Chương 11: Vậy Bây Giờ Chị Đã Tin Chưa

Nghĩ đến đây thôi, trong lòng anh ta thắt lại, sau đó quay sang phía nhân viên rồi lớn tiếng quát.

“Những ai vừa rồi đắc tội với cậu Thiên đều đứng hết ra đây cho tôi, xin lỗi cậu Thiên đàng hoàng, rồi đến phòng tài vụ nhận lương tháng này sau đó cút ngay khỏi tập đoàn cho tôi!”.

Nghe thấy lời của Ngô Quảng Phú, cô lễ tân đón tiếp Diệp Thiên trước đó, giám đốc Lạc Kỳ và cả những tên bảo vệ kia đều mặt mày tái nhợt.

Đây có khác gì đang bảo bọn họ mau cuốn xéo khỏi công ty đâu?

Tập đoàn Thiên Phong là doanh nghiệp đứng đầu trong 10 doanh nghiệp lớn nhất của thành phố này, đi đầu về lương và phúc lợi, đãi ngộ rất tốt, được tuyển vào đây rồi thì lương khởi điểm trên 10 nghìn tệ, có thể nói là nơi làm việc tốt nhất.

Trong đám người này có không ít người là nhân viên làm việc lâu năm trong tập đoàn Thiên Phong, nhưng giờ Ngô Quảng Phú chỉ vì Diệp Thiên lại muốn đuổi việc toàn bộ bọn họ luôn?

Đám người sững sờ tại chỗ, không biết nên làm gì cả, hai chân nặng như đeo chì không nhúc nhích nổi, Lạc Kỳ xưa nay luôn hống hách nhưng lúc này cũng hoàn toàn không dám lên tiếng.

Ngô Quảng Phú đang định lên tiếng tiếp, thì Diệp Thiên bước lên trước vài bước, xua tay về phía anh ta.

Cậu nhìn lướt sang phía Tiểu Từ một cái, mỉm cười gật đầu với cô ấy, Tiểu Từ lúng túng, vẫn còn chưa hoàn hồn khỏi cảnh tượng vừa xảy ra trước mặt đây.

Diệp Thiên thu lại ánh nhìn, rồi nhìn sang phía Lạc Kỳ đang vô cùng căng thẳng.

“Vừa rồi tôi nói tôi không chỉ có thể đánh giá chị, mà còn có thể đuổi việc chị, chị nói tôi không đủ tư cách, còn nói là vài chục năm nữa?”.

“Vậy bây giờ chị đã tin chưa?”.

Cơ thể Lạc Kỳ không ngừng run rẩy, cô ta nhìn về phía Ngô Quảng Phú với ánh mắt cầu cứu, ngày thường cô ta cần gì Ngô Quảng Phú đều đồng ý, nhưng lúc này vẻ mặt anh ta đầy lạnh lùng, không hề để mắt tới cô ta.

“Cậu Thiên, vừa rồi tôi…”.

Trong lòng cô ta hoàn toàn tuyệt vọng, đang định giải thích thì Diệp Thiên giơ tay lên ngăn lại.

“Chị không phải căng thẳng, tôi thấy chị có chút quan hệ với Ngô Quảng Phú, nên sẽ không đuổi việc chị!”.

Lạc Kỳ nghe thấy vậy, trong lòng vui mừng, xem ra Diệp Thiên vẫn phải nể mặt Ngô Quảng Phú vài phần.

Nhưng câu nói tiếp theo của Diệp Thiên lại khiến cô ta thất vọng.

“Nhưng bắt đầu từ hôm nay, chị không còn là giám đốc gì hết, muốn ở lại trong tập đoàn này thì bây giờ đi thay quần áo cho tôi, rồi bắt đầu làm lại từ vị trí lễ tân!”.

“Nếu không muốn làm thì thu dọn đồ đạc rồi cút ngay khỏi đây!”.

Lạc Kỳ như chết lặng, cô ta tác oai tác quái trong tập đoàn quen rồi, từ lâu đã coi bản thân như một người thành công, suốt ngày chỉ tay năm ngón, còn bây giờ cô ta lại phải quay về cấp bậc thấp nhất như trước đây.

Hơn nữa sau khi xảy ra chuyện này, cô ta cũng coi như hoàn toàn không còn được Ngô Quảng Phú trọng dụng, Ngô Quảng Phú chưa chắc đã thèm để ý đến cô ta, và vị trí lễ tân này lẽ nào cô ta phải làm cả đời sao?

Cho dù cô ta có không cam tâm thì cũng vẫn đành phải gật đầu, dù sao làm lễ tân trong tập đoàn Thiên Phong, đãi ngộ cũng không kém nhân viên văn phòng của các doanh nghiệp khác là bao nhiêu.

Diệp Thiên nói xong, cũng không nhìn cô ta nữa mà quay sang nhìn đám bảo vệ vừa bị cậu đánh gục.

“Còn các anh, tự bỏ tiền túi mà chi viện phí, chuyện hôm nay tôi coi như chưa từng xảy ra, có ý kiến gì không?”.

Những tên bảo vệ kia đâu dám hé răng nửa lời, chỉ cần không bị đuổi việc thì bọn họ đã cảm ơn rối rít rồi, chứ tiền viện phí có đáng là bao nhiêu? Hơn nữa nhìn bộ dạng cung kính của Ngô Quảng Phú trước mặt Diệp Thiên, ai mà dám để Diệp Thiên phải chi tiền viện phí chứ?

Cuối cùng ánh mắt Diệp Thiên nhìn về phía cô lễ tân Tiểu Từ.

“Từ hôm nay trở đi, cô sẽ thay thế vị trí của cô ta, tập đoàn Thiên Phong cần những nhân viên như cô!”.

Người mà Diệp Thiên nhắc đến đương nhiên là Lạc Kỳ.

Tiểu Từ ban đầu ngỡ ngàng, sau đó là vui mừng khôn xiết, suýt nữa thì ngất đi vì niềm vui đến quá bất ngờ này.

Ban đầu còn tưởng cô ấy bị điều đến kho làm việc, kết quả chỉ một câu nói của Diệp Thiên lại khiến cô vượt vài cấp liền, một bước trở thành giám đốc bộ phận.

.