Chương 17: Tiểu Công lưu manh



Hai ngày sau công ty Star Express đưa đến người máy công nhân Mao Hữu Tài đặt mua.

- Chủ nhân, ta là người máy công nhân đa năng, sản phẩm mới nhất, hoàn hảo nhất của công ty, có thể hàn cắt, lắp ráp, phá dỡ, thời gian bảo hành của ta là ba tháng, sau ba tháng, mọi chi phi sửa chữa đều do chủ nhân chi trả.

Giọng nói người máy công nhân là một giọng nam ồm ồm, tạo cảm giác trầm ổn, thạo việc. Nó có chiều cao tiêu chuẩn là một thước, đầu và bụng đều tròn, chân tay ngắn đều có ba ngón, thiết kế như thế giúp nó dễ dàng đi sâu, thao tác trong không gian hẹp.

Mao Hữu Tài suy nghĩ một chút liền tắt nguồn người máy công nhân, sau đó loại bỏ hiệu trận khống chế của nó.

Tiểu Phi khó hiểu nói:

- Chủ nhân, ngài muốn làm gì vậy? Nó còn đắt hơn tiểu Phi nữa đó, người xóa kí hiệu trận điều khiển khác nào phá hủy nó.

- Ta muốn biến nó giống ngươi.

Miệng nói nhưng tay Mao Hữu Tài vẫn không ngừng nghỉ, vừa xóa đi kí hiệu trận rồi dùng linh hạt vẽ một Khôi yêu kí hiệu trận.

- Không được, người ta không chịu đây, chỉ có tiểu Phi mới được làm quang não có linh tính duy nhất của chủ nhân thôi, ngài cũng biến đổi nó giống ta, ta…ta sẽ đau lòng đến chết.

- Vậy ngươi chết cho ta xem nào.

Tiểu Phi bay vèo một cái, bổ nhào vào trong chăn:

- Hu hu…hu hu… Người ta sẽ chết cho các người xem…

Trên trán Mao Hữu Tài nhất thời toát mồ hôi hột to bằng hạt đậu.

Dùng linh hạt vẽ Khôi yêu kí hiệu trận rất nhanh đã hoàn thành, Mao Hữu Tài liền khởi động nó. Tiểu Phi cũng không khóc nữa, bay đến đỉnh đầu người máy công nhân, camera trên đầu chớp tắt nhìn chằm chằm người máy công nhân. So với Mao Hữu Tài nó còn khẩn trương hơn.

- Đcm, đây là chỗ nào thế?

Người máy công nhân đột nhiên phun ra một câu.

Vốn đang ngồi trên ghế Mao Hữu Tài bỗng ngã ngang. Tuy rằng hắn có thể vẽ Khôi yêu kí hiệu trận nhưng tài liệu được sử dụng là linh hạt, chính là vật liệu cấu thành vũ trụ, từ linh hạt sinh ra linh tính nên hắn không thể đoán trước hay khống chế, tiểu Phi là một ví dụ rõ ràng nhất, nguyên bản là một quang não thanh thuần đáng yêu, kết quả biến thành da^ʍ phụ, mụ đàn bà chanh chua đanh đá. Bây giờ, lần thứ hai cải tạo người máy công nhân lại biến thành một tên lưu manh bất cần đời.

- Chủ nhân của ta, sao ngài lại té khỏi ghế vậy? Ghế không thoải mái sao? Đcm nó, ta chém banh xác nó!

Không đợi Mao Hữu Tài chỉ thị, người máy công nhân đột nhiên đập xuống một quyền, cái ghế lập tức tan thành vài chục mảnh.

- Dừng, dừng lại! Ngươi còn biết ta là chủ nhân của ngươi hả? Vậy ngươi nói cho ta hay, tại sao ngươi lại biến thành thế này?

Mao Hữu Tài đã khẳng định chắc chắn người máy công nhân trước mắt đã bị cải tạo thành một tên lưu manh hung hãn.

- Đm, sao ta biết được?

Mao Hữu Tài không còn gì để nói.

- Chủ nhân, ta có tên không? Ngài mau đặt tên cho ta, ta đề nghị tên ta phải uy vũ mà bá đạo, tỉ như Star Knight hay Cyberman gì đó.

- Ta nhổ vào!

Tiểu Phi khinh thường nói:

- Bộ dạng này của ngươi chỉ có thể là con heo mập, phân chó gì đó thôi, tên ngươi đề nghị căn bản không xứng.

Người máy công trình ngẩng đầu nhìn khối tròn tròn trên đầu:

- Tuy ta có cùng đặc tính với ngươi, nhưng đcm nhà ngươi còn dám ở đây láo lếu, lão tử sẽ chém ngươi thành trăm mảnh.

- Ngươi là tên người máy khốn nạn, rác rưởi phế thải, mũi ngươi trông như cục phân chó, mắt ngươi như bóng đèn, thân thể ngươi như bồn cầu, trông ngươi như một tiểu JJ bằng gỗ. (ZoungHyu: tiểu JJ = tiểu đệ của anh em trai chúng ta.)

- Ngươi là một con đ* quang não, ngươi chỉ là một đống phân thôi.

- Đủ rồi, hai vị, còn dám cãi nhau, ta sẽ biến các ngươi thành nguyên hình.

Mao Hữu Tài cảm giác như đầu đυ.ng vào tường.

Tiểu Phi và người máy công nhân lập tức câm miệng. Mao Hữu Tài nói tiếp:

- Sau này ngươi gọi là tiểu Công đi, cái tên uy vũ gì đó không thích hợp với ngươi đâu.

Lần này tiểu Công không dám có ý kiến khác:

- Vâng thưa chủ nhân của ta.

- Các ngươi theo ta đến phòng học làm việc, chú ý lời nói các ngươi đó, nếu có người dụng tâm kín đáo muốn tìm hiểu chỗ đặc biệt của các ngươi, các ngươi sẽ gặp phiền phức, hiểu chưa?

- Hiểu rõ, chủ nhân của ta.

Tiểu Phi và tiểu Công đồng loạt trả lời.

Khi Mao Hữu Tài cùng tiểu Phi và tiểu Công đến phòng học, Đan Lệ, Tiêu Hướng, Phác Văn Chính cùng với Buck đã lên Ong vò vẽ bự làm việc. Một số linh kiện tìm được trong phòng học cũng được sắp xếp chỉnh tề bên cạnh phi thuyền. Số linh kiện mua trên mạng được giao đã được đặt ở một bên khác cạnh phi thuyền.

- Mao ca, sao hôm nay trễ như vầy mới đến?

Từ xa Tiêu Hướng đã bắt chuyện.

Mao Hữu Tài cười nói:

- Công ty Star Express đưa người máy công nhân đến, cho nên phải trì hoãn một chút.

Đan Lệ nói:

- Không phải chỉ là một người máy công nhân thôi sao? Mua một cái mới như thế có chút lãng phí rồi.

Tiểu Công nghe thế, bản tính lưu manh lập tức lộ ra:

- Đm, cái gì lãng phí, ông đây là người máy công nhân độc nhất vô nhị trong toàn vũ trụ này, ông đây tên là tiểu Công!

- Hả?

Đám người Đan Lệ, tiêu Hướng nhất thời há miệng ta như cái đấu. Quang não tiểu Phi là mụ đàn bà chanh chua đanh đá thì bốn người đã sớm biết, sao người máy công trình mới mua này cũng có tính cách tương tự?

- Tiểu Công, quên lời nhắc nhở của ta rồi sao?

Mao Hữu Tài sốt ruột nhắc nhở.

- Ta không quên đâu chủ nhân của ta, nhưng ta phải chứng minh với con quỷ nhỏ này một chút, tiểu Công ta không phải hạng muốn khi dễ thì khi dễ.

Tiểu Công nói chuyện có bài bản hẳn hoi.

- Nhanh bắt đầu đi!

Mao Hữu Tài nói chuyện với tiểu Công thuần túy là đàn gẩy tai trâu.

- Vâng, chủ nhân.

Tiểu Phi di chuyển đến Ong vò vẽ bự rồi đi vào trong.

- Hữu Tài ca, người máy công nhân sao lại thế này? Ta có cảm giác nó có điểm giống quang não tiểu Phi.

- Chuyện này… Ta sửa chữa kí hiệu trận điều khiển có bọn chúng, vì còn trong giai đoạn thử nghiệm nên có vài chuyện đặc biệt ngoài ý muốn là bình thường, mặc khác, xin các ngươi giữ bí mật giúp ta, ta không muốn người khác biết chuyện này.

Mao Hữu cũng chỉ có thể giải thích như thế.

Đan Lệ cười cười:

- Thì ra là thế, không có vấn đề gì đâu.

Đúng lúc này tiểu Phi đã di chuyển xuống dưới Ong vò vẽ bự, người máy công nhân của Đan Lệ đang hàn một vết nứt trên cánh, do yêu cầu rất cao nên nó xử lí rất chậm. Tiểu Công đến bên cạnh nó một chưởng đẩy nó văng ra:

- Chậm như thế thì biết đến bao giờ, đứng qua một bên, nhìn lão tử làm nè!

“Xèo xèo, xèo xèo…” Tiểu Công tiếp quản công việc liền thành thục dùng mỏ hàng laser làm việc. Bất kể là tốc độ hay kĩ thuật xử lí, tiểu Công đều có vẻ xuất sắc hơn người máy của Đan Lệ gấp mấy lần.

- Tuy nó giống một tên lưu manh, nhưng năng lực làm việc thật xuất sắc.

Đan Lệ có cảm giác là lạ nói.

Mao Hữu Tài cười nói:

- Được rồi, không nói về tiểu Công nữa, chúng ta cũng bắt đầu đi, hi vọng hoàn thành trước kì nghỉ, chuyện du lịch vũ trụ sẽ không thành vấn đề.

Căn cứ huấn luyện công binh mỗi năm được nghỉ một lần, từ tháng sáu đến tháng chín, thời gian ba tháng cũng đủ làm một chuyến du lich vũ trụ.