Chương 123: Còn nhận ra tôi không

“Bố, bố đừng lo lắng, sau này trong làng sẽ không có nhà họ Lý nữa” Trần Vũ cười lạnh nói: “Nhà bác cả vẫn hay làm khó bố đúng không, sao bố không nói cho con biết?”

"Bố không muốn con gặp rắc rối, anh họ của con biết rất nhiều người trong vũ trường, cho nên những năm qua bác cả của con mới càng ngày càng độc đoán."

Trần Văn Trọng thở dài nói: "Con có thể trở về là tốt rồi, thật ra bố sống như vậy cũng khá tốt."

"Bố, mặc dù con không phải con ruột của bố, nhưng con sẽ báo đáp công ơn bố đã nuôi dưỡng con, nếu gia đình Trần Sơn không màng tình thân mà đối xử với bố như vậy, vậy thì đừng trách con không khách khí." Trần Vũ cười lạnh nói.

"Chồng... Trong làng có rất nhiều người, chúng ta đừng gây ra xung đột." Diệp Hân Vũ lo lắng nói.

"Yên tâm đi, anh sẽ xử lý, em ngồi ở đây với bố một lát, chờ anh xử lý xong chuyện trong làng sẽ quay lại." Trần Vũ cười cười, xoay người rời đi.

"Tiểu Vũ, quay lại đi Tiểu Vũ, thằng nhỏ này sao lại không nghe lời chứ." Trần Văn Trọng lo lắng dậm chân.

"Bố đừng lo lắng, anh ấy không còn là Trần Vũ như trước nữa, nhìn thấy bố như vậy, trong lòng anh ấy cũng khó chịu, bố để anh ấy đi đi." Diệp Hân Vũ an ủi ông ấy.

Trần Văn Trọng còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng Trần Vũ đã đi xa, ông ấy không làm gì được đành phải cùng Diệp Hân Vũ trở vào trong nhà.

Nhà của bác cả Trần Sơn cách nhà cũ của Trần Vũ không xa, Trần Vũ đi đến trước cửa nhà ông ta và đá mạnh vào cửa.

Bùm một tiếng, hai cánh cửa bị Trần Vũ đá vỡ ra từng mảnh.

"Ai đó?" Bác cả Trần Sơn và con trai Trần Viễn của ông ta hét lớn đứng dậy, mấy đứa cháu ngoại của Trần Sơn cũng ở đây.

"Bác cả, còn nhận ra tôi không?" Trần Vũ cười lạnh nói.

"Tôi còn tưởng là ai, thì ra là cậu à, tiểu Vũ." Trần Sơn liếc nhìn Trần Vũ, không khỏi mỉm cười: "Cậu còn biết trở về sao."

"Đương nhiên là tôi biết trở về, bác cả, tôi hỏi bác, là bác đã phá bỏ ngôi nhà của gia đình tôi đúng không?" Trần Vũ lạnh lùng nói.

"Đúng vậy, là chúng tôi phá đi, anh muốn thế nào?” Em họ Trần Viễn cười lạnh: "Bố anh ở một mình trong căn nhà lớn như vậy chẳng phải là lãng phí sao? Chúng tôi phá bỏ nó thì đã sao?"

"Bác cả, tôi muốn bác đích thân trả lời, căn nhà đó có phải là bác phá bỏ hay không?" Trần Vũ nhìn chằm chằm vào Trần Sơn.

"Không phải tôi đã nói với anh là chúng tôi đã phá hủy nó sao, sao vậy Trần Vũ, anh còn muốn gây chuyện với chúng tôi sao? Sao anh không nhìn lại bộ dạng không ra gì của mình đi." Trần Viễn tiến lên một bước, định đưa tay đẩy Trần Vũ. Trần Vũ cau mày, trở tay tát hắn ta một cái.

Bốp một tiếng, Trần Viễn đã bị Trần Vũ tát bay ra xa vài mét, hắn ta phun ra một ngụm máu.

"Trần Vũ, mày muốn chết à?" Trần Sơn vừa sợ vừa tức giận, hét vào mặt mấy đứa cháu trai của mình: "Đi đánh nó, đánh chết nó."

Ba đứa cháu trai của Trần Sơn đều cao lớn và cường tráng, họ bước tới định bắt Trần Vũ, Trần Vũ cũng không khách khí với họ, chỉ một chân đã đá bay hai người, còn lại một người bị anh đấm một cú hôn mê bất tỉnh.

Lúc này sự náo loạn ở đây đã khiến người trong làng chú ý, ngoài cửa có rất nhiều người bu đen bu đỏ xem náo nhiệt.

"Trần Vũ, mày điên rồi sao, mày dám ra tay đánh con trai và cháu trai của tao à? Mày có tin là tao kêu anh họ của mày về xử mày không?”

Trần Sơn tức giận, mấy năm nay ông ta đều ỷ có con trai lớn làm việc ở vũ trường bên ngoài, ba đứa cháu ngoại làng bên và đứa con trai nhỏ hách dịch của ông ta mà nghiễm nhiên trở thành người cầm đầu trong làng.

Hiện tại, cho dù là ai nhìn thấy ông ta cũng phải cho. ông ta chút thể diện, nhưng ông ta không ngờ rằng hôm nay, Trần Vũ, người mà ông ta luôn coi thường, lại có thể hạ gục bốn người bên phía ông ta.