Người đàn ông này không ai khác chính là người mà Trần Vũ đã từng gặp một lần, Triệu Trung, là kẻ bất hòa với Hạ Thiên, mấy tên thuộc. hạ do anh ta dẫn theo đều có đôi mắt sáng ngời, hiển nhiên đều là cao thủ.
"Cậu Triệu?" Sắc mặt Trâu Đại Long hơi thay đổi, thế mà vân để nhà họ Triệu biết được chuyện này, hắn bị Đỗ Phong đè ép, nguyên nhân lớn nhất là Đỗ Phong có một trong bốn đại gia tộc là nhà họ Triệu chống lưng.
"Trâu Đại Long, mày thật lợi hại, mấy chỗ bãi hôm qua đều có cổ phần của nhà họ Triệu đấy, mày chán sống rồi sao? Dám động vào sản nghiệp của nhà họ Triệu à?" Triệu Trung cười lạnh nói.
“Cậu Triệu, tôi chỉ vô tình xúc phạm Triệu thị” Trâu Đại Long khẽ cần môi.
"Mày dám động vào nhà họ Triệu mà giờ nói chỉ là vô tình xúc phạm thôi sao? Xem ra phải cảnh cáo mày rồi." Triệu Trung chế nhạo liếc nhìn Trần Vũ: "Sếp Đỗ, đây chính là tên nhóc mà ông đang nói đến sao?"
“Đúng, chính là hắn” Đỗ Phong oán hận nói.
"Họ Trần, mày dám đυ.ng vào con chó do nhà họ Triệu nuôi, mày không biết tự lượng sức: à?" Triệu Trung lạnh lùng nói: "Ở Phong Lăng còn không có ai dám gây sự với nhà họ Triệu hử!”
"Cậu Triệu, nói chuyện hơi quá rồi đó, Phong Lăng cũng không phải là nơi các người có thể dùng tay che trời" Một thanh âm truyền đến, Lâm Khai Thành dân đầu một đám người đi vào, đứng ở bên cạnh Trần Vũ.
“Lâm Khai Thành?” Sắc mặt Triệu Trung nhất thời trở nên khó coi: "Việc này có liên quan gì đến nhà họ Lâm các người?"
Lâm Khai Thành là con trai thứ hai của nhà họ Lâm, theo vai vế thì anh ta phải gọi đối phương là chú, hơn nữa người ta còn lập được chiến tích xuất sắc ở biên giới, giờ người này lại ra mặt thay nhà họ Lâm.
“Cậu Trần có ơn lớn đối với Lâm thị, chuyện của cậu ấy chính là chuyện của nhà họ Lâm” Lâm Khai Thành lạnh nhạt nói, anh ta đi đến bên người Trần Vũ: “Cậu Trần không cần lo lăng, bất kể chuyện nghiêm trọng cỡ nào, nhà họ Lâm vẫn sẽ giải quyết."
“Làm phiần." Trần Vũ cười.
"Không có việc gì, cậu đã cứu ông cụ nhà tôi, giúp tôi phá trận kiếm trảm con, chuyện nhỏ này không đáng nhắc tới." Lâm Khai Thành cười nói.
Triệu Trung không nói nữa, nếu nhà họ Lâm ra mặt, chuyện này không dễ giải quyết rồi
"Cậu Triệu, cảm ơn cậu đã giúp đỡ, nhưng đây là chuyện giữa tôi, Trâu Đại Long và tên nhãi này, ân oán ở giang hồ nên dùng cách của giang hồ để giải quyết." Đỗ Phong vừa thấy Triệu Trung khó xử, nên phải nghiến răng đứng ra
Chỉ một lời của gã đã gạt hai gia tộc lớn sang một bên, chuyện giang hồ để giang hồ xử lý.
"Thăng nhãi kia, mày đánh cháu trai tao bị thương nặng, dù sao cũng phải cho tao một lời giải thích chứ." Đỗ Phong lạnh lùng nói.
"Đứa cháu trai của ông c**ng hi3p con gái nhà người ta, đe dọa hai mẹ con họ một cách thô bạo, chuyện này ông có đưa ra lời giải thích cho người ta không?" Trần Vũ liếc nhìn Đỗ Phong: "Tội ác mà cháu trai ông đã làm còn hơn thế nhiều, ông đã cho những người bị hại đó một lời giải thích chưa?”
"Những người đó đều là thứ tỉ tiện, đánh chết thì đã sao? Mạng sống của bọn họ sao có thể so sánh với cháu trai của tao được?" Đỗ Phong tức giận nói.
"Thật là trùng hợp, trong mắt tôi, mạng sống của cháu trai ông cũng là thứ rác rưởi." Trần Vũ mỉm cười.
Đỗ Phong lạnh lùng nhìn chăm chằm Trần Vũ, trong mắt toát ra sát ý.
“Người đâu, không tiếc bất cứ giá nào, chém chết nó!” Đỗ Phong trầm giọng hét lên, gã vung tay lên, những người phía sau cũng di chuyển, rút vũ khí lao về phía Trần Vũ.
"Bảo vệ ngài Trần!" Trâu Đại Long cũng hét lên, những người phía sau hắn cũng lao về phía trước, một cuộc hỗn chiến sắp bắt đầu.
“Dừng tay!" Lúc này, một tiếng hét lớn vang lên.
Hoàng Diệc Cường đi vào giữa sân, anh ta lạnh lùng mà nói: “Đỗ Phong, quy tắc trên giang. hồ, ông không hiểu sao?”
“Là cậu!” Đỗ Phong kinh hãi, Hoàng Diệc Cường cũng tới sao.
Hoàng Diệc Cường tuy rằng chỉ là một người kinh doanh đồ cổ, nhưng Hoàng Tứ gia đứng sau anh ta cũng không phải người bình thường, một khi anh ta tới, chuyện này sẽ trở nên phiền toái.