Chương 2: Sát thủ

Chương 2: Sát Thủ.

Lầu chủ?

Đỗ Thấm Nhiên nhìn mái tóc dày rậm rạp của hắn ta, lại mờ mịt lần nữa.

Trong lòng cô gọi: “Hệ thống, ngươi có ở đó không?”

"Hệ thống, buổi tối cũng có thể ngủ sao?"

“Không cung cấp cho ta tất cả thông tin cơ bản về tiểu sử của nhân vật, ngươi có cảm thấy tội lỗi không?”

Đỗ Thấm Nhiên thử dùng điện tâm đồ để giao tiếp thân thiện với hệ thống.

Có lẽ hệ thống cho rằng cô quá ồn ào, nhưng cuối cùng vẫn xuất hiện dưới tiếng gọi liên tục của Đỗ Thấm Nhiên.

"Mặc dù danh tính của đích nữ giả mạo đã bị vạch trần, nhưng ngươi cũng không hề hoảng sợ chút nào, bởi vì ngươi có một con át chủ bài không ai biết - Thiên Tuyết Lầu.

Thiên Tuyết Lầu là thánh địa tập hợp các cao thủ từ khắp nơi trên thế giới, gϊếŧ người kiếm sống. Cao thì từ trọng thân Tể tướng cho đến dân tị nạn và thổ phỉ, chỉ cần đưa tiền thì không có mạng sống nào mà Thiên Tuyết Lầu không thể lấy đi, họ sẽ không từ chối bất cứ ai đến.

Lầu chủ của Thiên Tuyết Lầu nổi tiếng vì điều này, không ai biết người này là ai, nam hay nữ, bao nhiêu tuổi, tất cả những gì họ biết là người này yêu tiền như mạng sống, lòng dạ tàn nhẫn. Người giang hồ đặt ngoại hiệu là Tà Diêm Vương..

Danh tính ẩn giấu của ngươi chính là vị Tà Diêm Viêm thần bí này. "

Nhiệm vụ đảm nhận cũng đã được đổi mới.

"Nhiệm vụ mới: Không tùy tiện bại lộ thân phận, đặc biệt là ở trước mặt người thân thiết."

Giọng nói do hệ thống phát ra có vẻ lười biếng và thản nhiên, nhưng Đỗ Thấm Nhiên khi nghe thấy lại cảm thấy sợ hết hồn vía.

Một lúc lâu sau, cô mới tỉnh táo lại, kêu lên: “Đây chính là cái người khóc lóc yếu ớt mà ngươi nói à?”

Lầu chủ sát thủ lầu gϊếŧ người không chớp mắt, cô suýt khóc vì sự yếu đuối của mình!

Đúng như dự đoán, hệ thống lại phớt lờ cô.

Đỗ Thấm Nhiên lặng lẽ đắp lại chiếc chăn bông vì bị hoảng sợ vô tình kéo đi, hắng giọng bình tĩnh nói: “Đứng lên đi.”

Đại hán đứng lên, sau đó Đỗ Thấm Nhiên tùy ý hỏi thăm: "Ngươi ở trong lầu của chúng ta bao nhiêu năm rồi?"

"Thưa lầu chủ, đã hơn bốn năm rồi."

"Vậy à" Đỗ Thấm Nhiên gật đầu, "Vậy để ta kiểm tra ngươi xem, ngươi cảm thấy thế nào về Thiên Tuyết Lầu?"

Vừa nghe được câu hỏi này, đại hán lập tức ưỡn ngực, ngẩng đầu ánh mắt kiên định: “Sinh mạng đã quý, tiền lại càng quý, nếu là vì lầu chủ thì có thể vứt bỏ cả hai!”

Đỗ Thấm Nhiên: "...Rất tốt."

Nguyên thân rất biết cách chỉ huy cấp dưới.

Đỗ Thấm Nhiên kiên nhẫn dẫn dắt: "Nói cụ thể một chút đi? Ví dụ như ngươi cảm thấy ai là người mạnh nhất?"

Đại hán vẫn không chút do dự trả lời: "Có mười sát thủ ở Thiên Tuyết Lầu, theo thứ tự là Phong Hoa Tuyết Nguyệt, cùng Xuân Hạ Thu Đông. Hai người còn lại là hữu hộ pháp và và Thiết Dạ Xoa ở bên cạnh ngài, cũng là thuộc hạ, và một người khác là Ngọc Tu La."

"Người mạnh nhất dĩ nhiên là Ngọc Tu La, người cực kỳ am hiểu ám khí và chưa bao giờ thất bại."

Khi nói về Ngọc Tu La, đôi mắt Thiết Dạ Xoa sáng ngời như thể hắn ta là một fan cực kỳ cuồng nhiệt khi nói về thần tượng của mình.

Đỗ Thấm Nhiên lạnh lùng dập tắt nhiệt tình của hắn ta: “Tên người ta dẫu sao cũng có từ Ngọc, sao tên của ngươi lại có một chữ Thiết chứ?”

Thiết Dạ Xoa gãi đầu: “Đây là danh hiệu do giang hò phong cho. Nghe đồn Ngọc Tu La dáng người cao thẳng, mặc áo trắng bồng bềnh như tiên nhân, đeo mặt nạ ngọc che nửa khuôn mặt, nên người ta cũng gọi hắn ta như vậy."

"Tin đồn?" Đỗ Thấm Nhiên nhạy bén nắm bắt được từ mấu chốt này, "Nói cách khác, ngươi chưa từng tận mắt nhìn thấy Ngọc Tu La?"

"Chưa bao giờ. Ngọc Tu La không phải là sát thủ trong sát thủ lầu. Khi nhận nhiệm vụ, hắn ta thường gửi thư qua chim bồ câu, không bao giờ lộ diện."

Đỗ Thấm Nhiên gật đầu như có điều suy nghĩ.

"Lầu chủ, thuộc hạ có chuyện muốn báo cáo." Thiết Dạ Xoa với vẻ mặt nghiêm túc hơn mấy phần: "Ngài dự định giao nhiệm vụ ám sát vào ngày mùng tám tháng sau cho ai?"

Ngày mồng tám tháng sau? Đó không phải là ngày cưới của cô sao?

Thật là xui xẻo.

Giọng điệu Đỗ Thấm Nhiên khiển trách: "Cả ngày đánh gϊếŧ không tốt lắm, chúng ta cần suy nghĩ nhiều một chút..."

“Người thuê cho vạn lượng vàng.”

"Giao cho Ngọc Tu La."

***

Đỗ Thấm Nhiên vốn không coi trọng hôn lễ, ai ngờ việc kết hôn ở thời cổ đại lại rườm rà như vậy.

Lâm phu nhân gọi cô và Lâm Nhược Hàn cùng nhau thêu y phục cưới và nạp đế giày, cả hai đều không ngừng kêu khổ.

Lâm Nhược Hàn mệt mỏi trợn trắng mắt, không quên mắng Đỗ Thấm Nhiên: "Đỗ Thấm Nhiên, dù gì ngươi làm đích nữ hơn mười năm rồi, sao nữ công gia chánh của ngươi còn kém hơn cả người chưa từng học qua như ta?"

Đôi mắt Đỗ Thấm Nhiên nổ đầy đom đóm, yếu ớt nói: "Ngươi chưa từng gặp người hay quên sao? Bớt can dự vào đi..."

Nói được nửa chừng, cô lại nhớ đến tính cách của mình thiết lập, lặng lẽ ngồi thẳng dậy, nhẹ giọng nói: “Ngươi.”

Lâm Nhược Hàn bị cô ghét bỏ một đêm cũng không ăn nổi cơm.

Trong cuộc sống bận rộn như vậy, thời gian trôi qua nhanh chóng, ngày mùng tám của tháng sau thoát cái đã đến.

Mà Đỗ Thấm Nhiên cũng không ngờ rằng mình lại chết sớm hơn tên xui xẻo sắp bị ám sát kia.

Khi cô đang sống không còn gì luyến tiếc khi Hỉ Nương giúp cô mặc đồ cưới, hệ thống vốn im lặng đã lâu lại lần nữa online.

"Cảnh báo nghiêm trọng! Tử vong đếm ngược, 1 ngày."

Đỗ Thấm Nhiên:? ? ?

Cô ngốc luôn.

Những người khác sẽ gửi lời chúc phúc vào ngày trọng đại, nhưng hệ thống của cô ngược lại rất tốt, trực tiếp đưa ra giấy báo tử cho cô.

Ngươi sao lại lỗ mãng vậy! ! !

Đỗ Thấm Nhiên tức giận, thu dọn đồ đạc xong thì nhanh chóng kiếm cớ đi ra ngoài, sau khi kiểm tra xung quanh xác định không có ai, cô lấy ra chiếc còi xương mà Thiết Dạ Xoa để lại, thổi một cách vụng về.

"Lầu chủ, ngài tìm thuộc hạ có chuyện gì?"

Giọng nói quen thuộc của như vịt đực vang lên sau lưng, trong lòng Đỗ Thấm Nhiên thở dài: "Ái chà, thoáng hiện," sau đó bình tĩnh quay đầu lại.

"Không có gì, ta chỉ muốn xác nhận với ngươi một chút. Mục tiêu ám sát hôm nay là Hộ bộ thị lang đúng không?"

Mặc dù Đỗ Thấm Nhiên rất động tâm trước mười ngàn lượng vàng, nhưng điều khiến cô thực sự đồng ý ám sát lại chính là người bị ám sát.

Hộ bộ thị lang cư xử ngạo mạn, không chỉ cướp bóc của cải của dân mà còn đặc biệt ham mê sắc dục.

Điều thực sự khiến Đỗ Thấm Nhiên không thể chấp nhận được là hắn ta có khuynh hướng hạ thủ với hài tử.

Trong xã hội hiện đại, loại cặn bã này sẽ bị pháp luật đóng đinh hàng vạn lần.

Một cái chết xứng đáng.

Thiết Dạ Xoa gật đầu: "Đúng vậy."

Đỗ Thấm Nhiên cau mày: Chẳng lẽ hệ thống đang báo đếm ngược tử vong của người khác?

Những anti-fan trong làng giải trí biết cách tập trung vào chủ nhà mình nhưng hệ thống này của cô lại bỏ qua "người nhà" như cô, không có lý do gì để công bố ngày giỗ của một NPC.

Luôn có cảm giác không khoa học.

Nhìn thấy Đỗ Thấm Nhiên không nói, nhưng cũng không rời đi, Thiết Dạ Xoa có chút không hiểu suy nghĩ của lầu chủ.

Ánh mắt hắn ta dừng lại một chút trên y phục cưới màu đỏ, sau đó hắn ta chợt hiểu ra, ôm quyền nói: “Chúc mừng lầu chủ được đền đáp xứng đáng.”

Đỗ Thấm Nhiên vẫn lo lắng cho mạng sống nhỏ của cô, xua tay, vô thức nói: “Tôi không gả cho Tạ Uẩn Lễ, nói chi đến được đền đáp như mong móng”

So với Tạ Cảnh Trừng yếu đuối nhiều bệnh, Tạ Uẩn Lễ chính là người tình trong mộng của tất cả các quý nữ trong kinh thành.

Sinh ra ở Thái Úy phủ, là trạng nguyên lang trẻ tuổi nhất, tài hoa, phong độ nhẹ nhàng, có thể miêu tả là một thiếu niên lang tiên y nộ mã chân chính.

Nghe đồn, ngày hắn được đề cử trên bảng, khi hắn cưỡi tuấn mã diễu hàng chính là một thắng cảnh, túi thơm hà bao bay khắp trời, tạo nên cảnh tượng hoành tráng chưa từng có.

Nhất định là bởi vì những hòa quang này mà nguyên thân muốn gả cho Tạ Uẩn Lễ, thậm chí còn không chút do dự hạ xuân dược.

Nhưng bây giờ, Thiết Dạ Xoa nghi hoặc hỏi: "Liên quan gì đến Tạ Uẩn Lễ? Lúc trước ngài yêu cầu ta bắt cóc người, ngài còn cố ý dặn dò ta muốn bắt Tạ Cảnh Trừng?"

Đỗ Thấm Nhiên cùng hắn ta bốn mắt nhìn nhau, trong lòng cảm thấy bối rối.

Chả lẽ nguyên thân có có kế hoạch nào khác? Tại sao chọn Tạ Cảnh Trừng? Hắn, một người bệnh, có bí mật gì sao?

Như không biết Đỗ Thấm Nhiên trong lòng hỗn loạn, Thiết Dạ Xoa thành thật lặp lại lời cô nói lúc đó, từng chữ một.

Đỗ Thấm Nhiên nghe xong, im lặng đau tai nhức óc.

……Nguyên thân thật sự là loại hình này, đây chính là nguyên nhân cô chưa từng nghĩ tới.

Nó đơn giản và thô thiển đến không ngờ, nhưng cô chưa từng suy nghĩ tới.

Trong khi họ không để ý, bóng người vốn đang ẩn nấp trên cây đã nhảy lên mấy lần, lộn nhào từ phủ Thái Sư sang phủ Thái Úy nhanh như báo săn, cuối cùng quỳ xuống bên cạnh người đàn ông cũng đang mặc lễ phục.

"Bẩm công tử, tra được rồi."

Tạ Cảnh Trừng vẻ mặt vẫn như cũ, ánh mắt trầm trầm: "Nói."

Hắn muốn biết tại sao vị Đỗ cô nương “yếu đuối” này lại hạ thuốc hắn.

Chẳng lẽ nàng ta đã phát hiện ra thân phận của hắn, cố ý dò xét hắn sao?

Mật vệ nhớ tới cuộc nói chuyện vừa nghe được, nhanh chóng lặp lại những lời trước đó, nói đến câu cuối cùng, mặt hắn ta dần dần đỏ bừng, hồi lâu không nặn ra được một lời.

Tạ Cảnh Trừng dùng đầu ngón tay trắng nõn lạnh lùng vuốt ve ngọc bội, nhướng mày, một tay đặt lên trán: “Cái gì?”

Mật vệ mất một lúc lâu mới ổn định tinh thần, sau đó nghiến răng nghiến lợi, nhắm mắt lại, nghẹn cổ nói:

"Hắn ta nói, Đỗ cô nương lúc ấy phân phó tên đó trói ngài lại, nguyên câu thoại là … “Tạ Cảnh Trừng dung mạo hay dáng người đều đẹp, lại là một ma bệnh, nghĩ đến trên giưởng hẳn là có phong vị khác”.""

***

Ngày thường, Thái Uý phủ trang nghiêm, nhưng hôm nay, những hàng đèn l*иg đỏ tươi được treo lên, lưới cửa sổ có chữ hỉ dán khắp cửa sổ, lụa đỏ dày bao quanh toàn bộ thủy tạ lầu các.

Trong tiếng chiêng trống vang lên, hai chiếc kiệu màu đỏ lảo đảo hạ kiệu, Đỗ Thấm Nhiên cầm một chiếc quạt tròn che mặt, khi mở rèm kiệu ra, cô nhìn thấy một đôi bàn tay thon dài trắng nõn lạnh lẽo.

Đôi mắt cô ngước lên, đầu tiên cô nhìn thấy chiếc xe lăn bằng gỗ, sau đó là lễ phục cưới màu đỏ tươi thêu vàng, sau đó là yết hầu hơi nhô lên và khuôn mặt tuấn mỹ không tì vết.

Tạ Cảnh Trừng có thêm mấy phần huyết sắc, cả người đẹp như chi lan ngọc thụ, tuấn mỹ vô cùng.

Sau khi nhận ra ánh mắt của Đỗ Thấm Nhiên, hắn nhẹ nhàng cong môi, vẫn kiên nhẫn chờ cô xuống kiệu.

Đỗ Thấm Nhiên hơi cụp mắt xuống, đưa tay ra lễ phép đặt lên cổ tay hắn.

Khi chạm vào có cảm giác hơi mát lạnh, giống như một miếng ngọc lạnh.

Tạ Cảnh Trừng nghiêng đầu ho khan hai tiếng, giọng điệu áy náy nói: "Ta là người tàn tật, không cách nào đi được, mong Đỗ cô nương tha thứ."

Cách đó không xa là phu thê Tạ Lâm, Lâm Nhược Hàn đội khăn chùm đầu bước qua lò than, trong khi Tạ Uẩn Lễ giương cung thật dài và bắn một mũi tên, khiến cả sảnh đường vỗ tay.

Mà Tạ Cảnh Trừng lại bởi vì bệnh tật quấn thân, nằm trên giường quanh năm nên yếu ớt tay trói gà còn không chặt.

Vì vậy, họ đã bỏ qua quy trình đi qua lò than và bắn tên.

Mặc dù tiết kiệm được rất nhiều chuyện nhưng so với đầu bên kia nó giống như hai thế giới.

Một bên náo nhiệt, một bên lạnh tanh.

Dù đều là phu thê mới cưới nhưng phu thê Tạ Đỗ vẫn kém phu thê Tạ Lâm một phần về mặt phô trương.

Ngược lại Trong lòng Đỗ Thấm Nhiên cảm thấy vui vẻ an nhàn, nhưng sắc mặt lập tức đỏ bừng, giống như một đóa hoa trắng tinh khiết yếu ớt, thanh tú.

Cô đỏ hoe nhìn chằm chằm Tạ Cảnh Trừng, ngoan cố tiếp tục thiết lập mối quan hệ yêu đương sâu đậm: “Ta đã sớm nói với Tạ công tử về thâm tình của ta rồi, mấy tục vật này sao so được với công tư người chứ? Tạ công tử hôm nay nói như vậy chả lẽ là nghi ngờ tấm chân tình của ta sao?”

Một hai lần cũng nói đến thành thục, giờ cô không cần phải véo đùi nữa mới bật khóc ngay lập tức.

Oscar nợ cô giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất.

Trong mắt Tạ Cảnh Trừng dường như tràn ngập sự dịu dàng vô tận, hắn cười nói: “Con người không phải cỏ cây, ai có thể vô tình được. Ta tự nhiên hiểu được tấm chân tình của cô nương, ta nhất định sẽ phụ lòng, nhất định tương kính như tân bạc đầu giai lão."

Đôi mắt đẫm lệ rưng rưng, Đỗ Thấm Nhiên ngượng ngùng gật đầu: “Ta tin Tạ công tử.”

Cơn nghiện diễn xuất lên đến đỉnh điểm, hai người đã đến cửa vào.

Không may có một cặp phu thê mới cưới khác cũng đến trước cửa nên hai đội đã bị chặn lại.

Lâm Nhược Hàn tiếp tục bước đi, tựa hồ muốn bái đường trước cô một bước, nhưng lại bị Tạ Uẩn Lễ ngăn lại.

Ánh mắt Tạ Uẩn Lễ rơi xuống Đỗ Thấm Nhiên trong chốc lát, sau đó hắn kiềm chế cúi đầu, cung kính nói với Tạ Cảnh Trừng: “Trẻ già không thể lơ là, cậu và... mợ mời đến trước.”

Tạ Cảnh Trừng không có từ chối, bình tĩnh gật đầu.

Coi như Tạ Uẩn Lễ trạng nguyên và Lâm Nhược Hàn là đích nữ thì thế nào?

Vẫn bị bối phận của Tạ Cảnh Trừng áp chế.

Đỗ Thấm Nhiên cùng hắn đi trước một bước, khi đi ngang qua Lâm Nhược Hàn, cô cũng bắt chước gật đầu, nói dè dặt: "Xin lỗi, ta đi trước một bước. Ta đợi ngươi mời trà nha, cháu dâu ngoại."

Sắc mặt Lâm Nhược Hàn thối rất khó coi, nhưng trước mặt mọi người, nàng ta chỉ có thể đáp ứng câu "cháu dâu ngoại", nghiến răng nghiến lợi nuốt xuống.

Đỗ Thấm Nhiên không biểu hiện ra trên mặt, nhưng trong lòng lại vui sướиɠ.

Chỉ là khoảnh khắc tiếp theo, mọi niềm vui đều biến mất hầu như không còn.

Người thị vệ ở cửa báo: “Hộ bộ thị lang đến——”

Bất ngờ là hắn ta lại là mục tiêu ám sát đáng lẽ phải chờ chết trong thiên la địa võng!