“Trần Vũ, anh nói cái gì? Anh thử nói lại một lân nữa xem.” Lý Cầm lập tức nổi giận, cô ta tự nhận bản thân mình có dáng người và tướng mạo không tồi, một lời này của Trần Vũ khiến cho cô ta cảm thấy cực kỳ khó chịu.
“Sao lại thế này?” Đúng lúc, một vị giám đốc bất động sản đi ngang qua chỗ này.
“Giám đốc Dương, hai người kia trà trộn vào trong này, anh mau chóng gọi người tống bọn họ ra ngoài đi” Lý Cầm chỉ vào hai người, kêu lên: “Bảo vệ ngoài cửa làm ăn thế nào vậy, sao lại tùy tiện để cho người ngoài đi vào trong này?”
“Xin hỏi hai vị là thuộc khu nào? Đã đăng ký hay chưa?” Kỹ năng và phẩm chất của giám đốc Dương lại rất chuyên nghiệp.
“Toà nhà 8 khu C” Trần Vũ báo danh tính của mình: “Tôi tên Trân Vũ”
“Trần Vũ?” Giám đốc Dương lập tức lắp bắp kinh hãi, thái độ của của anh ta lập tức trở nên cung kính: “Cậu Trần, thật sự xin lỗi, tiểu Lý đây mới tới, không hiểu chuyện”
“Giám đốc Dương, anh kính trọng với anh ta như vậy làm gì, anh ta chính là một kẻ cờ bạc, mỗi ngày chỉ có uống rượu cờ bạc đánh vợ, đây là rác rưởi ở tầng chót xã hội, anh mau đuổi bọn họ ra ngoài đi." Lý Cầm ở một bên còn không hiểu tại sao lại thế này.
“Lý Cầm, cô câm miệng, không phải tôi nói hôm nay có khách quý đến nên gọi cô đến phục vụ hay sao?” Giám đốc Dương giận dữ, người phụ nữ này thật sự là có mắt không tròng.
Trần Vũ là người mà đích thân Lâm Văn Phủ gửi gắm, chủ đầu tư ở khu này cũng là công ty con dưới trướng tập đoàn Lâm thị, khách quý của ông chủ, anh ta phải tự mình hầu hạ, người phụ nữ này thì hay rồi, còn mảng thẳng mặt Trần Vũ.
“Đúng, đúng vậy, hôm nay ngài đã nói với tôi là có chủ mới vào tòa nhà số 8 khu C ở, để tôi làm quản gia của nhà bọn họ, chẳng lẽ..” Trong nháy mắt mặt Lý Cầm trắng bệch, chẳng lẽ ông chủ mới này chính là Trần Vũ? Chuyện này không thể nào.
“Không sai, chính là tôi” Trần Vũ cười lạnh nói: “Một người hầu mà không phân biệt nổi cái nào quan trọng, giám đốc Dương, hoặc là đổi cô ta, hoặc là tôi nói với chủ tịch Lâm rằng nơi này ở không thoải mái, anh tự xem mà làm đi.”
“Lý Cầm, cô bị đuổi việc, lập tức đi khỏi chỗ này!” Giám đốc Dương nhanh chóng đưa ra quyết định.
iám đốc Dương, tôi biết sai rồi, sau này tôi nhất định sẽ chú ý, anh đừng đuổi việc tôi.” Trong nháy mắt Lý Cầm ỉu xìu, cô ta cầu xin.
Để có thể tiến vào nơi này làm quản gia tư nhân, cô ta đã mất không ít công sức, thứ nhất là vì đãi ngộ ở nơi này đúng thật rất tốt, thứ hai là ở đây có cơ hội tiếp xúc với đại gia nhiều hơn, chỉ là cô ta còn chưa làm được mấy ngày đã bị đuổi việc.
“Không cần phải nói nữa, cô lập tức biến mất khỏi mắt của cậu Trần, đi ngay, đi ngay lập tức.” Giám đốc Dương quát.
Lý Cầm bất đắc dĩ, cô ta căm giận liếc nhìn Trần Vũ một cái, xoay người rời đi, cô ta không nghĩ ra được, Trần Vũ là một tên lưu manh ở tầng chót của xã hội, sao lại có thể läc mình biến hoá, trở thành khách quý?
“Thưa cậu và cô, thật sự rất xin lỗi, tôi sẽ lập tức sắp xếp quản gia khác để phục vụ hai người.” Giám đốc Dương cúi đầu xin lỗi.
Truyện được cập nhật nhanh nhất tại metruyenhot.vn nhé cả nhà. Các website khác có thì là copy truyện nên sẽ bị thiếu không đầy đủ nội dung đâu.Các bạn vào google gõ metruyenhot.vn để vào đọc truyện nhé
Chuyện của Lý Cầm kết thúc rồi, Trân Vũ đỡ Diệp Hân Vũ vào trong nhà.
Diệp Hân Vũ bị sự xa hoa ở trước mắt làm cho sợ ngây người, trên dưới ba tầng đều được trang trí lộng lẫy, nội thất đều là hàng nhập khẩu, cả đời này của cô cũng chưa nghĩ tới bản thân có thể ở trong một căn nhà xa hoa đến như vậy.
“Vợ à, em nghỉ làm đi, an tâm mà ở chỗ này dưỡng thai.” Trần Vũ cười nói.
“Không, em còn có thể làm việc, hơn nữa gần đây em đã nhận được hai đơn lớn, một khi hoàn thành sẽ có khả năng được thăng chức.” Diệp Hân Vũ nói: “Sau khi sinh con ra, sẽ có rất nhiều việc cần phải dùng tiền”
“Yên tâm đi, chuyện đó giao cho anh là được.” Trần Vũ cười nói.
“Chồng à, em có hơi nhớ nhà” Diệp Hân Vũ ngơ ngác nói.
thì trở về, anh sẽ về cùng với em.” Trần Vũ sửng sốt, đã mấy năm Diệp Hân Vũ vẫn chưa liên hệ với người nhà.
“Chỉ là...”
“Không có sao đâu, không cần chuyện gì cũng nghĩ cho anh, anh biết bọn họ khinh thường anh, nhưng chỉ cần em muốn trở về, bọn họ muốn trào phúng anh như thế nào thì anh cũng không quan tâm” Trần Vũ nói: “Dẫu sao bố em nuôi em lớn cũng không dễ dàng gì.”
“Thật vậy sao? Em chỉ sợ anh không chịu nổi sự châm chọc mỉa mai của họ” Diệp Hân Vũ vui vẻ nói.
“Vì em, anh có thể chịu đựng được.” Trần Vũ khế mỉm cười.
“Ngày kia là sinh nhật của bố em, nhân dịp này chúng ta tranh thủ thời gian về một chuyến đi, hy vọng ông ấy có thể chấp nhận chúng ta “ Diệp Hân Vũ nói.
“Ông ấy sẽ chấp nhận mà, anh sẽ đi chọn quà cho ông ấy” Trần Vũ khế mỉm cười.
Sau khi mua nhu yếu phẩm, Trần Vũ suy nghĩ, mấy năm nay cũng chưa bước vào trong nhà bố vợ, hẳn là nên mua mấy cái loại quà cáp đại loại như tranh chữ cổ vì bố vợ anh thích thư pháp, Trần Vũ quyết định đi đến phố đồ cổ nhìn một vòng xem.
Ở Phong Lăng có một con phố đồ cổ, cũng đã xuất hiện được một khoảng thời gian, bây giờ đã là sau giờ cơm trưa, cũng không có quá nhiều người, Trần Vũ không có mục đích nên chỉ đi loanh quanh ở chỗ này.
“Ấy, Trần Vũ, cậu cũng có tâm tình mà đi dạo phố đồ cổ à, tôi nói mấy hôm nay không thấy cậu đánh bài, hoá ra là đi nhặt mót để phát tài sao?”
Vừa mới đi chưa được mấy bước, ở đằng sau đã có một giọng nói trêu chọc truyền đến.
Quay đầu lại nhìn, chỉ thấy có một người đàn ông diện mạo đánh khinh đi đến.
“Anh Tam, là anh à?” Trần Vũ cười, đây chính là người đánh bài chung với anh - Lưu Tam, cũng giống như Trần Vũ lúc trước, uống rượu đánh bài không làm việc đàng hoàng.
Chỉ là tên này khôn lỏi, chỉ thích chiếm món lợi nhỏ chứ. không chịu thua thiệt bao giờ nên so với Trần Vũ thì tốt đẹp hơn một chút.
“Đi, đi đánh vài ván!” Lưu Tam võ vai Trần Vũ mấy cái.
“Không được, anh Tam, sau này tôi không đánh bài nữa.” Trần Vũ lắc đầu nói.
“Hở, cải tà quy chính rồi à?” Lưu Tam kinh ngạc liếc nhìn Trần Vũ một cái: “Đây không phải là phong cách của cậu nha”
“Đã làm cha rồi, phải suy nghĩ cho con cái!” Trần Vũ cười nói.
“Trần Vũ, sao cậu lại luẩn quản như thế!” Lưu Tam läc đầu: “Cậu nhìn cái gì ở đây thế?”
“Đang xem một ít tranh chữ, sắp đến ngày mừng thọ của bố vợ, đưa vợ về thăm nhà một chút” Trần Vũ nói.
“Tìm tranh chữ? Cậu nói tôi mới nhớ, tôi có một người anh em mở cửa hàng tranh chữ, tôi dẫn cậu đi nhìn một cái, chắc chăn có thứ khiến cậu vừa lòng.” Lưu Tam nở nụ cười không có ý tốt, lôi kéo Trần Vũ đi mà không giải thích một lời.
“Lão Quý, mang khách tới cho anh đây này." Lưu Tam đưa Trần Vũ đến một cửa hàng tranh chữ, chủ tiệm lập tức tiến đến chào hai người.
“Lão Quý, đây là anh em của tôi, Trần Vũ, muốn tìm mấy cái tranh chữ, anh giới thiệu cho cậu ta vài bức tốt đi?” Lưu Tam nháy mắt nói với chủ tiệm.
“Ha ha, không thành vấn đề, bạn bè của anh Tam đều là bạn bè của tôi, người anh em, tôi tên Quý Kiệt, để tôi giới thiệu cho cậu một bức được không?” Quý Kiệt vừa thấy biểu cảm của Lưu Tam thì lập tức hiểu ra, hắn mang vẻ nhiệt tình mà đi lên đón tiếp.
“Vậy thì làm phiền anh Kiệt rồi” Trần Vũ gật gật đầu.
“Đây, nhìn bức Hái Hoa Cúc này, được vẽ bởi chính tay Âu Dương Tuân ở thời Đường, cậu cũng biết đó, Âu Dương Tuân là một trong bốn người giỏi về chữ Khải nhất ở thời Đường, bức tranh này...”
“Đổi cái khác đi!” Trần Vũ là hậu thế của y đạo võ giả, hơn
nữa thông hiểu kỳ môn âm dương, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra đây là hàng dỏm.
“Cậu em không thích à? Bức tranh này chính là...” “Anh Kiệt, đều là mở cửa làm ăn buôn bán, anh có thể làm