Chương 11: Từ Mặc Cảnh Cáo!

Quý Phong vừa trở về bàn học thì nam sinh ngồi ở bàn trước chợt len lén xoay người lại nhỏ giọng hỏi:

- Quý Phong, cậu và Đồng Lôi đang hẹn hò với nhau à?

- Ai nói, làm gì có chuyện đó!?

Quý Phong ngẩn người rồi lắc đầu cười:

- Vương Thông, cậu nghe ai đồn vậy?

Vương Thông thì thầm:

- Thì vừa rồi tớ mới nghe được bọn Từ Mặc và Trần Dương xầm xì về cậu với Đồng Lôi đó.

- Bọn nó à?

Quý Phong ngạc nhiên, khẽ lắc đầu cười:

- Mặc kệ đi, có ai không từng bàn luận ở sau lưng người khác chứ?

- Cái thằng này!

Quan hệ giữa Vương Thông và Quý Phong không tệ, gã kéo Quý Phong tới một góc phòng rồi nhỏ giọng nhắc nhở:

- Cậu nên cẩn thận một chút, Từ Mặc là hạng người không dễ chọc đâu!

- Điều này thì tớ biết!

Rồi Quý Phong ngạc nhiên hỏi lại:

- Nhưng mà nó dễ chọc hay không thì liên quan gì đến tớ?

Vương Thông bĩu môi:

- Thằng nhóc này đang giả ngu đấy à, còn muốn gạt tớ?

Nhìn thấy vẻ mặt nghi hoặc của Quý Phong, Vương Thông nói thẳng ra:

- Chẳng lẽ cậu không biết Từ Mặc thích lớp trưởng từ lâu rồi sao. Bây giờ cậu theo đuổi cô nàng, Từ Mặc nhất định sẽ tìm cách đối phó cậu!

Nghe tới đây Quý Phong liền hiểu ra, trong đám học sinh cấp ba, chuyện Từ Mặc thích Đồng Lôi đã không còn là bí mật gì nữa. Chỉ là Đồng Lôi không hề có chút ý tứ gì với Từ Mặc nên dù y theo đuổi cô hai năm rồi vẫn không có kết quả.

Tuy nhiên đối với chuyện này Quý Phong lại không có ý kiến gì. Hắn vốn không có ý định theo đuổi Đồng Lôi, ít nhất là trước khi có đủ thực lực để xứng đôi với cô, hắn sẽ không có bất cứ hành động nào.

Nhìn vẻ mặt không mấy quan tâm của Quý Phong, Vương Thông không khỏi lo lắng mà nhắc nhở hắn:

- Quý Phong cậu nhất định phải cẩn trọng, không được khinh suất. Cậu đâu phải không biết Từ Mặc là một kẻ nhỏ mọn và ngang ngược? Huống chi hắn còn là con trai của phó huyện trưởng Từ Phúc, muốn đối phó cậu thì thật chẳng có gì gọi là khó cả!

Quý Phong khẽ gật đầu cười:

- Yên tâm đi, tớ và Đồng Lôi chỉ là bạn bè, việc gì nó phải đối phó tớ?

- Cái tên này!

Vương Thông lắc đầu cười khổ:

- Tính tình Từ Mặc xưa nay vô cùng ngang ngược, nó muốn gây khó dễ cho cậu mà còn cần có lý do sao?

- Nó dám à!

Một giọng nói đột nhiên vang lên, cái đầu tóc vàng của Trương Lỗi không biết từ nơi nào chui ra, y lạnh lùng gằn giọng:

- Nếu Từ Mặc dám động tới Phong tử, tao là người thứ nhất không tha cho nó!

- Ta ngất..!

Vương Thông trợn trừng mắt, nói:

- Lỗi này, khoác lác cũng không cần phải quá đáng như vậy chứ?

Tuy ai nấy đều biết Trương Lỗi là con nhà giàu, nhưng ở trong cái huyện nho nhỏ này, dù có tiền đi nữa cũng không người nào dám đối chọi với chính quyền cả.

Trương Lỗi lạnh lùng cười khẩy, tuy y không nói gì nhưng sự khinh thường trong ánh mắt thì ai ai cũng có thể nhìn thấy!

Quý Phong đấm nhẹ vào người y, cười mắng:

- Cái thằng này, cậu có phải là một học sinh không, nói chuyện sao lại giống như một tên lưu manh vậy!

Rồi cả ba đồng thời cười lớn, làm cho những người khác trong lớp không khỏi phải quay đầu nhìn.

Suốt khoảng thời gian còn lại trên lớp, Quý Phong đã hoàn toàn quên bẵng chuyện này, một mực chuyên tâm đọc sách. Những nội dung cần học hôm nay, hắn đều đã thuộc nằm lòng. Thế nhưng có rất nhiều tri thức đâu chỉ đọc thuộc là đủ mà còn phải học được cách vận dụng linh hoạt.

Dựa vào trí nhớ chỉ đọc qua một lần là không quên của mình, Quý Phong bắt đầu nhồi nhét kiến thức. Hắn quét qua một lượt tất cả những quyển sách giáo khoa mà mình có, kiên nhẫn ghi tạc toàn bộ những nội dung đó vào đầu.

Bởi vì hai năm trước hắn đã bị hỏng quá nhiều kiến thức, cho nên Quý Phong phải nhanh chóng ghi nhớ toàn bộ chương trình lớp mười hai. Chỉ có như vậy, hắn mới có thể dùng thời gian còn lại để bổ sung những kiến thức hắn đã bỏ qua trong suốt hai năm học lớp mười và mười một.

Cũng chỉ có như thế, Quý Phong mới có khả năng thi đậu Đại học.

Trương Lỗi ngồi bên cạnh thấy tốc độ vừa lật sách vừa đọc của hắn thì vô cùng kinh ngạc, y nhìn Quý Phong chằm chằm:

- Này tên điên kia, không phải lại nản chí rồi đấy chứ? Sao hai ngày qua tớ thấy cậu chẳng lo nghe thầy cô giảng mà chỉ chăm chăm ngồi lật sách không vậy?

Quý Phong khẽ mỉm cười:

- Đây là phương pháp tự học đặc biệt của tớ, cậu không thể hiểu được đâu!

Hắn chỉ có thể giả vờ giả vịt trả lời qua loa như vậy chứ không muốn bại lộ sự tồn tại của Trí não, một khi bị phát hiện nhất định hắn sẽ bị người ta xem là chuột bạch thí nghiệm, bắt lại mà giải phẫu nghiên cứu.

Trương Lỗi trợn mắt cười mắng:

- Ngất chết ta mất, thằng ôn này, tớ mặc kệ cậu!

Quý Phong lắc đầu cười, tiếp tục đọc sách.

Renggggggggg!

Tiếng chuông tan học đột ngột vang lên.

Một buổi trưa nhanh chóng trôi qua, Quý Phong cũng đã xem xong một nửa số sách giáo khoa.

- Mệt chết thôi, rốt cuộc cũng đến giờ nghỉ giải lao, khi nào mới hết ngày đây chứ!

Trương Lỗi than thở.

Quý Phong trừng mắt liếc hắn, nói:

- Cậu nghĩ ai cũng giống như cậu à?

Đặc điểm biếи ŧɦái nhất của Trương Lỗi chính là, trừ việc lên lớp ngồi học ra thì những thời gian khác chẳng bao giờ thấy y chịu cầm sách đọc, ấy vậy mà thành tích học tập của y vẫn cứ cao chót vót khiến ai nấy cũng phải giật mình.

Trương Lỗi cười hắc hắc:

- Được rồi, tớ đi WC đây!

Nhìn bóng lưng của Trương Lỗi, Quý Phong lắc đầu cười cười rồi cúi xuống đọc sách tiếp.

Đúng lúc này, vai của hắn bị ai đó vỗ một cái! Quý Phong vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy lớp phó Từ Mặc đang đứng cười lạnh lùng ở bên cạnh.

- Quý Phong, đi ra ngoài một chút, tao có chuyện muốn nói với mày!

Từ Mặc thản nhiên nói, trong ánh mắt hiện lên một tia khinh thường.

Quý Phong ngẩn người nhưng vẫn khẽ gật đầu.

Từ Mặc liền khoác tay lên vai hắn, giống như hai người là bạn thân vậy.

Đi ra hành lang phòng học, Từ Mặc mới âm trầm nói:

- Quý Phong, hi vọng sau này mày cách Đồng Lôi xa ra một chút, như vậy với mày mới có chỗ tốt!

Quý Phong khẽ mỉm cười, nói:

- Tớ cách Đồng Lôi đã đủ xa rồi!

Từ Mặc lạnh lùng nói:

- Mày hiểu ý tao mà Quý Phong. Mày chỉ là một thằng nhóc nghèo rớt mùng tơi không quyền không thế thôi mà cũng muốn theo đuổi Đồng Lôi sao? Quả thật là cóc ghẻ cứ chực ăn thịt thiên nga!

- Đồng Lôi đúng là thiên nga, có điều ai là cóc ghẻ thì vẫn chưa nói trước được đâu!

Quý Phong thản nhiên đáp lại.

Mấy lời này của hắn lập tức làm cho Từ Mặc biến sắc, nhưng sau đó y liền gằn giọng uy hϊếp:

- Quý Phong, mày không nên dày mặt không biết xấu hổ như vậy. Nếu còn để tao bắt gặp mày đến gần Đồng Lôi thêm một lần nữa, tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu!

Nói xong, hắn đột nhiên xô mạnh vào người Quý Phong, nào ngờ Quý Phong cứ như một khối đá tảng không hề nhúc nhích, mà ngược lại họ Từ còn bị phản lực làm cho lảo đảo!

Hắn oán độc nhìn Quý Phong, trong ánh mắt tràn ngập sự cảnh cáo, hừ lạnh một tiếng rồi xoay người bỏ đi.

Quý Phong lắc đầu cười nhẹ, tự mình lẩm bẩm:

- Thằng nhóc nghèo hèn không quyền không thế sao... Khẩu khí thật là lớn!

Một lát sau, Quý Phong mới quay vào phòng học. Đối với lời cảnh cáo của Từ Mặc, hắn cũng không thèm để ở trong lòng, chẳng qua chỉ là một tên nhà giàu ỷ thế mà đua đòi trác táng thôi. Huống chi, hắn thật sự đã có quan hệ gì với Đồng Lôi?

Quý Phong vừa vào phòng học liền cảm giác được có một cặp mắt đang nhìn chăm chú vào mình. Hắn lập tức nhìn quanh rồi phát hiện, thật không ngờ ánh mắt đó lại là của Đồng Lôi!

Quý Phong khẽ mỉm cười, gật đầu chào cô nàng.

Hai người lúc này không hề để ý tới Từ Mặc đứng cách đó không xa, trong con ngươi lóe lên những tia nhìn đầy oán độc.

- Quý Phong, mày dám coi thường lời cảnh cáo của tao sao, tao nhất định sẽ khiến mày hối hận!

Từ Mặc tức giận xanh cả mặt, nghiến răng rít lên.