Đột nhiên, cô nhìn thấy một bóng dáng cao lớn đi ra, cô xoay người nhìn cẩn thận, cả người chấn động mạnh, sau đó không tự chủ được đi về phía rào chắn, nhìn chằm chằm bóng dáng cao lớn vừa quen thuộc vừa xa lạ đó.
Mà người đàn ông cao lớn đồng thời cũng nhìn thấy cô. Khoé miệng anh cong lên, sau đó sải bước đi về phía cô.
Người đàn ông càng lại gần, mắt An Lệ Đề càng trợn to.
Khuôn mặt tuấn dật, con ngươi màu nâu nhạt chứa đựng sự bình tĩnh và vô hạn nghị lực, sống mũi cao và đôi môi dày vừa phải. Khuôn mặt anh không thay đổi, nhưng vóc dáng anh dưới bộ quần áo thoải mái còn cường tráng hơn so với bảy năm trước, không phải loại vai u bắp thịt, mà là dáng người tao nhã như người mẫu….
Trời ạ! Cho dù mặt anh không thay đổi, nhưng những thứ khác đã tahy đổi rồi. Không chỉ vóc dáng tahy đổi, mà ánh mắt anh cũng thay đổi, nó mang theo sự nguy hiểm và quyến rũ hơn nhiều năm trước.
Cô đột nhiên cảm thấy hối hận…….
“Tiểu Đề.” Thường Phong Dịch cúi đầu nhìn cô gái đang đờ người ra, chiều cao chỉ tới ngực anh.
Cô mặc một bộ quần áo thời trang mùa xuân, trên người mặc chiếc áo len lửng màu xanh dương nhạt, dưới mặc chiếc quần dài màu trắng bằng vải, màu sắc tươi sáng cộng thêm đường cong lả lướt khiến cô có vẻ sức sống thanh xuân, chỉ tiếc bề ngoài và ánh mắt cô lại không hợp, đôi mắt vốn trong vắt lại nhiễm thêm sự mệt mỏi nặng nề, chỉ có cái mũi thanh tú xinh đẹp và cái cằm mềm mại không thay đổi.
Cho dù nhiều năm không gặp nhưng giọng nói quen thuộc khiến An Lệ Đề chợt bừng tỉnh, ngay sau đó ảo não đỏ mặt, thầm mắng mình tại sao lại mất mặt như vậy, cô nhìn anh đến ngây người!
“Anh….. Ừm…… Mừng anh về. Xe đợi ngoài kia rồi.”
Chau mày, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hai mươi mấy năm không thể giấu được tâm sự của cô.
“Vậy thì dẫn đường đi!” Nói xong, anh đi thẳng ra cửa.
Thấy thế, An Lệ Đề giật mình vội vàng bước nhanh theo.
“Không phải trở về định cư sao? Tại sao anh chỉ mang theo một chiếc va li thôi?” Vừa lên xe, An Lệ Đề không nhịn được hỏi. Va li của Thường Phong Dịch rất ít làm cô cảm thấy lạ.
Anh cũng không phải về nghỉ phép, mà ở lại lâu dài để giúp cô, chỉ mang theo một chiếc va li này là đủ?
Thường Phong Dịch cười như không cười nhìn cô. “Em chắc chắn anh trở về định cư? Nói không chừng hai ngày sau anh sẽ thay đổi chủ ý quay về New York.”
An Lệ Đề nghe vậy liền hoảng hốt, khuôn mặt nhỏ nhắn kinh hoàng. “Không phải anh đã đồng ý trở về giúp em sao, tại sao lại đổi ý?”
Thường Phong Dịch liếc mắt nhìn tấm cửa cách âm ngăn cách chỗ trước và sau trong xe đã đóng, nghĩ thầm nên nói rõ lập trường của anh. “Em nghĩ anh trở về giúp em mà không có điều kiện gì sao?”
An Lệ Đề nhìn anh chằm chằm. “Anh…..”
“Ý anh là không nói điều kiện trước, coi như ngày mai công ty của em đóng cửa cũng không liên quan đến anh!”
Lời nói lạnh lùng của Thường Phong Dịch làm An Lệ Đề nghẹn họng nhìn trân trân, tức giận nhìn anh. “Lúc trước qua E-mail không phải đã đồng ý ‘thù lao’ tuỳ anh sao? Anh còn muốn nói điều kiện gì?” Nếu không đã đồng ý điều kiện của cô, tại sao lại trở về?
“Em nhớ nhầm rồi.” Thường Phong Dịch nhún vai, không quan tâm nhận lấy ánh mắt chỉ trích của cô. “Anh nhớ em nói với anh như này, điều kiện do anh quyết, chỉ cần anh chịu quay lại Đài Loan nâng công ty sắp phá sản của em lên. Nếu không tại sao anh lại vứt bỏ’ mỗi ngày một đấu vàng’, ‘tiền đồ rộng mở’ quay về giúp em? Em không quên mình đã cam kết gì chứ?”
An Lệ Đề cứng ngắc, ánh mắt hơi hoảng hốt luống cuống. “Ai nói, ai nói em quên? Em chỉ nói chỉ cần anh giúp em, thù lao tuỳ anh định, mà ý em chỉ thu lao ‘tiền bạc’!” Giọng cô cường điệu nói.
Ngoài tiền bạc và cổ phần công ty đồng ý cho anh, còn nguyên nhân gì hấp dẫn anh quay lại Đài Loan đến vậy?
Thường Phong Dịch nhìn ánh mắt băn khoăn lo lắng của An Lệ Đề giống như một con thú bị sập bẫy, khoé môi nâng lên đường cong quỷ dị. “Sau này chúng ta sẽ bàn về điều kiện sau, nói tình hình trước mắt của công ty cho anh biết đi!”
Anh đột nhiên chuyển đề tài làm An Lệ Đề sững sờ, sau đó bắt đầu nói qua tình hình của công ty cho anh.
“Năm trước đột nhiên ba em qua đời, sau đó em trở thành chủ tịch Lập Hoa, gần hai năm ở đại học nghiên cứu lịch sử thì đối với em một chữ kinh doanh cũng không biết, căn bản không thể giúp công ty, cũng không có cách ngăn chặn có người ác ý muốn chiếm lấy công ty. Nếu không phải giám đốc Hoàng và giám đốc Tiêu tính cách ngay thẳng âm thầm báo cho em biết, có lẽ một chủ tịch như em chẳng hay biết gì, thật sự đáng buồn…….”
Thường Phong Dịch chuyên tâm lắng nghe đột nhiên nói. “Giám đốc Hoàng và giám đốc Tiêu là thành viên hội đồng quản trị của công ty?”
“Đúng vậy, công ty có năm thành viên của hội đồng quản trị, hai người là bạn tốt của ba em, là họ lén nói cho em biết, giám đốc Ngô cùng hai giám đốc khác tìm cơ hội sắp xếp nhân viên vào bộ phận trong công ty, bộ phận tiếp thị, tài vụ, kế toán đã bị họ tóm được, thậm chí Chu Minh Chi và giám đốc Ngô còn lén lập kế hoạch cướp lại quyền kinh doanh……..”
“Chu Minh Chi?”
“Mẹ kế của em, vợ ba của ba em, anh quên sao? Sau khi ba qua đời, bà ta không tâm người ta đồn thổi mà cùng giám đốc Ngô qua lại. Sau đó em mới biết vì cổ phần của em và em trai có trên 50%, sau khi ba qua đời em nhận chức chủ tịch, chuyện này khiến Chu Minh Chi rất tức giận, vì cổ phần của bà ta và em gái chỉ có 20%, không đủ tư cách, cho nên bà ta mới liên hợp với người giữ cổ phần nhiều nhất trong hội đồng là giám đốc Ngô, tìm cách đoạt lại.”
An Lệ Đề dừng lại, bất đắc dĩ nói: “Dù em biết chuyện này nhưng cũng không có cách, em thừa nhận em rất vô dụng, mà em vẫn hy vọng có thể thay em trai du học ở nước ngoài gánh vác, không muốn em ấy quay về tiếp quản công ty đã đổi chủ.”
Thường Phong Dịch nhìn khuôn mặt ảm đạm của cô một lúc, miệng nhếch lên, đột nhiên cười khẽ. “Thật đúng là ân oán nhà giàu! Anh nghe còn thấy nghiền, không tệ!”
Thật ra chuyện công ty cô, anh đã sai người tới Đài Loan hỏi thăm trước, nhưng do chính miệng người trong cuộc nói vẫn cảm thấy đặc sắc hơn.
An Lệ Đề đang buồn bã nghe anh cười như vậy, nhất thời tức giận. “Em cũng không phải kể chuyện kể chuyện ngày xưa cho anh, cái gì mà nghiền với không nghiền! Nếu không phải biết anh có thành tựu ở nước ngoài, em còn lâu mới tìm anh, cầu xin anh giúp!” Còn đáp ứng điều kiện bất bình đẳng như vậy.
Trong lời nói của cô có kẽ hở khiến mắt Thường Phong Dịch sáng lên, vui vẻ cười. “Thì ra có người quan tâm tình hình ở nước ngoài của anh!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của An Lệ Đề đỏ ửng, cắn răng gầm nhẹ: “Ai muốn quan tâm tình hình của anh? Nói như em rất quan tâm anh vậy!”
Thường Phong Dịch mỉm cười. “Không có sao? Nếu không quan tâm, tại soa lại biết thành tựu của anh ở nước ngoài? Nói không chừng anh chỉ dựa vào một nhà kinh tế trợ giúp, ăn uống miễn phí.”
“Không phải!” An Lệ Đề chợt nói. “Công ty tư nhân lâu năm như R.A không thể có kẻ ăn không ngồi rồi! Anh thật sự cho rằng em ngốc đến mức không hiểu những chuyện này sao?”
Thường Phong Dịch bỗng dưng cười, trêu chọc cô. “Quả nhiên em vẫn chú ý đến tình hình của anh.” Cô gái này quả thật không giấu được chuyện gì, mới nói mấy câu đã khai hết.
Bị phát hiện mình chú ý đến anh, khuôn mặt An Lệ Đệ đỏ hơn, quẫn bách la ầm lên: “Em không chú ý đến anh! Tình hình của anh do người khác nói cho em biết, không phải em tự điều tra! Anh…… anh đừng nói nhảm……”
“Được, được, là người khác nói.” Thường Phong Dịch trấn an nói, đáng tiếc miệng đang cười lại không có ý như vậy.
An Lệ Đề chột dạ, gương mặt đỏ bừng sắp nhỏ ra máu. Cô xấu hổ quay mặt đi chỗ khác, miệng vẫn nói: “Đừng nói những chuyện khác nữa! Em đã nói chuyện công ty cho anh biết, rốt cuộc anh có nói điều kiện của anh không?”