Chương 1: Không Có Con Mồi

Bầu trời càng ngày càng tối, không bao lâu nữa, màn đêm liền sẽ buông xuống, triệt để bao phủ toàn bộ mặt đất.

Trần Phàm đứng ở trong đám người, cũng giống như mọi người, nhón chân lên, hướng về phía đường chân trời, cố gắng ngắm nhìn.

Sâu trong hoang dã, thỉnh thoảng vang lên tiếng rống của hung thú.

Nếu đội săn thú không có cách nào tại trước khi trời tối chạy về pháo đài, thì thứ bọn hắn sẽ gặp phải là vô biên vô tận hắc ám, cùng với việc bất cứ lúc nào cũng có thể gặp sự tập kích của hung thú.

Bỗng nhiên, Trần Phàm cảm thấy cánh tay bị siết chặt, cúi đầu xem xét thì ra là mẫu thân, sắc tái nhợt, nắm lấy cánh tay của hắn, trong mắt tràn ngập bất lực.

“Mẹ, đừng lo lắng, cha cùng bọn hắn cũng nhanh trở về, đợi thêm một chút nữa.”

Hắn dịu dàng an ủi.

Mẫu thân hắn gật đầu một cái, lúc này mới ngẩng đầu lên, vội vàng ngắm nhìn phương xa.

Trần Phàm ánh mắt liếc nhìn bốn phía, trên mặt khuôn mặt hàng trăm người tràn đầy sự lo lắng.

Trong nộ tâm của hắn thầm than một tiếng, không biết vì nguyên nhân gì hắn ở trên tàu điện ngầm chợp mắt, khi tỉnh lại liền xuyên qua đến nơi này. Hôm nay, là ngày thứ hai hắn xuyên qua.

Thế giới này, cùng kiếp trước của hắn tương tự, khác biệt chính là ở đây vào mười năm trước, thiên địa dị biến, chim bay cá nhảy, bao gồm hoa cỏ cây cối, đều phát sinh biến hóa, không chỉ hình thể biến lớn mà còn trở nên tàn nhẫn khát máu, vô cùng hung dữ.

Trong nhân loại, cũng xuất hiện giác tỉnh giả, tinh thần lực của bọn họ vượt xa thường nhân, có thể khống chế gió mưa sấm chớp. Thậm chí một vài đỉnh cấp giác tỉnh giả, thậm chí còn không sợ vũ khí nóng, tiện tay một đòn liền có thể hủy diệt một một tòa thành trấn.

Đương nhiên, giác tỉnh giả là thiểu số, chỗ bọn hắn ở dần dần tạo thành các thành thị, hấp dẫn những người còn sống sót tập trung. Nghe nói một vài cỡ lớn thành thị vẫn giống như mười năm trước, có điện, có mạng, có thức ăn ngon, có nguồn nước sạch, mọi người vẫn như quá khứ, ngồi xe lửa đi làm, 9 giờ tới 5 giờ về.

Nguồn tài nguyên là có hạn đa số người bình thường, không có tư cách tiến vào thành thị, dù là cỡ nhỏ thành thị cũng không được chỉ có thể kết trại tự vệ, chống lại hung thú.

Đừng nói là điện, điều cơ bản nhất là an toàn của tánh mạng, đều không thể được bảo đảm, thiếu đồ ăn, dược liệu, nguồn năng lượng, đồ dùng thường ngày, cả ngày đi đi lại lại tại biên giới sự sống cái chết.

Cũng như thân thể chủ nhân cũ này, cũng là bởi vì đói mà chịu không được lén đi ra ngoài, ăn quả dại nơi hoang dã dẫn đến sôt cao ba ngày, cuối cùng chết thẳng cẳng, để cho hắn chiếm lấy cơ thể.

“Chẳng lẽ, thật sự xảy ra chuyện?”

Hắn nắm chặt nắm đấm suy nghĩ.

Đúng lúc này, từ trên tháp gỗ cao đến bảy tám mét bên cạnh liền truyền đến một tiếng kêu kích động."Đến rồi đến rồi! Bọn hắn tới!”

“Mọi người đứng ở nơi cao thì nhìn được xa, nhưng mà rất nhanh chúng ta cũng có thể nhìn thấy.”

“Quá tốt rồi, cuối cùng chạy về.”

Đám người liền hưng phấn, đôi mắt trông về phía xa, chỉ thấy trên đường chân trời, chậm rãi xuất hiện một vài chấm đen nhỏ, càng ngày càng gần, càng ngày càng gần, đám người như trút được gánh nặng, trên mặt nở nụ cười.

Nhưng mà đến đội ngũ tới gần, nụ cười trên mặt mọi người dần dần tắt.

Họ thấy một nhóm hơn mười người, cầm trong tay cung tiễn trường mâu, thân hình chật vật, trong đó có mấy người cần đỡ nhau, còn có cõng , cho dù là người đi lại bình thường ở trên thân có dính nhiều hoặc ít máu.

Mắt thường có thể trông thấy, không kiếm được con mồi.

Có người nhạy cảm còn phát hiện, nhân số đám người trở lại còn thiếu đi vài người.

Đội ngũ chậm rãi tới gần, ngừng lại tại phía trước cầu treo, người cầm đầu khuôn mặt chính trực, khuôn mặt lạnh lùng, trên cánh tay phải của hắn có vài vết thương máu chảy dầm dề còn trên mặt tràn ngập sự áy náy.

Thời gian như thể dừng lại .

Nam nhân liếʍ liếʍ môi khô khốc, thấp giọng nói: “Thật xin lỗi, lần này, chúng ta gặp phải hai đầu trung cấp hung thú, bọn chúng đột nhiên tập kích, chúng ta không chỉ bị mất con mồi, Trụ Tử, A Hoa, Tiểu Cao bọn hắn, đều...”

Lời còn chưa nói hết, trong đám người có vài người liền cảm thấy trời đất quay cuồng, té xỉu.

Mọi người lập tức rối loạn những người chung quanh, ba chân bốn cẳng nâng lên người té xỉu, đưa vào bên trong nhà.

Còn lại đội săn bắn, cũng đều xấu hổ cúi đầu xuống, không dám nhìn ánh mắt của người già trẻ em.

Trần Phàm thân thể run nhè nhẹ.

Một lần chết 3 cá nhân.

Người nam nhân cầm đầu có khuôn mặt chữ điền chính là phụ thân của cơ thể này, cũng là nhân vật lãnh tụ đã dẫn dắt mọi người thiết lập nên toà pháo đài này.

Một vài âm thanh vang lên, có tiếng khóc nức nở, có than thở, cũng có lời an ủi bọn hắn.

Đội săn thú chậm rãi tiến vào, cầu treot rước cửa cũng được kéo lên, cả tòa doanh trại được vây bao quanh bởi 3m tường vây tỏa ra sự vững chắc như tường đồng vách sắt làm cho người ta có cảm giác an toàn.

Thê tử nhi nữ của người bị thương, nhìn thấy nam nhân của bản thân bị trọng thương, đau lòng không thôi. Nhưng nhớ tới buổi sáng ra ngoài, buổi tối trở về không còn mấy người, đều âm thầm cảm thấy may mắn.

Người chịu một chút thương nhẹ thì mang theo người nhà rời đi. Một lát sau, sắc trời đã hoàn toàn đen lại, toàn bộ nơi trú, rơi vào một vùng tăm tối, chỉ có thể mượn nhờ ánh trăng yếu ớt để thấy rõ chung quanh.

“Quốc Đống, cánh tay của ngươi.”

Nữ nhân nắm cánh tay phải của nam nhân mặt chữ điền mắt rơi xuống hai hàng nước mắt.

Trần Phàm liền đi tới, xuyên qua được mấy ngày, hắn có chút không thích ứng cái thân phận này.

“Ta không sao.”

Trần Quốc Đống lắc đầu, tự trách nói:

“Đều là lỗi của ta, nếu như ta phát hiện hai đầu súc sinh kia sớm một chút thì Trụ Tử bọn hắn, cũng sẽ không, cũng sẽ không...”

“Ba!”

Một cái tát mạnh đập vào trên vai của hắn, một gã đại hán đầu trọc liền lên tiếng an ủi:

“Quốc Đống, đây không phải lỗi của ngươi, muốn trách, thì trách cái thói đời đáng chết này, những người lặt vặt như chúng ta vặt thì sớm muộn cũng sẽ có một ngày như vậy.”

“Về sớm một chút nghỉ ngơi đi.”

Hắn lại vỗ vỗ bả vai, tiếp đó hướng ánh mắt về phía Trần Phàm đang nghiêm túc, nhe răng nở nụ cười, mang theo người nhà, trở về.

“Cha, đi về trước đi.”

Trần Phàm lên tiếng nói:

“Đệ đệ đang đợi ở trong nhà.”

Trần Quốc Đống khẽ giật mình, liền gật đầu.

Toàn bộ pháo đài rơi vào yên tĩnh như chết, bên tron trong phòng, ánh lửa phập phùng, thỉnh thoảng truyền đến đôm đốp tiếng củi lửa, cùng với tiếng đối thoại vô lực.

“Mụ mụ, ta đói, ta muốn ăn thêm một chút.”

“Ngủ đi, ngủ thϊếp đi liền không đói bụng.”

“Thế nhưng là ta thật rấtt đói?”

“Nghe lời, những vật kia thật sự không thể ăn .”

Âm thanh dần dần yếu đi tiếp.

Trên mặt Trần Quốc Đống, càng ngày càng hiện vẻ áy náy.

Ánh mắt Trần Phàm thấy một màn này, nội tâm thở dài một tiếng, người phụ thân này, mặc dù kiệm lời ít nói, lại là một người chính trực thiện lương.

Mỗi lần có con mồi, đều chia đều cho mọi người trong trại, nuôi người già trẻ em đến mức nhà mình đều giật gấu vá vai, làm cho không ít người trong lòng sinh lời oán giận.

Thời gian gần đây vận khí không tốt, con mồi lác đác không có, toàn bộ trại cũng không còn bao nhiêu lương thực, tất cả mọi người đều nhẫn nhịn cơ chịu đói.

Thời tiết liền muốn vào đông, nếu là tiếp tục như vậy nữa, chỉ sợ thực sự sẽ xuất hiện thảm kịch người ăn thịt người .