- Lão già họ Giả này ngày càng tham lam rồi, 50 mẫu đất mà muốn đút túi 30 vạn! Được! Được lắm.
Nghe Trương Thắng kể lại tình hình, đến ngay Từ Hải Sinh cũng không kìm được lửa giận:
Trương Thắng có chút nghi hoặc:
- Hay là ông ta thực sự không có quyền phê duyệt nhiều đất như thế?
Từ Hải Sinh cười nhạt:
- Hiện giờ đất đai xã Kiều Tây thuộc quyền tập thể, không phải của cục quốc thổ, chuyển nhượng đất do xã quyết định, chỉ phải lên cục thành phố đăng ký thủ tục thôi. Ông ta mà không có quyền phê à? Hừm, bây giờ đám quan viên nông thôn bán đất trắng trợn lắm, Thành phố Thiết Phong có cái thôn kề sát khu kinh tế, nhà đầu tư nhìn trúng, thôn mở cuộc họp thế là ký luôn hợp đồng, bán một lèo 540 mẫu đất cho người ta.
- Một thôn còn có quyền lực như thế, Giả Cổ Văn là xã trưởng lại không có quyền à? Tiểu Trương, cậu còn non lắm, ài, mà chẳng thể trách cậu, cậu không có kinh nghiệm ở lĩnh vực này, tại tôi gần đây bù lu công việc, không có thời gian chỉ điểm cậu, cũng quên mất ở xã Kiều Tây còn lão già thành tinh này, khiến ông ta nhìn ra vấn đề. Không phải ông ta không chịu bán, mà là đang thăm dò giới hạn của cậu thôi, cậu đồng ý tức là có lãi lớn trong vụ mua bán này. Đồ hồ ly.
Trương Thắng chán nản, đối phương giảo hoạt ngoài dự liệu:
- Nói vậy tức là ông ta cho dù không biết ở đó sẽ mở khu khai phát thì cũng nhìn ra chúng ta không phải muốn xây nhà trồng rau rồi.
- Thông minh ra rồi đấy! Bây giờ chúng ta đã vào thế bị động, Kiều Tây khi nào khai phát còn chưa rõ, Lão Giả thì tham lam, nếu như đồng ý, e rằng không bỏ ra triệu đồng thì chỗ đất đó không tới tay chúng ta. Nhưng tiền đâu ra, lấy từ tiền đi vay, như thế chúng ta còn bao nhiêu tiền mua đất nữa đây.
Từ Hải Sinh chắp tay sau lưng, đi vòng quanh lẩm bẩm:
- Vốn cho rằng chúng ta tới mua đất, đám nhà quê đó mừng húm ký vội hợp đồng, không ngờ lão già đó gian hơn quỷ, phải bao tiền mới thỏa mãn được cái miệng rộng của ông ta đây? Làm cho người khác hưởng à, không cam tâm.
Trương Thắng im lặng, nhiều khó khăn mà y chưa từng nghĩ tới, y thì đã đặt cả vận mệnh vào đây, đường lui đã bị chặn đứng, phải làm gì bây giờ?
Ngón tay Từ Hải Sinh gõ lên mặt bàn một cách hết sức quy luật, hồi lâu sau ánh mắt biến đổi, tràn ngập sát khí:
- Mai cậu lại mời ông ta đi ăn cơm.
Trương Thắng không cam lòng:
- Mời nữa sao, ông ta tham lam như vậy, có tác dụng không?
- Không những mời cơm, còn phải là tiệc lớn, chỉ mời mình ông ta, ăn cơm, mát xa, chơi gái, không được thiếu khoản nào.
Trương Thắng không hiểu, những chiêu này đã dùng hết rồi mà:
- Chỉ sợ không ích gì.
- Không mời thì tiền bạc tiêu tốn trước kia vỗ béo lão ta vô ích à?
Từ Hải Sinh cười lành lạnh, lấy ra một chiếc máy camera từ tủ:
- Tối mai mang theo cái này.
- Ý giám đốc Từ là...?
- Đúng, hẹp lượng phi quân tử, vô độc bất trượng phu.
Từ Hải Sinh gằn giọng:
- Lão già đó nếu như biết chuyện này tôi cũng có phần mà còn không nể mặt như thế, tôi cũng chẳng nể nang gì nữa. Mẹ nó chứ, cướp miếng ăn trong miệng tôi à, định nhổ răng hổ sao?
Nói rồi vỗ vai Trương Thắng:
- Chiếc camera này tôi nhờ người mua từ Nhật về đấy, chưa tới hai tháng, chuyện này giao cho cậu, khéo léo một chút.
Đây là chuyện phạm pháp, biết thế nhưng Trương Thắng vẫn cắn răng gật đầu, y vào bước đường cùng rồi, một liều ba bảy cũng liều, đi với bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy, câu danh ngôn này y được học từ nhỏ, cho tới bây giờ mới có cảm thụ sâu sắc.
******
Vì chuyện hệ trọng, không cho phép có sơ xảy, nên Trương Thắng bỏ một ngày làm quen với thao tác chiếc camera, cho tới khi ngay cả ở trong bóng tối cũng bấm được nút cần thiết mới thôi, sau đó đi khắp thành phố một vòng, tìm kiếm địa điểm thích hợp.
Tối ngày hôm đó, Trương Thắng lần nữa gọi điện cho xã trưởng Giả, bày ra tư thái bó tay chịu trói, hết sức nhún nhường mời ông ta đi ăn cơm bàn bạc. Bị tên tham quan đó dày vò, y bắt đầu hiểu ra thế nào là bất chấp thủ đoạn, quân tử không lo cái thiệt trước mắt rồi, hôm nay y cúi đầu, là để vì ngày mai ngẩng đầu.
Xã trưởng Giả làm cao từ chối mấy lượt, nhưng không chống cự được Trương Thắng tha thiết hết lần này tới lần khác, cuối cùng cũng phải gật đầu chấp thuận. Tới ngày hẹn, xã trưởng Giả còn đợi Trương Thắng gọi điện thúc giục tới mấy lần mới vênh vang đánh xe tới chỗ hẹn.
Để tiêu trừ sự cảnh giác của xã trưởng Giả, Từ Hải Sinh lần này ra mặt thẳng thắn bàn bạc chuyện mua bán với ông ta. Xã trưởng Giả vòng vèo nghe ngóng mục đích mua đất của Từ Hải Sinh, Từ Hải Sinh năm lần bảy lượt thăm dò lòng tham ông ta lớn cỡ nào, cả hai kẻ lừa người gạt, không chịu lộ bài tẩy của mình.
Có điều xã trưởng Giả cho rằng mình đã bắt chết điểm yếu của Từ Hải Sinh rồi, cho nên không hề vội, ăn cơm xong được Trương Thắng cung kính mời đi tắm rửa, ông ta nhận lời không chút nghi ngờ.
Ba người tới "Đại Hỏa", xã trưởng Giả vì hôm nay uống ít rượu, cho nên muốn tận tình hưởng thụ một phen, khi đi tắm muốn tắm sữa.
Tắm sữa ở đây không phải là dùng sữa để tắm cho đẹp da như chị em, mà là nữ nhân dùng thân thể tắm cho nam nhân, gọi là tắm rửa, không bằng nói là một kiểu mát xa khác. Nữ phụ vụ làm nghề này, không cần xinh đẹp quá mức, nhưng nhất định vóc dáng phải cực phẩm, Trương Thắng tuổi trẻ khí thịnh, bị bàn tay nữ nhân vuốt ve khắp cơ thể, làm người y cứng đờ, còn hai người kia thì từng trải trận mạc rồi, không chỉ thản nhiên tiếp thụ còn dư tinh táo thi thoảng thăm dò lẫn nhau.
Tắm rửa xong bọn họ lên tầng hai, đặt một phòng bao, gọi ba cô gái vào bồi tiếp, mở bình rượu tây đắt tiền vừa ca hát vừa khiêu vũ. Ba cô gái này đẳng cấp khác hẳn những cô gái ở Quốc sắc thiên hương, chưa nói tới làn da mịn màng, ngực nở eo thon, hay cặp đùi hút mắt, ăn điểm nhất là đều quần jeam áo phông, trông không khác gì nữ sinh bình thường, mang vị thanh thuần tươi mới, trang điểm nhẹ nhàng, khắc hẳn với những cô gái phong trần.
Xã trưởng Giả là người rất biết nhập gia tùy tục, chuyển đổi thân phận rất nhanh, hai mắt sáng lên:
- Mấy em gái hôm nay không tệ, nào nào, tới đây ngồi đi.
Ba cô gái tới ngồi ở khoảng trống bên cạnh bọn họ, phục vụ mở rượu xong rồi đi ra, trước khi đi còn điều chỉnh ánh sáng trong phòng thành màu đỏ sậm.
Từ Hải Sinh cười đắc ý:
- Lão Giả, ba em gái này đều là sinh viên đại học đấy, thấy thế nào, khác hẳn nữ nhân mà anh thường tiếp xúc hả?
Xã trưởng Giả ngạc nhiên nhìn cô gái tóc dài bên cạnh, nghi ngờ:
- Không phải chứ?
Trương Thắng cũng không tin, sinh viên đi làm nghề này sao? Bây giờ tuy vào đại học không còn danh giá như trước kia nữa, nhưng cũng rất khó khăn, bao nhiêu người vẫn coi đại học là mơ ước, sinh viên là cao quý, y cũng từng như thế, vào được đại học rồi sao còn đi làm cái nghề này, cả tương lai đang chờ phía trước.
Từ Hải Sinh phất tay:
- Em gái, đem thẻ sinh viên cho ông ta xem.
Cô gái e lệ lấy từ túi quần phía sau ra một tấm thẻ đưa cho Xã trưởng Giả, xã trưởng Giả lật đi lật lại, đúng là sinh viên ĐH Thương mại Quỳnh Hải rồi, năm vừa rồi cả xã Kiều Tây chỉ có 7 học sinh vào được đại học, ông ta còn đích thân bắt tay trao thưởng cho từng người, mấy trăm người ở dưới vỗ tay ngưỡng mộ, trong lòng bất giác hưng phấn khác lạ.
Có thân phận tiền bạc giống như ông ta, nữ nhân xinh đẹp trẻ trung chơi qua nhiều lắm rồi, với ông ta mà nói thân phận nữ nhân có sức dụ hoặc lớn hơn thân thể nhiều, ông ta chưa bao giờ chơi sinh viên đại học, tuy nói cô bé này dung mạo cũng chỉ thuộc loại khá, thân thể cũng chẳng bốc lửa, ăn mặc bảo thủ, chẳng lộ da lộ thịt, nhưng cảm giác trong lòng khác hẳn.
Khi trả lại thẻ sinh viên cho cô gái, trong mắt xã trưởng Giả không chỉ có du͙© vọиɠ, mà còn mang theo chút sùng bái.