Chương 60: Không phải oan gia chẳng chạm mặt (2)

Trang phục y tá trắng tinh, một lọn tróc quăn quăn từ dưới mũ nhô ra, thanh tân, tinh tế, cô gái trông như nụ hoa lan trắng đang từ từ hé nở, nhưng đôi mắt... sao lại có sát khí?

Trương Thắng run run:

- Y tá, cô, cô.. hạ thủ lưu tình.

Tần Nhược Lan không hề có ý lợi dụng công việc để hành hạ y, khi đó thấy y ngã từ trên thang xuống, coi như bị báo ứng rồi, tính cô giận nhanh, qua cũng nhanh, thấy Trương Thắng sợ như vậy càng cười thầm tới đau bụng, bất mãn cũng tan hết, nhưng lại nảy ý trêu chọc y, yêu thích cái đẹp thì nam cũng như nữ thôi, nếu là Quách Y Tinh thì cô chẳng có hứng dây dưa với y, cố ý làm vẻ xấu hổ trêu chọc:

- Lưu tình gì chứ, người ta quen anh à?

Tiểu ma đầu này thật độc ác, nhưng giờ rơi vào tay cô ta rồi, người ta là dao thớt, mình là cá thịt còn nói gì được nữa, Trương Thắng nhắm mắt lại, quay đầu đi.

Tần Nhược Lan thấy y khẩn trương quá độ, nói:

- Này, anh thả lỏng một chút.

Triệu Kim Đậu không biết hai người họ có xung đột, hiểu lầm Trương Thắng, vỗ tay y, cười khúc khích:

- Thắng, lớn thế này rồi sao còn sợ kim tiêm?

Oan, Bao Công ơi, người ở đâu, con oan quá, Trương Thắng thấy hôm nay mình mất hết sạch hình tượng rồi.

Trương Thắng mở mắt ra định nói thì thấy Tần Nhược Lan đã đâm kim xuống, bất giác giật mình, thế là kim cong đi, Tần Nhược Lan tức tối quát:

- Làm cái gì thế hả? Có đau vậy không? Lớn tướng rồi, muốn người ta dỗ như trẻ con mới phối hợp à?

Cô không có ý chỉnh Trương Thắng, nhưng không giải thích được nữa rồi, lòng rất ấm ức.

Còn Trương Thắng càng thêm khẳng định Tần Nhược Lan cố tình, chỉ lạnh lùng nhìn không đáp, ánh mắt đó khiến Tần Nhược Lan càng thêm tức giận, tay run lên, vừa sinh ra chút thiện cảm với y cũng biến mất.

Mất ba lần đâm kim nữa mới xong, Tần Nhược Lan không nói không rằng đi luôn.

Triệu Kim Đậu mẫn cảm nhận ra rồi, hỏi:

- Thắng, cậu và cô y tá đó trước kia quen nhau à?

Quách Y Tinh nào dám để vợ biết mình khen cô y tá đó không ngớt miệng, sợ Trương Thắng lỡ lời, nói:

- Không có chuyện gì lớn, lúc Thắng Tử đưa anh tới có cãi nhau với cô ấy mấy câu. Anh không sao nữa rồi, sinh hoạt tự lo được, em mang mấy thứ cảnh sát cần tới cho họ đi, tránh người Thắng Tử nhờ hỏi tới lại không có chứng cứ.

Tần Nhược Lan mang theo một bụng ấm ức trở về phòng trực, có điện thoại gọi tới, nhấc lên gắt gỏng nói:

- A lô.

Có tiếng cười như chuông bạc vang lên:

- Sao, bị bệnh nhân chọc tức à?

Tần Nhược Lan hậm hực nói:

- Đâu được như chị, nghề của chị là chuyên môn giáo huấn người khác, còn em chuyên môn bị người ta giáo huấn.

- Được rồi, ai bảo trước kia em lập chí muốn làm Florence Nightingale chứ, nói cho em một tin vui, chị được nhận rồi, ở lại đội cảnh sát hình sự.

Florence Nightingale: Người sáng lập ngành y tá.

Tần Nhược Lan nghe vậy cũng vui vẻ:

- Thật à, vừa tốt nghiệp xong đã được giữ lại đội cảnh sát hình sự, Nhược Nam, chị thật lợi hại.

- Đương nhiên, không xem xem chị của em là ai? Lúc ở trường cảnh sát chị đã là thiên tài trinh thám hỗ trợ phá vụ án buôn bán thuốc phiện, tất nhiên dùng chị rồi.

- Xì.

Tần Nhược Lan xem thường:

- Chẳng biết hôm đó ai về nhà sợ phát khϊếp, nếu không có quý nhân tương trợ nhắc nhở thì đã bị người ta cưỡng bức trong phòng bao, giờ làʍ t̠ìиɦ nhân của bọn buôn ma túy.

- Không nói nguy hiểm một chút làm sao dọa được em? Biết chị ở đội nào không? Điều tra kinh tế đó, bao nhiêu người nhờ cậy quan hệ mà không vào được.

Chi đội điều tra kinh tế là bộ phận béo bở nhất trong cảnh sát hình sự, chuyên môn điều tra tội phạm lừa đảo và tiếp xúc với giới công thương. Trong đội thường phát thưởng, đều trích phần trăm từ vụ án được phá, đó là chuyện công khai, hợp pháp, vì người bị hại luôn nóng lòng muốn họ mau chóng phá an, cam tâm tình nguyện chi tiền thưởng cùng chi phí phá án.

Tần Nhược Lan sáng mắt:

- Tốt tốt tốt, quá tốt, sau này giày dép, quần áo của em không cần xin cha mẹ, tốt quá.

- Này này, nói rõ, là của chị, em muốn ăn tiêu xả láng thì tìm bạn trai đại gia cung phụng đi, đừng có nhắm vào ví của chị.

Hai chị em đang nói chuyện thì "két" một tiếng, y tá trưởng mở cửa đi vào:

- Nhược Lan, xe cấp cứu sắp tới, cô mau tới phòng phẫu thuật chuẩn bị, còn ngồi đây tán gẫu điện thoại à?

Tần Nhược Lan lè lưỡi, nói nhanh vào điện thoại:

- Tối nay em không trực, gọi vài người bạn đi chơi, happy chút, chị đi không?

Bên kia từ chối ngay:

- Chị thích ở nhà đọc sách, không thích ra ngoài chơi điên, muốn chị đi để trả tiền cho em à, mơ hão!

- Đồ hẹp hòi.

Tần Nhược Lan vội cúp điện thoại, cười trừ với y tá trưởng đang mặt ngày càng khó coi:

- Hì hì, em đi ngay, đi ngay.

Trương Thắng định truyền dịch xong là đi, nên không nói cho Tiểu Lộ biết, để cô khỏi lo, giờ phải nằm viện vài ngày, sau khi gọi một loạt điện thoại báo đám Từ Hải Sinh biết tình hình của mình, truyền dịch xong gọi điện tới nhà máy in, Tiểu Lộ nghe nói y bị thương vào viện, lo lắng lắm, hỏi tỉ mỉ thương thế xong nói chiều sẽ tới thăm.

Chắc là văn phòng không có ai, trước khi cúp máy, Tiểu Lộ còn lớn gan muốn y hôn mình ba lần, nói yêu mình ba lần mới chịu, Trương Thắng cười hì hì ra khỏi phòng bệnh, đứng ở hành lang ngó trước ngó sau, hôn di động "chụt chụt chụt" ba cái liền, sau đó lén lút nói:

- Anh yêu em, anh yêu em, anh yêu...

Tần Nhược Lan đẩy cửa ra, nhìn thấy Trương Thắng đang giở trò với cái điện thoại.

- Em..

- Chụt em cũng yêu anh.

Tiểu Lộ nói thật nhanh, cụp một cái cúp điện thoại.

Tần Nhược Lan ném cho y một ánh mắt ghê tởm.

Trương Thắng câm nín, làm sao cứ gặp phải nha đầu này trong tình huống không hay ho như thế.

….

Triệu Kim Đậu buổi chiều có một đợt hàng cô nhập sẽ tới, cần trở về nhận, cho nên tới đồn công an nộp tài liệu xong sẽ không tới nữa. Dù sao thương thế của Quách Y Tinh cũng chỉ ở ngoài da, chỉ cần tĩnh dưỡng, không cần chăm sóc, cô nghiệm thu hàng xong lại còn phải đi đón con trai nữa. Người nghèo khó, cả ngày lăn lộn kiếm sống, đâu ra thời gian xa xỉ quấn quít gì chứ.

Buổi trưa Tiểu Lộ tới nơi, thấy thương thế của Trương Thắng không nghiêm trọng như mình nghĩ mới thở phào. Cô đã qua nhà Trương Thắng, vì y dặn đừng cho người nhà biết, nên cô chỉ nói là lấy cho y ít quần áo để thay, quan hệ hai người đã xác lập, Trương Thắng cũng chính thức đưa cô về nhà giới thiệu với cha mẹ rồi, ông bà Trương tất nhiên mừng hết cỡ, đã nghiễm nhiên coi Tiểu Lộ là con dâu trong nhà, Trương Thắng có đi biền biệt cả tháng cũng mặc xác, nhưng dăm ba bữa là cha mẹ y lại gọi Tiểu Lộ sang ăn cơm.

Mười giờ sáng Tiểu Lộ đã xin nghỉ phép rời nhà máy, mua một con gà đem tần mang cho Trương Thắng, làm Quách Y Tinh cũng được hưởng sái, có điều toàn thân hắn băng bó, nên chỉ có thể cầm hũ sứ húp canh sùm sụp thôi.

Trương Thắng thì chẳng qua chỉ rách ít da đầu, chân tay xước xát một ít, thêm vào cảm nhẹ, thế mà bây giờ độn gối thật cao, nằm ì ra như tàn tật cấp 4, chẳng động chân động tay, để Tiểu Lộ xé thịt gà tới tận miệng, Quách Y Tinh nhìn mà nghiến răng ken két, trút hết tức giận vào cái hũ canh.

Tiểu Lộ dùng thìa nhỏ múc từng thìa canh, đưa tới bên miệng thổi khe khe, sau đó đưa tới miệng Trương Thắng, canh thơm ngọt, thịt gà mềm non, quan trọng nhất là có tiểu mỹ nhân môi hồng răng trắng, ôn nhu chăm sóc, Trương Thắng thấy mình ngã cú này cũng không uổng.

Tần Nhược Lan đi vào, kiểm tra nhiệt độ cho Trương Thắng.

Không biết làm sao, cô nhìn thấy Trương Thắng là muốn chế nhạo y, nhìn thấy y rúm ró trước mặt mình, trong lòng khoan khoái, thế thôi, nếu nói là căm ghét y thì không phải.