"Ngài Trần đã dặn, cho cháu mày thời gian là ba ngày để xin lỗi trước công chúng về những gì mà nó đã làm, nếu không sẽ lấy một tay một chân còn lại." Trâu Đại Long cười lạnh và nói: "Về phần mối thù của chúng ta, cũng sẽ được giải quyết vào ngày mai
“Sếp Đỗ... Hai địa điểm của chúng ta bị đóng cửa, còn có giải trí Cực Dạ cũng bị niêm phong." Một thuộc hạ khác vội vàng tới báo cáo.
“Mày làm?” Đỗ Phong trừng mắt nhìn Trâu Đại Long, giải trí Cực Dạ có một sòng bạc dưới lòng đất, là địa điểm làm ăn quan trọng của gã, một khi bị phong tỏa, gã sẽ bị tổn thất nặng nề.
"Mày đã ép tao đến mức này, chẳng lẽ còn trông cậy tao sẽ nương tay với mày à?" Trâu Đại Long mỉm cười.
"Được rồi, Trâu Đại Long, mày chờ đó, chúng ta cứ chờ xem." Đỗ Phong tức giận cười lớn, gã quay người dẫn người của mình rời đi.
Núi Nhị Long, trong một ngôi chùa.
Một ông lão mặc một chiếc trường bào màu xanh nhạt quỳ thẳng trước tượng Phật, nhầm. mắt tụng kinh.
Hoàng Diệc Cường đứng sau lưng ông lão, vẻ mặt của anh ta hơi bất an.
Ông lão không ai khác chính là Hoàng Tứ Gia, ông nội của Hoàng Diệc Cường, cho đến tận bây giờ, danh tiếng của ông ta vẫn vang dội như: sấm bên tai.
“Ông đã rửa tay chậu vàng" nhiều năm rồi, nếu lại xuất hiện xử lý chuyện giang hồ là trái với đạo nghĩa” Hoàng Tứ Gia cuối cùng cũng mở mắt.
“Ông nội, con chưa từng xin ông chuyện gì, nhưng lúc này đây, ông cần phải ra tay.”
"Con có biết sau lưng Đỗ Phong còn có Thanh Long Xã và gia tộc Triệu thị" Hoàng Tứ Gia liếc nhìn Hoàng Diệc Cường: "Ông đã dạy. con rằng, mọi việc đều phải cân nhắc giữa lợi và hại, giúp đỡ người bạn kia của con thì có lợi gì cho con”
"Chắc chăn là có lợi vì cậu ấy không phải là người bình thường." Hoàng Diệc Cường trầm giọng nói.
Hoàng Tứ gia im lặng, một lúc sau mới xua tay nói: "Trở về đi, để ông suy xét một chút."
Hoàng Diệc Cường bất đắc dĩ gật đầu, lui xuống dưới, sau đó anh ta gọi điện cho Trần Vũ: "Người anh em, cho dù ông cụ nhà tôi có lo chuyện này hay không, tôi nhất định sẽ đi ủng hộ anh"
“Cảm ơn” Trần Vũ khẽ mỉm cười. Trưa hôm sau, trường đấu chó. Đỗ Phong và Trâu Đại Long, mỗi người dẫn đầu một đám người, bọn họ trừng mắt nhìn nhau, bầu không khí có hơi căng thẳng.
Đỗ Phong hai lần âm mưu ám hại Trâu Đại Long, Trâu Đại Long nhặt lại được một mạng nhờ sự giúp đỡ của Trần Vũ, đêm hôm qua, hắn tấn công một số câu lạc bộ quan trọng của Đỗ Phong và tố cáo khiến một trong số những chỗ. làm ăn quan trọng của Đỗ Phong bị niêm phong, sau khi câu lạc bộ được gỡ niêm phong thì Trâu Đại Long sẽ là người tiếp quản.
Hai bên đều đang làm cho đối phương tổn thất, cho nên mùi thuốc súng tại hiện trường rất nồng nặc, có cảm giác như chỉ cần một xích mích nhỏ nữa thôi là sẽ nổ ra một cuộc chiến.
Buổi trưa, Trần Vũ đến đây đúng giờ.
"Mày chính là Trần Vũ?" Đỗ Phong mang theo sát ý nhìn chăm chăm Trần Vũ.
Hai lần tập kích Trâu Đại Long đều là do Trần Vũ cản trở dẫn đến hành động thất bại, tên này đêm qua thậm chí còn đánh cháu trai của gã tới tàn phế, bây giờ Đỗ Phong rất hận Trần Vũ.
“Không sai, chính là tôi” Trần Vũ tìm một chỗ ở trung tâm và ngồi xuống.
“Tao với mày không thù không oán, tại sao. mày luôn gây sự với tao? Mày thật sự cho răng Đỗ Phong tao chỉ là một thăng lưu manh thôi sao?" Đỗ Phong cười lạnh nói.
"Đương nhiên không phải, thực lực của ông ở Phong Lăng rất mạnh" Trần Vũ cười nói: "Hơn nữa phía sau có Triệu thị ủng hộ, lại có quan hệ rất tốt với Thanh Long Xã, có thể nói, so với sếp. Trâu thì thực lực của ông mạnh hơn rất nhiều."
"Vậy mày còn gây sự với tao hết lần này đến lần khác, đánh cháu trai của tao tới tàn phế, mày cho rằng mình đánh nhau giỏi, nên không xem tao ra gì sao?" Đỗ Phong cười dữ tợn nói: "Mày. có tin là hôm nay tao có thể chém mày thành thịt vụn hay không? "