Sáng hôm sau, Mao Hữu Tài một mình đi vào Sa Mạc Chết. Mao Hữu Tài đã không còn hứng thú tham gia huấn luyện đối mặt chết chóc cùng Hỏa Hương Nhi , bởi vì huấn luyện kiểu đó chỉ phát triển được một chút thể lực, tốc độ di chuyển, tốc độ xuất đao, nếu chỉ có vậy căn bản không thể đánh thắng Phạm Địch Tác, đã muốn luyện thì phải luyện có trọng tâm!
Nhưng phải tập trung vào mặt nào đây?
Vũ kĩ của cổ tu giả là trải qua vô số lần vào sinh ra tử mà thành, so với vũ kĩ của bọn chỉ học hành trên lớp rõ ràng khác nhau, tính thực tiễn càng mạnh hơn không biết bao nhiêu lần, mà Mao Hữu Tài ngay cả vũ kĩ cấp thấp cũng không có, như vậy làm sao huấn luyện ra sức chiến đấu mạnh mẽ như vũ kĩ của cổ tu giả chứ?
Mặt khác, phỏng đoán một cách bảo thủ mà nói, với tu vi Nhị lực lượng hiện tại của Phạm Địch Tác, uy lực chắc cũng tương đương tu vi linh lực Hóa Hư cấp của Mao Hữu Tài, nói cách khác, về mặt linh lực Mao Hữu Tài không chiếm được chút ưu thế nào, ngược lại, cùng trình độ tu vi nhưng với tác dụng của kinh nghiệm, Phạm Địch Tác có thể phát huy uy lực lớn hơn nữa, càng chiếm ưu thế nhiều hơn!
Ài, thật làm người ta đau đầu mà…
Sau khi kiểm tra cẩn thận chắc chắn không có người theo dõi, Mao Hữu Tài mới phóng Thiên Hổ ra. Sau một hồi suy nghĩ, đại khái hắn đã nghĩ được phương hướng huấn luyện.
Phương hướng này chính là tốc độ.
Tốc độ phòng thủ.
Tốc độ tấn công.
- Thiên Hổ, bắn súng vào ta.
- Tướng quân, ta không làm được.
- Đây là mệnh lệnh! Lập tức chấp hành!
- Vâng, tướng quân!
Người máy chiến đấu đúng là người máy chiến đấu, Thiên Hổ có tố chất quân sự rất mạnh, chỉ cần là mệnh lệnh của Mao Hữu Tài, cho dù là dầu sôi lửa bỏng nó cũng không do dự chấp hành lội vào.
Ngay khi Thiên Hổ khởi động hệ thống vũ khí, trong nháy mắt Mao Hữu Tài đã thối lui năm mươi bước, hai thanh quang đao cũng được lấy ra.
- Tướng quân, ngài nên dùng quang thuẫn để đỡ, sử dụng hai thanh quang đao thì hệ số nguy hiểm của ngài là trên 89%.
- Vớ vẩn, lập tức chấp hành mệnh lệnh.
Khởi động quang đao, Mao Hữu Tài chậm rãi nhấc lên. Cũng lúc này, linh lực đã được rải toàn thân, tiến vào trạng thái Linh Chi Bảo Thể.
Đùng, đùng, đùng! Thiên Hổ bóp cò, một đầu đạn hình thoi bắn về Mao Hữu Tài. Lo lắng sẽ có nguy hiểm, Thiên Hổ không sử dụng đến loại súng năng lượng có thể bắn nhanh hơn và mạnh hơn mà chỉ dùng loại súng bắn đạn bình thường.
Hai mắt Mao Hữu Tài mở to đến cực hạn. Súng trong tay Thiên Hổ rung lên, vỏ đạn rơi ra, đầu đạn vọt tới, một loạt động tác đều không thoát khỏi tầm mắt Mao Hữu Tài. Trong nháy mắt khi nóng súng phụt lửa, quang đao trong tay cũng đưa xuống dưới chặn ngay trên đùi.
Bụp, bụp, bụp! Ba đầu đạn chạm vào thân quang đao. Trong tích tắc khi đầu va chạm, sức nóng khủng khϊếp đã làm đầu đạn nóng chảy.
Đầu vai Mao Hữu Tài khẽ động, một thanh quang đao khác được đưa ngang, chắn trước bụng. Bụp bụp bụp! Gần như ngay khi hắn hoàn thành động tác đón đỡ, ba đầu đạn đã bắn vào thân quang đao.
Ba đầu đạn còn chưa tới, Mao Hữu Tài đã vọt lên không trung. Cát vàng dính dưới chân rơi xuống, thân thể hắn đột nhiên đã cách mặt đất tám thước!
Bụp bụp bụp, bụp bụp bụp! Sáu viên đạn găm thẳng vào nơi Mao Hữu Tài vừa đứng.
Bịch. Mao Hữu Tài từ trên không hạ xuống, đôi chân hơn lún vào trong cát. Vừa rồi khi hạ xuống hắn làm rất nhẹ nhàng thoải mái cứ như hoàn toàn không có trọng lực!
- Tướng quân, ngài… ngài đã làm được một kì tích!
Thanh âm Thiên Hổ rõ ràng rất kích động.
Mao Hữu Tài thu đao, sắc mặt vô cùng bình tĩnh. Mắt người thường căn bản không thể nhìn được quỹ đạo đầu đạn, khi ở trạng thái Linh Chi Bảo Thể, tuy rằng hắn có thể thấy được một phần nhưng vẫn chưa thể đảm bảo an toàn, còn phải quan sát được toàn bộ, ví dụ như hướng họng súng, vỏ đạn văng ra thế nào… những yếu tố đó hắn phải thấy được nếu muốn tránh được đạn bắn, thiếu một thứ cũng không được. Mà những thứ đó lại quan hệ đến thị lực, thính lực cũng như năng lực vận động của chân tay, nếu không đạt tới cảnh giới Hóa Hư cấp, không thể tiến vào trạng thái Linh Chi Bảo Thể, hắn ngàn vạn lần cũng không dám thử.
- Thiên Hổ, tiếp tục.
- Tuân lệnh, tướng quân.
Đùng! Tiếng súng lại vang.
Quang đao trong tay Mao Hữu Tài bay ra cắm xuống trước mặt. Cùng lúc đó, từ ngón trỏ tay phải bắn ra một chiêu Linh Lực Nhất Chỉ, linh lực tập trung lại như một viên đạn năng lượng im lặng bắn về viên đạn kia!
Bùm! Một tiếng nổ nhỏ vang lên. Viên đạn giống như bắn vào một tấm thép bọc bông, lâp tức dừng lại.
Đây là một màn quỷ dị.
Dùng mắt thường căn bản không nhìn thấy năng lượng do một chỉ bắn ra một chỉ này giống như không hề tồn tại, trong suốt, nhưng viên đạn hoàn toàn dừng lại như gặp phải một bức tường không thể vượt qua!
Dừng lại, chỉ là trong nháy mắt mà thôi.
Ngay khi viên đạn và năng lượng của linh lực va chạm vào nhau, bỗng nhiên luồng năng lượng phát nổ, trực tiếp làm nổ tung đầu đạn bằng đồng!
Dựa vào thể tích có thể thấy viên đạn to bằng đầu ngón tay mà luồng năng lượng linh lực cũng cỡ đó, nhưng uy lực thì gấp mười lần đầu đạn thường!
- Chủ nhân, chuyện này… Chuyện gì đã xảy ra vậy?
Thiên Hổ đương nhiên không thấy được Linh Lực Nhất Chỉ của Mao Hữu Tài, nhưng nó đã thấy đầu đạn chợt dừng lại trong tích tắc rồi phát nổ.
- Không nên hỏi nhiều, tiếp tục bắn về phía ta!
Trong lòng Mao Hữu Tài thực chất cũng đang cực kì kích động nhất thời khó kìm hãm, đây là lần đầu tiên hắn dùng linh lực chặn đầu đạn, hơn nữa còn thành công rực rõ!
Đùng đùng, đùng đùng…
Đạn bắn như mưa sa bão táp.
Mao Hữu Tài như chim ưng trong gió, đôi cánh được tôi luyện trong mưa gió, ngày càng trở nên cứng cáp.