Chương 14: Mắt thấy tai nghe

Có một buổi chiều, ông ta hốt hoảng gõ cửa nhà kho, nói với cô bé: "Văn Văn, bố mẹ con về rồi."

Văn Văn vui mừng chạy ra ngoài, nhưng bên ngoài trống rỗng. Cô bé gọi: "Mẹ ơi, mẹ ơi, mẹ ở đâu?"

Tóc cô bé bị túm lấy, Bác sĩ Vươngghé vào tai cô bé, nhẹ nhàng nói: "Lừa con thôi."

Mùa hè năm mười bảy tuổi, bóng cây lay động. Cô bé muốn rời đi, dù cho quá khứ đã không thể cứu vãn. Ông ta không ngăn cản: "Con đi đi, ta sẽ tìm mục tiêu khác. Hoặc con có thể ở lại, lớn thêm chút nữa, làm vợ ta."

Cô bé run rẩy, dọa sẽ tố cáo ông ta. Ông ta cười nhẹ nhàng, nói: "Con quên rồi sao, ta là bác sĩ tâm lý. Tuần trước con đã ký vào giấy chẩn đoán tâm thần của mình. Họ sẽ không tin lời con nói, chỉ coi con là kẻ điên."

...

Thời gian kích hoạt mắt trái khoảng ba phút, vì vậy Tiểu Bạch phải tiếp tục dùng khói thuốc hun nó. Cả hai mắt của anh đều mờ đi. Lục Tử Ninh đưa cho anh một tờ khăn giấy, nói: "Chỉ còn bức ảnh cuối cùng, anh có muốn tiếp tục không?"

Tiểu Bạch lắc đầu: "Đã đến giới hạn rồi, để nó nghỉ ngơi một chút."

Lục Tử Ninh cúi đầu, nhìn những dòng chữ ghi chép trong sổ tay, hồi lâu không nói nên lời. Một lúc sau, cô ấy mới hỏi: "Anh thật sự... nhìn thấy những điều này?"

"Phải."

"Nếu chứng cứ xác thực, mặc dù đã hết thời hạn truy cứu, chúng ta vẫn có thể yêu cầu điều tra cô nhi viện của ông ta, ngăn chặn ông ta tiếp tục hành hạ trẻ em. Nhưng..."

"Vấn đề chính là mối liên hệ giữa vụ án sát nhân cấp độ 6 và quá khứ."

Tiểu Bạch cầm giấy bút, viết ra những gì năm người kia đã nói và những trải nghiệm trong quá khứ của Văn Văn. Anh biết có một khả năng có thể chứng minh bác sĩ Vương là kẻ mưu sát có chủ đích. Đó là ông ta đã lợi dụng nỗi ám ảnh thời thơ ấu của Văn Văn, dẫn dắt năm người kia đánh thức nỗi tuyệt vọng sâu thẳm nhất trong cô ấy.

Tiểu Bạch phát hiện ra rằng, thậm chí không cần phải cố ý tìm kiếm, anh cũng có thể tìm thấy sự tương đồng giữa lời nói của năm người kia và hành vi trong quá khứ của bác sĩ Vương.

Thời thơ ấu, Bác sĩ Vương liên tục nói với cô ấy: "Mất cha mẹ là vì con vô dụng." Vì vậy, khi sếp Văn Văn đe dọa cô ấy, nếu không đạt chỉ tiêu sẽ bị sa thải. Gã mập ám chỉ cô ấy rằng Tiểu Bạch nɠɵạı ŧìиɧ, còn cô bạn thân thì càng nói càng sai. Bởi vì vô dụng, nên mất đi tất cả.

Bác sĩ Vương ép cô ấy ăn trộm, rồi đánh mắng cô ấy là kẻ cắp. Năm mười bảy tuổi, cô ấy bị lừa ký vào giấy chẩn đoán tâm thần, cho dù tố cáo cũng không ai tin. Vì vậy, huấn luyện viên thể hình hiểu lầm cô ấy ăn trộm, mắng nhiếc cô ấy thậm tệ.

Oan ức không thể chứng minh.

Và... bà thím bán rau.

Tiểu Bạch nghĩ trước đây anh đã nhầm một chút, điều kí©h thí©ɧ Văn Văn không phải là câu: "Trong khu phố có trộm." Mà là câu: "Viện trưởng rất nhớ con." Giống như năm xưa, bà thím đã tự tay bế cô bé, đưa vào vòng tay của viện trưởng.

Cuối cùng, những lời nói này tụ lại bên tai Văn Văn, chúng nói với cô ấy: "Con đã mất tất cả, không ai tin lời con nói, cuối cùng con chỉ có thể quay về bên cạnh ông ta."

Vì vậy, cô ấy khóa cửa sổ, giống như khi còn nhỏ, vô vọng rải đầy đinh ghim xung quanh mình. Khác biệt là lần này, cô ấy quyết định không ở lại nữa. Cô ấy đứng trên lan can ban công, dang rộng vòng tay. Cho đến khi Tiểu Bạch vội vàng chạy đến.

Trong căn hộ, Lục Tử Ninh lắng nghe Tiểu Bạch kể, không nói gì.

"Bây giờ chỉ còn hai điểm nghi vấn, tại sao Văn Văn lại hỏi bài toán đó và tại sao vụ án sát nhân cấp độ 6 lại chỉ có năm người. Tôi nghĩ câu trả lời chắc công nằm ở bức ảnh cuối cùng."

Tiểu Bạch kích hoạt mắt trái một lần nữa, cơn đau nhói lan đến tận sọ não, anh mặc kệ, nhìn vào khung cảnh đó. Đầu tiên là bác sĩ Vương đưa Văn Văn đến một góc vắng vẻ, nói chuyện với cô ấy. Tiểu Bạch mô phỏng khẩu hình.

Lục Tử Ninh phiên dịch bên cạnh: "Những năm qua chỉ nhắm vào con, là có lý do."

Tiểu Bạch nín thở, câu trả lời, có lẽ đã rất gần rồi.

Bác sĩ Vương lại nói một câu ngắn gọn, Tiểu Bạch mô phỏng khẩu hình. Lục Tử Ninh ngẩn người.

"Sao vậy, khó phiên dịch lắm sao?"

Lục Tử Ninh hoàn hồn, nói: "Khẩu hình... khẩu hình là "Anh yêu em"."

Tiểu Bạch gật đầu. Trong hình ảnh, Văn Văn đáp lại. Anh mô phỏng khẩu hình một cách chính xác. Lục Tử Ninh im lặng một lúc bên cạnh Tiểu Bạch, rồi nói: "Xin lỗi, em đã có người yêu rồi."

Bóng cây lay động, Văn Văn ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên định nói với bác sĩ Vương. Hình ảnh kết thúc.

Đầu Tiểu Bạch đau như búa bổ, nhãn cầu như muốn rơi ra khỏi hốc mắt. Anh ôm lấy mắt trái.

Không đúng, tại sao, tại sao manh mối lại đứt đoạn một lần nữa? Bài toán; sát nhân cấp độ 6, nhưng chỉ có năm người. Rốt cuộc là chỗ nào bị bỏ sót?

Rất lâu sau, Tiểu Bạch mới bình tĩnh lại. Lục Tử Ninh ngồi im lặng, nét mặt có vẻ thất vọng.

"Sao vậy?"

Cô ấy lộ ra vẻ hoảng hốt: "Không, không có gì."

Tiểu Bạch cầm giấy lên, vội vàng viết ra những gì vừa thấy, thử nhiều lần, nhưng vẫn không tìm thấy mối liên hệ tương ứng.

"Không sao... Năm điểm trên kia có thể chứng minh ông ta là hung thủ."

Lục Tử Ninh ngắt lời Tiểu Bạch: "Đó chỉ là suy đoán có tội.

Tiểu Bạch cầm tờ giấy lên, chỉ cho cô ấy xem, nói: "Đúng là chỉ dựa vào vài câu nói để kết tội gϊếŧ người là rất khó, nhưng ông ta đã lợi dụng nỗi ám ảnh thời thơ ấu của Văn Văn. Đây đều là những lời ông ta đã nói với Văn Văn năm đó, cô xem, đều có sự tương đồng..."

Cô ấy im lặng. Tiểu Bạch vò nát mép giấy.

"Cô đã từng nói sẽ tin tôi mà?"

"Cảnh sát cần chứng cứ thực tế. Diệp Tiểu Bạch, tôi không thể chỉ vì vài câu nói của anh mà phán xét một người có tội. Anh phải biết rằng, những chữ viết trên giấy này còn không bằng lời thú tội của chính ông ta."

Tiểu Bạch cúi đầu, giọng gần như van xin: "Trong Phúc Âm Giăng chương 9, câu 25 có nói: "Người ấy có phải là người tội lỗi hay không, tôi không biết. Nhưng có một điều tôi biết, trước đây tôi mù, bây giờ tôi thấy được.""

Lục Tử Ninh lắc đầu thất vọng: "Xin lỗi anh, tôi là người vô thần."

Tiểu Bạch sững sờ, một lúc lâu sau mới nói: "Cô đi đi, đừng quan tâm đến tôi nữa."