Lục Tử Ninh rời đi, bỏ lại những cuốn sách và tài liệu về đọc khẩu hình môi. Tiểu Bạch rửa một quả táo, ngồi trong phòng khách vừa gặm vừa lật xem. Anh cố gắng tìm kiếm một khả năng khác, một sơ hở, một mối liên hệ mà Lục Tử Ninh có thể đã bỏ qua. Có lẽ cô đã dịch sai khẩu hình trong bức ảnh cuối cùng?
Nhưng anh nhanh chóng nhận ra sự ngây thơ của mình. Lục Tử Ninh là một cảnh sát, mọi kết luận của cô đều dựa trên bằng chứng vững chắc. Anh lật đi lật lại tài liệu, in từng chi tiết vào đầu, nhưng kết quả dịch khẩu hình của anh vẫn trùng khớp với cô.
Buông tài liệu xuống, Tiểu Bạch xoa thái dương mệt mỏi, nằm xuống giữa những bức ảnh vương vãi trên sàn. Con mắt trái đặc biệt của anh có thể làm gì? Nó chỉ có thể nhìn, không thể thay đổi quá khứ, không thể cứu Văn Văn, cũng không thể trừng phạt kẻ sát nhân. Nó chỉ để anh nhìn thấy em, trong khi anh muốn làm nhiều hơn thế.
Nỗi đau và bất lực dâng trào, Tiểu Bạch rêи ɾỉ khe khẽ như một con thú hoang bị thương. Anh chuẩn bị một con dao nhỏ, quyết định tự mình hành động.
Vài ngày sau, Tiểu Bạch đứng trên con phố sầm uất, ngước nhìn phòng khám tâm lý của bác sĩ Vương trên tầng 15. Nghe nói quy mô khá lớn, có bảo vệ và thư ký. Anh kéo mũ xuống thấp, bước vào sảnh, vô thức liếc nhìn xung quanh. Hơi thở anh gần như ngừng lại.
Lục Tử Ninh!
Cô đang đi ngược hướng cửa xoay, dường như sắp rời khỏi tòa nhà. Ánh mắt vô hồn, bước chân loạng choạng, cô lướt qua anh rồi đi ra ngoài.
Tiểu Bạch bước vào thang máy, nhưng không thể kìm lòng, quay lại nhìn. Lục Tử Ninh đang đi bên ngoài, va vào người đi đường mà không hề để ý, ánh mắt đờ đẫn nhìn vào khoảng không.
Thang máy đông người, có người hỏi anh có lên không. Tiểu Bạch xua tay, chạy ra ngoài, gọi tên Lục Tử Ninh. Cô không đáp lại, lên taxi rồi đi mất. Anh chửi thề, vẫy một chiếc taxi khác, bám theo.
Cô về một khu chung cư, có lẽ là nhà cô. Tiểu Bạch đi theo sau, thấy cô lấy chìa khóa, mở cửa, bước vào. Anh vội vàng đi theo.
"Cô không sao chứ?" Tiểu Bạch vỗ vai cô, hỏi.
Lục Tử Ninh bình tĩnh nhìn anh, gật đầu. Cô đun trà, rót cho mình một cốc, không có phần của anh. Tiểu Bạch ngồi bối rối bên cạnh.
Uống xong trà, cô đột nhiên đứng dậy, bắt đầu cởϊ qυầи áo.
Tiểu Bạch vội vàng che mắt, nhớ ra cửa chưa đóng, liền quay lưng về phía cô, chạy lại đóng cửa.
"Cô bị sao vậy?" anh lo lắng hỏi, không dám quay đầu lại.
Không có tiếng trả lời. Anh nghe thấy tiếng bước chân trần của cô đi vào phòng tắm, tiếng cửa đóng lại, rồi tiếng vòi hoa sen vang lên.
Tiểu Bạch thở phào nhẹ nhõm. Ngồi trên ghế sofa, anh sờ vào con dao bên hông, cảm thấy bình tĩnh hơn. Thực ra, anh cũng không biết mình có đủ can đảm để gϊếŧ người hay không. Anh quan sát căn hộ nhỏ nhưng đầy đủ tiện nghi của Lục Tử Ninh. Trên tường có treo một chiếc đồng hồ Hello Kitty.
Điều khiến anh hơi lúng túng là ghế sofa chất đầy quần áo chưa giặt, cả đồ lót cũng ở trên đó. Anh cố gắng kiềm chế bản thân, không nhìn về phía đó. Rồi anh chợt nghĩ, Lục Tử Ninh không có bạn bè đến nhà chơi sao? Quần áo cứ vứt bừa bãi trong phòng khách như vậy.
Đồng hồ tích tắc, Lục Tử Ninh ở trong phòng tắm lâu quá. Anh lo lắng, ho khan vài tiếng, hỏi lớn: "Cô vẫn ổn chứ?"
Không có tiếng trả lời.
"Lục Tử Ninh? Nếu cô không sao thì trả lời tôi một tiếng đi."
Giọng nói của cô vọng ra từ phòng tắm, không chút cảm xúc: "160 mũ 6 bằng bao nhiêu?"
Trong phòng khách, kim giây vẫn tích tắc. Lông tơ trên người Tiểu Bạch dựng đứng.