"Không phải cậu quen biết với Lý Hàn sao? Tại sao cậu lại sợ cả một tên tay đấm ở đây vậy?" Trần Vũ cười nói: "Cho nên vừa rồi cậu chỉ đang khoe khoang thôi chứ gì"
"Trân Vũ, anh câm miệng đi, anh có tư cách gì mà chỉ trích tôi? Nếu không phải nhờ bạn gái tôi, thì hai người cũng không có tư cách tới nơi này." Thành Lỗi tức giận.
"Sao còn không mau cút đi?" Lưu Minh hét lên.
"Đi thôi, chúng tôi lập tức rời đi ngay đây anh Lưu, thật xin lỗi." Thành Lỗi hèn nhát nghe lời răm rắp.
"Chúng ta đi thôi." Tống Tư Vũ thì thầm.
"Sao lại đi? Hôm nay tôi sẽ tổ chức sinh nhật cho cô ở đây." Trần Vũ ung dung chậm rãi nói.
"Họ Trần, có phải anh điên rồi không? Anh muốn chết thì đừng kéo chúng tôi theo." Thành Lỗi hét lên: "Anh có biết anh Lưu là ai không? Anh ta hô một tiếng là có mấy chục tên đàn em, anh không sờ thử xem anh có mấy cái đầu?”
“Anh Lưu, tôi không quen tên này.” Thành Lỗi mắng anh xong, lại nở một nụ cười xấu hổ với Lưu Minh.
"Không quen? Không quen thì tại sao các người lại uống rượu cùng nhau, tên nhóc kia, cậu họ Trần phải không, cậu nhìn kỹ mặt tôi đi, cậu có biết tôi là ai không?" Lưu Minh nhếch miệng cười, hắn ta bước đến trước mặt Trần Vũ và chỉ vào mặt mình.
Trần Vũ liếc nhìn hắn ta một cái, sau đó đột nhiên đứng dậy, quăng một cú tát thật mạnh vào khuôn mặt đầy mỡ của hắn ta.
Bốp... Một cái tát, Lưu Minh phun ra một ngụm máu, hắn †a còn chưa kịp phản ứng lại, Trần Vũ lại quăng một cái tát nữa vào nửa bên mặt còn lại của hắn ta, sau đó đá hắn ta bay ra ngoài.
"Sao mày không mở mắt chó của mày ra xem tao là ai?" Trần Vũ cười lạnh.
“Anh Lưu, anh không sao chứ, anh Lưu chúng tôi thật sự không quan biết, anh ta là một kẻ điên."
Thành Lỗi khóc lóc, vội vàng đi tới đỡ Lưu Minh, cậu †a vừa đỡ vừa mắng: "Trân Vũ, anh muốn chết sao? Anh muốn chết thì đừng kéo theo chúng tôi."
Lưu Minh bị Trần Vũ tát đến choáng váng trời đất, hắn ta giãy giụa hồi lâu mới từ trên mặt đất đứng dậy, trở tay móc ra con dao luôn giắt theo bên hông lên, hét lên: “Cậu dám gây chuyện ở chỗ chúng tôi? Để xem tôi có gϊếŧ thằng nhãi như cậu hay không."
Trần Vũ bước tới phía trước đấm vào mặt hắn ta một cú, Lưu Minh r3n rỉ một tiếng, ngã xuống với gương mặt đầy máu.
"Có chuyện gì vậy?" Động tĩnh bên trong đã thu hút sự chú ý của người ở bên ngoài, cửa vừa mở ra, Lý Hàn liền dẫn theo người từ bên ngoài lao vào.
"Anh Hàn, chuyện này không liên quan gì đến tôi đâu anh Hàn, anh ta đánh người, chứ không liên quan gì đến chúng tôi hết." Thành Lỗi sợ đến mức hai mắt tối sâm lại, cậu ta nói quen biết Lý Hàn chỉ là để khoe khoang, bây giờ người thật đang đứng mặt cậu ta, thì cậu ta lại sợ đến hai chân run lên.
“Sếp Trần?” Lý Hàn sửng sốt.
"Anh Hàn, tên nhãi này dám gây chuyện ở chỗ chúng †a, gọi mấy anh em tới gϊếŧ cậu ta đi." Lưu Minh đang ngã quỳ trên mặt đất chật vật đứng dậy, ôm đầu hét lớn.
“Mày câm miệng cho tao.” Lý Hàn trở tay tát Lưu Minh một cái: “Đây là sếp Trần, mắt chó của mày bị mù à?”
"Sếp Trần?" Tay Lưu Minh run rẩy, ngay lập tức tỉnh rượu: "Chẳng lẽ cậu ta là Trần Vũ, cổ đông lớn nhất của câu lạc bộ chúng ta sao?”
"Chứ còn gì nữa? Sao còn không xin lỗi đi?" Lý Hàn oán hận nhìn Lưu Minh, anh ta thật sự muốn giế t chết tên này, mới tới đây được mấy ngày, không chịu làm việc đàng hoàng mà còn gây ra rất nhiều phiền toái, bây giờ thì hay rồi, chọc phải Trần Vũ.
"Thật xin lỗi, sếp Trần, do tôi có mắt không tròng, không nhận ra ngài?" Lưu Minh sợ hãi cúi đầu xin lỗi, hắn ta làm sao có thể không nghe nói đến Trần Vũ được? Đây là người mà cả Trâu Đại Long cũng phải tôn trọng.
Thành Lỗi và Lý Lộ đều trợn to mắt, bọn họ kinh hãi nhìn Trần Vũ, bọn họ không ngờ rằng Trần Vũ thực sự lại là cổ đông lớn của CLB Cực Dạ.
"Đây là em gái tôi, hôm nay là sinh nhật của em ấy, chiêu đãi cho tốt đi." Trần Vũ chỉ vào Tống Tư Vũ.