CẤP S MÀ TÔI DƯỠNG THÀNH - CHƯƠNG 19: TRƯỚC MẶT TRẺ CON****Lần này cũng vậy, Kim Sunghan đảm nhận hai vai trò vừa là người lái xe vừa đi theo để bảo vệ chúng tôi. Đó là bởi cả Yerim và tôi đều không có bằng lái. Nói đúng hơn, thời điểm này tôi không có. Tôi đã từng có bằng lái và mua một chiếc xe hơi sau khi tôi trở thành một Thợ Săn bằng cách nào đó, cho dù là Hạng F.
Chiếc xe yêu thích của tôi còn chưa được sản xuất. Lần này tôi có nên mua cùng loại xe không?
Ngay khi chúng tôi đến lối vào căn hộ, Yerim đã có một biểu cảm lo lắng. Em ấy vẫn chỉ là một cô bé mười lăm tuổi. Ngay cả khi mối quan hệ tồi tệ, việc cắt đứt với những người họ hàng lớn tuổi đang chăm sóc bạn không phải là một điều thoải mái để làm.
Tuy nhiên, có lẽ nhờ chỉ số Ý Chí của Hạng S, cô nhóc đã nhấn nút thang máy mà không dao động. Cũng không ngần ngại trong việc lựa chọn số tầng.
Có vẻ như không có quá nhiều điều phải lo lắng.
"Nó ở đây."
Yerim nói, dừng lại ở tầng 14 và quay đầu lại sau khi di chuyển về phía bên phải.
"Ngay cả khi người chú của em trở nên thô lỗ, em hoàn toàn không cần phải đối phó với ông ta. Nó là cả một vấn dề nếu một Người Thức Tỉnh cấp cao chạm vào một người bình thường. Ngay cả khi em nổi điên, hãy cố bình tĩnh lại."
Nhưng tôi có chỉ số Hạng F, không khác nhiều so với một người bình thường, vì vậy không sao. Yerim trông hơi bất mãn nhưng vẫn gật đầu.
Sau lần kiểm tra cuối cùng, tôi đứng trước mặt em ấy và rung chuông cửa. Ngay sau đó, chúng tôi nghe thấy giọng nói của một phụ nữ trung niên hỏi ai đó.
"Tôi là người giám hộ mới của Bak Yerim - yang."
[... Cái gì vậy?]
Qua hệ thống liên lạc nội bộ, một tiếng lẩm bẩm nhỏ đã được nghe thấy. Chà, nó sẽ bối rối đây. Ngay sau đó, cánh cửa mở ra.
Một người đàn ông lớn ở độ tuổi 50, mặc quần short lỏng lẻo và một bộ đồ thể thao, cau mày nhìn chằm chằm vào tôi.
"Đây là lần gặp mặt đầu tiên của chúng ta. Anh là người giám hộ trước đây của Bak Yerim - yang, đúng không?"
Tôi chào anh ấy, mỉm cười với một giọng nói thân thiện. Người đàn ông, chú của Bak Yerim, Bak Sungtae, nhìn thấy Yerim đứng phía sau và cau mày hơn nữa.
"Con điên này đã làm gì!"
Tai tôi bị chói vào tiếng hét đột ngột. Thật là một giọng nói đáng yêu.
"Anh nên bình tĩnh lại."
"Bình tĩnh, bình tĩnh, mày đến từ chỗ quái nào, thằng khốn!"
"Tôi chắc hẳn vừa nói với anh. Tôi là người giám hộ mới của Bak Yerim - yang."
"... Người Giám Hộ?"
Khi nghe từ "người giám hộ", Bak Sungtae dừng lại. Có lẽ ông ta đang nghĩ về tài sản thừa kế của hyung ông ta mà ông ta đã cướp đi.
"Tao là người giám hộ của con bé đó, vậy người giám hộ là người giám hộ nào! Mày cố gắng lừa đảo ai vậy!"
"Đây không phải là một trò lừa đảo. Xin hãy xem qua."
Tôi đã lấy hợp đồng giám hộ cho trẻ vị thành niên đã Thức Tỉnh ra khỏi túi tài liệu được chuẩn bị sẵn và lịch sự đưa nó ra. Nó đã chính thức được ký và xác thực khi chúng tôi đến bộ phận pháp lý.
Yerim chưa đăng ký tại Hiệp Hội nhưng đã được đo bằng các dụng cụ đo lường của Hội Haeyeon, và được đảm bảo là một Người Thức Tỉnh và thậm chí ký hợp đồng với tư cách là một Thợ Săn, vì vậy về mặt pháp lý, không có vấn đề gì.
Những điều này được hoàn thành một cách hợp pháp.
"... Người thức tỉnh? Con đó á?"
Những gì xuất hiện trên khuôn mặt của người đàn ông khi quét mắt qua hợp đồng không có gì khác ngoài lòng tham. Thật tốt khi hắn ta hiểu nhanh.
Hắn nhìn chằm chằm vào Yerim.
"Người thức tỉnh, tôi nghe nói rằng họ kiếm được rất nhiều tiền."
"Nó khác nhau tùy theo cấp bậc. Tuy nhiên, đó không phải là điều quan trọng. Thợ Săn vị thành niên có quyền giống như người lớn nên họ có thể tự chọn người giám hộ của mình. Nói cách khác, Bak Sungtae - ssi không còn bất kỳ trách nhiệm hoặc quyền nào với tư cách là người giám hộ của em ấy."
Bak Sungtae lập tức không hiểu và cau mày.
"Anh đang nói về cái gì vậy? Tôi là người giám hộ của con bé!"
"Giờ thì không."
Hiểu đi. Tôi phải giải thích bao nhiêu lần đây?
"Điều vô nghĩa là vậy! Con nhóc đó mới 16 tuổi!"
"Cô ấy mười lăm tuổi. Theo luật riêng của Thợ Săn, cô bé có quyền giống như Thợ Săn trưởng thành bắt đầu từ lúc 14 tuổi. Khi sinh nhật của Bak Yerim - yang đã trôi qua, cô ấy tròn 14 tuổi."
"Luật đặc biệt, điều vô nghĩa đấy là gì? Hãy ngừng tào lao và biến đi! Yerim, lại đây!"
Hắn đẩy tôi và cố gắng tiếp cận Yerim. Nhưng tôi không nhúc nhích một chút nào.
Tôi biết điều này sẽ xảy ra và đeo găng tay da mặc dù trời nóng. Nếu ông định ra tay với tôi, được thôi, bây giờ Sức Mạnh của tôi là 24!
"Thằng khốn này...!"
Khi tôi, người nhỏ hơn tương đối, thậm chí không bị đẩy ra một chút, Bak Sungtae đã bị sốc và lùi lại. Tôi đã chặn cánh cửa bị đóng bằng chân và tách cửa ra vào ra.
"Làm sao anh có quyền đột nhiên đánh ai đó? Xin hãy nói chuyện tử tế."
"Đ-Đánh, ai đánh ai đó! Thằng khốn kiếp, ra mày cũng là một Người Thức Tỉnh! Mày không biết rằng những Người Thức Tỉnh không thể đánh một công dân bình thường à?!"
"Tôi thực sự là một Người Thức Tỉnh, nhưng chỉ số của tôi là F, không có nhiều khác biệt so với một người bình thường. Và tôi không có ý định sử dụng bất cứ thứ gì như bạo lực. Ngay từ đầu, chẳng phải Bak Sungtae - ssi đã đánh tôi trước sao?"
Ngay bây giờ, tại thời điểm này, tôi là một người theo chủ nghĩa hòa bình, người tuân theo đạo đức và nhân phẩm. Hãy nhìn nụ cười đức hạnh này của tôi. Trông tôi không tốt đẹp sao?
"Vì tôi đã nói nhiều như vậy, tôi tin rằng anh hiểu rằng tôi là người giám hộ của Bak Yerim - yang và Bak Sungtae - ssi thì không."
Tôi nói, lấy lại hợp đồng mà Bak Sungtae đang cầm trong tay. Sau đó, lấy ra các tài liệu liên quan đến thừa kế của Yerim.
"Khi tôi kiểm tra, có vẻ như bạn đã bán hết tất cả bất động sản từ tài sản thừa kế nên được trả lại cho Bak Yerim - yang. Khi nghe đến quyền thừa kế, khuôn mặt của Bak Sungtae tái mét.
"Đó là bởi vì nó quá khó để quản lý... Yerim cũng đồng ý với điều đó!"
Ông ta bắt đầu lảm nhảm.
"Đó sẽ là khi cô ấy mười lăm tuổi, không, một học sinh tiểu học mười ba tuổi."
"Ở bất kỳ độ tuổi nào, thỏa thuận là thỏa thuận."
Gã đó nói không biết xấu hổ. Nó hơi khó chịu.
"Tôi không bị thuyết phục, nhưng hôm nay chúng tôi không ở đây vì các tranh chấp liên quan đến thừa kế, vì vậy tôi sẽ trở lại chủ đề này."
Tôi cất lại các tài liệu thừa kế mà Bak Sungtae thậm chí không liếc nhìn, và lần này, tôi lôi ra một bản thông cáo.
"Đây là một bản thông cáo nói rằng từ bây giờ, anh sẽ không được lại gần hoặc thỏa thuận bất cứ thứ gì với Bak Yerim - yang. Anh sẽ ký nó chứ?"
Có thể sẽ không có hiệu lực pháp lý nhưng nó đủ để xử lý mặt phương tiện truyền thông. Bak Sungtae chửi bới và nguyền rủa.
"Tao chân thành nuôi nấng con bé và bây giờ nó trở thành một Người Thức Tỉnh, mày đang cố gắng đưa nó đi, *tên khốn kiếp chết tiệt này!" (*bản raw là Thangloz nàyJ Nhưng tôi không dám đưa vào đâu)
Bản thông cáo bị mà hắn ta ném xuống sàn nhà. Đằng sau, tôi nghe thấy tiếng nghiến răng. Nhịn thêm một chút nữa, Yerim.
"Anh nói anh là một người chăm sóc nghiêm túc, chỉ bằng lời nói. Mặc dù cô bé mà anh nuôi dạy chân thành đang đi khắp nơi với đôi giày thể thao mòn mà thậm chí không vừa với cô ấy."
Tôi nói, cho hắn thấy rằng tôi đang kiềm chế sự tức giận của mình. Trên thực tế, tôi thực sự đang dần tức giận nên tôi không cần phải cố tỏ ra như vậy.
"Đ-Đó là! Vì bọn tao đã phải nuôi dạy những đứa trẻ trong hoàn cảnh khó khăn, chúng tao phải để con nhỏ mặc đồ cũ như giày dép..."
"Vậy anh bỏ túi vài tỷ tiền thừa kế mà thậm chí không mua nổi một dôi giày. Giá cả tăng nhanh mà tôi không biết sao?"
Giày thể thao mới tận 100 triệu mỗi đôi. Tôi đã đến tương lai hay quay về quá khứ vậy?
Trước sự mỉa mai của tôi, khuôn mặt của Bak Sungtae đỏ rực.
"Vậy nếu mày có lương tâm, mày nên trả ơn tao vì đã nuôi dạy con bé! Có đúng không khi rời đi mà chỉ nói rằng tôi sẽ sống tốt!"
Wow, hãy nhìn tên đó đưa ra những yêu cầu vô lý kìa. Khuôn mặt của hắn ta chắc phải dày khoảng 1 mét.
Tôi cố tình thở dài một hơi thật sâu. Rồi lấy ví ra.
"Vậy, hãy nói ra một số tiền, đây là những gì bạn muốn."
"Không, không hẳn..."
"Đây là một cái séc cho 100 triệu."
Ngay khi tôi lấy séc ra, đôi mắt của tên đó hấp háy lên xuống.
"Nó có hơi ít, chỉ với số tiền nhỏ đó..."
"Số tiền nhỏ này, xin hãy nhớ rằng ngay từ đầu tôi không có lý do gì để đưa nó cho anh. Sau cùng, đây là khoản đầu tư của tôi cho người tôi giám hộ."
Bak Sungtae, người do dự, đã nhặt được bản thông cáo đã rơi xuống đất. Tình hình tài chính của anh ấy rất có thể không tốt. Chỉ cần kiểm tra ngắn gọn bản sao sổ đăng ký của anh ta, tôi có thể thấy anh ta đã thế chấp đến đơn vị hàng trăm triệu.
Sau khi lấy vài nghìn triệu và tiêu hết chúng chỉ vài năm sau đó, 100 triệu trước mắt anh ta là quá ít.
"...Đưa tôi một cây bút."
"Của anh đây."
Chúng tôi đã ký vào bản thỏa thuận và mỗi người lấy một bản sao.
"Vậy tôi không còn lý do gì để chúng ta gặp nhau."
Sau khi nói như vậy, tôi đã tắt thiết bị ghi âm. Chỉ với cuộc trò chuyện trong máy ghi âm, nó đủ để tôi đã cúi đầu và đưa tiền cho một kẻ vô lại.
Việc anh ta bỏ túi tài sản thừa kế đã được ghi lại, việc anh ta không thể chịu được Yerim cũng được ghi lại, và cả việc anh ta đã lấy tiền đều được ghi lại. Tôi cũng rất lịch sự.
Nó thật hoàn hảo.
"Anh vừa làm gì vậy?"
Thấy tôi tắt máy ghi âm, Bak Sungtae cau mày. Ý anh là sao?
"Đây là một bản ghi âm mà anh sẽ sử dụng để kéo em hoàn toàn khỏi đám hỗn độn này."
"... Cái gì?"
"Không có lý nào một tên khốn như hắn ngậm miệng lại chỉ với 100 triệu?"
"Thằng khốn điên rồ này-!"
Rầm!
Tôi lại đẩy lòng bàn tay của mình vào mặt người đàn ông đang lao vào tôi và đập hắn ta vào khung cửa. Khi tôi đá cơ thể bị tụt xuống của hắn bên trong,
"*Cha của Soochun!" (*Cách gọi của người Hàn, người vợ thường gọi chồng là "Cha của + tên đứa con cả")
Một người phụ nữ trung niên nhìn trộm từ bên trong đã khóc với giọng chói tai.
"Tôi không muốn phi tang xác chết đâu, vì vậy hãy im lặng. Không phải cô đang làm phiền hàng xóm sao?"
Có thể người hàng xóm bên cạnh đã đi ra ngoài vào cuối tuần vì nó yên tĩnh, nhưng chỉ lúc này. Người phụ nữ trung niên run rẩy và lia lịa gật đầu.
Tôi chỉ định kết thúc với một lời cảnh báo nhưng cô ấy sợ đến vậy làm tôi hơi xấu hổ.
Tôi cúi xuống và vỗ vào má Bak Sungtae. Hắn có thể bị đau vì đã có mùi máu nhàn nhạt. Tên đó càu nhàu và mở mắt ra.
"Anh nên cẩn thận, sẽ làm sao nếu bị trượt chân đây? Nếu đầu bị đập lệch một chút, anh sẽ chết ngay lập tức."
"Cái gì, cái gì..."
"Khung cửa của căn hộ bằng kim loại nên rất nguy hiểm theo nhiều cách cách khác nhau. Giống như thế này."
Tôi kéo cánh tay của người đàn ông chảy xệ và bắt anh ta phải đặt những ngón tay lên khung cửa. Tôi nhẹ nhàng giẫm lên bàn tay đang rụt lại, cố gắng trốn tránh.
"Nếu anh đóng cửa sai cách như thế này, nó sẽ bị cán phải? Đó là một tai nạn đáng tiếc."
"Chờ một chút! Tôi sai rồi! Tôi sẽ trả lại tiền!"
Đôi mắt nhìn tôi đầy sợ hãi. Hắn ta chỉ là một người bình thường nên có vẻ tôi đã đi hơi xa? Thậm chí chỉ chút thời gian trước đấy, trông tôi có vẻ như một tên điên khùng, hmm.
Vậy là không được. Lần này tôi phải phải cư xử tốt.
Tôi đứng thẳng lên và mỉm cười thật rộng.
"Ah, tôi xin lỗi. Tôi đã quá khắc nghiệt, phải không? Tôi sẽ không làm phiền anh nữa nên đừng lo. Tương tự trong tương lai. Miễn là anh không xuất hiện trước, chắc chắn sẽ không có lý do gì để chúng ta gặp nhau. Đừng lo lắng và hãy sống tốt như thế này."
100 triệu bất ngờ xuất hiện, tuyệt vời biết bao.
"Nhưng nếu anh tham lam một cách vô lý, tôi sẽ không dừng lại ở việc cảnh báo đâu. Tôi sẽ điều chỉnh bản ghi âm, và đưa một số tiền cho báo chí để người khác xử lý anh, và sau đó buộc anh phải nhả tài sản thừa kế. Phải rồi, có vẻ anh sẽ thiếu nợ nhiều đấy. Nếu vậy, chắc tôi ít nhiều buộc anh phải Thức Tỉnh và giao cho anh công việc khuân vác hầm ngục thôi. Anh hiểu không? Nếu anh chết trong hầm ngục, sẽ chẳng ai biết đâu."
Khi một ngục tối được dọn sạch, nó được thiết lập lại, các xác chết cũng biến mất. Nếu bạn giả vờ rằng họ đã bị gϊếŧ bởi quái vật, nó sẽ biến mất sạch sẽ.
Ôi, một ký ức khó chịu sắp xuất hiện. Nó đã trở thành những điều sẽ không xảy ra, vì vậy làm ơn nhanh chóng quên đi. (đoạn này main nhớ lại main với em trai chết trong hầm ngục)
"T - tôi sẽ sống lặng lẽ! Tôi sẽ giữ im lặng!"
"Nếu anh làm được điều đó, thì rất biết ơn. Bây giờ xin hãy đứng lên."
Đừng dập đầu nữa, ông sẽ làm cho người khác xấu hổ.
Xem ra ít nhiều công việc đã hoàn thành, tôi quay sang Yerim. Nhưng đứa trẻ nhìn chằm chằm vào tôi có một biểu hiện kỳ lạ.
... Có lẽ nó thực sự quá mức. Hắn ta vẫn là người chú mà em ấy sống cùng, và tôi làm đầu hắn bị thương và đe dọa sẽ cắt ngón tay hắn, vậy đã đủ để em ấy nhìn tôi một cách kỳ lạ. Nó sẽ không làm cho mối quan hệ của chúng tôi tan vỡ.
"Này, Yerim."
"Ahjussi, anh có sao không?"
"... Hả?"
Yerim nói, rồi tiến về phía tôi.
"Anh không bị thương ở đâu chứ?"
... Tôi nghĩ cô nhóc nhầm người rồi. Người đánh là tôi mà, nhóc nói vậy có ý gì?
****HẾT****