Một lúc lâu, Quách tiên sinh khàn giọng hỏi: "Hắn vừa mới nói thi thể Thẩm Chấn là ta nghe lầm sao?"
Lý Tư Diễm đi rồi, trái tim căng thẳng mới thả lỏng ra.
Trong đầu ta trống rỗng, chết lặng gật đầu nói: "Tiên sinh không nghe lầm, hắn gϊếŧ cha, nhị thúc và cả ca ca con.
Một nhà bốn Sử quan, bây giờ chỉ còn lại một mình con."
"Hôm qua trong cung chết rất nhiều người." Ta ngừng lại một chút rồi khẽ nói: "Tiên sinh, vãn bối không muốn nhìn thấy nhiều máu hơn cho nên mới nói ra việc này, nghĩ rằng có thể bảo vệ mạng nào hay mạng ấy."
Chắc hẳn Quách Tân đã sớm đoán được, thở dài, giọng nói chuyển thành nhẹ nhàng: "Nén bi thương."
"Tiên sinh không trách con?"
Ta lí nhí hỏi.
Quách Tân nói: "Không trách con? Bản ghi chép này lộ ra, nhất mạch của Thái tử sẽ không còn khả năng lên ngôi nữa.
Con nói ra bí mật trọng đại như thế chỉ để bảo vệ mạng của một mình lão phu, tự con cảm thấy làm như vậy có đúng không?"
Ta không lên tiếng, nhưng trong lòng không hề hối hận chút nào.
Ta là Sử quan, làm việc luôn luôn thẳng thắn.
Hai đứa trẻ kia cũng không phải Thái tử sinh ra, cái gọi là chân tướng rõ ràng đối với thiên hạ cũng không có gì không tốt.
"Thôi, con cũng cập kê rồi, làm chuyện gì tự mình có thể gánh chịu hậu quả là được."
Thấy ta rất lâu không trả lời, Quách Tân lại thở dài một tiếng.
"Tiên sinh, con đã trả giá đắt rồi." Ta cúi đầu nói: "Hôm qua con chỉ vào mũi hắn mắng hắn một tràng ngay trước mặt bách quan, vốn định đi theo cha huynh, nhưng rút cây trâm chậm một chút...!Hắn lấy xét nhà diệt tộc ra uy hϊếp, lệnh con làm Khởi cư lang mười lăm năm cho hắn, đặt ở bên cạnh từ từ tra tấn..."
"Làm càn!"
Quách Tân lại kích động: "Con là một cô gái, tùy tiện dính vào việc này làm gì! Mắng chửi trên đình là tội lớn tày trời, hắn không gϊếŧ con tại chỗ là mạng con lớn.
Sớm biết con không biết nặng nhẹ như thế, lúc trước không nên tiến cử với tiên đế cho con vào Sử quán!"
Ta quật cường cúi đầu chịu giáo huấn.
Ấm ức sao? Là ấm ức, nhưng cho dù làm lại một lần nữa, có lẽ ta vẫn sẽ làm như vậy.
Quách Tân bị sự to gan làm bậy của ta làm tức giận không nhẹ, lê thân thể tàn tạ quở trách ta hơn nửa canh giờ.
Sau đó thể lực không chống đỡ nổi nữa mới mơ màng ngủ thϊếp đi.
Sau khi ông ấy ngủ rồi, ta cẩn thận đắp áo ngoài của ta lên người ông, nhìn cửa nhà lao đóng chặt, tìm một góc cuộn tròn người lại, nhìn chằm chằm tường đá đến ngẩn người.
Ta không quá buồn ngủ, chỉ cảm thấy rất mơ hồ, bị trách mắng nhiều rồi, bản thân cũng có phần hoài nghi có phải mình thật sự làm sai hay không.
Qua cực kỳ lâu sau, cánh cửa đá kia được mở ra, một thái giám trẻ tuổi đi đến, nói với ta: "Thẩm nương tử, bệ hạ cho phép ngươi về nhà hai ngày, kiệu liễn đã chuẩn bị ở bên ngoài, mời đi."
Chân ta tê không đứng dậy nổi, ngồi xổm trong góc, hỏi: "Vậy Quách tiên sinh thì sao?"
Thái giám nói: "Bệ hạ không có giao phó khác."
Ta không chết tâm: "Thân thể Quách tiên sinh yếu ớt, không chịu được nhà lao ẩm thấp..."
Thái giám vẫn nói: "Bệ hạ không có giao phó."
Không còn cách nào, ta chỉ đành bỏ lại Quách tiên sinh rời đi.
Lúc gần đi, ta quay đầu nhìn ông ấy một cái.
Ông ấy đang mê man ngủ, trên người che kín áo ngoài của ta, cơ thể dưới áo gầy trơ xương, toát ra hương vị tuổi già.
Bỗng dưng ta nhớ lại dáng vẻ ông dạy ta đọc sách lúc còn bé.
Khi đó, ông còn chưa làm Hoàng môn lang cho tiên đế, chỉ nhận một chức quan nhàn tản ở Hàn lâm.
Mỗi ngày sau khi tan làm, ông dạy mấy đứa nhóc bọn ta đọc Luận Ngữ ở sân sau.
Ông luôn nói làm người phải lấy nhân thiện làm đầu, mà ông cũng hoàn toàn làm được.
Bất luận là lúc trước giúp Lý Tư Diễm hay là về sau giúp hai đứa trẻ nhà Thái tử.
Điều thúc đẩy ông ấy chỉ là tấm lòng ngay thẳng lương thiện này mà thôi.
Chỉ là, lấy ơn báo oán, vậy lấy gì báo ơn đây? Bản tính Lý Tư Diễm bạc bẽo tàn nhẫn, làm sao sẽ nhớ kỹ ân tình của ông ấy?
Ta buồn bã nghĩ, sách thánh hiền dạy chúng ta làm người tốt chính trực, nhưng nhìn chung sử sách, người tốt dễ xui rủi, trái lại những tai họa đều lâu dài vĩnh cửu, đạo trời làm sao lại bất công như vậy.
Giày vò suốt cả đêm, lúc bước ra nhà lao chỉ cảm thấy dường như cách một đời.
Ta ngẩng đầu nhìn về phương xa, sắc trời mờ sáng, mặt trời mới mọc lên ở phía đông Trường An, một ngày lại bắt đầu.
Hôm nay nghỉ tắm gội, Ngự sử đài vắng vẻ không người, ngoài đường ngựa xe như nước.
Ta ngồi trong kiệu liễn êm ái, ngang qua đường phố ngõ hẻm ta quen thuộc, mặc cho tiếng ồn ào chiếm cứ ta.
Đây là nơi ta lớn lên, thành thị phồn hoa đẹp đẽ nhất thế gian.
Nơi này có quan lại tụ họp, có thương nhân khắp nơi, Hồ Cơ cài hoa chậm rãi mà đi, thi sĩ dưới hòe xanh vừa uống vừa ca...!Nhưng giờ phút này ta nghe tiếng cười nói bên ngoài, lần đầu tiên trong đời cảm nhận được buồn vui của ta và tòa thành này không tương thông.
Tại sao bọn họ muốn cười chứ? Ta mờ mịt nghĩ, Lý Tư Diễm gϊếŧ Sử quan, trảm cựu thần, cưỡng ép con gái mất cha, việc ác vô tận, một người như vậy làm Hoàng đế có gì đáng để chúc mừng?
Người thân của ta vì công bình mà chết, nhưng hình như dân chúng cũng chẳng để ý đến những điều này.
Đi đến cuối chợ phía Đông, ta trông thấy hàng chè quen thuộc, bà chủ đang bưng ra một khay đá bào óng ánh bắt mắt, bên dưới là vụn băng tơi xốp, bên trên rưới một lớp bơ thơm ngọt và cắm một nhánh đồ mi trên đỉnh, trang nhã thanh mát, đây là điểm tâm ngọt ta thích nhất.
"Dừng lại." Ta đột nhiên kêu lên, không đợi dừng hẳn đã nhảy xuống kiệu liễn.
Bà chủ nhận ra ta, nhưng nàng ấy không biết ta đã xảy ra chuyện gì, ngó bốn kiệu phu ăn mặc kiểu thái giám, lại nhìn trên đầu ta quấn băng vải, tiều tuỵ vô cùng, nàng ấy ngơ ngác.
Ta nhỏ giọng nói: "Vân Nương tỷ tỷ, muội muốn ăn đá bào."
"Được, được." Bà chủ xoa đầu ta, phân phó tiểu nha đầu đi chuẩn bị khối đá, ân cần nói: "Anh Anh, thế này là thế nào? Đυ.ng đầu bị thương rồi sao?"
Ta cúi đầu không nói lời nào.
Vân Nương thấy ta khổ sở, khẽ vén tóc ta ra sau mang tai, dịu dàng nói: "Không sao, tới ăn chút đồ ngọt trước đi."
Ta nói với nàng: "Vân Nương tỷ tỷ, tỷ hãy bảo trọng, về sau có lẽ muội sẽ không tới nữa, muội..."
Ta lại không nói nổi nữa.
Bắt đầu từ hôm qua, tinh thần ta đã ở một trạng thái hết sức không ổn định.
Ta sợ ta nói thêm một chữ thì sẽ khóc không thành tiếng trước mặt mọi người.
Vân Nương thở dài nói: "Đứa bé ngoan, tỷ tỷ biết muội không muốn nói nhiều.
Vậy cũng không sao, sạp hàng của ta lúc nào cũng ở đây, nếu ngày nào đó còn thèm đá bào của ta thì cứ tới tìm tỷ tỷ, tỷ tỷ lại làm đá bào cho muội."
Ta nhận lấy bát đá bào óng ánh kia, nói tạm biệt với nàng ấy, chui trở về kiệu liễn.
Đá bào đậm vị thơm ngọt, vẫn là hương vị trong trí nhớ.
Ta lại nhớ tới lúc đó ta lôi kéo cha, thúc, thím, ca ca cùng nhau tới thúc đẩy doanh thu cho Vân Nương.
Ca ca chê thứ này quá ngọt, ăn hai miếng rồi ném hết cho ta.
Ngày đó ta ăn hai bát đá bào, tối đó bị đau bụng.
Nhị thúc cười ta là gấu ngựa trong núi vào thành, chỉ toàn thích ăn đồ ngọt mát lạnh.
Cha đi đến nhà bếp đun hoàng liên cho ta, nghiêm mặt dạy dỗ ta nói sau này không được ăn nhiều đá bào nữa.
Tách, một giọt nước mắt rơi trên chóp đá bào, làm đổ đoá đồ mi đỏ đậm kia.
Từ khoảnh khắc bước ra Sử quán, ta chưa từng khóc lần nào.
Ta vốn cho rằng mình đã đánh mất khả năng rơi lệ, nhưng có những ký ức đã khắc vào trong vị giác, sẽ bầu bạn cả một đời.
Trong lúc vô thức, bất chợt khiến người ta nhớ lại mọi thứ.
Từ khi ăn miếng đá bào đầu tiên, chuyện cũ vui vẻ màn trời chiếu đất thoáng chốc phá vỡ bức tường cao trong lòng ta.
Một giọt, lại một giọt, nước mắt của ta tràn mi.
Nỗi bi ai cuối cùng cũng tìm được chỗ phát tiết, rơi theo nước mắt lã chã.
Nghe âm thanh vui cười của đám người bên ngoài, ta một thân một mình co lại trong góc ngọc liễn, vừa lặng lẽ khóc, vừa nhét từng miếng từng miếng đá bào vào miệng.
Nước đường ngọt ngào hoà tan trong miệng ta, thật ngọt, có lẽ là một chút vị ngọt duy nhất trong thế gian mục nát này.
Ta vừa rơi lệ, vừa ăn hết nước mắt của mình.
Lúc liễn dừng trước An Ấp phường, ta lau hết nước mắt, ném chiếc bát trống không đi, trở lại thành trưởng nữ Thẩm gia kiên cường.
Ta không có thời gian khóc nữa.
Lý Tư Diễm chỉ cho ta vỏn vẹn hai ngày trống.
Trong hai ngày này, ta có quá nhiều việc phải xử lý, thật sự không rảnh giải toả bi thương.
Ta hít sâu một hơi, đẩy cửa vào đình trước.
Lúc nhìn thấy thím, thị đã thay một bộ trang phục quả phụ màu trắng, đang cò kè mặc cả với người làm của cửa hàng quan tài, nhất quyết muốn đơn này phải tặng kèm tiền giấy, hương nến, nếu không thị đi tìm nhà khác.
"Nhà chúng ta một lúc đặt ba bộ quan tài, còn thêm bia đá, lụa trắng và bàn thờ bài vị, đơn hàng lớn như thế dù sao cũng nên chiết khấu một chút chứ." Thím gõ bàn, nói năng hùng hồn.
Có lẽ người làm thuê cũng lần đầu gặp một quả phụ có sức chiến đấu như vậy, bị nói đến liên tục lùi bước, cuối cùng chỉ đành hậm hực đồng ý.
Thím tiễn người làm đi, liếc mắt trông thấy ta.
Hai nữ nhân gặp chuyện không may nhìn nhau không nói gì hồi lâu.
Thị thở dài, hỏi ta: "Anh Anh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Ta ợ một hơi vị đá bào, kể đầu đuôi sự việc.
Thật không hổ là thím ta, thị nghe xong, phản ứng đầu tiên chính là đánh ta.
"Con nhóc không cần mạng này! Đọc sử cho hết vào bụng chó rồi phải không, con có biết đây là tội lớn phạm thượng hay không, tội lớn đấy!" Khuôn mặt thanh tú của thị tức giận đến đỏ bừng, vung tấm ván đánh vào mông ta, khí thế hung dữ.
Ta chạy quanh bàn lẩn trốn công kích của thị, ấm ức nói: "Con biết, cho nên con muốn mắng hắn rồi sau đó đâm cột, ai ngờ cẩu Hoàng đế không cho chứ!"
"Con còn muốn tự sát?!" Thím giận điên lên.
Thị quăng tấm ván đi, tiếp tục mắng: "Tính tình con lừa ngốc này của con giống y như cha con.
Chẳng phải nhận sợ thôi sao? Có gì không được? Vị bên trên kia mới lên ngôi, đang lo không ai cho lập uy đấy! Con thì tốt rồi, đâm thẳng vào họng pháo! Lần này thì hay, con đi theo mười lăm năm, đời này khỏi phải nghĩ đến gả cho người ta nữa.
Cô nhi quả mẫu chúng ta cũng không thể rời Trường An, ta đã tạo nghiệt gì đây!"
Ta buồn bực hỏi: "Lời ấy nghĩa là sao? Tại sao thím và Tiểu Xuyên không thể rời Trường An?"
Thím trợn mắt nhìn ta một cái: "Con nói xem? Sáng sớm người trong cung đã đến bảo chúng ta ở lại thành Trường An, cho phép Tiểu Xuyên sau này học ở Quốc Tử Giám...!Nói trắng ra chính là giữ chúng ta ở lại đây để con có cái kiêng dè."
Ta như bị sét đánh, phút chốc hiểu hết tất cả, hai đầu gối mềm nhũn, quỳ gối trước thị, khóc nói: "Xin lỗi thím, là con quá nông nổi, liên lụy mọi người không đi được đâu cả.
Thím đánh con một trận đi, để cho con dễ chịu chút."
Thím thô lỗ an ủi ta: "Thím đánh con là bởi vì con không muốn sống, không phải bởi vì cái này.
Con quỳ cái gì mà quỳ, ở lại Trường An không tốt sao? Ta có nhà ở, Tiểu Xuyên được đi học, cháu gái còn có bổng lộc.
Khởi cư lang là lục phẩm, nếu là hầu hạ Hoàng đế khác cũng coi là chức vị không tệ."
Ta cẩn thận suy nghĩ một chút, hình như quả thật không tệ.
Ta không chết, trong nhà có thêm một người kiếm tiền, còn tiện thể giải quyết việc học của Tiểu Xuyên, không lỗ.
Thím không hổ là đương gia chủ mẫu, từ góc độ kinh tế tẩy trắng tội của ta.
Ta thoáng bình tâm lại, đột nhiên nhớ tới vấn đề di chúc nên nói một lượt di ngôn của cha ta, nói ông ấy bảo ta đến Lạc Dương tìm cô cô ta.
Thím thở dài: "Cái này thì thôi, đây chính là bỏ chạy, cô cô con cũng không dám nhận con."
Thị chợt nhớ ra cái gì, trở tay nắm lấy cánh tay ta, trầm giọng hỏi ta: "Nhị thúc con thì sao? Ông ấy nói cái gì?"
Di ngôn của nhị thúc tương đối chấn động, ta ấp a ấp úng nói cho thị.
Thím nghe thấy nhị thúc còn muốn để thị tái giá, vành mắt ửng đỏ.
Một nữ nhân kiên cường như vậy, lúc này cũng lộ ra vẻ yếu ớt.
"Bảo ông ấy nằm mơ đi, ta không đi đâu cả, đời này ta sống làm người Thẩm gia, sau khi chết cũng phải nằm một cái hố với ông ấy." Thím vặn đốt ngón tay đến phát ra tiếng răng rắc, nghiến răng nghiến lợi nói: "Còn gì nữa không?"
"Nhị thúc nói giá nhà An Ấp phường sắp giảm, bảo chúng ta bán nhà đi."
Thím gật đầu: "Cũng phải, cô nhi quả mẫu chúng ta ở tòa nhà lớn như vậy quá nhiều người dòm ngó, quay về đổi một căn nhỏ hơn."
Cuối cùng, ta và thím đồng tâm hiệp lực đào tiền riêng của Nhị thúc dưới chuồng chó ra, tất cả hai lượng vàng, còn có vài đồng tiền lẻ.
Thím nhìn chằm chằm tiền riêng của nhị thúc, biểu cảm rất vặn vẹo.
Ta đoán thị đang suy nghĩ có nên ném phân vào mộ phần nhị thúc hay không.
"Thím, người mất là lớn." Ta yếu ớt nói: "Nhị thúc cũng coi là dừng cương trước vực, thẳng thắn bàn giao, thím đại nhân đại lượng tha thứ cho ông ấy đi."
Thím thở ra một hơi nặng nề: "Không thì sao? Ta cũng không thể đích thân xuống hoàng tuyền tìm ông ấy tính sổ."
"Hai lượng vàng mà thôi, không đáng gì, quay về mua cho ông ấy một bộ sách chôn theo." Thím nói: "Nhị thúc con lúc bình sinh không có nhiều sở thích, duy chỉ yêu những thứ tranh chữ này, sớm biết như vậy, tháng trước ông ấy nói muốn mua một bộ "Bác vật chí" thì không nên ngăn cản ông ấy."
Ta vốn định nói cho thị, nhị thúc đã âm thầm đặt đơn ở hiệu sách, nhưng nhìn vẻ mặt bi thương của thị, vẫn là không dám.
"Đúng rồi." Thím chợt nhớ ra cái gì, nói với ta: "Tối hôm qua Mạnh Tự tới tìm con."
"Huynh ấy tới tìm con?" Ta ngẩn người.
Mạnh Tự là thanh mai trúc mã kiêm mối tình đầu, đồng thời cũng là vị hôn phu đã trao đổi hôn thư của ta.
Một mình kiêm mấy chức, có thể thấy được địa vị đặc biệt của người này trong lòng ta.
Thím gật đầu nói: "Lúc đó sắc mặt không tốt, chắc là biết được tình trạng của con.
Tự con xem xử lý đi, đừng làm trễ nải người ta."
"Huynh ấy biết con đắc tội Hoàng đế rồi? Bây giờ huynh ấy đang ở đâu?" Ta cuống lên: "Chắc là đi làm chuyện ngốc rồi!"
Thím nói: "Bị giam trong phủ.
Con cũng biết, lão thái quân nhà nó là nhân vật giỏi giang.
Bây giờ thời buổi rối loạn, tuyệt đối sẽ không dung túng cháu trai làm ẩu bên ngoài."
Ta nhớ lại hình ảnh Mạnh lão thái quân vung gậy chống đánh người, hơi cảm thấy yên lòng.
"Nhưng mà cũng đừng vui mừng quá sớm, ta thấy hôn sự của các con chín phần phải thất bại."
Thím giội cho ta một chậu nước lạnh: "Trên đời này có ai chờ mãi một cô gái mười lăm năm chứ?"
Ta phiền muộn nói: "Thất bại thì thất bại đi, thà rằng Mạnh Tự cưới cô nương khác, con cũng không muốn huynh ấy uổng công chờ con lâu như vậy."
"Chuyện mình gây ra tự mình thu dọn." Thím nói: "Nó để lại thư cho con, dưới chặn giấy trong phòng con đó.
Xem trước xem nó có ý gì rồi con hẵng quyết định."
"Con hiểu rồi." Trong lòng ta buồn bã, nhỏ giọng nói: "Ngày mai con đến Mạnh gia từ hôn."
Thím quay đầu, nhìn ánh mắt ảm đạm của ta một lúc lâu, đột nhiên hỏi: "Lúc con mắng Hoàng đế có nghĩ tới nó hay không?"
Ta bị hỏi đến sững sờ.
Thím quay đầu, hờ hững nói: "Ta đoán con không nghĩ tới.
Người Thẩm gia các con bản tính bên trong vô tình, con như vậy, nhị thúc con cũng như vậy.
Người nhà ở trong lòng các người còn không quan trọng bằng đại nghĩa Sử quan."
Thị đốt đèn l*иg trước cửa, lại thản nhiên nói: "Các người lấy cái chết bảo toàn thanh danh, sạch sẽ thanh bạch, ngược lại buồn phiền khó chịu thay các người đều là người còn sống."
Đèn l*иg trắng xoay một vòng trong gió đêm, phản chiếu ánh sáng trắng lên nửa bên mặt của thím.
Trong giọng nói của thị đầy vẻ mỏi mệt, nói cho ta nghe thực ra giống như đang trách nhị thúc ta hơn.
Trách ông ấy nhẫn tâm bỏ lại cô nhi quả mẫu bọn họ, cũng trách ông ấy còn muốn khuyên thị tái giá.
Ta không phản bác được, yên lặng cúi đầu.
Hôm nay bị Hạ Phú Quý, Quách tiên sinh và cả thím liên tiếp phê bình dạy bảo nhưng chỉ là nước đổ đầu vịt, ta hoàn toàn không tỉnh ra chút nào.
Song, vừa rồi thím vô cùng thất vọng nói người Thẩm gia bản tính vô tình, trong lòng ta đột nhiên như bị kim châm, âm ỉ đau.
Có lẽ ta cũng có chút hối hận, chỉ là không dám thừa nhận thôi.
Không dám thừa nhận sự kiên trì của ta không hề có ý nghĩa, cũng không dám thừa nhận thực chất bên trong ta không kiên cường như vậy.
Trở về sau khi một mình dũng cảm, ta cũng nghĩ lại mà sợ.
Thế nhưng...
Ta nhắm mắt lại, siết chặt nắm đấm.
Thế nhưng chuyện đã làm rồi thì phải gánh chịu hậu quả.
***
Ta theo lời dặn của thím tìm được thư của Mạnh Tự dưới cái chặn giấy.
Lúc cầm phong thư này, ta có kích động muốn thiêu hủy ngay lập tức, nhưng cuối cùng vẫn là thở dài, nhìn lại.
Mạnh Tự người cũng như tên, là người thích khoe chữ lắm lời, thoăn thoắt viết năm trang giấy, tóm gọn ý chính cũng chỉ có một câu: Liên hôn gác lại, lặng chờ người về.
Ta nhìn đến máu nóng dâng lên, đầu đau nhức.
Cái gì mà "lặng chờ người về"! Y có biết mười lăm năm dài bao nhiêu không?
Mạnh ca ca cái gì cũng tốt, chỉ là quá cố chấp, việc đã quyết thì mười con lừa cũng không kéo được.
Y đã nói phải chờ ta, vậy chắc chắn đã chuẩn bị tinh thần không cưới...!Nhưng cái này nói dễ vậy sao? Trước phải qua ải người nhà, lại phải cô đơn chờ ta mười lăm năm, huống hồ, nhỡ ta không cẩn thận hẹo trong cung, vậy y phải làm sao đây?
Không được, ta ném thư sang một bên, day huyệt thái dương nghĩ: Phải làm y từ bỏ suy nghĩ nguy hiểm này đi.
Ta cũng không muốn hủy hoại nửa đời suôn sẻ của y.
Ngủ qua loa một đêm, hôm sau gà vừa gáy sáng, ta đã bò dậy khỏi giường, vội vàng ăn vài miếng bánh bột ngô, phóng đến Mạnh phủ ở đầu kia An Ấp phường, nói với tên sai vặt ta tìm Mạnh Tự.
Tên sai vặt vốn quen biết ta bày ra một vẻ mặt suy sụp như tang mẹ, lập lờ nói: "Chào Thẩm nương tử, cụ nhà chúng ta nói hễ là nữ tử họ Thẩm đều không cho phép vào cửa Mạnh phủ, mời ngài quay về đi."
Ê ranh con này còn dám sĩ diện với ta.
Ta khẽ dựa vào cột cửa: "Ta đến từ hôn, không cho thì thôi."
"Thẩm nương tử chờ một lát, ta đi bẩm báo cụ nhà." Vẻ mặt tên sai vặt lập tức sáng bừng, chạy đi như một làn khói.
Tốc độ vun vυ"t kia thậm chí khiến cho ta hoài nghi có phải người này thầm mến Mạnh Tự hay không.
Sau khi nói rõ ý đồ từ hôn, trên dưới Mạnh phủ đều tỏ ra hoan nghênh lạ thường với ta, ngoại trừ bản thân Mạnh Tự.
Bởi vì y đang tuyệt thực kháng nghị đòi quyền tự chủ hôn nhân.
Hôm nay là lần thứ mười tám Mạnh lão thái quân rót cơm nước cho y mà không có kết quả, tức đến xanh mét mặt mày, ánh mắt nhìn ta cực kỳ không lành, giống như đang nhìn một nữ yêu tinh câu hồn phách người.
Ta gần như có thể nghe được tiếng rít gào không cam lòng trong lòng bà ấy: Cô gái này tướng mạo bình thường, tính cách dữ dằn, rốt cuộc dựa vào cái gì khiến cháu trai ưu tú của bà mê mẩn đến thần hồn điên đảo chứ?
Ta thờ ơ nghĩ: Bởi vì cái sức quyến rũ chết tiệt này của ta.
"Đã tới rồi thì đi thăm nó đi." Mạnh lão thái quân cố gắng để cho giọng nói của mình nghe hiền lành chút: "Thằng bé này tính tình cố chấp, người làm trưởng bối chúng ta vô cớ hủy bỏ hôn sự này, nhất định là nó không cam lòng.
Vẫn cần ngươi đi khuyên nó một chút, cởi bỏ khúc mắc mới được."
"Vâng."
Ta thoải mái đồng ý.
Không cần hạ nhân dẫn đường, ta đã quen cửa quen nẻo vào đình viện Mạnh Tự.
Vừa mở cửa ra đã thấy Mạnh Tự ngồi ngay ngắn thẳng đờ trên giường, ánh mắt kiên định, nhìn giống như một pho tượng Từ Ân tự đang trốn tượng Phật.
Ta bị doạ đến kêu "oái" một tiếng kinh sợ.
Y làm người chính trực, ngay cả tuyệt thực nhìn cũng rất thể diện, khuôn mặt đoan chính thanh tú trắng như tờ giấy.
Y vừa thấy ta đến, hai mắt nhắm lại, khẽ giọng thở dài: "Đã đói ra cả ảo giác rồi."
Trong lòng ta hơn ngàn vạn con lạc đà lao nhanh, có lẽ là bọn lạc đà này quá nặng, giẫm vào lòng ta đến mức có phần đau xót.
Trước giờ Mạnh ca ca là người ôn tồn lễ độ, thanh cao kín đáo, vì ta mà sẵn lòng tra tấn mình thành thế này.
Ta vừa mất đi người thân, người khác đối tốt với ta một chút đều sẽ khiến ta trân trọng như người chết đuối vớ được cọc.
Nhưng mà ta cũng biết rõ, ta không có tư cách này.
Y xứng đáng có được cuộc sống tốt hơn.
Ta không nói lời nào, cầm lấy bát cháo, thô bạo nhét vào trong tay y, ra lệnh: "Ăn đi."
Y lắc đầu: "Không ăn, ngươi không phải Anh Anh."
Ta khô khốc cười một tiếng: "Ta không phải, chẳng lẽ huynh thì phải? Ăn cháo đi, ta có lời muốn nói với huynh."
Ta cố gắng làm cho mình lạnh lùng chút.
Y hoang mang nhìn ta, vươn tay xoa lên gương mặt ta.
Ta nghiêng người né tránh, lấy thϊếp canh¹ của y ra, nhét vào trong tay y cùng với bát cháo.
(1) Thϊếp canh: Tấm thϊếp ghi tên tuổi của mình để trao cho người yêu.
Ý nói bước đầu của việc hỏi vợ, mới hỏi tên tuổi, chưa đưa lễ vật.
(Tham khảo: Wikipedia)
"Mạnh ca ca, ta tới là để từ tôn."
"Chuyện hôm qua hẳn huynh cũng đã nghe được.
Ta đắc tội Lý Tư Diễm, hắn mang xét nhà diệt tộc ra uy hϊếp ta, muốn ta viết khởi cư chú mười lăm năm cho hắn.
Ta không có lựa chọn nào khác, không thể gả cho huynh, thật xin lỗi."
Thấy y không có phản ứng, ta lại nói: "Tam cô nương nhà Hộ bộ Thị lang ngưỡng mộ huynh đã lâu, chi bằng..."
Y bình tĩnh ngắt lời ta: "Ta sẽ không lấy người khác."
Ta thấy y hồ đồ mất khôn, trong lòng sốt ruột, tận tình khuyên nhủ: "Mạnh ca ca...!Không đúng, Mạnh lang quân, đây là mười lăm năm đó, cô nương tốt ở thành Trường An rất nhiều, huynh đừng chỉ nhìn một mình ta, như vậy không đáng."
Mạnh Tự vẫn lắc đầu.
Người này cả ngày không uống một giọt nước, lại vẫn cứng đầu như vậy.
Thϊếp canh ta trả cho y, lại bị y nhét trở lại trong tay ta.
Chúng ta giống như hai đứa trẻ con ấu trĩ đùn đẩy bao lì xì.
Cuối cùng, Mạnh Tự đặt thϊếp canh sang một bên, lên tiếng: "Đừng làm loạn, muội bình tĩnh nghe ta nói."
Đôi mắt trong như đầm của y nhìn ta, dịu dàng mà kiên định nói: "Anh Anh, muội phải biết, ta chỉ muốn sống cùng muội một đời.
Hôm qua lúc biết được việc làm của muội, thực ra ta không chỉ lo lắng cho an nguy của muội, mà còn tự hào vì sự dũng cảm của muội.
Quát mắng trên đình, biện luận dựa vào lý lẽ, ngay cả nam tử cũng chưa chắc có sự can đảm này, muội lại không chút do dự làm như vậy, ta rất bội phục."
Đầu óc ta ong ong, nghe thấy tiếng tim đập thình thịch của mình, vang dội như nổi trống, trong đầu chỉ còn lại một câu kia: Y tự hào vì sự dũng cảm của ta.
Ta vô thức nói: "Dũng cảm sao? Tất cả mọi người đều cảm thấy ta khờ, Hạ Phú Quý, thím, Quách tiên sinh.
Họ đều cảm thấy ta là con gái, cho nên phải nhận thua, im lặng không lên tiếng, nhưng ta không muốn như vậy.
Mạnh ca ca, ta không muốn như vậy.
Cha ta nói, người làm Sử quan cúi đầu ngẩng đầu không thẹn, trong sạch mà sống, ta không muốn sống tạm bợ, điều này là sai sao..."
Vừa nói, nước mắt ta lại trào ra, làm ướt vạt áo của y.
Mạnh Tự ôm ta trong ngực, nhè nhẹ vỗ sau lưng ta, dịu dàng an ủi: "Thím và Quách tiên sinh lo lắng cho muội mới nói như vậy, chưa chắc là cảm thấy muội sai.
Cực khổ rồi, thoải mái khóc một trận đi, muội không làm sai bất cứ chuyện gì, sai chỉ là vị Hoàng đế kia, gϊếŧ Sử quan vốn là thủ đoạn hèn hạ nhất của một Hoàng đế.
Anh Anh của chúng ta mắng không sai chút nào."
Ta nắm chặt ống tay áo y, nức nở nói: "Mạnh ca ca, ta rất sợ.
Huynh không biết đâu, máu cha ta bắn đi rất xa, chỉ vì ông ấy không muốn nghe lời Lý Tư Diễm.
Người này là ma quỷ, là một con chó điên, ta vừa nhìn là muốn cắn đứt cổ hắn, làm sao nhịn được mười lăm năm?"
"Đừng sợ, qua mấy tháng nữa là thời điểm tiến sĩ nhậm chức.
Ta sẽ tìm cơ hội kiếm một chức vụ có thể ra vào cung đình, có lẽ có thể bầu bạn với muội phần nào." Mạnh Tự xoa tóc ta.
Ta cũng không nhịn được nữa, dựa vào l*иg ngực khô ráo ấm áp của y gào khóc.
Là loại gào khóc chân chính phát ra từ cuống họng, đặt vào triều Tần có thể khóc đổ tường thành, đặt vào Tam quốc có thể khóc sập cửa thành, giống như muốn mang hết tất cả ấm ức sợ hãi, mù mịt với tương lai phát tiết hết ra ngoài.
Mạnh Tự ôm ta, chúng ta giống như hai cái cây liền cành trong đồng không mông quạnh, níu chặt đối phương không muốn buông ra.
Rất nhiều năm về sau, người Mạnh gia nói cho ta, bọn họ vốn có chút phẫn hận với ta, cảm thấy cô nương này làm sao vậy, đã nói đến từ hôn, kết quả còn nói chuyện trên trời với lang quân nhà họ.
Lão thái quân nổi giận, mang người tới muốn ném ta ra, nhưng cách cánh cửa nghe thấy tiếng khóc của ta thì ngây ngẩn cả người.
Cả đời này bà chưa từng thấy có người khóc như thế, thống thiết như vậy, đau đớn như vậy, giống như tâm can sắp khóc ra máu.
Bà giơ tay lên mấy lần rồi lại buông xuống, cuối cùng chỉ thở dài, quay người rời đi.
***
Sau khi liên tục nhấn mạnh không được phép tìm cái chết nữa, Mạnh Tự ăn xong bát cháo nguội kia rồi đưa ta ra cửa.
Y biết ta còn có rất nhiều chuyện phải làm, không thể giữ ta lại quá lâu.
Mạnh ca ca chính là tốt như vậy, bất luận ta làm cái gì, y luôn luôn sẵn lòng đứng bên cạnh ta, trên đời không có ai hiểu ta hơn y.
Có người chờ ta bên ngoài, có lẽ mười lăm năm này cũng không khó chịu đựng như vậy.
Thím nói đúng, ta nghĩ thầm, chết đi đơn giản làm sao, lấy hết dũng khí sống tiếp mới là khó khăn nhất.
Nhưng sống sót càng tốt hơn chết, sống sót ta mới có thể trải qua tháng ngày an bình với Mạnh ca ca, sống sót ta mới có thể tận hiếu bên cạnh thím, mỗi khi đến thanh minh thì cùng thị đến mộ phần mắng nhị thúc.
"Nghĩ thông suốt rồi thì tốt."
Sau khi về phủ, thím nghe ta nói hết dự định về sau, nhẹ nhàng xoa đầu ta.
Thị vừa chuẩn bị tiền bạc cho ta mang đi, vừa nói liên miên những người đã chết trong cuộc phong ba này, có tự sát hy sinh, cũng có bị Lý Tư Diễm gϊếŧ chết.
Cuối cùng thị còn nói, lúc chiều, Lý Tư Diễm mở cửa ngục Ngự sử đài, thả một nhóm lão thần ra, dấu hiệu được đám người coi là mọi việc đã kết thúc.
"Quách tiên sinh thì sao?" Ta hỏi.
"Cũng thả rồi." Thị nhét hai hạt đậu vàng vào trong hầu bao cho ta: "Nhưng mà một đời vua một đời thần, ông ấy không thể làm Hoàng môn lang nữa.
Thánh thượng đuổi ông ấy đến Quốc Tử Giám làm tiên sinh dạy học."
"Thánh thượng?" Ta không cam lòng nói: "Hắn xứng làm Hoàng đế chỗ nào.
Quách tiên sinh thảm như vậy đều là do hắn hại!"
Thím vội la lên: "Cố chấp, việc đã đến nước này, con còn ương ngạnh cái gì.
Hoàng cung là nơi đến lượt con giảng đạo lý sao?"
Thị nhéo tai ta, dạy dỗ: "Tính tình con lừa chết tiệt này của con sống trong cung không được quá ba hồi! Vào đó rồi thì lanh lợi chút, đừng để ta biết con lại gây chuyện trong đó!"
"Dạ..."
- -----
Truyện đăng tải duy nhất tại ???????????????????????????? @nhumocxuanphong2506.
Vui lòng đọc truyện tại trang chính chủ để ủng hộ editor!.