Chương 3: Trí Nhớ Siêu Cấp

“Hừ, đồ nịnh bợ!” Hướng về phía bóng lưng nữ hộ sĩ kia, Quý Phong lạnh lùng mắng một câu.

“Phong nhi, con đã trưởng thành rồi!” Nhìn thấy con mình suy nghỉ dần chững chạc hơn, Tiếu Tố Mai không khỏi vui mừng, cười nói.

Mới rồi xung đột với nữ hộ sĩ kia, Tiếu Tố Mai sợ rằng Quý Phong khắc chế được cảm xúc, động thủ đánh nữ hộ sĩ kia, nếu thật vậy, e rằng hậu quả rất nghiêm trọng. Nhưng kết quả cuối cùng lại khiến cho Tiếu Tố Mai vui mừng, Quý Phong thong dong chuẩn bị bẫy để cho nữ hộ sĩ dính vào phải nhục nhã rời đi, so với việc động thủ đánh người còn tàn nhẫn hơn nhiều.

“Mẹ, con nói rồi, sau này sẽ không để người bị ủy khuất nữa, càng sẽ không để cho bất kỳ ai xem thường người!” Quý Phong kiên định nói.

“Mẹ tin con!” Tiếu Tố Mai vui mừng gật đầu.

Quý Phong chợt nhớ tới lời nói ban nãy của nữ hộ sĩ, vội hỏi: “Mẹ, ta đã hôn mê liền ba ngày sao?”

Nhắc đến chuyện này, Tiếu Tố Mai nhất thời khẩn trương hẳn lên, vội vàng gật đầu, hỏi: “Phong nhi, hiện tại, con cảm thấy thân thể ra sao? Có chỗ không không ổn không?”

Trong lòng Quý Phong khẽ ấm áp, nhìn mẹ mình đã bốn mươi tuổi, gương mặt đậm vẻ tang thương, tim hắn không nhịn được quặn đau. Để nuôi mình khôn lớn, không biết mẹ đã trải qua bao nhiêu khổ đau?!

“Mẹ à, người yên tâm đi, con không sao đâu. Người nhìn này!” Quý Phong hươ hươ nấm đấm, nhất thời sinh ra từng tiếng “vù vù”, cảm giác cả người tràn đầy lực lượng, hắn không nhịn được phải ngạc nhiên, cao hứng vô cùng.

Trước đây, bởi vì thiếu thốn chất dinh dưỡng nên thân thể Quý Phong hơi gầy yếu, cảm giác lực lượng tràn đầy như hiện tại hắn chưa từng cảm giác được.

“Hẳn là do mấy ngày qua nằm trong bệnh viện, được nghỉ ngơi thật tốt nên mới có khí lực đến thế này!” Quý Phong phỏng đoán.

Nhìn thấy con trai như không phải giả vờ, lúc này Tiếu Tố Mai mới yên tâm trở lại.

Quý Phong nói: “Mẹ, chúng ta đi thôi, thân thể con hoàn toàn bình thường rồi!”

“Đi thôi!” Tiếu Tố Mai thầm than. Nếu không phải gia cảnh thiếu thốn, nàng sao có thể để cho con trai mình vừa mới tỉnh dậy liền rời khỏi bệnh viện chứ?

Hai người vừa mới ra khỏi phòng bệnh liền thấy vị nữ hộ sĩ vừa nãy đang đứng trên hành lang, vẻ mặt đầy giễu cợt nhìn bọn hắn.

Nhìn thấy hai người rời đi, nữ hộ sĩ kia thầm nói: “Hừ! Nghèo túng, đã không có tiền lại còn không biết xấu hổ đi nằm viện!”

Sắc mặt Quý Phong nhất thời âm trầm, hừ lạnh một tiếng: “Hừ!”

Tiếu Tố Mai khẽ vỗ lưng con trai, thấp giọng nói: “Phong nhi, bỏ đi!”

Quý Phong hít một hơi thật sâu, khẽ gật đầu, nói: “Mẹ, chúng ta đi!”

Ra khỏi bệnh viện, Quý Phong không nhịn được hít vài ngụm không khí trong lành. Mùi vị sát trùng trong bệnh viện thật khó chịu, khiến hắn cảm thấy không thoải mái lắm.

“Phong nhi, đem đồ đạc để lên xe đi!” Tiếu Tố Mai đi tới đạp chiếc xe ba bánh duy nhất trong nhà đến, hướng Quý Phong nói.

Quý Phong nhất thời áy náy, hỏi: “Mẹ, mấy ngày qua người chăm sóc ta, làm chậm trễ công việc của người. Người không có đi bán sao?”

Kít!

Lái xe ba bánh dừng trước mặt Tiêu Viêm, Tiếu Tố Mai bật cười, khẽ vỗ đầu Quý Phong, nói: “Mẹ buôn bán cũng chỉ vì con thôi, nếu con xảy ra chuyện gì, cho dù mẹ có kiếm ra nhiều tiền hơn nữa cũng có ích gì!”

Quý Phong nghe mẹ mình nói vậy, khẽ cười hắc hắc. Hắn cảm nhận được tình yêu thương mà mẹ dành cho mình.

“Đúng rồi, mẹ, hiện tại thời gian còn sớm, con không thể về nhà được, phải đi lên trường học nữa!” Quý Phong đột nhiên nhớ ra điều gì, nói.

“Mới ngày đầu tựu trường ta đã bỏ học ba ngày rồi, tốt nhất nên đến học một chút, bổ sung kiến thức!”

Tiếu Tố Mai nghe vậy liền khuyên: “Phong nhi, ở trường mẹ đã xin nghỉ học giúp con rồi. Trước tiên nên về nhà nghỉ ngơi một ngày đã, mai hãy đi học cũng không muộn!”

Quý Phong lắc đầu, nói: “Mẹ, hiện tại con đã học đến lớp mười hai rồi, kiến thức cần phải nắm vững, con nhất định phải đi!”

Thấy con trai kiên trì như vậy, Tiếu Tố Mai thôi không khuyên nữa, cao hứng gật đầu, nói: “Tốt lắm! Xế chiều mẹ đi mua chút thịt, chờ con tan học về, sẽ bồi bổ cho con!”

Quý Phong gật đầu cười, sau đó cùng mẹ hắn tách ra, đi tới trường học.

Nhìn bóng lưng đứa con trai mình, gương mặt tươi cười của Tiếu Tố Mai dần chuyển sang vẻ ưu sầu, thấp giọng lẩm bẩm: “Con mình sắp vào đại học rồi, nhưng mà học phí…”

“Nếu đã không còn biện pháp nào, dù có đập nồi bán sắt đi chăng nữa cũng phải cho Phong nhi học đại học!”



Một lần nữa bước đến trường, Quý Phong cảm giác như mình là một học sinh mới chuyển cấp. Ba ngày trước, giữa sân trường, Hồ Tuyết Tuệ nói ra những lời tuyệt tình kia, Quý Phong tự nhủ: “Hết thẩy đều đã qua rồi! Quý Phong, ngươi không chỉ có một mình, vì người mẹ ngày đêm vất vả làm lụng nuôi ngươi ăn học nữa, ngươi phải cố gắng. Ngươi có thể để cho những người khác xem thường mình, nhưng không được để cho mẹ bị người khác xem thường!”

Sửa sang lại quần áo một chút, Quý Phong bình tĩnh hướng phía phòng học của mình đi tới.

Lớp của Quý Phong học ở ban sáu, năm thứ ba tại một trường cao trung tại Thạch huyện, phòng học của lớp hắn nằm ở tầng hai Giáo Học Lâu. Lúc này, chừng mười giờ sáng. Trong trường rất yên tĩnh, mọi học sinh hẳn đều học trong lớp.

Đi tới trước cửa phòng học, Quý Phong hướng về phía giáo viên đang giảng bài, nói: “Thưa thầy, em tới trễ!”

Thầy giáo đang giảng bài nhìn qua khoảng năm mươi tuổi, ánh mắt hòa ái. Thầy khẽ gật đầu, nói: “Vào đi!”

Quý Phong vừa mới vào phòng học, ánh mắt học sinh cả lớp đều tập trung trên người hắn, có người nhìn hắn với vẻ hả hê, một ít lại mang vẻ bất đắc dĩ, bên cạnh đó cũng có không ít người nhìn hắn với vẻ đồng tình.

Quý Phong thong thả bước đến chỗ ngồi của mình, ngồi xuống. Chỗ ngồi bên cạnh hắn vốn trước đây thuộc về Hồ Tuyết Tuệ, nhưng hiện tại lại xuất hiện một nam sinh.

Nam sinh này tên là Trương Lỗi, học cùng lớp với Quý Phong từ khi lên cao trung, hắn cũng là bằng hữu duy nhất của Quý Phong. Điều đáng nói, chính là, Quý Phong cho dù cố gắng đến thế nào đi nữa thì thành tích học tập của hắn cũng chỉ thuộc dạng bình thường, không cao hơn được. Còn Trương Lỗi lại bất đồng, ngoài giờ học trên trường ra, hắn không đọc thêm sách vở, ấy vậy mà qua mỗi kỳ thi, hắn luôn nằm trong tốp mười, trong ban lại càng vững vàng ở vị trí trong tốp ba. Hắn cùng với lớp trưởng ban sáu Đồng Lôi và lớp phó Từ Mặc được gọi là tam đại cự đầu, qua đó có thể thấy được thành tích Trương Lỗi tốt đến cỡ nào.

Bất quá, nhìn vẻ ngoài của Trương Lỗi, sẽ không ai cho rằng hắn lại là một học sinh giỏi. Tóc vàng, quần áo luộm thuộm, bộ dáng lưu manh, đây chính là tác phong của Trương Lỗi.

Quý Phong vừa mới ngồi xuống thì Trương Lỗi đã chồm qua, thấp giọng nói: “Phong tử (1), mi không sao chứ?”

Quý Phong lắc đầu, thấp giọng cười nói: “Không có chuyện gì, chẳng qua là bị cảm nắng thôi!”

Trương Lỗi bĩu môi, hiển nhiên là hắn không tin, hỏi: “Chuyện tình giữa mi và Hồ Tuyết Tuệ ta có nghe qua, nữ nhân như thế không có cũng chả sao. Mi không nên suy nghĩ nhiều, đợi đến khi tan học, ta với mi đi tới một tiệm hải sản nào đó làm một chầu, không say không về?”

Quý Phong nhịn không được cười khẽ, trong lòng ấm áp. Hắn biết, cả lớp hơn bốn mươi đứa, người có thể an ủi mình thật lòng cũng chỉ có mỗi Trương Lỗi mà thôi.

“Phía dưới, tập trung học!” Trên bục giảng, thầy giáo tiếp tục giảng bài. Quý Phong từ trong cặp lấy ra một quyển sách, chuẩn bị

Vừa mới tựu trường được ba ngày nên chương trình học cũng không nhiều lắm. Thoạt nhìn, Quý Phong cảm thấy cũng khá dễ nên nhanh chóng coi lại những bài đã qua.

“Reng…”

Tiếng chuông tan học vang lên cũng là lúc Quý Phong coi xong bài vở trong ba ngày vừa qua.

“Phong tử, mi không có sao chứ?” Trương Lỗi ngồi cạnh bên xáp lại, híp mắt cười hỏi.

“Tiết vừa nãy học môn vật lý, sao mi lại cầm sách tiếng anh xem cái gì vậy?”

Quý Phong trừng mắt liếc hắn một cái, đóng sách vở lại, hừ nói: “Mi cho rằng ai cũng học như nhau sao hả? Ba ngày qua ta không đi học, nếu như không kịp bổ sung kiến thức trong ba ngày vừa rồi thì sao có đủ kiến thức để thi đại học? Còn nữa, không được gọi ta là Phong tử!”

Trương Lỗi cười hắc hắc, vẻ không quan tâm lắm, nói: “Mi vốn dĩ là phong tử mà!”

“Mi, cái thằng khỉ này!” Quý Phong lắc đầu, cười mắng.

Hai người, kẻ chê người cười, không khí dần vui vẻ, Quý Phong như trút bỏ được phiền muộn trong lòng. Hắn biết, Trương Lỗi nãy giờ nói vậy, thật ra là đang an ủi mình. Đầu hắn không khỏi nóng lên, cũng chỉ có ở trước mặt bằng hữu, hắn mới có thể buông lỏng tâm tình.

Lắc đầu cười, Quý Phong chuẩn bị cầm sách giáo khoa lên xem tiếp, ở trong đó có hai vấn đề hắn chưa hiểu được, đang muốn nhờ Trương Lỗi giải thích một chút. Nhưng đột nhiên, Quý Phong giật mình.

Thời điểm hắn suy nghĩ đến hai vấn đề kia, trong đầu hắn nhanh như chớp liền hiện lên đoạn hình ảnh giải thích hai vấn đề này.

“Đây là… đọc qua rồi liền không quên được?!” Quý Phong ngơ ngác nghĩ.

Chú thích:

(1): Phong tử: kẻ điên.

Ở đây, thằng bạn của nó chơi chữ, gán ghép tên “Phong” của Quý Phong với chữ “tử”, qua đó nói đểu Quý Phong là tên điên, khùng.