Vì cái phép tính không uy tín đó mà Lâm Sơ Nguyệt đã phải trả một cái giá vô cùng thê thảm.
Dường như Ngụy Ngự Thành đang cố gắng để chứng minh điều gì đấy nên dạo này chăm chỉ cày cấy hơn hẳn.
Cô hơi sợ anh nên dọn luôn về chỗ Hạ Sơ ở.
Hạ Sơ quái lạ: “Hôn quân cho chị đến đây à?”
Lâm Sơ Nguyệt khổ không nói thành lời: “Có cho đâu, tớ bảo cậu nhờ tớ về giúp cậu nửa tháng.”
Tim Hạ Sơ lạnh toát: “Trời **, xin hai anh chị tha cho tôi đi, chồng chị sắp ngáng chân tôi cho mà xem!”
Lâm Sơ Nguyệt đáp: “Kệ, tớ cứ ở nhà cậu đấy.
Ngụy Ngự Thành ngáng chân cậu cái gì thì về tớ bù hết cho cậu.”
Hạ Sơ chớp mắt: “Yêu thế, càng ngày càng ra dáng bà chủ.”
Lâm Sơ Nguyệt phất tay: “Phắn phắn.”
Hạ Sơ đưa chai fanta cho cô, hai người cụng ly rồi uống ừng ực.
Cô ấy hỏi: “Ngụy Ngự Thành cầu hôn cậu chưa?”
Lâm Sơ Nguyệt nhấp ngụm nước, về vấn đề này thì chưa thật.
Chính ra Ngụy Ngự Thành đã dò hỏi cô rất nhiều lần nhưng lần nào cũng bị cô cho qua bằng cách im lặng.
Giọng cô trầm đi, nhìn xuống dòng chữ bắt mắt trên chai nước: “Do tớ mà thôi.”
Hạ Sơ hiểu lòng cô, an ủi: “Cậu phải nghĩ thoáng ra, Ngụy Ngự Thành là Ngụy Ngự Thành, anh ấy sẽ không để cậu giẫm vào vết xe đổ đâu.
Cậu phải tin anh ấy.”
Cô mỉm cười: “Tớ biết chứ.”
Một người đã phải chịu quá nhiều tổn thương thì trong lòng vẫn sẽ dựng lên những bức tường thành, vẫn sẽ ám ảnh, sẽ tự ti, sẽ “chậm tiêu” hơn người bình thường rất nhiều.
Khi vượt qua được thì đó là họ đã băng qua rào cản của chính mình.
Và họ cũng sẽ tin tưởng và yêu thương người mình yêu hết lòng.
Nhưng cũng vì quan tâm quá mức nên họ sợ rằng mình sẽ khiến người ấy đau lòng.
Lâm Sơ Nguyệt thở dài, hỏi Hạ Sơ: “Kể chuyện cậu với bác sĩ Trần đi.”
Hạ Sơ trợn trắng mắt, bực cả mình: “Trần Hi Trì điên nặng rồi.”
“Tớ bảo cậu đứng có làm vậy rồi.
Năm đấy cậu tán bác sĩ Trần tớ cũng đã dặn, cậu không phải đối thủ của người ta đâu.” Lâm Sơ Nguyệt liếc cô: “Trần Hi Trì là cái loại sói đội lót cừu, cậu đấy, cứ nghĩ mình ăn hϊếp được người ta cơ.”
Nói vậy rồi thì cũng tỉnh ngộ ra được chun chút nhưng Hạ Sơ cái hiểu cái không, khuôn mặt nhỏ nhắn hơn hớn đã tối sầm lại.
“Thật ra thì bác sĩ Trần tốt thế còn gì.”
“Đủ rồi đấy, sao cô cứ nói mát cho người ta thế, anh ấy hối lộ cô à?” Hạ Sơ cau mày.
“Đã mặt dày mà còn nói tớ à?” Tay Lâm Sơ Nguyệt đang cầm chai nước chạm vào cánh tay cô: “Đang yên đang lành cậu đưa cho Ngụy Ngự Thành mấy cái đồ ba lăng nhăng gì đấy?”
“Sản phẩm mới của công ty bố mẹ tớ chứ có gì đâu.” Hạ Sơ chớp chớp mắt: “Chủ tịch sướиɠ rồi thì sau này bớt ngáng đường tớ lại.”
Lâm Sơ Nguyệt vẫn phát sợ cả lên, khổ không nói thành lời, tức tối: “Đi mà để cho bác sĩ Trần của cậu dùng ý.”
Thêm câu nữa là rơi vào chủ đề cấm đấy.
Đến đây thì cả hai cũng biết ý, không nói thêm gì nữa.
“À đấy, có chuyện này.” Thật ra Hạ Sơ đã chần chừ suốt mấy hôm nay rồi, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì vẫn quyết định nói cho cô hay: “Cậu có biết ai giúp cậu lấy được bệnh án của Lý Phí Nham ở Bắc Kinh không?”
“Ai thế?”
“Triệu Khanh Vũ.”
Khuôn mặt Lâm Sơ Nguyệt bỗng đanh lại.
Hạ Sơ cũng rất dè dặt khi nói ra cái tên này.
Thâm tâm cô ấy cũng mông lung nhưng thiết nghĩ thì mình vẫn nên nói cho cô biết chứ không có ý gì cả.
“Trước bọn mình điều tra Lý Thặng thì biết Lý Phí Nham đến Bắc Kinh chữa bệnh nhưng cũng không biết cụ thể ra sao.
Tớ không quen nhiều người làm ở bệnh viện cho lắm, mãi mới nhờ được bạn tiểu học.
Mà cũng duyên quá cơ, bạn tớ lại có họ hàng với Triệu Khanh Vũ.
Sau Triệu Khanh Vũ đến gặp tớ, đưa cho tớ bệnh án của Lý Phí Nham.
Anh ta cũng nhắc tớ, bảo Lý Phí Nham định lợi dụng Lâm Dư Tinh đấy nên bọn mình phải để tâm vào.”
Hạ Sơ nói hết câu trong sự thấp thỏm, lén nhìn sang Lâm Sơ Nguyệt.
Mãi sau, Lâm Sơ Nguyệt mới “Ừ” chứ cũng không tỏ thái độ gì.
Thứ bảy, Lâm Dư Tinh đi khám định kì.
Cuộc sống thế này cứ lặp đi lặp lại biết bao năm trời, cậu cũng rất ngoan, giờ đã biết giấu đi cảm xúc của mình nên cả đường cứ nói nói cười cười cho chị an lòng.
Lâm Sơ Nguyệt đỏ mắt, lòng bứt rứt khó chịu.
Cô bao bọc mu bàn tay em, đau lòng nói: “Thôi, em làm chị vui rồi.
Đừng sợ gì hết, bình an vô sự là được rồi, nếu có chuyện gì thì vẫn có chị ở đây.”
Đến khi gần có kết quả thì bác sĩ Dương lại chụp CT động mạch vành cho cậu nên phải mất thêm một tiếng nữa.
Cậu đi vào trước, nói: “Chị, khám xong em muốn uống trà hoa quả.”
Cậu lo chị ở đây thì sẽ bồn chồn nên viện cớ để chị ra ngoài hóng gió một lát.
Cả hai chị em là người biết nghĩ nên rất hiểu cho nhau.
Lâm Sơ Nguyệt mỉm cười đồng ý, xoa đầu cậu: “Rồi, nghe lời bác sĩ đấy nhé.”
Nhiệt độ trong bệnh viện vẫn luôn ổn định, không lạnh quá mà cũng chẳng nóng quá.
Nhưng không khí bên ngoài vẫn trong lành hơn bên trong nhiều.
Nhất là khi vào thu, gió thổi từng đợt mát rười rượi.
Dây leo bên đường rung rinh trong gió trời, lá cây ngô đồng rực rỡ ánh vàng cũng bắt đầu lìa cành.
Lâm Sơ Nguyệt ngẩng lên nhìn đăm đăm, mãi sau mới giữ chặt áo khoác rồi cất bước đi.
Đi hai tuyến tàu điện ngầm thì cũng đến trung tâm thương mại gần bệnh viện.
Cô đi tìm quán mà Lâm Dư Tinh thích uống rồi đứng xếp hàng.
Mới đứng được một lát thì có giọng nói vang lên: “Sơ Nguyệt.”
Cô quay đầu nhìn thì sững sờ.
Triệu Khanh Vũ.
Anh cầm cặp đựng tài liệu, đeo kính không viền, nhìn trang phục thì hình như anh vừa mới xong việc.
Anh mỉm cười với Lâm Sơ Nguyệt: “Đúng em rồi, anh cứ tưởng anh nhìn nhầm.”
Cô gật đầu: “Trùng hợp quá.”
Anh chỉ vào biển quảng cáo: “Thật ra em đặt hàng trên điện thoại cũng được, người ta gọi số rồi em ra lấy.”
Thế thì tiện quá, cô cảm ơn anh rồi đặt hàng theo hướng dẫn.
Triệu Khanh Vũ vẫn chưa đi, tay buông thõng bên chân, lấy hết can đảm để hỏi cô: “Sơ Nguyệt, ngồi lại một lát không?”
Màn hình hiển thị vẫn còn 45 ly nữa đang được chuẩn bị.
Cô ngẫm nghĩ rồi trả lời: “Được.”
Anh gãi tai, sợ cô hiểu lầm: “Anh không có ý gì đâu, dạo này anh đã hiểu ra rất nhiều chuyện, cũng nghĩ rất nhiều cách để nói xin lỗi với em.”
Sống lưng cô cứng đơ lại, cô khoanh tay trước ngực, bình tĩnh vô cùng.
Anh cúi đầu, như thể đang bị cuốn theo cảm xúc của mình, nói từ tốn: “Hồi trước anh còn mù mờ, lúc nào cũng muốn làm việc lớn nhưng nói thì hay mà làm thì chẳng ra gì, không chịu đối mặt với sự thật là khả năng của anh chỉ đến thế mà thôi.
Như em nói đấy, anh hèn nhát, không có chính kiến của mình.”
Lâm Sơ Nguyệt khẽ cười: “Triệu Khanh Vũ, tôi không phải cô giáo của anh.”
Anh ngước lên, vẻ xúc động và hối hận ngập tràn trong ánh mắt: “Nhưng em cũng đã dạy anh rất nhiều.
Thật ra cuộc đời con người chẳng có đường tắt nào cả, khó khăn rồi cũng sẽ quay lại.
Sơ Nguyệt, anh xin lỗi vì những chuyện trước kia, dù hậu quả như thế nào thì anh cũng sẵn sàng chấp nhận.”
Dù anh có tỉnh ngộ hay sám hối đi chăng thì cõi lòng cô đã không còn rung động nữa rồi, giờ chỉ như một mặt hồ yên ả.
Cô đáp: “Đừng nói “xin lỗi” rồi anh mới sẵn sàng chấp nhận “mọi hậu quả”.
Đừng thẹn với lòng, đừng sống lỗi với mình là được rồi.
Tôi không cần anh phải nói xin lỗi, có xin lỗi hay không thì cũng chẳng còn nghĩa lí gì nữa.”
Khuôn mặt Triệu Khanh Vũ ánh lên vẻ xấu hổ, anh gật đầu với cô.
“Cơ mà, anh nói cho Hạ Hạ biết tin Lý Phí Nham ghép thận, tôi vẫn phải cảm ơn anh về chuyện này.” Lâm Sơ Nguyệt nói thật lòng, gương mặt cũng dịu dàng hơn.
Anh thở dài, vẫn thấy bức bối: “Em đừng nói cảm ơn, anh không biết phải giấu mặt vào đâu cả.” Anh hỏi: “Em trai em có khỏe không?”
Cô đứng dậy, giơ điện thoại lên: “Trà hoa quả của tôi ra rồi, tôi đi trước đây.”
Cô không trả lời anh và cũng không nói tạm biệt.
Dù thế gian đổi thay ra sao thì những đớn đau trong quá khứ vẫn mãi là những vết thương.
Cô không bao giờ thay đổi được quá khứ nhưng cô cũng không muốn mình trở thành cầu nối cho người ta tâm sự để họ được an yên.
Ở bên người một đoạn đường, nhưng khi đã không còn chung hướng thì cầu sẽ về với cầu, đường sẽ về với đường, quá khứ qua rồi thì hãy để nó đi đi, cô sẽ chỉ giao hòa với tương lai mà thôi.
Lâm Dư Tinh khám xong ra ngoài, Lâm Sơ Nguyệt đã đứng ở cửa, tay giơ ly trà hoa quả, mỉm cười với cậu: “Có khóc không?”
Cậu lắc đầu: “Không đau ạ.”
“Có phải đau thì mới được khóc đâu.” Cô bước đến nắm chặt tay cậu: “Như này này, dù có đau thế nào mà mình vẫn dũng cảm đối mặt với khó khăn thì sẽ không khóc nữa.”
Lâm Dư Tinh hiểu lời chị nói, lại nắm tay chị: “Chị yên tâm, khó khăn thế nào đi nữa, dù đấy là ngày cuối cùng trong cuộc đời thì em cũng không bỏ rơi mình đâu.”
Hai chị em nhìn nhau rồi bật cười, khuôn mặt nhẹ nhõm vô cùng.
Lâm Sơ Nguyệt đưa trà hoa quả cho cậu, cậu chép miệng, chả ưng chút nào: “Không cho đường, chẳng thấy ngọt đâu hết.”
“Có cái mà uống là được rồi.” Giọng cô cục cằn: “Còn kén cá chọn canh.”
“Căng nhất cũng được có 30 đường thôi.”
“Đâu ra, 50 đường đấy.”
Lâm Dư Tinh bán tín bán nghi, uống thêm ngụm nữa rồi đưa ra kết luận: “Chị, chị còn chả thèm cho đường!”
Chậc.
Lanh quá thể.
Bác sĩ Dương khám cho cậu nhưng vẫn còn hai mục nữa ngày mai mới có kết quả.
Hai chị em ăn ở ngoài xong vào cửa hàng lego, Lâm Dư Tinh chọn được mấy hộp rồi mới thỏa mãn đi về.
Trên đường chở em trai về văn phòng, Lâm Sơ Nguyệt nhận được điện thoại của dì Trần.
Dì mật báo trong sự căng thẳng tột cùng, bảo hôm nay chủ tịch về sớm nhưng tâm trạng thì ủ dột lắm.
Cô phóng về Minh Châu Uyển.
Ngụy Ngự Thành tự mình lái xe về nhà, Maybach sừng sững ở trong sân nhưng chẳng đỗ có lề có lối gì cả, chủ tịch mất kiên nhẫn thật rồi.
Lâm Sơ Nguyệt đứng ngoài cửa bắt đầu xây dựng tâm lý, cô đoán anh đang gặp khó khăn trong việc làm ăn.
Ngụy Ngự Thành ngồi trong phòng đọc sách, đưa lưng về phía cửa, đặt cả hai tay lên tay vịn của ghế.
Anh biết ai vào phòng nhưng cũng chẳng thèm đoái hoài.
Cô bước đến, giọng bỗng nhẹ nhàng hẳn đi: “Hôm nay anh bảo đi công tác cơ mà? Sao lại về rồi?’
Cô đi ra sau ghế, dịu dàng ôm vai anh: “Sao thế?”
Anh hẵng còn dằm trong tim nhưng giọng nói ngọt ngào vẫn đang ở nơi đây nên không gồng được nữa.
Anh nói: “Sắp phá sản đây.”
Nói ra một câu mà thấy dỗi lắm rồi.
Cô “À” lên: “Có sao đâu, em nuôi chủ tịch.”
Trong khắc thinh lặng, anh quay người sang, ánh mắt sâu thăm thẳm.
Anh xoa mặt cô, cả ngón tay lẫn gương mặt như chìm trong bão tuyết, cố gắng kìm nén cái lạnh lùng của mình.
Cô hiểu anh quá rõ, vừa nghĩ phát đã biết ngay chuyện gì.
Song cô vẫn rất thong dong, thẳng thắn nói cho anh nghe: “Hôm nay lúc đi mua trà hoa quả cho Tinh Tinh thì em gặp Triệu Khanh Vũ.”
Ngụy Ngự Thành lại quay phắt đi.
Cô nâng cằm anh bằng ngón trỏ, nói rất hùng dũng: “Nhìn em.”
Ánh mắt anh lạnh đi, nói mà như thể đang nghiền nát từng từ từng chữ một: “Anh chiều em quá rồi đấy.”
Yên lặng trong thoáng chốc.
Lâm Sơ Nguyệt cũng hạnh họe: “Em có cố tình gặp người ta đâu, chạm mặt nhau trên đường thôi mà.
Em nói vậy rồi mà anh cũng không tin chứ gì?”
Anh câm nín, thâm tâm vang vọng, không phải vậy đâu.
“À, giờ anh định lôi chuyện cũ ra với em phải không? Anh cứ nghĩ cho cẩn thận, muốn lôi chuyện ra thì cũng được thôi.
Nhưng xem ai nợ ai nhiều hơn, hừ hừ.”
Ngụy Ngự Thành: ….
Cô chẳng ôm anh nữa, đứng nghiêm như đang tập quân sự, nhìn anh rồi nói: “Gặp thì gặp vậy thôi.
Em cũng không nói dối anh vì em thẳng thắn, chả có gì phải xấu hổ cả.
Còn anh thì sao, dỗi vớ dỗi vẩn xong không thèm đi làm, về nhà còn làm mình làm mẩy với dì Trần.”
Ngụy Ngự Thành: …
Oan thế, anh có vậy đâu.
“Sao, anh muốn em nuôi anh thật chứ gì?” Lâm Sơ Nguyệt thở dài thườn thượt, giả vờ đếm trên đầu ngón tay: “Giờ lương cứng Hạ Hạ cho em 6500 tệ, làm dự án thì có thêm hoa hồng.
Tính ra một tháng cũng được hơn 10 nghìn tệ.
Cơ mà anh không được mặc quần áo may riêng, không thể mua đồng hồ nổi tiếng cả triệu tệ, không thể lái Porsche với Maybach, cũng không thể trở thành chủ sở hữu của mọi bất động sản trên đất Minh Châu được nữa đâu.”
Cô tính hết mọi thứ cho anh nghe, mà càng tính thì càng chìm đắm nên thành ra mình lại sầu thối ruột: “Làm phụ nữ khổ chết đi được!”
Những lời cô Lâm nói đã thổi bừng sức sống cho vạn vật khô cằn, khiến cho chủ tịch Ngụy á khẩu chẳng thốt lên được câu gì.
Ngụy Ngự Thành im thin thít, hàng mày rậm cùng đôi mắt sâu thẳm cứ nhìn cô chằm chằm.
Lâm Sơ Nguyệt vô thức lùi ra sau, nhìn anh với vẻ dỗi hờn.
Anh cởϊ áσ khoác, đứng dậy ra ngồi ở ghế xích đu.
Anh vắt chéo chân, người đung đưa theo ghế, nhìn cô đứng ở phía xa xa rồi gằn từng chữ từng chữ:
“Thế mà cũng nói được.”
Mắt cô giật giật, đoán chắc chuyện này không kết thúc nhanh vậy đâu.
Anh bắt đầu mở lời…
“Biết thế đã không yêu em.”
Giọng anh vẫn luôn trầm và nhẹ nhàng như thế, ra vẻ hờn dỗi cũng không đấu lại được diễn xuất giả vờ đáng thương như thế này.
Ai mà đỡ được khi một người đàn ông trưởng thành lại đang nhận lỗi và nũng nịu với mình cơ chứ.
Lâm Sơ Nguyệt nổi da gà, điện giật khắp người.
Cô không chịu được nữa, ra luôn ghế xích đu rồi ngồi lên đùi anh.
Cô tựa vào lòng anh, giọng uể oải: “Được thôi, không yêu thì không yêu.”
Anh mím môi: “Thế em đang làm gì đấy?”
Cô ngẩng lên, nhìn anh với gương mặt nghiêm túc: “Trước khi chia tay thì làm bạn tình đã.”
Cứ nhìn nhau mãi như vậy, anh cười mỉm, tuôn ra câu chửi thề, ôm chặt cô vào lòng mình: “Sau này em mà dám nói chia tay nữa thì anh sẽ gϊếŧ em.”
Cô thầm thì: “Anh cứ làm đi.”
Tình yêu không chỉ đơn giản là yêu hay không yêu, tin hay không tin.
Cả hai là những người thông minh và lí trí thì sao đường ai nấy đi cho được.
Thái độ của Ngụy Ngự Thành thế này thì thà nói anh ghen còn hơn là bảo anh đang cáu.
Anh có tính chiếm hữu vô cùng kinh khủng.
Đã là người yêu của anh thì cả trong cả ngoài cũng phải là của anh, người khác đừng hòng động vào.
“Lâm Sơ Nguyệt.”
“Dạ?” Gọi tên cô nghiêm túc thế này khiến cô bồn chồn.
Ánh mắt anh rực cháy như ngọn lửa bập bùng.
Anh nói: “Em phải chịu trách nhiệm với anh.”
Lâm Sơ Nguyệt:?
“Hai giờ chiều ủy ban làm việc, giờ đi ra với anh.”
Cô im lặng, bình tĩnh sửa lưng cho anh: “Chủ tịch, phải báo cáo với anh, hôm nay là thứ bảy, ủy ban nghỉ làm.”
Ngụy Ngự Thành: …
Lâm Sơ Nguyệt ngồi trong lòng anh mà cười gập cả người làm cho ghế đung đưa dữ dội.
Hơi thở nơi anh bỗng nhẹ bẫng đi.
Trưa nay anh đã phải uống cả đống giấm nên giờ anh sẽ hóa thành nước uốn lượn quanh thân cô để đòi lại công bằng cho mình.
Sóng đã cuộn trào, lưới tình cứ thế mà sục sôi.
Cô hẵng còn mịt mờ, một suy nghĩ vụt qua tâm trí khiến cô tỉnh táo lại, nhổm người lên hỏi anh: “Sao anh biết chuyện em gặp Triệu Khanh Vũ?”
Giọng anh uể oải: “Chung Diễn nói cho anh biết.”
Trùng hợp đến vậy đấy.
Hôm nay Chung Diễn cũng đến trung tâm thương mại, shopping xong lái xe về, đương lúc đợi barrier mở để đi thì cậu quay đầu, thấy ngay Lâm Sơ Nguyệt và Triệu Khanh Vũ đang ngồi cạnh cửa sổ.
Thế là cậu giật bắn mình, lôi điện thoại ra chụp, gửi luôn cho Ngụy Ngự Thành.
Mãi sau.
Ngón tay cô họa lên khuôn ngực đầy đặn của anh: “Mỗi tháng anh cho Chung Diễn bao nhiêu tiền đấy?”
“Không đếm.” Anh khẽ đáp: “Anh cho nó cái thẻ phụ, nó tiêu gì thì cũng dùng thẻ đó.”
“Thế hóa đơn đâu?’
“Tháng nào Lý Tư Văn cũng lo hết.
Lúc thì tiêu nhiều lúc thì tiêu ít.
Thằng bé thích mua túi, mua nhiều chắc phải 100, 200 nghìn tệ.”
Lâm Sơ Nguyệt ôm má, ánh mắt trong veo khiến anh đắm mình.
Cô hôn lên khóe môi anh: “Anh thương thằng bé nhưng cũng có phải có chừng có mực thôi, không thì nó cứ ỷ vào việc anh chiều nó xong câng câng cái mặt lên đấy.”
Ngụy Ngự Thành gật đầu, cũng phải.
“Tiểu Diễn vẫn là học sinh, phải để thằng bé có nhận thức đúng đắn, với cả ở trường mà khác biệt quá thì cũng không tốt, bạn bè sẽ không dám làm quen với nó đâu.”
Anh: “Ừ.”
“Nên là ý, thi thoảng cũng phải hãm tiền tiêu vặt lại.” Lâm Sơ Nguyệt nở nụ cười yêu kiều, lại hôn xuống xương quai xanh của anh.
Cái hôn này đã khiến anh lệch nhịp, nói gì thì anh cũng đồng ý, anh vội vã đòi hôn nhưng cô lại giơ tay lên che môi mình, khoe ra đôi mắt linh lợi tựa một nàng hồ ly.
Cô phải nghe được câu trả lời thì mới chiều anh: “Thế anh nghĩ cho bao nhiêu tiền mới ổn?”
Giọng anh trầm xuống: “Tháng 800 tệ.”
Cô cau mày: “Ít quá.”
“Vậy em cho bao nhiêu?”
“Một nghìn tệ.”
Hôn quân tích chữ như vàng: “Được.”.