Người phụ nữ thét lên, đẩy cô ta ra: "Đây là cái váy tôi đặc biệt chuẩn bị cho bữa tiệc lần này đấy, tôi bỏ ra bao nhiêu tiền, bao nhiêu tâm huyết cô biết không hả?!"
"Tôi thèm vào quan tâm cô bỏ ra bao nhiêu tiền bao nhiêu tâm huyết, liên quan quái gì đến tôi?! Tôi có nói là không bồi thường đâu!" Hạ Tuyết Thuần nắm tóc cô ta: "Nhưng cô phải xin lỗi mặt tôi trước!"
Bùi Uyên và những người khác từ từ xúm lại.
Hạ Tuyết Thuần phạm sai lầm nhưng không nhận sai, ngược lại còn lý lẽ đầy mình bắt nạn nhân xin lỗi trước.
Đáy mắt Bùi Uyên hiện lên vẻ sắc lạnh, nhìn sáu đứa em trai: "Tương lai các em sẽ thích người phụ nữ này sao?"
Bùi lão Lục âm trầm nói: "Em có mù mắt điếc tai cũng không thèm để ý cô ta."
Bùi Du Xuyên chế giễu: "Người bình thường phạm sai còn không biết xin lỗi, vị nữ chính này của chúng ta còn tưởng thế giới xoay quanh cô ta cơ đấy."
Lâm Thanh mỉa mai: "Tất nhiên, người ta là nữ chính mà, cậu không xem phim truyền hình à? Rất nhiều nữ chính đều như vậy."
Chết cười.
Lâu Nguyệt Tuyệt ở cách đó không xa, thấy cảnh này thì cười khẩy: "Nữ chính này đúng là một đống cứt chó, phạm sai lầm lại không biết nhận sai, con thà đi bảo vệ tên ngốc Kiều Sở Sở kia chứ cũng tuyệt đối không bảo vệ nữ chính cứt chó này."
Lâu Thính Tứ nhếch môi, rõ ràng đang cười, nhưng đôi mắt nhìn chằm chằm nữ chính lại đầy sát ý.
Hạ Tuyết Thuần nắm tóc người phụ nữ: "Xin lỗi mặt tôi đi! Nhanh lên!!"
Người phụ nữ gào thét như ấm đun nước: "Bảo vệ! Bảo vệ!"
Hạ Tuyết Thuần quát: "Nhanh lên!"
Các vị khách nhìn nhau, ánh mắt nhìn Hạ Tuyết Thuần đầy phán xét.
Ông cụ Triệu chống gậy bước ra, khí thế hùng hổ, đang định quát mắng thì…
Kiều Sở Sở đột nhiên lớn tiếng...
"Cô lấy tư cách gì bắt cô ấy xin lỗi cô?!"
Hiện trường im phăng phắc.
Ông cụ Triệu và người bên cạnh dừng bước.
Bùi Uyên và những người khác cũng kinh ngạc nhìn về phía phát ra tiếng nói.
Kiều Sở Sở mặc váy xòe màu hồng nhạt, từ phía sau đám đông bước ra trước mặt Hạ Tuyết Thuần: "Xin hỏi, có phải vị phu nhân này vấp ngã trúng cô, khiến cô tạt rượu vang lên người cô ấy không?"
Hội trường im phăng phắc.
Môi dưới Hạ Tuyết Thuần run run, ngồi thẳng người, giọng điệu chống đối: "Tôi không cố ý, hơn nữa đây chỉ là một cái váy thôi, dựa vào đâu mà nói đánh là đánh tôi."
Kiều Sở Sở ung dung: "Chính vì người ta ăn mặc lộng lẫy đến tham dự buổi tiệc rất quan trọng với bản thân, kết quả lại bị cô hủy hoại."