra cũng đúng.

Nhưng, cứu Yoo Myeongwoo diễn ra sau khi từ khóa được áp dụng, và trước đó tôi chỉ nói với anh ấy vài lời. Nó chắc chắn không đến mức độ để được đối xử như một người bảo hộ.

Có phải nếu không có người bảo hộ thích hợp, sự ảnh hưởng của từ khóa không hoạt động?

'Nghĩ lại thì, tôi cũng không có ai quen biết đến mức có thể gọi là người bảo hộ.'

Tất nhiên không phải là không có ai chăm sóc tôi. Nhưng không giống như Yoohyun và Kim Sunghan, không có người nào tôi đã trao đi tình cảm và cả những người tôi có thể nghĩ đến và biết ơn.

Cho dù kỹ năng Bậc L ấn tượng đến đâu, hay danh hiệu như thế nào, nó cũng không thể tác động lên một thứ gì đó không tồn tại và hiển thị hiệu ứng. Vì vậy, có lẽ Yoo Myeonwoo thực sự thích tôi và bám dính lấy...

"Tại sao cậu đột nhiên trầm ngâm thế? Cậu vẫn còn nôn nao à?"

"Hả? Ừ, một chút..."

Tôi muốn duy trì một khoảng cách thích hợp cho sự riêng tư và sức mạnh tinh thần của tôi.

"Vậy thì cuối cùng, là Yerim."

Với Yoohyun, chỉ là mức độ gắt gao hơn, và em ấy vẫn đối xử với tôi như hyung nên việc kiểm tra lại là không cần thiết, vậy chỉ còn Yerim.

... Cha, làm ơn đi. Anh tin em, Yerim. Anh tin em là người sẽ quan tâm tới các thành viên gia đình, đặc biệt là cha của mình.

****HẾT****

Sắp thi hết môn nên lắm dl vliz =-= Chương này có lẽ hơi thô...

Và tôi tìm thấy vài cái fanfic về truyện đọc hay dã man:)) Có lẽ thi xong sẽ dịch hmi hmi.