Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cặp Oan Gia Đáng Yêu

Chương 9: Con gái dễ ốm

« Chương TrướcChương Tiếp »
Khó khăn lắm Nam Phong mới thoát được khỏi móng vuốt của Hoàng My, ra đến bến xe bus cũng đã bị lỡ một chuyến. Trên đường về nhà có một bác gái vẫy tay gọi hắn.

“Thiên Ân, giờ cháu mới đi học về sao? Vào giúp bác cái này với.”

Chắc lại là mấy bác gái yêu quý Thiên Ân. Nam Phong nghĩ vậy, cũng hơi căng thẳng mà tiến đến.

“Cái đường ống nước lần trước cháu sửa giúp bác hôm nay lại giở chứng rồi. Buổi trưa này không gọi được thợ, bác đánh nhờ cháu nốt lần này.” Bác gái cười nói, sau đó kéo tay Nam Phong chỉ vào đường ống nước phía rìa tường bên ngoài của nhà.

Cái gì? Cô ta còn biết sửa ống nước? Cô ta biết nhưng hắn đâu có biết! Nam Phong cuống cuồng trong đống suy nghĩ loạn xạ của mình. Hắn ngơ ngác cầm đồ nghề mà toát mồ hôi, tự suy nghĩ xem không biết có nên giả vờ bị say nắng mà ngã ra đất hay không. Nhưng ngay sau đó hắn lại vuốt ngực thở phào, vì... cô đã đến.

“A... cháu chào bác. Đường ống nước nhà bác hỏng ạ? Cháu biết sửa đấy ạ, để cháu giúp Thiên Ân.” Thiên Ân không biết từ đâu chui ra nhìn bác gái cười nói.

“Cậu bé đẹp trai, cháu là người mới chuyển đến sống trong ngõ kia hả? Ta thấy cháu hay ra vào đó. Cháu biết Thiên Ân sao?” Bác gái nhìn cậu bé ngoan ngoãn đẹp trai trước mắt mà sinh hảo cảm ngay tức khắc.

“Dạ vâng, cô ấy là bạn cùng trường của cháu. Cháu đi ngang qua định giúp.”

“Vậy thì tốt quá, mấy cái việc như thế này để con trai làm vẫn tốt hơn. Bé Ân, đưa đồ cho cậu ấy đi.”

“Vâng....” Hắn chỉ đợi có thời khắc này.

Thiên Ân cầm đồ nghề bắt tay ngay vào việc, Nam Phong chỉ đứng bên cạnh im lặng nhìn. Từng động tác của Thiên Ân như thể cô đã rất quen thuộc công việc này. Vì là buổi trưa, trời khá nóng, trên trán Thiên Ân đã xuất hiện vài giọt một hôi li ti. Nam Phong không hiểu nổi mình đang nghĩ gì mà lấy một quyển vở mỏng trong cặp ra, đến gần và quạt cho cô. Thiên Ân đang sửa thì quay ra nhìn hắn ngạc nhiên. Bị cô nhìn, hắn cảm thấy hơi ngại nhưng cũng không rụt tay lại mà tiếp tục quạt. Thiên Ân cũng chỉ lắc đầu cười cười rồi tập trung trở lại công việc.

Bác gái nhìn bức tranh hoàn mỹ tuyệt đẹp trước mắt liền không khỏi cảm thán, thật muốn quay trở lại tuổi trẻ quá đi!

Sau khoảng 15’ Thiên Ân mới sửa xong, bác gái mời họ vào nhà chơi một lát nhưng họ từ chối. Bác gái không chịu để người có ơn với mình đi mất, liền chạy vào nhà lấy ra một dây bánh, nhét vào tay mỗi người một nửa, nói: “Đây là bánh đặc sản ở quê của em gái vừa cho bác hôm qua, rất ngon đấy. Coi như bác già này cảm ơn các cháu. Còn đây là ô, cầm lấy. Để đầu trần đi nắng là không tốt đâu. Bao giờ đi ngang qua đây các cháu có thể trả bác.”

“Vâng... vâng...” Thiên Ân lúng túng cầm từng thứ một.

“Đi đường cẩn thận nhé!” Bác gái vẫy tay.

Thiên Ân ôm bánh, Nam Phong cầm ô, hai người chậm chạp bước về nhà.

“Sao cô xuất hiện đúng lúc vậy?” Hắn thắc mắc.

“Lúc đi ngang qua đã thấy đường ống nước bị hỏng, nghĩ thể nào bác gái mà thấy ‘Thiên Ân’ đi qua cũng sẽ gọi lại. Nên tôi tới.”

“Vậy sao...” Chứ không phải vì lo cho hắn mà đi tìm à.

“Ái dà, cậu thực sự là kẻ có nội tâm yếu đuối sao?” Thiên Ân nhớ lại lúc hắn quạt cho cô, mặt hắn đỏ bừng cứ như là thiếu nữ đang yêu.

“Cô... đừng nghe tên đó nói bậy! Ai yếu đuối cơ chứ?” Mặt Nam Phong lập tức phiếm đỏ, to miệng chối bay chối biến.

Thiên Ân nghe hắn chối thì càng thêm khẳng đinh, cười khanh khách bước vào nhà. Cơm trưa trên bàn đã dọn sẵn, cũng chỉ đợi hai người họ về ăn cơm.

Doanh Ngôn thi thoảng có gọi điện tới hỏi thăm, nhưng mỗi lần anh gọi là 3 lần Thiên Ân thở dài. Dường như kẻ vui vẻ chỉ có Nam Phong. Hắn không thể phủ nhận rằng... hắn thấy thích cuộc sống ở đây, trừ cái việc rửa bát và phải ôm sách chăm chỉ học hành ra.

Tối hôm đó, khi đang ôm sách học bài, hắn có thấy mình hơi chóng mặt. Hắn nói việc này với cô nhưng chỉ bị cô mắng là lấy lí do vớ vẩn để trốn học.

Kết quả là, đêm hôm đó hắn sốt.

Thiên Ân hôm nay oẳn tù tì thua lại phải lên giường nhỏ để ngủ, ban đêm thì vẫn cái thói cũ mà trèo lên giường hắn. Nhưng chỉ được một lúc cô đã phải giật mình toát mồ hôi bật dậy, bởi... thân nhiệt của hắn quá cao. Cô lo lắng lay hắn mãi nhưng hắn không hề thức dậy, chỉ có khuôn mặt vẫn nhăn nhó và cái cơ thể vẫn nóng bừng bừng.

Thiên Ân nhanh chóng đi lấy thuốc, dựng hắn dậy và nhét thuốc vào miệng hắn. Nam Phong thần trí không rõ ràng nhưng vẫn hé miệng nuốt xuống những viên thuốc cô đưa. Sau đó cô cởϊ áσ hắn ra để đánh cảm, cạo gió. Cuối cùng dán một miếng băng hạ sốt lên trán hắn.

Ngồi cạnh giường, Thiên Ân nghĩ chắc tại trưa hôm nay hắn quên mang mũ, đi nắng quá lâu nên mới ra cái nông nỗi này.

“Mẹ... mẹ...”

Thiên Ân nghe thấy hắn nói mớ như vậy. Đôi mày cô hơi nhăn lại, tay nhẹ nhàng vuốt tóc hắn. Hắn thực sự là kẻ có nội tâm yếu đuối, nhưng lúc nào cũng lấy cái bộ dáng ngạo nghễ bất cần đời để che đậy. Có lẽ... cô và hắn rất giống nhau.

Tay Nam Phong vô thức nắm chặt lấy tay cô không buông, y hệt một đứa trẻ. Thiên Ân không nỡ rụt tay lại liền kéo chăn lên giường nằm cạnh hắn. Tuy cảm thấy rất nóng, nhưng cô nghĩ mình không nên bỏ rơi hắn lúc này.

Khuôn mặt Nam Phong dần thả lỏng, nhẹ nhàng đi vào giấc ngủ. Thiên Ân cũng mệt nhọc cả đêm, im lặng nằm ngủ cạnh hắn. Hai nhịp thở chậm rãi hoà vào nhau, hoà vào bóng đêm tĩnh mịch.

...........................

Sáng, Nam Phong ngơ ngác tỉnh dậy vì mùi thơm nào đó cứ quấn lấy mũi hắn. Nhìn đồng hồ đã là 8h, hắn giật mình trèo xuống giường. Hắn bị muộn học!

“Này này, nằm xuống đi.” Thiên Ân đẩy hắn trở lại giường, sau đó kê một chiếc bàn nhỏ bên cạnh.

“Muộn học... rồi...” Hắn nhìn cô nghi hoặc.

“Hôm qua cậu bị sốt, tôi mất cả đêm chăm sóc cậu đấy. Bây giờ cậu chạy ra đường để bệnh trở lại thì có phải phí công tôi không?”

“Tôi bị sốt... Vậy hôm nay cả hai chúng ta nghỉ học?” Hắn chỉ nhớ mang máng đêm qua khi có ai đó ôm mình, hắn cảm thấy rất dễ chịu.

“Ừ, cháo thịt bò này. Muốn ăn không?” Cô đặt bát cháo nóng hổi lên bàn.

“Tất nhiên là có!” Nam Phong hí hửng cầm thìa.

“Hừ... lần sau tự biết chăm sóc bản thân cho cẩn thận. Nên nhớ là cậu đang dùng cơ thể của tôi.” Thiên Ân ngồi mép giường, chống cằm nhìn hắn ăn.

“Tôi có nói mình mệt mà, nhưng cậu đâu có tin.” Cháo ngon thật.

“Phải nói tới khi nào tôi tin chứ.”

“Ừm ừm... ần au ẽ út inh iệm. Á... óng óng óng.” Vì quá vội nên suýt thì hắn bỏng lưỡi.

“Ăn từ từ thôi, ai cướp của cậu.” Thiên Ân nhìn hắn cười cười, sau đó lại cố tình vươn tay xoa đầu hắn, nói: “Tên chết tiệt này, cậu cũng đáng yêu thật.”

Thìa cháo đang đưa ra phía trước của Nam Phong chợt dừng lại. Cô đang khen hắn đáng yêu sao? Sao vào tai hắn lại nghe như cô đang nựng sủng vật thú cưng của mình vậy? Còn cái tay kia nữa! Mà thôi kệ, ăn đã rồi tính sau.

Nếu bình thường có kẻ đối với hắn như vậy, hắn đã không nể tình mà vặn ngược tay người đó ra phía sau. CHỉ là hiện tại bây giờ trong đầu hắn không hề có suy nghĩ đấy.

Tiếp theo Nam Phong cảm nhận được bàn tay mát lạnh của cô đang đặt lên trán của mình. Hắn bỗng dưng... thấy mặt của mình trở nên nóng hơn.

“Hạ sốt rồi mà sao còn nóng vậy nhỉ?” Thiên Ân nhăn mặt.

“...”

Hôm nay là một ngày rảnh rỗi.

Nam Phong ăn cháo xong thì nhàn nhã nằm trên giường bấm điện thoại loạn xạ, còn Thiên Ân thì lên mạng nghịch cái gì đó. Khuôn mặt Nam Phong còn trở nên sung sướиɠ hơn khi nghe cô hỏi một câu: ‘muốn ăn món gì?’, nhưng đối với hắn thì món gì do cô nấu đều được. Cho nên hắn nói muốn ăn món mới.

“Cậu bé đẹp trai, dạo này cháu chăm đi chợ đấy nhỉ. Mua rau của bác không?”

“Dạ nhà cháu còn rau rồi bác.”

Chỉ mấy ngày đi chợ ngắn ngủi, ‘Nam Phong’ này đã thành khách quen của mấy hàng chợ. Đi đâu cũng được mời chào mua hàng. Căn bản là trong chợ xuất hiện một cậu bé đẹp trai biết chọn mua đồ quả thật là hàng hiếm, ai cũng nhớ mặt.

Thiên Ân đang đi vòng ra khỏi chợ để về thì nghe một tiếng “Nam Phong” rất lớn. Chính xác là đang gọi cô. Khi quay đầu về phía bên trái thì Thiên Ân thấy cái đầu đỏ chói của... Kỳ Dương. Không thể trốn được, không thể trốn được...

“Cậu cũng trốn học hả? Lại còn đi chợ nữa! Sao lại phải đi chợ thế? Chẳng lẽ bệnh kén ăn của cậu lại nặng đến nỗi không thể chịu nổi, phải tự mua đồ về nấu?” Kỳ Dương nhìn cô từ đầu đến chân.

“Haha... giờ này đáng ra cậu phải ở trên trường rồi chứ?” Thiên Ân đang nhớ lại xem điệu bộ của Nam Phong nên như thế nào đối với bạn thân như Kỳ Dương, nhưng mà nghĩ không ra.

“Lâu lâu trốn học một buổi cho vui. Tôi mua trà sữa. Mà đừng có đổi đề tài, tôi hỏi sao cậu lại phải đi chợ vậy?” Kỳ Dương rất thích uống trà sữa.

“Cậu không ôn thi sao?”

“Đủ điểm lên lớp là được, cậu bắt đầu quan tâm việc học hành từ bao giờ thế?” Nghĩ một chút, Kỳ Dương trợn mắt: “Cái tên này lại giở trò đánh trống lảng! Trả lời mau, cậu đi chợ làm cái gì?”

Thiên Ân thấy không thể tránh được đành nói nửa nạc nửa mỡ: “Tôi mua đồ... về nấu ăn. Haha... tôi hiện tại không sống ở nhà. Ở riêng rồi.”

“Thật sao? Thế mà không chịu nói với tôi một tiếng. Chiều nay tôi gọi mấy thằng kia tới nhà riêng cậu làm một bữa phá phách. Ok?”

“Không thể!” Thiên Ân ngay lập tức phản đối.

“Cái gì vậy? Tên này, dạo gần đây cậu rất lạ đấy. Hay có bạn gái liền quên bọn tôi rồi? Mà có khi nào cậu giấu cô bạn gái kia ở nhà không vậy?” Kỳ Dương soi mói nhìn Thiên Ân, trên tay là hộp trà sữa sôcôla.

“Không thể nào! Đừng có đùa! Đùa là không tốt đâu! Kệ cậu, tôi về đây!” Thiên Ân vội vã thối lui.

“Ấy ấy, từ từ. Cậu rất khả nghi nhé... Đưa tôi về nhà mau!” Kỳ Dương túm lấy áo của cô.

“Không bao giờ!”

Thiên Ân mau lẹ giật áo ra khỏi tay Kỳ Dương, ôm túi đồ chạy trối chết. Kỳ Dương định đuổi theo nhưng bị người bán hàng gọi lại tính tiền.

Cứ vậy mà thoát sao? – Thiên Ân không tin nổi mình vừa thoát chết, vì quá vui mừng mà cười như điên. Chiếc xe bus lại tới một cách đúng lúc đến bất ngờ, Thiên Ân nhảy vội lên xe, nhìn bác tài xế và nói: “Vô cùng cảm ơn bác, bác chính là niềm tự hào của thần may mắn.”

Bác tài xế nhìn cậu thanh niên đẹp trai trước mắt, sau đó vụиɠ ŧяộʍ lắc đầu thở dài: Khổ thân thằng bé.

..........................

Rầm!!! Cửa mở.

Rầm!!! Cửa đóng.

Nam Phong giật mình nhìn Thiên Ân chạy vào nhà như một cơn bão, áo thì bị kéo lệch một bên chưa chỉnh lại, miệng thở dốc. Nhưng trên mặt không che giấu nổi hoan hỉ. Nghe cô kể, thì ra là vừa mới gặp Kỳ Dương ở chợ. Cái tên Kỳ Dương ấy vẫn thế, nghiện cái gì không nghiện lại đi nghiện trà sữa trân châu. Đã bảo hắn người ta nói ăn nhiều trân châu quá sẽ bị.... vô sinh, nhưng hắn vẫn cứ ăn như thường. Thiên Ân quấn tạp dề đi vào trong bếp, Nam Phong chỉ yên lặng tận hưởng cảm giác ấm áp không biết từ đâu tới này.

“Ê, nghe nói cậu rất kén ăn hả?” Nhớ lại câu nói của Kỳ Dương hôm nay, cô liền hỏi lại Nam Phong.

“Ừm...”

“Tôi nghe tên tóc đỏ nói vậy.”

“Ừm...”

“Thật không thể tin nổi! Vậy nghĩa là tôi nấu ngon lắm sao?”

“Ừm...”

“Cậu nghĩ tôi có thể đi thi Master Chief chứ?”

“Ừm...”

“.....”

Ừm... và trong cuộc sống đầy rẫy những rắc rối của họ vẫn có những khoảnh khắc thật yên bình.
« Chương TrướcChương Tiếp »