Hạ Tuyết Thuần không ngờ tới, kinh ngạc nhìn người đàn ông kia: "Anh Giai Hạo?"
Kiều Sở Sở nhướn mày, nhìn rõ nốt ruồi lệ ở khóe mắt người đàn ông kia.
[Ồ, nam phụ u oán Lý Giai Hạo lên sân khấu rồi.]
Người nhà họ Bùi và Lâm Thanh cùng với cặp cha con nhà họ Lâu không hẹn mà cùng nhìn về phía Lý Giai Hạo.
Lý Giai Hạo trước tiên là dìu Hạ Tuyết Thuần đứng dậy, sau đó chính nghĩa nói: "Chuyện này Hạ Tuyết Thuần không đúng, nhưng chúng ta phải nói đúng sự thật. Cũng là vì người phụ nữ này đánh Hạ Tuyết Thuần trước nên Tuyết Thuần mới phản kích. Là các người sai trước, các người không thể vì các người có tiền mà ỷ thế hϊếp người được!"
Những người khác đảo tròn mắt.
Ông cụ Triệu chán ghét nhíu mày: "Hai đứa trẻ này không phân biệt được đúng sai tốt xấu sao?"
Kiều Sở Sở nhếch môi: "Đúng sai ra sao tự trong lòng mỗi người đều rõ, không phải anh nói anh bồi thường sao? Vậy anh bồi thường đi."
Cô nhìn người phụ nữ dính rượu vang: "Vừa rồi tổng cộng cô bị tát ba cái, còn cô tát cô ấy một cái, theo giá một cái tát ba mươi nghìn, bảy trăm nghìn, cộng thêm sáu mươi nghìn, bảy trăm lẻ sáu nghìn. Bên cô có thể chấp nhận không?"
Người phụ nữ dính rượu vang được chiều mà kinh hãi.
Cô gái này là em gái thứ tám của nhà họ Kiều đúng không?
Cô ta lại có thể khiến tiểu Bát nhà họ Kiều giúp đỡ, thật may mắn!
Cô ta vội vàng gật đầu: "Có thể."
Kiều Sở Sở cười nhìn Lý Giai Hạo: "Bảy trăm lẻ sáu nghìn, đưa tiền đi."
Lý Giai Hạo kinh hãi: "Khoan đã, không phải vừa rồi còn sáu trăm bảy mươi nghìn sao?"
Kiều Sở Sở gật đầu: "Đúng vậy, chúng tôi tính tiền cho anh theo giá một cái tát ba mươi nghìn, Hạ Tuyết Thuần tát vị phu nhân này ba cái tát, cô ấy tát Hạ Tuyết Thuần một cái tát, váy có giá bảy trăm nghìn, đưa bảy trăm lẻ sáu nghìn là đúng, nếu anh không muốn tính như vậy thì cũng có thể bảo vị phu nhân này đưa anh ba mươi nghìn, các anh đưa vị phu nhân này bảy trăm bảy mươi chín nghìn, cũng giống nhau cả."
Khóe môi Lý Giai Hạo khẽ giật, siết chặt nắm tay.
Hạ Tuyết Thuần cắn môi dưới, khóe mắt đỏ hoe, trông như sắp khóc.
Kiều Sở Sở cười nhạt: "Thật đáng tiếc, giảm giá thì chắc chắn là không thể rồi, dù sao tôn nghiêm mà cô Hạ Tuyết Thuần đây thích nhất cũng tuyệt đối không cho phép việc giảm giá xảy ra."
Hội trường lại cười vang một lần nữa!
Lý Giai Hạo đỏ bừng mặt, luống cuống cầm điện thoại lên: "Đưa số tài khoản cho tôi."