Chương 1-2
Nước Lương và nước Sở không phải là láng giềng, ở giữa còn bị ngăn cách bởi Bắc Tề và thảo nguyên mênh mông, cho nên khi vừa nghe thấy bốn từ “Bạch gia Mai Lĩnh”, nam tử quả thật cảm thấy rất kinh ngạc.
Bạch Hạ thấy vậy lại nhướng mày hỏi thêm lần nữa: “Huynh không tin?”
Nam tử bất giác bật cười: “Cô nương chỉ dựa vào việc bắt mạch đã nói ra được bệnh căn
(1)
của tại hạ, tại hạ sao có thể không tin. Có điều, ta thân là chủ nhà lại không biết được người của Bạch gia đã đi vào địa phận nước mình, quả thật rất đáng hổ thẹn”.
(1)
Bệnh căn: Căn nguyên của căn bệnh.
“Không không không, huynh đừng có hiểu nhầm. Không phải ta tới đây với tư cách là đại diện cho Bạch gia chúng ta đâu nhé”, Bạch Hạ chớp mắt, cười như thể tiểu hồ ly trộm được gà: “Thật ra, ngoài huynh không có ai biết được ta đang ở đây đâu”.
Nam tử hơi sửng sốt: “Sao lại nói vậy?”.
“Rất đơn giản, lần này ta lén chạy ra ngoài chơi, cho nên người nhà đương nhiên không biết được hành tung của ta.”
Nam tử dường như bắt đầu có dự cảm không lành, lặng lẽ thở dài, sau đó vẫn tiếp tục hỏi: “Vậy thì, cớ gì cô nương lại phải nói với tại hạ thân phận thật sự?”.
“Bởi vì ta muốn đến phủ của huynh làm phiền mấy ngày, nếu vẫn cố tình che giấu thì chẳng phải quá thất lễ rồi sao?”
“Nếu như cô nương không có đủ lộ phí tìm chỗ ngủ trọ thì tại hạ có thể giúp được chút ít.”
Bạch Hạ lắc đầu ngồi xổm xuống, gác khuỷu tay lên tay vịn của xe lăn rồi đưa lên chống cằm, vẻ mặt hết sức ngây thơ: “Vấn đề ở đây không phải là tiền, mà chính là ta đang bị người ta truy đuổi!”.
Nam tử dùng hai ngón tay xoa xoa ấn đường: “Người truy đuổi cô nương phải chăng chính là người mà cô nương vừa trốn lúc nãy?”
“Phải!”
“Có thể nói cho tại hạ biết lai lịch được không? Nếu được, biết đâu tại hạ có thể đứng ra giúp hai bên giảng hòa.”
“Họ là thuộc hạ của Tiểu vương gia Bắc Tề.”
Thế là nam tử lại xoa ấn đường: “Lý do?”.
Còn Bạch Hạ thì tiếp tục làm ra vẻ ngây thơ: “Thật ra cũng chẳng có gì to tát, hôm đó ta đang ở trong núi hái thuốc, vô tình nhìn thấy vị tiểu vương gia đó tắm dưới sông, hắn liền một mực bắt ta phải chịu trách nhiệm. Ta không bằng lòng, hắn liền đuổi theo, sau đó truy đuổi ta suốt từ Bắc Tề đến tận đây.”
Nam tử bắt đầu chuyển sang ấn hai bên thái dương: “Đừng trách tại hạ nói thẳng, chuyện này dường như không thể phân được ai đúng ai sai, người ngoài rất khó nhúng tay vào.”
“Ta biết mà, cho nên ta đâu cần huynh nhúng tay vào, chẳng qua chỉ muốn mượn nhà huynh ở tạm vài hôm thôi. Chờ đến khi tên đó rời xa khỏi nơi này là ta có thể thoát khỏi sự truy bắt của hắn rồi.”
“Nhưng mà…”
“Hết cách rồi, vùng này chỉ có mỗi nhà huynh là tên tiểu vương gia kia không dám đến gây rối thôi, ta không tìm huynh giúp đỡ thì còn tìm ai được nữa?”
Nam tử định nói thêm gì nữa thì Bạch Hạ lại đột nhiên trầm giọng: “Chỉ cần huynh đồng ý, ta sẽ không nói bí mật của huynh ra ngoài.”
“Bí mật?”
“Trên đường tới đây ta đã nhìn thấy không ít người vì huynh mà bôn ba cầu lương y chữa bệnh, chắc hẳn đều do Hoàng đế hoặc Tiêu gia huynh phái đi. Người nào cũng vậy, miêu tả bệnh trạng của huynh chỉ toàn nhắm vào hàn độc. Vừa nãy ta bắt mạch cho huynh cũng thấy được, tất cả những người chẩn trị cho huynh đều chỉ tập trung ở điểm này. Như vậy cũng có nghĩa là, cho đến bây giờ vẫn không có người nào biết được nguyên nhân phát bệnh thực sự là gì, ngoài bản thân huynh, đương nhiên, bây giờ lại thêm một người nữa là ta. Ta nghĩ huynh ắt không muốn để cho người khác biết được sự thật. Còn về nguyên do, chắc không cần ta phải nói thêm nữa đâu nhỉ?”
Nam tử nhìn nàng, đôi mắt sáng rực nghiêm nghị, một lúc sau, khóe miệng y khẽ nhếch lên, thoáng hiện ra một chút ý cười nhàn nhạt, thần sắc thâm sâu khó đoán: “Xem ra cô nương không chỉ tinh thông mỗi y thuật thôi đâu.”
Bạch Hạ vội vàng khiêm tốn xua tay: “Ta là đại phu nửa mùa, chỉ có thể chẩn đoán được bệnh trạng thôi chứ chẳng có bản lĩnh gì để chữa trị cả. Vậy nên ta quả thật hổ thẹn không dám nhận hai chữ tinh thông này của huynh đâu.”
Nghe xong những lời này, chân mày nam tử hơi giãn ra, nhưng không phải vì thất vọng mà bởi vì nhẹ nhõm, y liền lớn tiếng nói một cách phóng khoáng: “Có thể khoản đãi người của Bạch gia Mai Lĩnh, làm tròn trách nhiệm của người bản địa đối với khách từ phương xa tới, quả thật là vinh hạnh cho tại hạ quá. Cũng may cô nương không chê, tại hạ xin tạ lỗi trước.”
Vẻ mặt của Bạch Hạ thoạt trông cũng nhẹ nhõm hơn nhiều, nàng đứng thẳng người dậy, ôm quyền cười nói: “Thế thì cung kính không bằng tuân mệnh, quấy rầy huynh rồi”.
“Tại hạ vẫn còn một thỉnh cầu nhỏ nữa.”
“Ta đã nói rồi mà, chỉ huynh mới biết được ta là ai. Cho nên, từ bây giờ trở đi, ta chỉ là một người họ Bạch bình thường, chẳng có liên quan gì với Đại Lương, với Mai Lĩnh hay với Bạch gia cả, tất nhiên cũng không biết chút y thuật nào rồi”, Bạch Hạ ngừng lại, giọng nói trong trẻo nhuốm thêm vài phần chua xót: “Huống hồ, những gì ta biết, căn bản cũng chẳng thể dùng tới được đâu”.
Nam tử cười khẽ gật đầu: “Đa tạ”
“Trời ạ! Huynh đừng có suốt ngày đa tạ, đa tạ mãi thế được không?”, Bạch Hạ cảm thấy rất khó chịu, không muốn tiếp tục nói tới chủ đề này nữa: “Đúng rồi, ta phải xưng hô với huynh thế nào đây? Ta không muốn cứ gọi huynh là Tiêu hầu gia, Tiêu hầu gia mãi đâu”.
“Tên của tại hạ chỉ có độc một chữ ‘Sơ’ thôi, ‘Sơ’ trong ‘Sơ lãng’ (1).”
(1)
Sơ lãng: Phóng khoáng, rộng rãi.
Bạch Hạ sửng sốt, buột miệng thốt lên: “Tiểu thúc (2)
? Không phải còn có tiểu dì nữa chứ!”.
(2)
Trong tiếng Trung từ “Tiêu Sơ” và “tiểu thúc” phát âm gần giống nhau.
Tiểu thúc: em trai chồng.
Nam tử cười khổ: “Tại hạ quả thực vẫn còn một muội muội ruột nữa, tên là Tiêu Di (3)
”.
(3)
Trong tiếng Trung từ “Tiêu Di” và “tiểu dì” cũng phát âm gần giống nhau.
Tiểu dì: Dì út, em gái nhỏ nhất của mẹ hoặc là em gái của vợ.
“... Lệnh tôn lệnh đường thật biết cách đặt tên quá...”
“Ta vẫn còn chưa thỉnh giáo quý tính của cô nương.”
“Bạch Hạ, Hạ trong mùa hạ, không phải Bạch Hạt (4)
đâu, mà cũng không phải là Hạt Bãi (5).”
(4)
Hạt: cùng âm với từ Hạ, có nghĩa là mù lòa.
(5)
Hạt Bãi: Đồ vô dụng.
Nam tử cười gật đầu: “Bạch cô nương, gặp được cô nương quả là vinh hạnh cho tại hạ!”.
“Không cần phải cô nương này, cô nương nọ đâu, nghe cứ như ta treo biển hành nghề trong Tiêu Kim Quật (6)
nhà huynh vậy... Cứ gọi thẳng tên của ta là được rồi. Có điều, ta cứ cảm thấy gọi huynh là Tiêu Sơ kỳ kỳ làm sao ấy...”
(6)
Tiêu Kim Quật: Nơi để tiêu tiền
Nam tử bất đắc dĩ bóp trán, suy nghĩ một lát rồi nói: “Nếu cô nương không để bụng, cứ gọi tên tự của ta là được, Tranh Ngôn”.
“Tranh Ngôn? Tiêu Tranh Ngôn...”, Bạch Hạ nhắc lại một lần, nghiêng đầu cười nói: “Cái tên này nghe rất hay, ta thích lắm!”.
Khuôn mặt nam tử cũng tràn ngập nét cười nhu hòa, ngẫm nghĩ một chút rồi như vô tình hỏi: “Theo như ta được biết, Bắc Tề có không dưới hai mươi vị vương tử, không biết cô nương gặp rắc rối với người nào?”.
“Hắn nói hắn là Đông Phương Lai...”, Bạch Hạ bực bội hừ một tiếng: “Vừa nghe đã biết tên giả rồi, ta đây còn là Tây Phương Khứ (1)
ấy chứ lại!”.
(1)
Đông Phương Lai: Từ phương Đông đến.
Tây Phương Khứ: Đi đến phía Tây.
Nam tử chau mày, sau đó bỗng mỉm cười, không đáp.
Giang Nam quá ẩm ướt, Kinh Thành thì quá lạnh, cả hai đều không có lợi cho việc chữa trị hàn độc, do đó hơn một tháng trước Tiêu Sơ đã chuyển đến Khôn Thành, một nơi quanh năm đều như mùa xuân.
Tất nhiên Tiêu gia cũng có việc làm ăn tại đây, không không cũng rảnh rỗi nên nhận tiện y quản lý luôn. Hôm nay vừa đúng vào cuối tháng, xem xong sổ sách của Tiêu Kim Quật, vẫn chưa cảm thấy buồn ngủ, y bèn cầm sách lên xem, thật không ngờ lại bị kéo vào chuyện này.
Nếu như để người nhà biết được, Bạch Hạ đến từ gia tộc thần y mà họ luôn cực khổ tìm kiếm nhưng vẫn không biết được hành tung, chỉ sợ sẽ xảy ra không ít phiền phức.
Người nhà...
Nghĩ tới đây, Tiêu Sơ không kiềm chế được khẽ thở dài, khóe miệng lại hiện lên nụ cười ấm áp.
Bạch Hạ nhìn thấy dáng vẻ của y, bất giác thốt lên: “Ta đã từng thấy nhiều rồi nhưng quả thật huynh là người vui vẻ nhất trong những người...”, nói được một nửa bỗng thấy không ổn, nàng lập tức im bặt.
Tiêu Sơ lại như chẳng hề để tâm, nghiêng đầu ngẩng lên nhìn nàng, ý cười trên khuôn mặt càng rõ rệt hơn: “Tàn phế?”.
“Không... không phải”, đến giờ Bạch Hạ mới biết thì ra mình lại ăn nói vụng về đến mức này, ngượng ngùng ấp úng hồi lâu nàng mới nói: “Ta chỉ cảm thấy rằng, đối với một người đã từng chỉ huy thiên quân vạn mã như huynh mà nói, có thể bình tĩnh tiếp nhận tình cảnh trước mắt như vậy, quả thực không dễ dàng gì”.
“Biên cương bình yên, triều cục ổn định, không có chiến tranh, cần gì tướng lĩnh? Cởi giáp hồi hương, không còn chinh chiến, cuộc sống an nhàn, còn mong gì hơn?”
“Huynh làm gì mà cứ nói bốn từ một lúc thế, bộ huynh tưởng rằng mình đang đọc tấu chương à?”, Bạch Hạ không tin cho lắm, tự kéo một cái ghế rồi ngồi xuống, vừa vặn có thể nhìn được trực diện, mặt đối mặt với Tiêu Sơ: “Ta nghe nói mẫu thân và phụ thân huynh đứng đầu gia tộc giàu có nhất thiên hạ, ân sư huynh là Định quốc công đương triều có quyền thế bậc nhất, muội muội huynh là Hoàng hậu vừa được sắc phong, ngay cả Hoàng đế cũng là bằng hữu tốt chơi với huynh từ nhỏ đến lớn, hơn nữa còn cùng huynh xưng hô như huynh đệ, nếu đã như thế tại sao bây giờ huynh lại phải ở một mình tại nơi xa xôi như thế này?”.
Tiêu Sơ cụp mắt, mân mê tay áo, nói lảng sang chuyện khác: “Nếu không nhờ vậy, sao cô nương có thể thoát khỏi vị Tiểu vương gia Bắc Tề kia?”.
Vừa nghe đến cái tên này, Bạch Hạ lập tức cụt hứng: “Được rồi, được rồi, ta với huynh vốn cũng chỉ là vì mục đích của riêng mình, biết quá nhiều sẽ chỉ tăng thêm phiền não. Mấy ngày nữa, ai đi đường nấy, chẳng ai nợ ai!”. Nói xong nàng đứng dậy đi ra phía sau xe lăn, liến thoắng nói tiếp: “Ngủ sớm, dậy sớm sẽ tốt cho sức khỏe, chúng ta mau chóng hồi phủ đi thôi!”.
“Không dám làm phiền cô nương”, Tiêu Sơ khéo léo từ chối sự giúp đỡ của nàng, hai tay y thuần thục xoay chuyển chiếc xe lăn gỗ được chế tạo tinh xảo, di chuyển ra phía ngoài cửa.
Bạch Hạ đứng yên tại chỗ, ánh mắt lướt qua những ngón tay thon dài mạnh mẽ của y, lại nhìn dáng lưng gầy gò thẳng tắp, cuối cùng ánh mắt nàng dừng lại ở mái tóc đen như mực gọn gàng. Nàng cảm thấy chỗ nào trên người y cũng chói mắt lạ thường, thậm chí còn khiến người ta nhói lòng, thế là nàng chỉ đành lấy tay che mắt thở dài: “Trái tim từ mẫu của ta ơi! Chịu không nổi! Chịu không nổi rồi...”.
Tiêu Sơ đã vươn tay mở cửa phòng nghe thấy vậy liền sững người, nhưng vừa định hỏi lại thì bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng nói lạnh lùng: “Nếu như chịu không nổi thì xin mời ra ngoài rồi rẽ trái, đình viện đầu tiên cô nhìn thấy chính là Cúc Viện, nơi đó có đủ loại tiểu quan (1)
cho cô tha hồ lựa chọn. Còn công tử nhà ta thì không bán nghệ, cũng chẳng bán thân đâu!”.
(1)
Tiểu quan: Kỹ nam
Bạch Hạ sửng sốt: “Thế bán cái gì?”.
Người nọ dường như cũng không ngờ được nàng sẽ hỏi lại, trầm mặc một lúc rồi mới trả lời, trong giọng nói pha lẫn sự đau thương: “Bán nụ cười”.
Nụ cười tưởng chừng như luôn luôn nở trên môi Tiêu Sơ vụt biến mất.
Bạch Hạ lại vỗ tay tán thưởng.
Nàng mặc bộ váy mỏng màu xanh lục nhạt, mái tóc dài được tết thành bím đen nhánh buông thõng trước ngực, nhẹ nhàng đung đưa theo mỗi động tác vỗ tay. Tóc mái trước trán phủ qua đôi chân mày cong cong, để lộ ra đôi mắt tròn lúng liếng, tô điểm thêm cho hai lúm đồng tiền nhỏ bên má, giọng nói nàng vừa trong trẻo vừa du dương, tựa như chim oanh lại như dòng suối chảy.
Ánh mắt Tiêu Sơ vốn chỉ vô tình liếc qua, nhưng cuối cùng lại khó mà dời đi được.
Y nhớ đến dáng vẻ khi muội muội cười, dường như cũng giống hệt như thế này.
Thế là nụ cười lại bắt đầu trở lại, mà lần này, Bạch Hạ suýt chút nữa là thật sự không chịu nổi luôn...