Trời sáng, Frey đang cố đánh thức Kasel dậy, nhưng cậu ta thì cứ kỳ kèo: "Cho mình ngủ thêm xíu nữa đi."
"Tôi sẽ tự tìm đường ra ngoài, không cần đến cậu nữa." Frey khó chịu.
Nghe vậy Kasel liền giật mình tỉnh dậy, cậu cam chịu đích thân dẫn Frey đi, bởi vì ở đây chỉ có mỗi cậu ấy là quen thuộc đường, nếu để Frey tự đi kiếm đường một mình chẳng khác nào lại để cô ấy lạc thêm một lần nữa. Frey bực bội, cô khoanh tay lại ngồi xuống ghế đợi Kasel sửa soạn đồ đạc. Cuối cùng thì Frey cũng có thể tìm được đường ra, ra tới đường lớn, cô mượn điện thoại của Kasel gọi cho chú Kon. Xe chú Kon lập tức lên đường, đến ngay chỗ của Frey. Frey mở cửa xe bước lên, cùng lúc đó Kasel cũng lên theo, Frey quay qua ngạc nhiên: "Cậu lên đây làm gì?"
"Thì về trường chứ làm gì nữa." Kasel cũng tỏ vẻ ngạc nhiên, cậu không nghĩ với một cô gái thông minh như Frey mà lại hỏi câu ngu ngốc này.
"Tôi cho phép cậu lên đây chưa?" Frey thái độ ngay.
Kasel bước xuống xe, cậu đứng đó giải thích cho Frey hiểu: "Tối qua ai là người cho cậu ngủ nhờ? Là ai cho cậu mượn điện thoại hả? Là ai cho cậu ngủ được ngon giấc? Ai đã dẫn đường cho cậu ra tới đây hả?"
Frey chán ghét những người nói nhiều, Kasel lại tiếp tục lên xe lần nữa. Cậu chấp tay van xin Frey cho mình được quá giang về nhưng cô ngồi im lặng. Một lúc sau, Frey đã bắt đầu cảm thấy khó chịu, cô chỉ tay ra ngoài: "Nếu cậu muốn về thì xuống xe trước đi."
Kasel cảm thấy ngạc nhiên: "Xuống xe thì làm sao mà về được chứ?"
Frey vẫn nhất quyết kêu Kasel xuống xe đi và cô tự có cách giải quyết cho cậu về. Nhưng mà Kasel vẫn ngồi đó gãi đầu, cậu vẫn không hiểu câu nói của Frey, làm sao xuống xe mà được về?
Frey lại hỏi một lần nữa: "Giờ cậu có muốn về không?"
"Muốn, đương nhiên là muốn rồi." Kasel gật đầu tới tấp.
Frey đá chân Kasel, tức giận kêu cậu mau xuống xe, làm theo lời của cô ngay thì sẽ được về. Nếu như nhanh trí thì nói tới đây ai cũng biết là Kasel đang bị Frey lừa rồi, có điều Kasel vẫn còn ngây thơ lắm nha. Sau khi Kasel xuống xe với vẻ mặt còn hoang mang, Frey tiếp lời: "Tiện thể đóng giùm tôi cái cửa xe lại." Kasel cũng nghe theo.
Trong lúc chưa kịp hoàn hồn, Frey đã ra lệnh cho chú Kon chạy xe, chiếc xe lăn bánh đi còn Kasel thì vẫn đứng ở đó nhìn theo chiếc xe, cậu chạy theo tức giận nói không nên lời.
Frey ngồi trong xe, cười thầm: "Cậu cứ chạy tiếp đi, tiến thẳng về trường, khu B."
Kasel thật là ngu ngốc khi bị Frey lừa mà không hề hay biết. Frey về đến trường, cô vào lớp khoa xã hội, mọi người rất lo cho cô, hỏi han xem cô thế nào. Bài thu hoạch lần này của Frey rất hay, được hội đồng đánh giá cao, khen rất nhiều. Và cô giành được giải nhất toàn trường, Frey nhận được một suất học bổng đi du học ở Mỹ. Nhưng cô quyết định sẽ nhường lại suất học bổng này cho một bạn khác, ban giám hiệu nhà trường vẫn không biết tại sao Frey lại đưa ra quyết định này. Frey yêu cầu ban giám hiệu nhà trường cho cô mở một cuộc giao lưu, trao đổi để tìm ra người xứng đáng.
Mọi người tập trung rất đông, Frey đứng trước micro và nói lên mục đích của việc tập trung ngày hôm nay. Trước tiên cô giới thiệu tên, lớp mà mình đang theo học và quyết định của việc sẽ nhường lại suất học bổng đi du học Mỹ đó cho một người xứng đáng khác. Lý do đơn giản đó là vì gia đình của cô đang ở bên Mỹ, em gái sinh đôi của cô cũng đang theo học bên đó, đương nhiên Frey có thể qua đó học bất cứ lúc nào cô muốn vì vậy cô không cần phải có học bổng để làm gì, nếu có người thật sự muốn qua bển du học mà không đủ tiền thì suất học bổng đó mới thật sự cần giành đúng cho người đó. Frey đưa ra một yêu cầu rất đơn giản, đó là cô sẽ phát cho mỗi người một tấm phiếu và mọi người sẽ ghi đầy đủ thông tin của mình lên đó đồng thời sẽ ghi thêm tên của một người mà bạn cho là xứng đáng nhất. Và tất cả mọi người sẽ bỏ phiếu kín. Frey còn đưa ra thêm lợi ích của việc sẽ nhận học bổng này của trường, cô sẽ đi theo và bão lãnh chỗ ăn, ở cho người xứng đáng đó, sau một năm học tập và làm việc thì bạn sẽ có một số tiền tiết kiệm kha khá và bạn có thể mua được cho mình một căn nhà để ở rồi. Điều này khiến mọi người đều ao ước rằng tên của người xứng đáng đó sẽ chính là mình. Nói xong Frey hẹn mọi người hai tiếng sau cô sẽ quay lại kiểm phiếu.
Mọi người bàn tán xôn xao nhưng trước đó Frey đã cho biết cô muốn sự công bằng trong việc này và việc gian lận đã có hội đồng kiểm tra của nhà trường chống lưng cho cô. Và rồi Frey trở về khoa nghỉ mệt, chờ kết quả. Nhưng cô không biết một chuyện rằng khi cô rời khỏi đó thì Kasel đi tới. Cậu ta đi với tốc độ rất nhanh, mặt thì vô cùng tức giận, vào được trong sảnh, cậu đứng ngay chỗ lúc nãy của Frey lớn tiếng hỏi có ai thấy cô đâu không. Và cậu ngạc nhiên khi mọi người tập trung ở đây rất đông. Bọn họ kể lại mọi chuyện cho Kasel nghe, cậu ta cũng vì đó mà không đi tìm Frey nữa: "Vậy mọi người định bầu cho ai? Ai mới là người xứng đáng nhất nào?"
Bọn họ đứng lặng im lắc đầu, không ai dám mở miệng một lời nào. Kasel đắc ý: "Còn ai xứng đáng hơn Kasel tôi chứ?"
Mọi người cùng đồng lòng gật đầu nhưng vẫn không ai dám mở miệng, Kasel thấy vậy liền vỗ tay: "Vậy thì tốt, tôi nghĩ mọi người đã có câu trả lời cho riêng mình rồi."
Hai tiếng sau, Frey quay lại nơi tập trung, mọi người cũng đã bỏ phiếu đầy đủ. Mọi chuyện xảy ra khi Kasel đi dọa mọi người, Frey không biết. Cô bắt đầu kiểm phiếu, tờ đầu tiên, Frey đọc to: "Lorranie lớp 8A3 khoa tự nhiên bầu chọn cho.." Frey dừng lại, cô ngạc nhiên khi thấy người này lại bầu chọn cho một người mà cô nghĩ là không xứng đáng tí nào, Frey đọc tiếp: "Kasel." Frey lại tiếp tục cầm tờ thứ hai lên, cô mở ra: "Miruru lớp 10A9 khoa công nghệ thông tin, bầu chọn.. Kasel." Tờ thứ ba cũng là Kasel, thứ tư vẫn là Kasel, tất cả đều là Kasel. Frey quay lại hỏi mọi người: "Các bạn nghĩ Kasel xứng đáng với suất học bổng này sao?"
Mọi người đều gật đầu. Kasel từ phía dưới đi lên, vừa đi vừa vỗ tay cười, mọi người tránh né ra để cậu đi lên. Kasel đối mặt với Frey, cậu khẳng định cậu là người xứng đáng nhất ở đây. Frey liền đặt ra nghi vấn ngay là có phải cậu ấy lại dùng bạo lực để ép mọi người hay không. Sau đó cô quay sang hỏi mọi người đúng câu đó, và có một người lên tiếng, "Không phải đâu Frey, mình thấy Kasel rất xứng đáng, cậu ấy hiểu biết sâu rộng, nói tiếng Anh cũng không tệ, mình nghĩ cậu ấy là người thích hợp nhất." Mọi người cũng đồng lòng. Kasel quay xuống vỗ tay, cúi xuống cảm ơn mọi người không ngớt với vẻ mặt đầy đắc ý. Xong cậu quay qua Frey: "Tôi nhận được rồi có đúng không?"
Frey sắp xếp tài liệu, cô thông báo: "Tan học chúng ta sẽ đi làm thủ tục, cậu chuẩn bị đi." Nói xong cô ôm tài liệu đi về khoa. Kasel thì đứng vỗ tay, cười không ngớt, mắt thì vẫn dõi theo hướng đi của Frey. Không biết anh chàng đang có âm mưu gì đây? Kasel gọi điện cho người thân mang vật dụng cá nhân và chuẩn bị hành lý lên trường cho cậu. Tan học chú Kon chở Frey và Kasel ra sân bay, cả hai làm thủ tục xong xuôi và ngồi chờ.
"Bốn tiếng nữa mới đến giờ bay, trong thời gian này cậu muốn làm gì không?" Frey hỏi trong lúc chán.
Kasel xoa bụng: "Gần đây có một nhà hàng rất ngon, cậu có muốn ăn chút gì không?"
"Để mình đi gửi hành lý rồi chúng ta đi ăn." Đây là cách gϊếŧ thời gian hợp lý nhất hiện giờ. Nhà hàng rất đẹp, sang trọng, phục vụ cũng rất chu đáo. Cả hai vừa ăn vừa nói chuyện, đôi lúc cũng cười rất nhiều, Frey nói tất cả mọi điều cần lưu ý khi qua đó, suất học bổng mà Frey nhận được có thời hạn học khoảng ba năm. Nếu Kasel có ý chí học tiếp thì phải đóng học phí, còn không thì cậu ấy có thể trở về nước và tiếp tục học bình thường. Nói qua nói lại một hồi cũng đến giờ bay, tất cả đã ổn định vị trí và máy bay cất cánh. Gần hai ngày và nhiều lần đổi chuyến bay, cuối cùng Frey và Kasel cũng đã có mặt ở sân bay Mỹ. Frey bắt xe đi đến nhà của mình, Kasel ngạc nhiên, nhà bên Mỹ của Frey rất đẹp, rộng lớn còn có hồ bơi ngoài sân thượng nữa. Frey dẫn Kasel từ trên cầu thang đi xuống.
Căn nhà này có kiến trúc rất đẹp, cửa ra vào được xây ở trên và từ cầu thang dẫn xuống là phòng khách, nhà ăn, phòng ngủ. Ở tầng dưới không xây cửa ra, muốn ra ngoài phải đi cầu thang lên trên mở cửa mới ra ngoài được và nó thông với nhà để xe.