Phạm Địch Tác trầm giọng nói:
- Bởi vì, chúng ta đều biết trong vũ trụ chỉ có Cổ Tu giả bọn ta mới có thể đυ.ng chạm vào Nhị lực lượng, mà ngươi thì rõ ràng không phải, cho nên ngươi căn bản không thể chạm vào Nhị lực lượng.
- Cho ta thử một chút đi, chỉ một chút thôi mà.
Mao Hữu Tài thành khẩn nói.
Phạm Địch Tác không nề hà nữa, nói:
- Được rồi, ta không rõ sao ngươi lại kiên trì như thế, nhưng dựa vào việc ngươi giúp Cổ Tu phái tìm được nó thì cho ngươi sờ một chút cũng được, một chút thôi nhé, thời gian khong còn nhiều lắm.
Mao Hữu Tài đứng trước hộp, chậm rãi đưa tay ra. Sở dĩ hắn không tin cách nói của Phạm Địch Tác là vì hắn đã xác định chắn chắn Nhị lực lượng thật ra chỉ là linh hạt kết tinh, mà chỉ cần là linh hạt, hắn sao không thể chạm được chứ?
Chỉ cách hai thước, trong nháy mắt tay Mao Hữu Tài đã chạm đến khối Nhị lực lượng, cầm lên, sau đó nhẹ nhàng đứng lên.
- Ngươi… Sao lại như thế chứ?
Phạm Địch Tác kinh ngạc đến cực điểm.
Ngay trong tích tắc này, toàn thân Mao Hữu Tài như bị điện giật, biến thành một pho tượng. Thật ra trong nháy mắt khi hắn chạm vào khối Nhị lực lượng, một cỗ linh hạt khổng lồ cuồn cuộn như triều cường rót vào thân thể hắn, sau đó bằng một tốc độ kinh người tràn vào linh hồ của hắn.
Nếu dùng quá khứ ủ rũ trước kia của Mao Hữu Tài so sánh với việc vừa cùng ba người đàn bà cuồng hoan thì giờ phút này, Mao Hữu Tài sung mãn như một người đàn ông ba năm chưa thấy phụ nữ đã vậy còn vừa tu thêm một lọ Viagra. Trong nháy mắt đó, thân thể hắn biến hóa không thể diễn tả bằng từ ngữ, kể cả linh hồ, linh lực cũng không cách nào diễn tả được, tóm lại, chỉ cầm lấy khối Nhị lực lượng một chút, mà hiệu quả như một tháng hắn bế quan tu luyện, thậm chí hiệu quả còn mãnh liệt hơn!
- Ta... phù...
Không thể chịu đựng nổi hiệu quả do linh hạt điên cuồng tràn vào, Mao Hữu Tài há mồm phun ra một luồng trọc khí nóng hổi, tình huống cứ như vừa mới nuốt một cái bánh bao nóng. Không chỉ thế, hai mắt hắn cũng đầy tơ máu, bộ dạng rất đáng sợ.
- Tiểu Mao, buông nó ra nhanh!
Phạm Địch Tác đột nhiên hiểu được chuyện gì đang xảy ra liền rống to một tiếng.
Chỉ như thế Mao Hữu Tài mới phục hồi tinh thần, ném khối Nhị lực lượng nóng như củ khoai nướng trở lại hộp. Nhị lực lượng vừa rời tay, linh hạt như thủy triều liền ngưng hẳn, áp lực lên cơ thể nhất thời giảm bớt. Lúc này hắn mới phát hiện cả người đều ướt đẫm, trên bề mặt da không ngừng bốc hơi nước.
- Tiểu Mao, đây là chuyện gì thế?
Ánh mắt Phạm Địch Tác nhìn thẳng vào mặt Mao Hữu Tài.
- Ta… không biết mà.
- Ta muốn mang ngươi đi gặp một người.
- Gặp ai?
Sau khi Phạm Địch Tác đưa ra đề nghị này, Mao Hữu Tài cảm thấy có chút ngoài dự tính.
- Tông chủ Cổ Tu phái Andrean đại sư, ngài là một cổ tu giả Cương Luyện cấp.
- Cương Luyện cấp à? Vì sao… lại phải gặp ông ấy?
Mao Hữu Tài càng cảm thấy khó hiểu.
- Rất đơn giản,
Phạm Địch Tác nhấn mạnh từng chữ:
- Ngươi có thể cầm được Nhị lực lượng.
Nguyên nhân này đối với Mao Hữu Tài mà nói thật sự quá mức bình thường, nhưng đối với Cổ Tu phái mà nói chính là chuyện trọng yếu hạng nhất. Đứng ở góc độ Cổ Tu giả, bọn họ rất muốn biết chuyện gì đang xảy ra, ma đứng ở góc độ Mao Hữu Tài, hắn càng muốn biết bí mật của Nhị lực lượng, nên chuyện này đối với hắn càng trọng yếu hơn!
- Vậy, tông chủ Andrea đang ở đâu?
- Chuyện này... Đến lúc đó ngươi sẽ biết, bây giờ thời gian cấp bách, chúng ta rời khỏi nơi này trước.
Phạm Địch Tác đậy hộp lại, ôm nó vào lòng rồi đi ra ngoài.
Mao Hữu Tài gật đầu, khi đi ngang hai bộ hài cốt hắn liếc một cái, thuận tay lấy hai thanh quang đao kiểm tra rồi cất vào nhẫn chứa vật. Hai thanh quang đao này xem như chiến lợi phẩm của lần mạo hiểm này.
Ngay khi Phạm Địch Tác và Mao Hữu Tài rời khỏi phi thuyền, Đan Lệ, Đồng Tiểu Như và đám Tiêu Hướng lập tức xông tới.
Đan Lệ vội hỏi ngay:
- Tìm được rồi sao?
- Tìm được rồi, bất quá đây không phải là lúc nói chuyện này, chúng ta nên nhanh chóng rời khỏi đây, tiểu Công đã sửa chữa Ong vò vẽ bự xong chưa?
Mao Hữu Tài hỏi lại. Thời gian vẫn gấp rút như trước, nói chung là vẫn rất nguy hiểm.
Đan Lệ gật đầu:
- Đã xong rồi, vậy thì chúng ta nhanh đi thôi.
" Ô ông! Ô ông! Ô ông......"
Tiếng còi báo động chói tai chợt vang lên. Vẻ mặt mọi người nhất thời trở nên khẩn trương.
Tiểu Phi cùng Ong vò vẽ bự đồng thời xuất hiện ở tầm thấp bay đến mọi người. Giọng nói da^ʍ phụ từ xa đã vang lên:
- Mọi người mau lên phi thuyền mau, hải tặc tới rồi!
Trên trời đột nhiên xuất hiện một mảng đông nghìn nghịt phi thuyền. Ngoại trừ loại phi thuyền nhỏ đang như châu chấu nhao nhao lao tới, băng hải tặc Hắc Kì còn điều động bốn vũ trụ mẫu hạm.
Với lực lượng vũ trang như thế, cho dù đem đi chinh phục một hành tinh cũng không phải chuyện không thể, nhưng lần này băng hải tặc Hắc Kì chỉ phải đối phó sáu học viên công binh và một Cổ Tu giả.
- Mẹ ơi, lần này chết chắc rồi...
Giọng nói da^ʍ phụ tiểu Phi như sắp khóc tới nơi.
- Mao ca, chúng ta đầu hàng thôi.
Mặt Tiêu Hướng đã không còn chút máu.
Mao Hữu Tài cười khổ:
- Jonas và lão cha già của hắn sẽ để chúng ta sống sao? Đầu hàng có tác dụng sao?
Từng thành viên tổ sửa chữa chiến địa khẩn cấp đều lâm vào tâm trạng tuyệt vọng, bọn họ đều hiểu được ý Mao Hữu Tài, đầu hàng cũng vô dụng, Jonas và cha hắn sẽ không để người biết bí mật của bọn chúng sống sót, tuyệt đối là không.
Ong vò vẽ bự bay đến hố đất, cất tiếng kêu lớn:
- Mau lên đây, còn chạy được cứ chạy, nếu không được ông đây liều chết với chúng bảo vệ mọi người.
Lão lưu manh vẫn mãi là lão lưu manh luôn kiêu ngạo như thế.
Có điều, trong khi lão lưu manh hào hùng nói, một quả tên lửa bay sạt qua cánh nó. Đến lúc này, Mao Hữu Tài và đám người Đan Lệ cũng đang chuẩn bị lên thuyền.
Ầm! Ánh lửa bùng lên, tiếng nổ rung trời làm mặt đất rung động mãnh liệt, đá văng tung tóe, bụi bặm hòa vào hơi nóng cuồn cuộn tràn ra xung quanh.
- Mau nằm xuống!
Mao Hữu Tài xoay lại đẩy ngã Đan Lệ và Đồng Tiểu Như đang bị dạo đến ngây người. Ba người vừa sấp mặt xuống đất lập tức một cơn sóng xung kích cuốn theo bụi đất thổi sát qua da Mao Hữu Tài, luồng hơi nóng ấy khó chịu đến mức khiến người ta cứ ngỡ mình đang ở trong một cái chảo nóng! Nguy hiểm thật!
- Các người không sao chứ?
Từ trong khói bụi mịt mù Phạm Địch Tác gào lớn.
- Ta không sao!
Giọng nói Tiêu Hướng, Phác Văn Chính và Buck lần lượt vang lên.
- Bổn cô nương cũng không sao.
Giọng nói tiểu Phi từ trên cao truyền xuống.
- Chúng ta cũng không sao!
Mao Hữu Tài há miệng phun ra một ngụm cát đất.
- Ong vò vẽ bự, ngươi thế nào rồi?
- Khụ khụ... Ta không sao, tiên sư bố chúng nó, không ngờ chúng nó dám dùng tên lửa đạn đạo vũ trụ!
Lão lưu manh không quên mắng to một câu.
- Mọi người lên thuyền đi!
Tuy Ong vò vẽ bự không bị hư hỏng gì sau cuộc tập kích nhưng thần kinh Mao Hữu Tài vẫn hết sức căng thẳng, một khắc cũng không thể buông lỏng.