Chương 10

Đường Hân Hân vẫn đắm chìm trong những cuộc vui chơi điên cuồng như cũ, gần như mỗi ngày đều cùng một người bạn trai cùng điên khùng với cô. Tuy nhiên, gương mặt cô rõ ràng hốc hác đi, không còn phong thái của ngày xưa, ngày nào tinh thần cũng uể oải, lúc tập luyện cũng không tập trung, khi thì đi như diễn tuồng, khi thì vô duyên vô cớ đứng sựng lại, gương mặt ngây ngẩn.

Mọi người thấy cô thất thường nên rất lo lắng, cô cũng biết mình đã gây phiền nhiễu cho đồng nghiệp, nhưng cô cũng lực bất tòng tâm!

Đi ra khỏi sàn tập, Đường Hân Hân đứng trước cửa tòa nhà, cặp mắt mờ mịt sững sờ nhìn về phía trước, không biết nên đi con đường nào. . . . . .

Cô nhìn đồng hồ đeo tay, mới hơn chín giờ; cô không muốn về nhà sớm như vậy, sau khi về nhà còn phải đối mặt với đôi mắt lo lắng của ba. . . . . .

Cô đã không còn dư thừa sức lực để chịu đựng loại hành hạ này!

Nhìn chằm chằm những dòng xe qua lại trước mặt, Đường Hân Hân lại ngẩn người.

Đột nhiên, có tiếng kèn xe điếc tai vang lên, khiến cô đang trong trạng thái ngây ngẩn tỉnh táo lại.

"Hân Hân, ngẩn người cái gì? Lên xe đi!"

Là Peter, vẫn là chiếc xe mô tô thời trang và dáng vẻ anh tuấn.

"Peter? Chúng ta có hẹn sao?"

Đường Hân Hân có vẻ kinh ngạc, cô không nhớ rõ hôm nay hẹn người nào, nhưng hình như không phải Peter.

"Không có hẹn! Nhưng em không cảm thấy anh tới rất đúng lúc sao?"

Đường Hân Hân bất đắc dĩ cười cười: "Làm sao anh biết hôm nay tôi kết thúc tập luyện trước thời gian quy định?"

"Anh gọi điện thoại tìm em, Elle nhận, cô ấy nói lúc này tâm trạng em không tốt, cho nên anh liền chạy xe tới đây." Peter vỗ vỗ vào xe mô tô, đắc ý nói: "Như thế nào? Kỹ thuật khá tốt chứ!"

Đường Hân Hân chỉ cười cười, không trả lời.

"Lên xe đi! Anh dẫn em đi vui đùa một chút, bảo đảm tâm trạng em sẽ tốt lên!" Nói xong, hắn khởi động xe lần nữa.

Đường Hân Hân chần chừ một chút, cuối cùng vẫn lắc đầu.

"Không, hôm nay tôi không muốn đi đâu hết. . . . . ."

"Tại sao vậy? Từ lúc nào thì trở nên dông dài như vậy? Không phải em luôn luôn rất dứt khoát hay sao?"

Peter sử dụng phép khích tướng, nhưng bây giờ Đường Hân Hân giống như một quả bóng cao xu bị xì hơi, sa sút tinh thần, phờ phạc rã rượi, mặc anh ta kích thế nào cũng không còn sức sống .

"Không cần đâu, tối hôm nay tôi. . . . . ."

Đường Hân Hân vẫn còn muốn tìm cớ từ chối, đột nhiên sau lưng phát ra một giọng nói ——

"Cô ấy đã có hẹn với tôi rồi !"

Đường Hân Hân chấn động, quay nhanh đầu về phía sau, thoáng chốc ngây ngẩn cả người.

Sắc mặt Âu Dương Tử Duy rất nặng nề, ánh mắt sắc bén bắn về phía Peter.

"Âu Dương Tử Duy, xin chào!"

Âu Dương Tử Duy không đợi Peter có bất kỳ phản ứng nào, chỉ lạnh lùng gật nhẹ đầu, kéo tay Đường Hân Hân, nhanh chóng băng ngang qua đường, mãi khi đến công viên, mới thả tay cô ra.

Mặc dù Âu Dương Tử Duy quay lưng về phía Đường Hân Hân, nhưng vẫn có thể nhìn thấy hắn đang cố gắng kềm nén cảm xúc.

Đường Hân Hân quả thật không dám tin vào hai mắt của mình, người mình ngày đêm mong nhớ, giờ phút này cư nhiên lại đứng ở trước mặt. . . . . .

Cô không nhịn được lệ nóng viền quanh khóe mắt, kích động muốn ôm lấy hắn khóc to một trận cho thỏa nỗi nhớ mong.

"Tại sao em lại cư xử với tôi như thế?" Giọng nói lạnh lẽo mà cứng ngắc, từ hai hàm răng của Âu Dương Tử Duy thoát ra.

Đường Hân Hân cứng người lại, giống như bị điểm huyệt, cô ngây người đứng bất động một chỗ.

"Em không nên thừa dịp tôi bị mất trí nhớ xông vào cuộc sống của tôi, em không nên khiến tôi không hề phòng bị mà yêu em, em không nên vào lúc tôi yêu em lại bỏ tôi đi như không có chuyện gì xảy ra, em không nên ngay cả lý do cũng không có, nói đi là đi, em không nên. . . . . . Không nên đối xử tàn nhẫn với tôi như vậy . . . , "

Nước mắt Đường Hân Hân giống như chuỗi ngọc trai bị cắt đứt, từng viên từng viên nối tiếp nhau lăn xuống.

Trời ơi! Tử Duy yêu cô? Tử Duy vẫn còn yêu cô!

Khát khao bị đè nén biết bao ngày tuôn tràn, Đường Hân Hân khóc nức nở.

"Anh biết anh không có quyền nói những lời này, anh cũng biết tình yêu không thể miễn cưỡng được, nhưng . . . . ."

Âu Dương Tử Duy bỗng xoay người, tâm trạng có chút kích động, nhưng trên mặt lại tràn ngập sự nhớ nhung.

Hắn nhìn Đường Hân Hân đang khóc sướt mướt, đôi tay đột nhiên nắm chặt cánh tay mảnh mai của cô.

"Nhưng, anh không làm được! Từng giờ từng phút luôn nhớ đến em nhưng lại không thấy em, cảm giác này khó chịu biết bao nhiêu, đau đớn biết bao nhiêu, em có biết không? Điều khiến cho anh khó chịu nhất vẫn chưa phải là những chuyện này, mà là nhìn thấy em mỗi ngày cùng mỗi người đàn không khác nhau chơi đùa, ôm ấp. . . . . ."

Âu Dương Tử Duy ghen tỵ đến độ muốn điên mất rồi, mỗi lần chỉ cần nghĩ đến việc Đường Hân Hân ở cùng một người đàn ông khác, lửa ghen muốn đốt cháy tim gan của hắn thành tro luôn rồi.

Xoay mình, Đường Hân Hân nhón chân lên, làn môi đỏ mọng trơn mềm ngăn chặn đôi môi Âu Dương Tử Duy vì ghen tuông mà trở nên run rẩy, dùng phương thức hắn quen thuộc nhất hôn hắn. . . . . .

Âu Dương Tử Duy hơi ngẩn ra, ngay sau đó không cách nào kiềm chế được hôn trả lại cô.

Cái hôn này, tháo bỏ đi những đau khổ và lo lắng đang lơ lửng trong lòng hai người.

Một bóng dáng vẫn đứng trong chỗ khuất, cặp mắt như mắt mèo thoáng chốc trở nên ngây dại và mờ mịt. Khuôn mặt anh ta trắng bệch, toàn thân run rẩy, hai chân giống như bị đóng đinh trên mặt đất không thể động đậy được!

Không biết đã trải qua bao lâu, rất khó khăn, hai đôi môi rốt cuộc cũng từ từ tách ra.

Hai người đưa mắt nồng nàn nhìn đối phương, cùng lúc phát hiện đối phương rõ ràng gầy đi rất nhiều.

Trái tim Âu Dương Tử Duy se lại, ôm Đường Hân Hân, dịu dàng vuốt mái tóc dài mềm mại như tơ của cô.

"Hân Hân, hứa với anh, đừng rời bỏ anh nữa. . . . . . Anh không muốn tiếp tục trải qua những ngày mà không có em nữa . . . . . ."

"Em cũng không muốn rời bỏ anh, nhưng. . . . . ."

Đường Hân Hân muốn nói lại thôi, Âu Dương Tử Duy hoảng hốt buông cô ra, hai tay ôm mặt của cô, dồn dập nói: "Hân Hân, em nói cho anh biết đi, em yêu anh thật lòng đúng không? Không phải bởi vì muốn chuộc tội nên mới làm bạn gái của anh, cũng không phải bởi vì đùa vui, đúng không? Là em thật lòng, đúng không?"

Nhìn sắc mặt hốt hoảng của Âu Dương Tử Duy, trong lòng Đường Hân Hân thấy rất chua xót và đau đớn. . . . . .

"Em yêu anh, em thật sự yêu anh!" Đường Hân Hân vừa khóc vừa nói: "Em cũng không muốn rời xa anh, nhưng, là do em hại anh xảy ra tai nạn xe cộ, em sợ anh hận em, em sợ khi anh khôi phục lại trí nhớ sẽ quên mất em, em sợ anh không cần em nữa. . . . . ."

Gương mặt tuấn tú của Âu Dương Tử Duy hiện lên nụ cười thỏa mãn, bàn tay dầy và êm ái nhẹ lau đi nước mắt của cô.

"Bé ngốc! Anh yêu em còn không hết, anh còn tưởng rằng em ở bên cạnh anh là do lương tâm cắn rứt mà thôi, chứ không phải vì yêu anh. . . . . ."

"Không phải như thế. . . . . ."

Đường Hân Hân lo lắng muốn giải thích, nhưng Âu Dương Tử Duy đã dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm vào môi của cô, chặn lại lời giải thích này.

"Anh hiểu, anh hiểu hết." Âu Dương Tử Duy gật đầu cười, dịu dàng nói: "Hân Hân, hãy cùng quên hết quá khứ đi, chúng ta bắt đầu lại lần nữa, được không?"

Đường Hân Hân mắt lệ nhạt nhòa nhìn hắn, cảm xúc trong lòng dâng trào không dứt.

"Tử Duy, anh đối với em thật tốt . . . . . Nói cho em biết, em nên làm thế nào mới công bằng với anh?"

Âu Dương Tử Duy cười một tiếng: "Lấy thân báo đáp, thế nào?"

"Anh. . . . . ." Sắc mặt Đường Hân Hân ửng hồng.

"Hãy lấy anh! Hân Hân, anh nhất định sẽ chăm sóc em thật tốt." Âu Dương Tử Duy cầm chặt tay cô, vẻ mặt nghiêm túc và thận trọng: "Đồng ý đi! Anh không thể chịu được nếu không có em trong cuộc sống của anh."

Đường Hân Hân sững sờ.

Đây là thật sao?

Tử Duy cầu hôn với cô thật sao?

Đường Hân Hân quả thật không thể tin mọi chuyện đang xảy ra.

Cho tới đêm qua, cuộc sống của cô vẫn đang trong vực sâu không thấy ánh mặt trời, nhưng từ hôm nay về sau, trên thế giới này cô là người phụ nữ hạnh phúc nhất!

Điều này có thể sao? Cô chưa bao giờ dám hy vọng xa vời mình sẽ may mắn như thế!

"Hân Hân, không phải em muốn sống cùng với anh sao? Có phải em không tin tưởng anh?" Âu Dương Tử Duy nhìn Đường Hân Hân đang ngẩn người, không khỏi sốt ruột: "Nếu em không tin anh, vậy hãy cho anh ít thời gian, anh có thể chứng minh. . . . . ."

"Không, em tin anh." Đường Hân Hân nhẹ nhàng cười một tiếng, lao vào trong lòng hắn.

Là mộng cũng được! Có một giấc mộng đẹp như thế, cô đã cảm thấy thỏa mãn rồi!

Lưu Khải Hiên từ trong chỗ khuất đi ra, lòng căm hận không dứt, thẳng bước về hướng Đường Hân Hân.

"Cô hứa với tôi thế nào? Cô quên cam kết của cô rồi sao?"

"Khải Hiên, cậu ở đây nói bậy bạ gì đó?" Âu Dương Tử Duy tức giận, "Cứ coi như cậu là bạn tốt của tôi, cậu cũng không quyền can thiệp vào chuyện tình cảm của tôi!"

"Tử Duy, đây không phải là thật! Là do cậu nhất thời bị cô ấy mê hoặc mà thôi. . . . . . Cậu không phải thật lòng muốn nói mấy lời. . . . . ."

"Không! Những lời này là những lời thật lòng của tôi! Nếu như cậu làm tổn thương Hân Hân, cả đời này tôi cũng sẽ không tha thứ cho cậu!"

Sắc mặt Lưu Khải Hiên tái nhợt, ánh mắt trở nên mờ mịt. Cơn ác mộng từ bé luôn quấn lấy Khải Hiên, bây giờ lại hiện lên trong tâm trí anh ta.

"Cậu vì cô ta mà trách tôi? Cậu vì cô ta mà giận dữ với tôi?" Lưu Khải Hiên thì thào vẻ không thể tin, đột nhiên, anh ta gào to lên: "Không! Không thể! Tử Duy, Cậu không thể đối với tôi như vậy! Cô ta là người phụ nữ hư đốn, cô ta muốn chia rẽ chúng ta, cậu đừng mắc mưu cô ta! Cô ta sẽ hại cậu. . . . . ."

Âu Dương Tử Duy nhìn Lưu Khải Hiên có vẻ như mất kiểm soát, đột nhiên trái tim dâng lên một cảm giác áy náy, bao nhiêu tức giận giờ tan thành mây khói, thay vào đó, là trách nhiệm nặng nề.

"Khải Hiên, cậu hãy nghe tôi nói." Âu Dương Tử Duy cầm đôi tay đang nắm chặt thành quyền của anh ta: "Hân Hân không phải là người phụ nữ xấu, cô ấy sẽ không hại tôi, cô ấy chỉ yêu tôi. . . . . ."

"Không, không cần những người khác, tôi cũng có thể chăm sóc cậu, đúng không? Ở Mĩ, chúng ta vẫn chăm sóc lẫn nhau, ở Đài Loan, chúng ta cũng có thể. . . . . ." Lưu Khải Hiên trở tay bắt được tay Âu Dương Tử Duy, vẻ mặt sợ hãi và cấp bách: "Cậu đang rất cần tôi, tôi sẽ giúp cậu đẩy mạnh kế hoạch sáp nhập công ty, tôi sẽ giúp cậu ổn định cổ phần công ty, tôi còn. . . . . ."

"Khải Hiên, đó là chuyện khác!" Âu Dương Tử Duy cắt ngang lời anh ta, “Tôi công nhận cậu là người bạn tốt nhất của tôi, chúng ta đôi bạn hợp tác rất tốt, nhưng, chuyện đó và chuyện tôi yêu Hân Hân là hai chuyện khác nhau, cậu hiểu không?"

"Không! Phụ nữ là mầm họa, họ chỉ biết gây chuyện. Hãy nghe lời tôi, rời bỏ cô ta đi, Tử Duy, bỏ cô ta đi. . . . . ." Rõ ràng Lưu Khải Hiên càng lúc càng kích động.

Đường Hân Hân đứng ở một bên chỉ biết ngây ngốc nhìn hai người bọn họ, đối với cuộc nói chuyện của bọn họ càng ngày càng không hiểu, càng không hiểu hơn chính là, quan hệ tồn tại giữa bọn họ cuối cùng là quan hệ gì?

"Tôi sẽ không rời bỏ Hân Hân, tôi yêu Hân Hân, tôi không thể xa cô ấy được!"

Đột nhiên, khuôn mặt vốn lịch sự của Lưu Khải Hiên bây giờ trở nên hung ác, bàn tay nắm thành quyền run rẩy, anh ta đột nhiên xoay người lao về phía Đường Hân Hân.

"Là cô! Tất cả đều do cô! Là cô cướp đi Tử Duy. . . . . . Là cô cướp đi ba. . . . . . Là cô hại tôi không có nhà để về. . . . . . Là cô quyết tâm đoạt đi tất cả. . . . . ." Anh ta mất đi lý trí, từng bước một tiến tới gần Đường Hân Hân, gầm lên

Đường Hân Hân sợ hãi nhìn anh ta, lui về phía sau từng bước một.

Âu Dương Tử Duy kinh hãi, nhanh chóng đứng trước mặt Đường Hân Hân bảo vệ cô.

"Khải Hiên, cậu muốn làm gì? Cậu bình tĩnh một chút!" Âu Dương Tử Duy gào to.

"Không! Tôi sẽ không để cho người khác cướp đi cậu. . . . . . Cậu là của tôi. . . . . ." Lưu Khải Hiên hất Âu Dương Tử Duy ra, cuồng loạn dùng tiếng Anh rống lên: "Là của tôi! Ba là của tôi! Ông ta là ba tôi. . . . . . Tôi không muốn. . . . . . Tôi không muốn bất kỳ kẻ nào cướp đi ba. . . . . . Tôi không muốn a. . . . . ."

Đôi mắt Lưu Khải Hiên vằn lên tia máu, ngây dại mà mờ mịt, nước mắt bi thương che kín khuôn mặt nho nhã. . . . . . Rốt cuộc, anh ta không chịu nổi sự đau đớn bị vứt bỏ lần nữa, ngồi chồm hổm trên thảm cỏ khóc rống lên.

Âu Dương Tử Duy ngồi xuống, đau lòng vỗ vỗ lưng của anh ta.

"Khải Hiên, tôi sẽ không rời bỏ cậu, tôi nói rồi, tôi sẽ chăm sóc cậu. . . . . ."

Trời! Khải Hiên lại phát bệnh rồi! Giống y như lúc ở Mĩ! Anh ta lại phát bệnh rồi!

Mà người khuấy động Khải Hiên phát bệnh lại chính là hắn! Chuyện hắn lo lắng nhất đã xảy ra. . . . . .

Nghĩ tới đây, trái tim Âu Dương Tử Duy chùng xuống.

"Khải Hiên, chúng ta trở về đi thôi!"

Hắn chậm rãi đỡ Lưu Khải Hiên đang có vẻ mặt kinh hoảng, tâm trạng rối loạn đứng dậy, rồi chuyển sang nhìn Đường Hân Hân đang hoảng sợ không biết phải làm sao, cơ thể khẽ di chuyển, Lưu Khải Hiên liền khẩn trương kéo hắn, trên mặt tràn đầy thấp thỏm lo âu.

"Yên tâm, không có ai có thể cướp tôi được, tôi chỉ muốn nói với cô ấy hai câu mà thôi, nghe lời a! Để tôi nói với cô ấy hai câu thôi, được không?" Âu Dương Tử Duy giống như một người cha dụ dỗ đứa bé đang khóc.

Lưu Khải Hiên nhìn Âu Dương Tử Duy một lúc, lại sợ hãi nhìn Đường Hân Hân một lúc, qua một hồi lâu, mới nhẹ nhàng gật đầu, từ từ buông tay hắn ra.

Âu Dương Tử Duy miễn cưỡng cười một tiếng, đi về phía Đường Hân hân.

"Hân Hân, anh rất xin lỗi. . . . . ."

Đường Hân Hân mở to hai mắt nhìn hắn, trên mặt tràn đầy nghi ngờ.

"Anh biết trong lòng em có rất nhiều nghi vấn, nhưng trước mắt anh không thể giải thích mọi chuyện cho em được, anh không thể bỏ mặc cậu ấy. . . . . ."

Hắn bất đắc dĩ nói, rồi nhìn Đường Hân Hân thật sâu, cuối cùng quay người đưa Lưu Khải Hiên rời đi.

-------------------

Trong đêm đông lạnh giá, tiếng hát mừng lễ Noel khắp nơi vọng về. . . . . .

Công viên trống vắng lạnh lẽo lạ thường, ngay cả những kẻ lang thang thường ngày chiếm ghế làm giường, dường như trong ngày lễ này đột nhiên cũng có mái nhà ấm áp, nên ai cũng quay về đoàn tụ gia đình.

Lưu Khải Hiên quả thật không thể tin được, trừ anh ta ra, vẫn còn có người tính ở công viên đón đêm giáng sinh.

Anh ta không phải là loại người tò mò, nếu là trước kia, anh ta sẽ chọn cách lặng lẽ tránh ra, một mình trốn ở góc khác của công viên. Song, đôi mắt lạnh lùng kia, cùng với khuôn mặt của người Châu Á giống mình, khiến anh ta không kìm được đi về phía người đó.

Có một bóng người ngồi trên xích đu cạnh cậu bé, cậu ta cũng không động đậy dù chỉ một chút.

Lưu Khải Hiên lẳng lặng ngồi vào xích đu cạnh cậu bé, không nói một lời.

Thời gian không biết đã trải qua bao lâu, đồng hồ của giáo đường gần đó gõ 12 tiếng, hai người không hẹn mà cùng nhìn về phía giáo đường, sau đó lại nhìn lẫn nhau.

"Người Trung Quốc? Hay là người Nhật Bản?" Lưu Khải Hiên hỏi bằng tiếng Anh chính gốc.

"Đài Loan tới." Cậu bé nói đơn giản.

"Đài Loan? Tôi chưa từng đến." Lưu Khải Hiên đột nhiên đổi tiếng Trung Quốc rất chuẩn nói: "Tôi sinh ra và lớn lên ở Mĩ, nhưng gốc là người Trung Quốc."

Cậu bé chỉ thờ ơ liếc hắn một cái, vẫn lạnh lùng như vậy.

"Cậu ở đây làm gì? Hôm nay là đêm giáng sinh."

"Lễ Giáng Sinh là của người ngoại quốc, với tôi không có lễ Giáng Sinh."

Lưu Khải Hiên càng thêm tò mò đối với cậu bé này.

"Một mình cậu chạy tới đây, người nhà cậu không lo lắng sao?"

"Người nhà?" Người con trai cười lạnh một tiếng: "Tôi lại hi vọng tôi là trẻ mồ côi, ít nhất trẻ mồ côi không cần chịu đựng gia đình mình thay đổi!"

Lưu Khải Hiên cũng nhìn cậu bé cười lạnh lùng.

"Vậy sao? Chính phủ Mỹ phải có nhiều trại trẻ mồ côi mới được! Nói không chừng hai chúng ta còn có thể bị phân ở chung phòng!"

"Anh cũng là trẻ mồ côi?" Cậu bé kinh ngạc hỏi.

"Kể từ khi mẹ tôi qua đời, ba tôi cưới một cô vợ người Mĩ, tôi liền cảm thấy tôi là trẻ mồ côi. Cậu thì sao? Có thảm như tôi không?"

"Cũng không khá hơn chút nào. . . . . ." Cậu bé nói.

Cảnh ngộ tương tự, khiến trái tim hai thiếu niên xích lại gần nhau. Từ đó, bọn họ khích lệ nhau, động viên lẫn nhau, bọn họ không muốn đầu hàng nghịch cảnh!

Cậu bé đó là Âu Dương Tử Duy, năm ấy mười lăm tuổi.

---------

Bãi biển vào đầu mùa đông, bờ cát bát ngát không hề có bóng người, trước mắt chỉ là sự cô đơn. Bóng dáng nhỏ bé đứng trên chiếc lô-cốt bỏ hoang có vẻ lẻ loi trơ trọi. . . . . .

"Đang nghĩ cái gì?" Một giọng nói quen thuộc, đột ngột vang lên bên tai Đường Hân Hân.

Đường Hân Hân hoảng hồn, chấn động mạnh một cái, xoay người, Âu Dương Tử Duy chẳng biết đã đứng sau lưng cô từ lúc nào.

Hắn vẫn đẹp trai như trước, nụ cười trên mặt làm cô cảm thấy rất quen thuộc, giống y như thời điểm trước đây hắn một mực chắc chắn cô là người phụ nữ quan trọng nhất trong cuộc đời của hắn . . . .

Đường Hân Hân kinh ngạc ngẩng mặt lên, trong mắt là sự ngạc nhiên và nghi ngờ.

Âu Dương Tử Duy lại nở nụ cười quyến rũ một lần nữa, đột nhiên nghiêng người, hôn nhẹ lên môi cô, nhẹ nhàng mềm mại xóa đi sự nghi ngờ của cô.

"Anh biết ngay là em lại ở đây."

"Tại sao?" Cô ngây ngốc hỏi, dường như còn chưa phục hồi tinh thần.

"Bởi vì đây là nơi chúng ta hẹn hò lần đầu tiên, cũng là nơi chúng ta đính ước, anh đã từng ở chỗ này nói, đời này trừ em ra, ai anh cũng không cần. . . . . ." Một lần nữa Âu Dương Tử Duy lại thể hiện tình cảm nồng nàn của hắn.

Đường Hân Hân nghiền ngẫm từng lời của hắn, trong lòng không khỏi một hồi đau nhói.

Nếu vậy, Lưu Khải Hiên thì sao?

Đường Hân Hân đau xót lắc đầu: "Tử Duy, em thừa nhận là em yêu anh, nhưng, em không muốn chia sẻ anh với người khác . . . . ."

"Hân Hân, em nói cái gì đấy? Cái gì mà người khác?" Tử Duy nhíu mày.

"Lưu Khải Hiên yêu anh như vậy. . . . . ."

"Trời!" Tử Duy cười khổ một tiếng, "Hân Hân, em hiểu lầm rồi, sao em lại có suy nghĩ này?"

"Không! Em không hiểu lầm, tình cảnh ngày đó em nhìn thấy rất rõ ràng. . . . . ." Đường Hân Hân không kìm được lại lệ rơi đầy má, "Em hiểu. . . . . ."

"Hân Hân, không phải như thế, em hoàn toàn lầm rồi!" Âu Dương Tử Duy cầm tay của cô, giọng nói vội vàng: "Tình yêu của Khải Hiên đối với anh, là một tình yêu theo kiểu lệ thuộc, chứ không phải. . . . . . Không phải yêu như trong tưởng tượng của em... Yêu, cậu ấy coi anh như người thân của mình, giống như người nhà. . . . . ."

Đường Hân Hân sững sờ nhìn hắn, hoàn toàn không hiểu ý tứ của hắn.

"Hân Hân, em cho rằng hơn một tháng qua anh đi đâu? Em cho rằng anh có thể chịu được một tháng không nhìn thấy em sao? Thật ra thì, một tháng nay anh đều bận rộn xử lý chuyện của Khải Hiên, anh giúp cậu ấy tìm một bác sĩ mà anh có thể tin cậy được, anh không muốn cậu ấy phải vào viện điều dưỡng . . . . ."

"Viện điều dưỡng?"

"Ừ!" Tử Duy gật đầu một cái, "Bệnh của Khải hiên lại tái phát, ở Đài Loan không có bệnh án của cậu ấy, cũng không có bác sĩ thích hợp với cậu ấy, cho nên anh đưa cậy ấy về Mỹ điều trị. . . . . ."

"Bệnh? Anh ta bị bệnh gì?"

"Bệnh tâm thần phân liệt! Do hoàn cảnh từ nhỏ tạo thành, trước khi quen biết anh, ngoại trừ chính cậu ấy, thì ai cậu ấy cũng không tin tưởng, tính tình cô độc và lạnh lùng, cậu ấy lúc nào cũng cho rằng người khác sẽ cướp đi đồ vật của cậu ấy, tự bảo vệ mình mạnh đến nỗi không ai xâm nhập được vào thế giới nội tâm của cậu ấy, chỉ cần một kí©h thí©ɧ cũng sẽ khiến cậu ấy phát bệnh.

Nhưng sau khi quen biết anh, cậu ấy lại rất tin tưởng anh, tin anh như tin chính cậu ấy. . . . . . Cậu ấy dường như xem anh là người thân duy nhất trên thế giới này. . . . . .

Sau khi mẹ cậu ấy qua đời, ba cậu ấy đã cưới một người phụ nữ ngooại quốc, cậu ấy vẫn cho rằng người phụ nữ đó đã cướp đi ba cậu ấy, cho nên cậu ấy rất sợ anh cũng sẽ giống như ba cậu ấy, vì phụ nữ mà vứt bỏ cậu ấy. . . . . . Cho nên cậu ấy rất chăm sóc anh, bảo vệ anh, vì cậu ấy sợ anh sẽ rời bỏ cậu ấy. . . . . ."

Âu Dương Tử Duy cảm thấy khó chịu, thở dài.

"Khi ở Mĩ, bệnh của cậu ấy lúc tốt lúc xấu, nhưng nếu phát bệnh, cũng chỉ là triệu chứng nhỏ mà thôi, mãi cho đến khi anh quyết định về Đài Loan, cậu ấy đột nhiên nổi cơn điên, thậm chí có ý muốn tự sát, anh không thể trơ mắt nhìn cậu ấy bị ba mình đưa vào viện điều dưỡng, nên không thể làm gì khác hơn là dẫn cậu ấy cùng về Đài Loan. Căn bản là anh hy vọng hoàn cảnh mới có thể chữa trị bệnh của cậu ấy, nhưng . . . . ." Âu Dương Tử Duy nhắm hai mắt lại, trên nét mặt hiện lên vẻ tự trách.

"Tử Duy, thật xin lỗi. . . . . . Em. . . . . ."

"Không, chuyện này không liên quan đến em. Người sai là anh, ngày đó anh quá kích động, đáng lẽ, ban đầu anh không nên đưa cậu ấy rời khỏi nước Mĩ . . . . . .

Chỉ có điều, tất cả mọi chuyện đều đã qua, hiện tại ở Mĩ cậu ấy được chăm sóc rất tốt, bệnh tình đã từ từ ổn định, anh có thể hơi yên tâm một chút."

Âu Dương Tử Duy miễn cưỡng cười một tiếng, an ủi Đường Hân Hân, cũng an ủi chính mình.

Là người hiền lành và trọng tình cảm, Đường Hân Hân cũng không kềm được đau đớn trong lòng, nước mắt lại tràn đầy gương mặt.

"Tử Duy, em thấy em thật xấu, cư nhiên lại cùng Khải Hiên tranh giành tình nhân. . . . . . Em cảm thấy em thật ngu ngốc!" Cô vừa khóc vừa nói: "Em lại nghĩ rằng anh và anh ấy. . . . . ."

"Không phải em ngốc, em đừng nghĩ như vậy, bởi vì em yêu anh." Âu Dương Tử Duy nâng mặt cô lên: "Giống như khi anh gặp em ở cùng một người đàn ông khác thì anh ghen tức đến muốn điên lên được, lúc ấy anh hận không thể gϊếŧ chết bọn họ, anh không muốn bất kỳ một người đàn ông nào đυ.ng vào em!"

"Bọn họ cũng chỉ là bạn bè của em mà thôi. . . . . ."

"Bạn bè cũng không được! Chỉ cần là đàn ông thì không được!" Âu Dương Tử Duy bá đạo nói: "Từ nay về sau, em chỉ thuộc về một mình em, nhất là chỗ này. . . . . ."

Âu Dương Tử Duy khẽ vuốt ve đôi môi đỏ mọng của cô, cúi đầu xuống hôn thật sâu lên môi cô

Đường Hân Hân hưởng thụ nụ hôn cuồng nhiệt và mềm mại của hắn, nước mắt như thủy triều, từng đợt lại từng đợi dâng trào. . . . . .