Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cấp S Mà Tôi Dưỡng Thành

Chương 2: Quy Hồi (2)

« Chương TrướcChương Tiếp »
CẤP S MÀ TÔI DƯỠNG THÀNH - CHƯƠNG 2: QUY HỒI (2)

****

Tôi rút ra một con dao găm và tạo một vết cắt dài trên cẳng tay. Máu rỉ ra từ vết cắt và tạo thành một ngọn giáo màu đỏ sẫm. Ngọn lửa đen chói lòa chảy ra từ đầu ngọn giáo và xung quanh vết thương.

"Grrr."

Lauchitas, con rồng trước đây đã coi thường và phớt lờ tôi, ngẩng cả ba cái đầu lên cùng một lúc. Tiếng gầm của nó nổi lên, mắt của nó cảnh giác khi nhìn thấy ngọn giáo xuất hiện. Miệng nó mở ra, cho thấy những hàm răng nhọn nằm bên trong.

Nếu đó là tôi lúc trước, tôi đã sụp đổ từ lâu dưới áp lực của nó trước khi tôi kịp nhìn vào mắt nó. Nhưng bây giờ tôi thậm chí không thể cảm nhận được chút căng thẳng.

Tôi chắc rằng. Nó hoảng sợ hơn tôi.

"Đến đây nào, con thằn lằn chó chết!"

"Grrr!"

Nó gầm như thể trả lời. Toàn bộ khu vực bị rung chuyển bởi tiếng gầm đầy sức mạnh. Ba cái đầu đỏ khổng lồ hoàn toàn trồi lên khỏi mặt đất. Nó không có cánh. Thay vào đó, nó có một cơ thể bóng bẩy, mặc những lời nguyền khủng khϊếp trên khắp nó, bộ da của nó như một chiếc áo khoác của loài báo đốm. Cái đuôi dài đầy những đốm xoáy và hoa văn, cùng với một bộ gai nhọn.

Rầm!

Bốn chân nó giẫm lên mặt đất. Những móng vuốt giống như lưỡi hái của thần chết, để lại những vết sẹo dài trên mặt đất. Nó có chuyển động nhanh không thể tưởng tượng được cho một cơ thể khổng lồ như vậy.

Nhưng bây giờ thì tôi có thể bắt kịp.

"Ngươi đang bỏ chạy sao?"

Tôi thấy nó như một con chó con đang chạy xung quanh. Em trai tôi được xếp hạng 3 về tốc độ trong số những người trưởng thành và thiếu niên mạnh nhất thế giới. Nếu em trai tôi ở một mình, các cuộc tấn công của con thằn lằn ba đầu nhỏ bé này sẽ không được thể chạm tới. Lúc này, tôi còn nhanh hơn em ấy.

Kịch!

Tôi nhảy lên không trung với một nụ cười nhạo báng.

Xoạc!

Các móng vuốt của con thằng lằn đó đã phá nát mặt đất, nơi mà tôi đang đứng. Khi lười nhác nhìn xuống mặt đất, tôi sử dụng một loạt các kỹ năng.

"Lá Liễu Xanh!"

Những chiếc lá chỉ có thể được nhìn thấy bởi các ma pháp sư nằm rải rác trong khu vực. Tôi giẫm lên những chiếc lá bằng ngón chân và nhảy lên không trung một lần nữa.

Con Lauchitas độc tố nhảy qua nhảy lại nhưng tôi nhanh nhẹn né móng vuốt của nó. Những lời nguyền của nó, bắn vào tôi như những kẻ bám đuôi đã bị lá chắn chặn lại.

"Graa!"

Con thằn lằn bé nhỏ trên mặt đất gầm lên. Nếu mày không vươn tới đây, hãy lên đây với đôi cánh của mày!

Em trai tôi không có kỹ năng bay. Nhưng với kỹ năng Những Lá Liễu Xanh, em ấy có thể nhảy trong không trung như thể đang ở trên mặt đất. Không có bất cứ điều chết tiệt gì mà thằng em của tôi không thể làm được.

"Không, em ấy không thể cắt đứt quan hệ với người anh trai vô dụng này."

Lẩm bẩm vậy, tôi lôi cây giáo sang một bên, bẻ cong ngọn lửa đen về đằng sau và kéo căng như thể tôi đang kéo một cây cung.

Bắn!

"Grrr!"

Ngọn giáo mà tôi bắn, xuyên qua đầu trái của con Lauchitas. Ngọn lửa đen nở rộ và cái đầu bị xuyên thủng tan biến ngay lập tức. Con thằn lằn phát điên vì đau đớn, chạy điên cuồng, vung móng vuốt và cào đất loạn xạ. Tuy nhiên, nó quá chậm.

Rầm! Rập!

Giống như một con lươn được kéo lên bờ trên vùng đất khô cằn, nó nhảy lên nhảy xuống dưới mặt đất. Đó là một khung cảnh hài hước. Con khốn đó trông thật buồn cười, nhưng tôi còn buồn cười hơn.

Tôi dùng máu của tôi để tạo ra một cây giáo khác.

Bam!

"Kuh! Graa!"

Cái đầu bên phải cũng bị đập vỡ. Với việc mất đi những cái đầu có đôi mắt hoạt động, Lauchitas đã mất đi sự cảm nhận thế giới xung quanh nó. Sinh vật có vảy trên khắp cơ thể ngừng di chuyển xung quanh và cúi xuống. Như thể nó sợ hãi.

"... Điều này thật dễ dàng."

Nó đến dễ tới nỗi tôi gần như muốn rơi nước mắt. Nó đã kết thúc quá nhanh.

Nếu tôi đốt cháy cái đầu cuối cùng, ngay cả những loài rồng mạnh nhất cũng không thể chịu được, nhưng tôi nhắm vào chân thay vì đầu. Nó bất lực như một con cá khô trên cát nóng khi tôi cắt từng chi một.

Một cách chậm rãi và lịch thiệp.

Con quái vật thét lên, rêи ɾỉ, và rồi cuối cùng thở hổn hển.

Mặt đất giống như một phiên bản máu của một đầm lầy hỗn độn, nhưng con Lauchitas vẫn còn sống. Tôi tặc lưỡi và ngồi trên cơ thể của nó.

Thời gian đã gần hết. Khi bộ đếm thời gian cho kỹ năng kết thúc, tôi sẽ chết ngay lập tức do nọc độc từ xác chết con Lauchitas.

Đúng là một tên vô dụng, tôi nghĩ như thế.

"Mình có thể làm cái gì khác nếu mình sống sót không?"

Nếu mọi người biết rằng Yuhyun đã chết vì tôi, anh trai của em ấy, tôi có lẽ sẽ bị kết án tử hình. Khi tôi bị trói vào quảng trường, mọi người sẽ đến từ khắp nơi trên thế giới để ném đá tôi.

"Mình sẽ đi vào lịch sử, thậm chí có thể có trong sách giáo khoa. Mình đã bị chửi rủa rất nhiều cho đến nay, nhưng bây giờ mình chắc chắn rằng mình sẽ bị nguyền rủa cho đến các thế hệ sau. Haha."

Tại sao em lại chết thay anh, thằng em trai ngu ngốc? Điều đó thực sự vô ích. À, chết tiệt. Lẽ ra tôi đã chết ngay khi tôi bị gãy chân. Sau đó, tôi sẽ không thảm hại như bây giờ và Yuhyun sẽ không chết vì tôi. Em thực sự đã cứu một thằng vô dụng một cách không cần thiết như vậy.

Tôi đập mạnh lên cái vảy của con Lauchitas, khiến con vật trút hơi thở cuối cùng, bằng lòng bàn tay.

"Mình không thể sống lâu hơn nữa vì vậy thật không công bằng. Tại sao mày lại ở Hầm Ngục Bậc D? Có phải các nhà quản lý đã tính toán sai Cấp Độ?"

Dù thế nào, nó không còn quan trọng với tôi nữa. Không có cách nào tôi có đủ năng lượng để rời đi trước khi hiệu ứng kỹ năng của tôi kết thúc.

"Tại sao tôi không đơn giản là chỉ cần trợ giúp Yuhyun từ phía sau và sống tốt?"

Được bảo vệ bởi em trai tốt bụng của tôi và sống nhờ nó. Tại sao tôi lại có mặc cảm này?

Ngay sau đó, cửa sổ phần thưởng cho cái chết của Lauchitas bật lên.

[Một phần thưởng không thể tin nổi! Bạn đã hạ con rồng chỉ với một người!]

Yuhyun cũng bắn con rồng; Tại sao nó được coi là một mình? Có lẽ đó là do sự khác biệt về thời gian giữa các cuộc tấn công của em ấy và của tôi.

[Danh Hiệu Huyền Thoại "Thợ Săn Rồng" đã được ban tặng.]

Thợ Săn Rồng. Nghe có vẻ như một danh hiệu với một số thống kê tuyệt vời, nhưng tôi không kiểm tra nó. Làm thế nào tôi biết chứ? Một quả bí ngô vẫn là một quả bí ngô ngay cả khi bạn vẽ các đường trên nó.

Sau đó, cấp độ của tôi tăng lên và một loạt các trang bị xuất hiện lần lượt.

[Đá Mở Cổng x10]

[Tiền Cấp 1x5]

[Đại Kiếm của Rồng Đỏ x1]

[Đá Ước Nguyện]

Hả? Đá Ước Nguyện?

Trong khi liếc qua các vật phẩm trong cửa sổ, điều đầu tiên tôi nhận thấy là Đá Ước Nguyện. Đó là lần đầu tiên tôi thấy một món đồ như vậy.

"Giống như cái tên của nó, hình như nó là một vật phẩm quý mà mình có thể ước một điều ước."

Không đời nào. Không thể có một vật phẩm như thế tồn tại.

Mặc dù tôi nghĩ nó thật lố bịch, tôi vẫn ngồi dậy. Khi tôi mở kho đồ, tôi thấy một hạt màu đỏ chỉ nhỏ hơn nắm tay của tôi một chút.

Hít một hơi, tôi lấy nó ra và kiểm tra thông tin trên đó.

[Đá Ước Nguyện - Cấp Thần Thoại.

Cung cấp một điều ước cho người dùng.]

Nó là đồ thật!

"Vậy, em trai của mình sẽ - "

[Phục sinh người chết không thể được thực hiện.]

"... Cái quái gì thế?"

Tôi muộn màng nhận thấy đặc điểm cuối cùng của vật phẩm. Tại sao tôi không thể cứu một người chết? Một vật Cấp Thần Thoại nên phải là một Cấp Thần Thoại! Nếu bạn là một vị thần, bạn có thể làm bất cứ điều gì bạn muốn cơ mà!

"Chết tiệt, vậy thì nó làm được gì? Tất cả mọi thứ ngoại trừ cứu người? Mình, mình nên...!"

Tôi nắm chặt viên Đá Nguyện Ước trong tay.

Những điều mà tôi có thể mong muốn ngay lập tức lóe lên trong đầu. Nếu nó có thể thực hiện bất kỳ mong muốn nào, tôi có thể trở nên mạnh mẽ hơn Yuhyun. Có lẽ tôi có thể giữ trạng thái hiện tại của tôi.

Sau đó, tôi có thể thoát khỏi cái danh tiếng xấu xí của tôi. Mọi người sẽ sớm quên đi những anh hùng của quá khứ và ca ngợi những người mới.

Cuối cùng tôi cũng có thể đảm nhận vị trí mà tôi đã rất ghen tị.

Ở một vị trí vinh quang hơn nhiều, tôi có thể leo lên cao hơn bất kỳ ai.

Tôi bị mê hoặc và trợn tròn mắt, rồi thở dài.

"... Yuhyun, em. Em thực sự đã dính chặt với anh cho đến khi kết thúc."

Tôi có thể hối tiếc về điều đó. Đúng vậy, tôi chắc chắn rằng tôi sẽ hối tiếc về nó.

Vậy, tôi sẽ không hối tiếc bất cứ điều gì nữa.

Tôi đã phủ dày tâm trí những lớp hối tiếc, nếu tôi thêm một lớp nữa, liệu nó có tạo ra sự khác biệt?

"Này, Đá Ước Nguyện. Có phải ta có thể quay ngược thời gian không?"

Như thể một câu trả lời, viên đá màu đỏ bắt đầu tỏa sáng. Người chết không thể sống lại, nhưng tôi vẫn có thể làm điều này. Nó có vẻ tốt hơn khi quay ngược thời gian ư, thật buồn cười.

"Vậy, hãy đưa ta đến nơi trước khi ta vào đây. Không, chỉ cần đưa trở lại năm năm trước là được. Với ký ức hiện tại. Tôi sẽ lặng lẽ và sống tốt trong khoảng thời gian này."

Nếu tôi không đi ra ngoài, tôi sẽ không gặp rắc rối và đôi chân của tôi sẽ vẫn tốt. Yuhyun sẽ không buồn vì tôi. Mọi chuyện sẽ ổn thôi.

Tôi sẽ sống nhờ vào những đồng tiền bố thí của em trai tôi.

[Có phải bạn muốn quay trở lại quá khứ không?]

"Vâng!"

Ánh sáng chiếu từ viên đá toả sáng mạnh hơn. Tất cả những gì mắt tôi nhìn thấy là một màu đỏ rực, và rồi đột nhiên mọi thứ trở nên trắng xóa.

Và.

Hình ảnh một căn phòng kỳ lạ rơi xuống trước tầm nhìn đang phục hồi của tôi.

****HẾT****
« Chương TrướcChương Tiếp »