CẤP S MÀ TÔI DƯỠNG THÀNH - CHƯƠNG 25: TẮT (1)Vì chơi hệ mèo nên mình thay xưng hô với Peace nhe.=3=
****"Quá trình lắp đặt đã hoàn thành."
"Cảm ơn anh rất nhiều!"
Cuối cùng thì, căn phòng đặc biệt cho Peace đã làm xong. Tôi nhìn vào ngôi nhà mới của Peace với cảm giác kiêu hãnh khó tả.
Nó bao bởi những bức tường kính sạch sẽ, các thiết bị lọc không khí và phòng nóng lạnh, thậm chí còn có nơi trú ẩn bằng gỗ cứng, vậy nên thay vì gọi là nơi ở của quái thú thì trông giống một phòng hút thuốc cao cấp hơn. Vì chiếm khoảng một nửa phòng khách, căn phòng cực kỳ lớn. Với một diện tích như vậy, anh bạn nhỏ sẽ không ngột ngạt khi ở một mình.
Bên cạnh căn phòng, cửa lối vào cũng được thay đổi thành một cánh cửa cứng cáp hơn. Toàn bộ kính trong phòng khách được làm từ kính đặc biệt nên người lắp đặt cam đoan nó sẽ rất bền.
Ngay sau khi quá trình chuẩn bị hoàn tất, tôi đi thẳng đến nhà kính của Yoohyun và đưa Peace ra. Khi tôi thả nó vào phòng khách, đứa nhỏ chỉ lúng túng về môi trường xa lạ xung quanh một thời gian ngắn, và bắt đầu khám phá, hít hít cái mũi.
"Nhóc không thể cắn dây."
Mặc dù hệ thống dây điện rất gọn gàng, sẽ không có bất kỳ bộ phận nào bị hở cả.
"Sau này, sẽ một ahjussi ở cùng nên đừng có cắn anh ta nhé."
Yoo Myeongwoo đã về nhà để lấy đồ.
Cậu nhóc này chỉ có kích thước bằng một con mèo, nhưng Peace vẫn có chỉ số Hạng C và Myeongwoo chỉ là một Hạng F vì vậy nếu nếu phải chiến đấu, Yoo Myeongwoo sẽ KO (knock out) ngay lập tức. Tôi phải cẩn thận không để 2 người này ở một mình với nhau.
- Geureureung!
Peace, nhóc con đã đi từ phòng khách đến nhà bếp để do thám, về bên chân tôi như thể đã hài lòng và duỗi thẳng người ra. Ngay khi tôi đưa tay, cậu bé bám vào ngay lập tức như thể đã chờ đợi từ lâu.
"Peace của tôi, sao nhóc lại dễ thương như vậy chứ."
Làm sao tôi có thể bỏ đói nó? Tuy nhiên, tôi vẫn chưa thúc đẩy được sự tăng trưởng của Peace... Tôi có nên dạy nhóc đó tiếng Hàn không?
Mang theo Peace, tôi ngồi lên ghế sofa và bật TV. Ánh sáng đến từ chiếc tivi khá lớn treo trên tường và một chương trình phát sóng đặc biệt đã xuất hiện. Bối cảnh không gì khác chính là Hiệp Hội Thợ Săn.
Phóng viên đang lớn tiếng đưa tin về việc một Thức Tỉnh Giả Hạng S mới của Hàn Quốc sẽ xuất hiện như thế nào.
"Yerim chắc đã đi đăng ký làm Người Thức Tỉnh."
Bây giờ mới giữa trưa thôi, cô bé chắc hẳn đi sớm. Một lúc sau, máy ảnh phóng to vào một chiếc xe hơi đi vào bãi đậu xe của Hiệp Hội. Chiếc xe dừng lại và Thợ săn Hạng A của Haeyeon, Kim Jiyeon, bước ra khỏi ghế lái. Sau đó, Yerim cũng xuất hiện trên máy quay.
"Em ấy khá buồn tẻ vì tôi sẽ không đi cùng nhưng trông cũng ổn đấy chứ."
Hay là vì họ đã làm gì đó với màn hình? Thật tuyệt vời khi thấy một biểu hiện tràn ngập sự tự tin.
Đến tòa nhà Hiệp Hội và vào phòng đo cho cấp cao, máy ảnh liên tục dõi theo cô bé từ phía sau. Thái độ phỏng vấn của Yerim trước khi đo lường cực kỳ tự nhiên, đến mức có vẻ như em ấy thành thạo về nó. Cô nhóc làm rất tốt.
"Peace, nhìn kìa. Đó là Yerim *noona. Nhóc sẽ gặp noona khá thường xuyên đấy." (*cách con trai gọi một cô gái nhỏ tuổi hơn ở Hàn)
Tôi nói, nắm lấy hai chân trước của Peace và vẫy chúng. Nonna mà cậu nhóc phải thân thiện... từ từ, là "noona" có đúng không nhỉ?
"... Giới tính của Peace là gì nhỉ?"
Tôi chưa kiểm tra xem nhóc ấy là nam hay nữ. Tôi cũng không nghe thấy gì từ Yoohyun. Khi tôi nhìn xuống khuôn mặt của Peace, hai đôi mắt tròn màu vàng nhìn lại tôi. Dễ thương quá.
Tôi không thể biết chỉ với bề ngoài của nó.
"Hm... Mình có nên kiểm tra thật nhanh không?"
Có lẽ tôi sẽ biết nếu tôi lật ngược nhóc ấy.
"Peace, ngoan nào~. Hãy nằm xuống một chút."
Tôi hạ bé con xuống ghế sofa và nhẹ nhàng lăn ngược lại. Peace, có thể nghĩ rằng chúng tôi đang chơi đùa, đã không phản đối và vẫy đuôi. Để xem, đây là hậu môn và... ừm... hừm...
"... Nó không có ở đó."
Nhóc con không có ư. Cái gì. Nó cất đi được à? Động vật có vυ" cũng có một vài hình thức ẩn giấu? Tất nhiên, đó là một con quái thú nên tôi không hi vọng lắm mọi thứ sẽ như lẽ thường.
"Chà, sao cũng được."
Bé con là nữ hay nam đều được, miễn là lớn lên khỏe khoắn và tốt đẹp, đó là tất cả những gì quan trọng. Móng vuốt nhỏ bé chộp lấy tay tôi và nhai mà không gây đau đớn. Để đáp lại, tôi gãi lên cái bờm mềm mềm ở gáy và đứng lên khỏi ghế.
Bây giờ, tôi nên từ từ sắp xếp lại các khoản tiền cho đời sống của mình.
- Keeahng
Ngay khi tôi rời về phòng, Peace đã bất mãn và nhanh chóng đi theo. Tôi không có lựa chọn nào khác ngoài việc bế nó lên, và bật máy tính.
Tôi đã ghé qua ngân hàng vào buổi sáng, và hoàn thành đăng ký thẻ của mình, thậm chí tôi còn mở một tài khoản riêng cho cổ phiếu. Sẽ ổn thôi nếu tôi để lại khoảng 10 triệu won sử dụng và đầu tư phần còn lại. Mua các cổ phiếu dược phẩm trong thời điểm này sẽ rất lời trong hai tháng tới, sau đó tôi sẽ đầu tư cổ phiếu ở đây và ở kia nơi sẽ tăng giá một cách chóng mặt.
Không có lý nào mà tương lai giống nhau 100% vì vậy sẽ tốt hơn nếu chia ra.
"Phương thuốc rụng tóc sẽ phát triển đúng cách, phải không?"
Thời gian là hai tháng sau nên bây giờ nó vẫn chưa thay đổi.
Sau khi đầu tư tiền, tôi truy cập trang web thông tin. Họ bàn tán ở khắp mọi nơi về sự xuất hiện của một Hạng-S mới. Trong số đó, cũng có những tên nhà báo rác rưởi đang viết tiểu thuyết về cha mẹ đã qua đời của Yerim. Những tên khốn điên khùng này. Tôi nhanh chóng tạo một bản PDF và báo cáo nó cho nhóm quan hệ công chúng của Hội Haeyeon.
- Keureueu
Sau khi tôi ngồi bàn máy tính trong một thời gian dài, Peace bắt đầu phàn nàn. Ngay khi tôi bỏ tay ra khỏi con chuột để xoa dịu, bất ngờ,
Rắc!
Bàn chân nhỏ đằng trước đập thẳng vào con chuột như bắt gián... Peace của tôi, chắc đã chán rồi.
"Ngay cả khi cảm thấy buồn chán, nhóc không thể phá hỏng mọi thứ như thế này. Ba bây giờ đang rất nghèo."
- Gyareureung
Bằng một giọng điệu nịnh nọt, Peace nhanh chóng tỏ ra dễ thương. Cậu nhóc liếʍ tay tôi và tinh nghịch vung đuôi. Thấy điều này, tôi tự hỏi liệu nhóc con có nhanh chóng hiểu những từ như "Tôi yêu bạn" không. Sẽ thật tuyệt nếu tôi có thể áp dụng từ khóa thành công mà không bỏ đói đứa trẻ tội nghiệp này.
Tôi vào bếp, cho Peace ăn và cũng tự mình ăn trưa luôn. Mặc dù Yoo Myeongwoo chưa từng nấu ăn trước đây, anh ta vẫn làm những món ăn phụ khá ngon. Có phải nhờ các kỹ năng dùng tay cơ bản của anh ấy không? Sau khoảng một đến hai tháng hoặc lâu hơn, anh ta có thể bất ngờ trở thành phân lại mới đầu tiên.
[Kỹ năng ban đầu của Bak Yerim - yang tổng là ba, và trong số đó, có một kỹ năng cao cấp Bậc-SS.]
Chiếc tivi nhỏ trong nhà bếp tiếp tục hiển thị chương trình phát sóng về Yerim. Trong thời gian đó, việc đo thứ hạng chắc hẳn đã kết thúc, bởi dòng tiêu đề "Sự ra đời của Thợ săn chiến đấu Hạng-8" được phóng lớn. Phóng viên đang nhiệt tình giải thích rằng với điều này, chúng ta sẽ bắt kịp Trung Quốc và trở thành nơi tốt nhất trong khu vực và sự an toàn của người dân blah blah.
Trung Quốc hiện có khoảng chín Hạng S và Nhật Bản có 5. Nhưng người Trung Quốc không đăng ký và có nhiều Hạng S ngầm. Ai lại muốn gia đình họ bị bắt làm con tin và bị trói buộc với chính phủ? (tác giả đang nói xấu chính phủ TQ đấy, nhiều người Hàn ủng hộ Hồng Kông lắm)
Cuối cùng, cả Hạng S, và thậm chí các Thợ Săn Hạng A hoặc thấp hơn đều từng người một trốn sang nước ngoài, vì vậy sau 4 năm, Trung Quốc đã mất khả năng quản lý các ngục tối cấp cao.
"Chờ đã, họ kiểu gì cũng sẽ rời khỏi Trung Quốc, vậy tôi có nên chộp lấy một vài Thợ săn không?"
Trong vòng nửa năm, Trung Tâm Thức Tỉnh sẽ xuất hiện nên tôi sẽ không cần phải đánh thức từng người một. Nếu họ là Thợ Săn hệ chiến đấu, ngay cả khi tôi không dùng kỹ năng Mầm Non Hứa Hẹn, họ vẫn sẽ Thức Tỉnh, với ít nhiều kỹ năng được tối ưu hóa. Nếu tôi đưa Thợ Săn chiến đấu Hạng A ~ S tương lai và gia đình của họ vào đất nước mình, công việc của tôi sẽ hoàn thành.
"Nếu là nửa năm sau, túi của tôi chắc chắn sẽ trở nên đầy đặn hơn khi tôi chộp được một vài người, và nếu tôi Thức Tỉnh Hạng A trở lên, chính phủ hoặc hội sẽ hoàn thành các thủ tục còn lại."
Chắc chắn sẽ có một healer hạng A. Thật hoàn hảo nếu tôi đưa người đó vào Hội Haeyeon. Chính phủ và các bang hội có thể thảo luận và xử lý nốt công việc.
"Ừm, vậy là giống như sẽ giúp đỡ những người đó hơn là sử dụng những kỹ năng của tôi."
Tôi không cần phải ra mặt, mà chỉ phải thuê một số nhà môi giới. Các quốc gia khác cũng thỏa thuận với các Thợ Săn Trung Quốc theo cách đó. Tuy nhiên, khi việc giám sát hầm ngục không còn kiểm soát được, mọi thứ trở nên đẫm máu, theo đúng nghĩa đen.
"Đó thực sự là một nơi tàn bạo."
Ngay từ đầu, khi bạn vào ngục tối, việc mạo hiểm mạng sống của mình là điều bình thường, vì đó vấn đề tất nhiên. Tuy nhiên, một cuộc chiến toàn diện bắt đầu, là vào khoảng ba năm nữa. Số lượng ngục tối tăng lên, và những con quái vật không thể đối phó như Lauchtas xuất hiện, do không có đủ Thợ Săn cấp cao, hầm ngục Bậc S bắt đầu bùng nổ, nó thực sự trở nên tàn nhẫn.
Khi đó, Triều Tiên sẽ hợp tác với nước ngoài.
Tuy nhiên, nếu tôi tìm kiếm trên thế giới thường xuyên để phát hiện một Hạng S mỗi tháng, rồi tiếp nhận và dẫn dắt những Hạng A~B chưa được tối ưu.
Nếu tôi làm điều đó, tương lai có thể thay đổi theo chiều hướng tích cực, nhưng.
"... Ehh, có cần phải quan tâm đến nước ngoài nhiều vậy không? Chỉ cần Hàn Quốc là quá đủ rồi."
Chỉ cần hoàn thành những việc trong điều kiện cho phép của tôi. Những người giỏi có thể sẽ tự làm tốt công việc còn lại của mình. Thậm chí 5 năm sau, chỉ hơi khó khăn để sống; nó không đến mức tồi tệ.
Tôi đặt Peace lên vai và dọn bàn ăn. Hiện giờ tôi không có gì để làm cả; cảm giác như cuối tuần vậy mặc dù hôm nay là thứ Hai. Sẽ thật tuyệt nếu nó luôn luôn như thế này. Ngay sau đó, tôi nghe thấy thông báo tin nhắn từ điện thoại di động của tôi. Đó là Kim Sunghan.
[Bởi vì khóa đào tạo Thợ Săn ngày mai mới bắt đầu, cậu có ổn không nếu tôi mua rượu vào hôm nay.]
Chà, ngày đầu tiên học lý thuyết nhưng bắt đầu từ ngày thứ hai, việc thực hành sẽ tăng gấp đôi và tôi không thể uống rượu. Mặc dù là một người có hơn 4 năm kinh nghiệm thực tế, tôi không thể tiết lộ nó.
"Tôi có nên nói từ khóa bây giờ hay không?"
Vậy hãy say một chút. Nếu có cơ hội, tôi sẽ nói, còn không thì thôi.
[Vâng. Xin hãy liên hệ với tôi vào buổi tối. Sẽ thật tuyệt nếu tìm được một cửa hàng có không gian dễ chịu.]
Đôi khi sẽ có những người nhận ra nên sẽ khá khó chịu cho Kim Sunghan, nhưng tôi không muốn đi đâu đó mà phải đeo cà vạt vì nó thật ngột ngạt. Và bầu không khí cũng không thích hợp để nói từ khóa.
Nếu đó là một nơi náo nhiệt có thể đi lại và mang theo đồ uống, những lời vô nghĩa như "Tôi yêu bạn" sẽ nhanh chóng bị át đi.
[Tôi hiểu rồi.]
Ngay sau đó, tôi nhận được câu trả lời. Nói mới nhớ, HunTalk (app trò chuyện giữa các Thợ Săn) đã được tạo ra chưa nhỉ? Tên thật là H - Talk nhưng mọi người đều gọi nó là HunTalk, đó là một nơi trò chuyện dành riêng cho Thợ Săn. Thợ săn hạng thấp không có bang hội cố định sẽ sử dụng nó để tìm kiếm nhóm cùng đi vào ngục tối. Tuy vậy tôi sẽ không cần phải sử dụng nó ngay bây giờ.
Tôi cũng nên mua cổ phiếu cho HunTalk không. Nó được tạo ra ở đâu ấy nhỉ?
Yoo Myeongwoo trở lại và nhóc con có hơi ồn ào một chút, nhưng Peace thông minh của tôi nhanh chóng phân biệt được những thứ có thể ăn và những thứ không thể ăn. Cậu nhóc không để lại vết cắn nào trên người Yoo Myeongwoo.
... Thực ra có một cái. Nhưng không có máu và chỉ để lại một dấu nhỏ xíu, thật là đáng khen ngợi.
Bé con của tôi đúng là thiên tài.
Sau đó, cũng xảy ra chút rắc rối với Yerim, người đã trở về vào cuối buổi chiều. Câu "Con mèo thật dễ thương!" được nói đến bao mươi lần, Peace đã nổi cơn tanh bành và cào vào vai tôi. Peace tội nghiệp của ba.
Tôi đuổi Yerim trở về phòng và sắp xếp một nơi mềm mại để ngủ vì Peace bị căng thẳng, sau đấy một lúc, Kim Sunghan liên lạc với tôi.
"Tôi sẽ ra ngoài một lúc, vì vậy đừng mở phòng của Peace, và hãy ngăn Yerim đi vào."
Nghe vậy, mặt Yoo Myeongwoo tái nhợt.
"T - tôi...?"
"Cô nhóc nghe lời mà. Đừng sợ hãi như vậy."
Anh sẽ phải đối mặt với rất nhiều Hạng S từ bây giờ, vì vậy hãy làm quen trước đi. Chưa kể, anh sẽ trở thành là ông chủ (tiệm rèn) trong tương lai. Đừng sợ.
Tôi vỗ vào vai Yoo Myeongwoo, và đi xuống bãi đậu xe nơi Kim Sunghan đang chờ. Nơi chúng tôi đến là một con phố nhộn nhịp gần Hội Haeyeon.
"...Ở đây?"
Hơi bối rối, tôi nhìn chằm chằm vào quán rượu – nơi vô cùng sặc sỡ và nổi bật - mà Kim Sunghan hướng dẫn tôi đến. Nơi này có phải quá, quá... quá nhiều trẻ vị thành niên... độ tuổi hai mươi, thậm chí còn chưa đến 20, đó là điểm đến à? Những đứa trẻ giống như sinh viên đại học đang ra vào. Anh nghĩ tôi sẽ thế nào...
... Nói mới nhớ, tôi thực sự đang ở độ tuổi giữa 20 mà. Tôi quên mất cả tuổi của mình đấy.
Nhưng ngay cả khi tôi ở độ tuổi 20, tôi vẫn ăn bao tử thịt lợn và uống soju với ahjussis làm việc ở nhà máy. Đây là lần đầu tiên tôi đến một nơi sáng, sôi động, trong lành như vậy. Nó đầy màu sắc. Và cái từ *"săn bắn" được viết trên bảng hiệu là gì? Đó là một câu lạc bộ à? Những bài nhạc được phát cũng mang lại cảm giác đó... (*Korealish, giống kiểu mời vào thôi)
Dù thế nào đi nữa, tôi vẫn thấy sai sai. Bầu không khí này không ổn chút nào.
"Tôi không biết hiểu biết về những nơi như thế này nên tôi đã nghe lời giới thiệu từ một Thợ Săn khác."
Kim Sunghan nói. Giới thiệu... một lời giới thiệu... quả thật trông nó rất phổ biến.
"... Đề nghị của ai vậy?"
"Đó là Kim Minee, một Thợ Săn Hạng B. Cậu ta là một sinh viên đại học trẻ hơn Han Yoojin - ssi ba tuổi. Cậu ấy nói rằng nơi này là một nơi khá phổ biến và dễ dàng tìm thấy."
Không, tôi không "dễ tính" như tiêu chuẩn "dễ tính" của học sinh đâu...
"Sinh viên Minee... vừa làm công việc Thợ Săn vừa học nên cậu ấy khá bận rộn, nhưng có vẻ như cậu ta rất quen thuộc với những nơi nổi tiếng ở xung quanh đây."
"Nếu không phải là Hunter, cậu ta chắc chắn bị đuổi học."
Kim Minee-*gun chắc chắn đã chơi rất nhiều. Nếu cậu ta là một Thợ Săn Hạng B ký hợp đồng với bang hội, trường sẽ nghĩ cậu ta đã tìm được việc và phải chịu nhiều gánh nặng, cậu đang trên bờ vực bị đuổi đấy – cậu định hoàn toàn bỏ học à? (*gun - gọi con trai nhỏ tuổi hơn mình)
Và nói mới nhớ, Yoohyun được đặc cách nhận vào một trường và không bao giờ đi học. Yerim cũng không có lý do gì để đi học nữa.
Trẻ vị thành niên Hạng C hoặc cao hơn được chuyển đến một trường đặc biệt dành cho Thức Tỉnh Giả để giáo dục an toàn hoặc được dạy tại nhà. Vì nó rất nguy hiểm nếu bạn đặt thiếu niên rất mạnh đang tuổi dậy thì với những giáo viên bình thường không thể chịu được sức mạnh của họ.
"Hãy vào trong."
Kim Sunghan nói, như thể không có gì sai trái cả. Ít ra tôi còn có một khuôn mặt ở độ tuổi 20 nhưng anh đã ở độ tuổi 30 rồi đấy? Chưa kể, với vẻ cau mày cứng nhắc và một khuôn mặt cương nghị sau vài năm lăn lộn cuộc sống – anh thật sự không khó chịu à? Cho dù nhìn thế nào, anh ta cũng không giống một khách hàng, mà giống một người chú đến tìm đứa cháu trai không đứng đắn của mình hơn.
Và anh ta đeo một cái kính râm rất không phù hợp với bầu không khí xung quanh, để che mặt, nên nhìn giống như một tên côn đồ đến để thu tiền bảo kê vậy... Nhìn kìa, những đứa trẻ đi ngang qua đang nhìn một cách ái ngại.
"Cậu không vào à?"
Anh ta hỏi, quay sang nhìn tôi, người đang lẩm bẩm. Chú à. Không, ý tôi là, tôi thực sự không thành vấn đề. Nó chỉ hơi khó xử một chút, vì tôi ở tuổi 20. Nếu tôi học Đại học, tôi chắc sẽ đến những nơi như thế này.
"... Giờ tôi sẽ vào."
Tôi nuốt khan và di chuyển. Tôi đoán việc thử vào những nơi này cũng khá được. Tận hưởng tuổi trẻ của mình sau khi được quy hồi...
****HẾT****