Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cao Sơn Ngưỡng Chỉ

Chương 29: 29: Tuyên Vi Điện Hằng Ngày

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lý Tư Diễm không cáo biệt ta, một mặt là hắn không có lễ độ, mặt khác có lẽ là hắn thật sự không muốn gặp ta nữa.

Ta xác nhận hắn đã đi xa, chạy đến bên hồ Thái Dịch hắt cho mình một vốc nước lạnh, ngẩng đầu lên ra sức chớp mắt với mặt trăng.

Chớp mắt...!Lại chớp...!Cuối cùng trước mắt chỉ còn lại một vầng trăng.

"Mang theo thuốc giải rượu bên người là một thói quen tốt..." Ta lẩm bẩm nói: "Ha ha, không nghĩ tới phải không, cẩu Hoàng đế."

Hôm nay Lý Tư Diễm bị kí©h thí©ɧ, chưa kịp mắc phải bệnh đa nghi.

Nếu như hắn ở trạng thái bình thường, chắc chắn sẽ phát hiện ra con ma men ta rất không đúng, không chỉ có ánh mắt tỉnh táo, mà tư duy còn có trật tự đến mức kỳ lạ.

Bởi vì...!ta nhân lúc hắn không chú ý, âm thầm ăn ba viên thuốc giải rượu Hạ Phú Quý tài trợ.

Tửu lượng của Hạ Phú Quý siêu tệ, nhưng lại rất ưa sĩ diện, không muốn để những quản sự khác biết bí mật nhỏ không uống được rượu của mình.

Cho nên hắn cố ý thỉnh giáo Thái y có bài thuốc bí truyền nào để cho người ta ngàn chén không say hay không.

truyện xuyên nhanh

Ban đầu Thái y đề nghị hắn thành thật đi làm một bình rượu có cơ quan là được rồi, về sau bị Hạ Phú Quý đeo bám đến không chịu được nữa mới cho hắn thuốc bí truyền giải rượu.

May mà có Phú Quý Nhi, ta trầm ngâm nghĩ thầm: Nếu không, ta hồ đồ quên đi dáng vẻ ăn nói khép nép của Lý Tư Diễm thì rất là đáng tiếc.

Ta ngâm nga hát, ôm một bó hoa xuân xinh đẹp, tung ta tung tăng đi về Tuyên Vi điện.

Trên đường đi không thấy một người nào, ta cảm thấy kỳ lạ, nhưng nghĩ lại cũng bình thường: Lý Tư Diễm sĩ diện như vậy, làm sao có thể cho phép có người phát hiện hắn lén lút tới gặp ta.

Lúc quay về Tuyên Vi điện, ta nhìn thấy Ngụy Uyển Nhi đang đứng ở trước cửa điện, lo lắng vung hai tay, lông mày núi xa nhăn thành chóp núi nhỏ.

"Nàng ra ngoài rất lâu rồi, nói là muốn đi hái hoa...!Nhưng mãi không quay về."

Khánh Phúc ngăn nàng ở trước cửa, lắc đầu nói: "Không được, tối nay hiếm khi bệ hạ có nhã hứng du hồ, lệnh không ai được quấy rầy.

Nếu Thẩm Anh say rượu, vậy tám phần là bị thị vệ cản lại rồi, Thụy Âm lại không biết đi đâu, Tài nhân chờ trời sáng rồi đến Thượng cung cục xách hai nàng về cũng không muộn."

"Nhưng mà..." Ngụy Uyển Nhi trở nên sốt ruột, mặt đỏ ửng lên.

"Anh Tử tỷ về rồi! Tài nhân, người xem, nàng ấy ở đó!" Tiểu Điệp đột nhiên kêu lên, một tay chỉ thẳng vào ta.

Khánh Phúc tức khắc quay đầu, đôi mắt già đυ.c bắn ra một tia sáng.

Ta bị ông ta nhìn chằm chằm đến sởn tóc gáy, ánh mắt này giống như muốn ném ta vào hồ Thái Dịch diệt khẩu vậy.

Để giữ mạng, ta lập tức mềm nhũn người, giả vờ thành bộ dạng say đến thiểu năng, loạng choạng giơ tay lên, chỉ vào Khánh Phúc nói: "A, đây không phải Khánh Phúc gia gia sao? Ông có hai người huynh đệ từ khi nào thế?"

Khánh Phúc không bị mắc lừa, quét nhìn ta từ trên xuống dưới một lần, cầm phất trần, không nói một lời.

Ta cắn răng quyết tâm, hơi nhún chân làm mình nặng nề ngã xuống đất, kêu "oái" một tiếng, hoa trong tay rơi đầy đất.

Ngụy Uyển Nhi giật mình hoảng sợ, vội vàng kéo Tiểu Điệp nói: "Ngươi đi dìu nàng vào!"

Tiểu Điệp cũng sợ quá chừng, chạy tới lo lắng nói: "Anh Tử tỷ thế nào rồi? Còn đứng lên được không?"

Ta liếc mắt nhìn Khánh Phúc, miệng lẩm bẩm, nằm thành một hình chữ Đại dưới đất.

Ta nặng đến Tiểu Điệp cũng không nâng nổi: "Anh Tử tỷ uống say rồi, nặng quá, nô tỳ đi tìm thêm hai người cùng nâng nàng dậy."

"Không cần, ta giúp ngươi." Sau lưng vang lên một giọng nữ uể oải.

"Thụy Âm? Ngươi đi đâu vậy?" Ngụy Uyển Nhi kinh ngạc hỏi.

Ta không nhìn thấy vẻ mặt của Thụy Âm, chỉ nghe thấy nàng ta mệt mỏi đáp: "Bẩm Tài nhân, nô tỳ đến Bồng Lai điện đưa chút đồ ăn cho đồng hương của nô tỳ, vừa mới quay về."

Nàng ta và Tiểu Điệp cùng nhau kéo ta vào điện.

Ta thấy vẻ mặt Khánh Phúc dịu đi rất nhiều, cuối cùng mới thở phào một hơi.

"Xem ra Thẩm Anh say quá rồi, tối nay đừng có nghịch mấy thứ hoa cỏ này nữa." Khánh Phúc lạnh nhạt nói: "Lão phu ở trong cung nhiều năm, chưa từng thấy ai biết giày vò như nàng.

Sau này còn phải phiền Ngụy tài nhân vất vả trông coi nhiều hơn, chớ để nàng tùy tiện ra ngoài giương oai."

Ngụy Uyển Nhi không dưng bị Đại tổng quản dạy bảo một trận, hậm hực cúi thấp đầu nói: "Gây thêm phiền toái cho Dương tổng quản rồi, là bản cung không phải."

Khánh Phúc lại khách khí với nàng vài câu, giả vờ giả vịt trông coi ở cửa ra vào một lúc, sau thời gian một nén hương mới nhanh chóng dẫn người rời đi.

Ta xác nhận Khánh Phúc đi thật rồi, làm một cái gập bụng tiêu chuẩn từ dưới đất dậy, lau mồ hôi nói: "Má ơi làm ta sợ muốn chết.

Đôi mắt của Khánh Phúc gia gia thật đáng sợ."

Tiểu Điệp bưng canh giải rượu tới: "Thuốc sắc cho Tài nhân còn thừa lại chút, cô được lợi rồi."

Ta nào dám uống canh giải rượu, để Khánh Phúc với Lý Tư Diễm biết được còn không diệt khẩu ta ngay tại chỗ hay sao? Ta vội vàng từ chối nói: "Ta không cần, cứ để ta say một trận đi."

Tiểu Điệp vừa mắng ta phụ lòng tốt của người ta, vừa bưng canh giải rượu về phòng trà nước.

Từ khi Thụy Âm vào cửa chưa hề nói với ta một câu.

Nàng ta dựa ở một bên, cúi thấp mặt, hai hàng lông mi hắt bóng xuống bọng mắt xanh đen.

Ở cửa một trận ồn ào, hóa ra là Ngụy Uyển Nhi tiễn Khánh Phúc, day huyệt thái dương trở về điện.

Nàng cởϊ áσ ngoài, tao nhã thu chân ngồi lên một cái đệm cói bên cạnh ta, nói dông dài với ta: "Cô đi nhanh quá, ta còn chưa kịp ngăn cô lại.

Vốn tưởng cô sẽ mau chóng quay về, không ngờ đợi đến nửa canh giờ vẫn không thấy.

Ta vừa định ra ngoài tìm, Dương tổng quản nhất quyết ngăn ta lại, nói tối nay bệ hạ muốn du hồ.

Ta cảm thấy thật quái lạ, trời lạnh như vậy, bệ hạ đi du hồ làm gì?"

Nàng dừng lại một chút, đột nhiên trở nên khổ sở: "Chắc chỉ là không muốn gặp ta thôi, sợ ta quấy rầy nhã hứng của người với người khác..."

Ta chột dạ cười cười, trực giác của nữ nhân vẫn rất chuẩn, bị nàng đoán được tám chín phần rồi.

Nàng hỏi ta: "Cô ra ngoài lâu như vậy là xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ đúng như lời Dương tổng quản nói, bị thị vệ của bệ hạ ngăn lại?"

"Ài, đừng nói nữa." Ta vỗ đùi, vô thức muốn kể truyện cười Lý Tư Diễm đêm khuya lên cơn cho nàng nghe, nhưng lời đến khóe miệng lại cảm thấy khó mà mở miệng.

Nàng từng nói ngày đó sinh nhật Lý Tư Diễm, hắn gọi tên một cô gái khác trong lúc say.

Lúc ấy ta còn không biết tâm tư của Lý Tư Diễm đối với ta, chỉ mơ hồ cảm thấy hơi kỳ quái khi nàng cố ý gọi ta chỉ mới quen biết mấy ngày đến nói chuyện thật lâu, còn hỏi ta rất nhiều câu hỏi không đâu.

Hẳn là từ ngày đó nàng đã biết được bí mật của Lý Tư Diễm rồi.

Ta bực bội gãi đầu, Lý Tư Diễm thích ai không thích, chọc tới ta làm gì? Hắn như thế làm cho ta rất xấu hổ có biết không?

Ngụy Uyển Nhi nghi ngờ hỏi: "Cô không gặp phải bệ hạ chứ?"

Ta im lặng, chợt bật cười: "Làm sao có thể? Ta bị lạc đường, không tìm được rừng đào kia, vòng vèo trong hành lang mãi mới ra ngoài, làm chậm trễ thời gian."

Nàng gật đầu nói: "Uống rượu dễ làm đầu óc mụ mị, lần sau cô cũng đừng như thế nữa, làm ta rất lo lắng."

Ta nói với nàng: "Vốn định dạy cô cắm hoa, nhưng hôm nay ta say không tưởng nổi, e là uổng phí hoa đẹp rồi."

Ngụy Uyển Nhi nói: "Còn nói cắm hoa gì nữa, cô đi nghỉ ngơi trước đi, ngày mai không cần dậy sớm hầu hạ ta, ngủ đủ giấc là quan trọng nhất."

Ta cảm kích ôm nàng.

Thực ra vận may của ta trong cung cũng không tệ, đi đến đâu cũng gặp được người rất tốt với ta, Hạ Phú Quý, Khánh Phúc, Ngụy Uyển Nhi...!Nếu như ta thật sự có thể xuất cung, ta nhất định sẽ luôn nhớ đến bọn họ.

***

Quay về ngủ một giấc dài ngon lành, hôm sau ta tỉnh dậy nhìn đỉnh màn, hỏi mình: Ngươi còn nhớ không?

"Đương nhiên rồi." Ta hưng phấn đấm mình một cái trong gương đồng: "Ngươi sắp tự do rồi!"

Ta vội vàng ăn xong bữa sáng rồi đến chỗ Ngụy Uyển Nhi làm việc, tìm tới cây kéo và bình hoa, chơi cắm hoa với nàng.

Ban đầu Ngụy Uyển Nhi chịu ảnh hưởng của thất tình nên không mấy hào hứng, về sau đã dần dần để tâm.

Nàng rất có năng khiếu về cắm hoa, sau khi làm ra quả cầu hoa xinh xắn đầu tiên thì đã nhanh chóng say mê vào đây, bảo Tiểu Điệp và Thụy Âm ra ngoài kiếm ít hoa đến cho nàng, nàng muốn làm một cái đẹp hơn đưa đến Tử Thần điện.

Hôm nay tinh thần Thụy Âm không được tốt, chỉ hầu hạ nửa ngày đã xin về nghỉ.

Hiếm khi đối thủ cạnh tranh không ở đây, Tiểu Điệp vui mừng không thôi, dốc hết sức thể hiện trước mặt Ngụy Uyển Nhi một phen, tìm về một bó cành hoa các loại.

Ta trợn mắt há mồm nhìn số lượng lớn đóa hoa chất lượng cao cung cấp trước mắt, nghi ngờ nàng muốn hái trụi tất cả cây có thể nở hoa trong cung.

Từ sự quan tâm đối với hệ sinh thái, ta giáo dục nàng phải tạo được sự duy trì phát triển, bản thân Tiểu Điệp lại không mảy may cảm thấy áy náy: "Ai da, dù sao đến mùa thu chúng nó cũng bị tỉa cành, gãy sớm mấy cành thì có sao?"

Ngụy Uyển Nhi đồng tình: "Đúng, cho dù ta không hái cây bẻ cành, qua mùa này nó cũng sẽ tàn, chi bằng ta ra tay trước, cũng coi như cho chúng một chốn về."

Ta:...Được rồi, cô đẹp, cô nói gì cũng đúng.

Tiểu Điệp còn thuận miệng nói: "Em tìm được đám này cũng không dễ dàng.

Không biết xảy ra chuyện gì, rất nhiều gốc cây hoa đào trong rừng cây bên hồ Thái Dịch đều bị bệ hạ ra lệnh chặt hết.

Lúc em đến, cành hoa bị chặt rơi rụng đầy đất, thật là phí phạm của trời..."

Ta "ặc" một tiếng, thói hư tật xấu thích phá đồ của cẩu Hoàng đế phải sửa.

Hai chủ tớ múa kéo, nhiệt huyết sục sôi bận rộn, vui vẻ biết bao.

Suy cho cùng vẫn là tiểu cô nương trẻ tuổi, mặc dù chịu tổn thương tinh thần, khổ sở trong lòng, nhưng khi tìm được niềm hứng thú mới thì đã có thể nhanh chóng quên đi chuyện phiền não.

Tiểu Điệp cướp việc trợ giúp của ta, ta không có gì làm, dựa vào bàn nhỏ bên cạnh viết vẽ linh tinh.

Từ tối hôm qua, trái tim ta đã không được ổn định, mọc ra đôi cánh nhỏ bay vèo vèo về phía nhà ta.

Ta nhớ như điên thím và đường đệ hai năm không gặp, nhớ các bằng hữu của ta, nhớ Thượng Quan Lan, nhớ tiểu nha đầu Thục Thục, nhớ Mạnh ca ca của ta, thậm chí nhớ con chó béo trắng mà Vương đại nương đầu ngõ nuôi.

Không biết Lý Tư Diễm có cho phép ta về Sử quán tiếp tục làm biên soạn hay không, nếu như hắn không cho phép, vậy ta phải tìm con đường kiếm tiền khác mới được, viết truyền kỳ cũng không tồi...

Ta vừa mặc sức tưởng tượng cuộc sống tương lai tươi đẹp, vừa thích thú vẽ cho Ngụy Uyển Nhi một bức họa.

Vẽ nàng cầm hoa đào trong tay, mặt mày rạng rỡ, Tiểu Điệp ở bên cạnh nâng cây kéo cho nàng.

Ta suy xét từ tình hữu nghị, thuận tay cho khuôn mặt của Tiểu Điệp thêm phần xinh đẹp, cảm nhận sâu sắc mình rất có tố chất làm nghệ thuật cung đình, về sau nếu lăn lộn ngoài đời không nổi, mở sạp hàng vẽ chân dung cho người ta cũng tốt.

Vẽ xong rồi thuận tay đặt xuống bên cạnh, vừa vặn chồng lên trên bức bóng lưng Lý Tư Diễm lúc trước làm mẫu cho Ngụy Uyển Nhi.

Mấy người chúng ta vừa cắm hoa vừa vẽ tranh trải qua một ngày vui vẻ, đến lúc chiều tối, chúng ta lại tụ tập cùng ăn bữa tối.

Đang lúc buôn chuyện của tân Hoàng hậu Ôn Bạch Bích, đột nhiên có một tiểu cung nữ chạy tới cửa, nôn nóng bẩm báo: "Tài nhân, Thẩm nương tử, bệ hạ tới rồi, đang ở lớp cửa sân đầu tiên."

Chiếc đũa của ta rơi "cạch" xuống bàn, cơm cũng không kịp ăn, đứng dậy chạy biến, vừa chạy vừa nói vọng với Ngụy Uyển Nhi: "Bệ hạ tới ta phải tránh đi, xin lỗi Tài nhân, mị cáo từ trước!"

Ngụy Uyển Nhi còn chưa kịp phản ứng, ta đã hùng hổ chuồn từ cửa sau ra ngoài, chạy thẳng về phòng tối của ta.

Vừa mới đóng cửa lại, bên ngoài vang lên một hồi tiếng bước chân khẽ khàng, Lý Tư Diễm vào nội điện.

Ngụy Uyển Nhi vội vàng vấn an hắn, hình như còn chưa kịp thu dọn đồ ăn, trong không khí tràn ngập mùi cá thơm phức.

Tiếng bước chân bên ngoài dần dần đi xa, giọng nói lãnh đạm của Lý Tư Diễm vọng tới đứt quãng: "Mấy hôm nay trẫm bận bịu chính vụ, không đến thăm nàng, nàng sống thế nào?"

Ngụy Uyển Nhi im lặng, rất lâu không trả lời.

Lại là một hồi tiếng huyên náo, mùi thơm từ xa bay đến.

Ta âm thầm nhìn ra bên ngoài từ trong khe cửa, nhìn thấy Tiểu Điệp nhanh nhẹn cầm chén đũa đến, còn thuận tay đóng cửa nội điện lại.

Vào khoảnh khắc đóng cửa, ta nhìn thấy Lý Tư Diễm nhẹ nhàng cầm mấy tờ giấy vẽ trên bàn sách lên, nâng mắt hỏi: "Nàng vẽ sao?"

Theo bàn tay Tiểu Điệp nhanh nhẹn kéo một phát, cửa nội điện nhẹ nhàng đóng lại.

Ta không nghe được câu trả lời của Ngụy Uyển Nhi, chỉ thấy được một giọt nước mắt lăn xuống bên má nàng.

Giống như một viên đá nhỏ phát sáng, ở khoảng cách xa như vậy cũng thấy vô cùng rõ ràng.

Lý Tư Diễm có mù hơn nữa cũng nên nhìn ra được đó là ta vẽ ra.

Rõ ràng nhìn ra là bút tích của ta, lại nhất định bắt Ngụy Uyển Nhi cho một đáp án xác thực, hắn hà tất phải vậy chứ?

Thà rằng Ngụy Uyển Nhi trói ta và Lý Tư Diễm lại cùng nhau đánh cho một trận, ta cũng không muốn nhìn thấy nàng im lặng tủi thân khóc.

Trước giờ ta đều không nỡ nhìn cô nương tốt chảy nước mắt, nhưng ta lại không có cách nào.

Ta có bản lĩnh dỗ nàng vui vẻ, nhưng lại không có bản lĩnh giải quyết triệt để phiền não của nàng...!Nghĩ tới đây ta cũng cảm thấy hơi ấm ức...!Dựa vào đâu Lý Tư Diễm tự dưng cắm sừng nàng, mà người áy náy lại là ta chứ?

Ta ngồi trong phòng như ngồi bàn chông gần một canh giờ, thở dài thườn thượt, lại đi đến bên bàn nhỏ, mở ra một tờ giấy mới, định bụng viết mấy thứ xua tan u uất trong lòng.

Lúc trước ta khinh thường nhất mấy câu chuyện cũ rích tài tử giai nhân, bây giờ lại chỉ muốn viết một câu chuyện tầm thường nhất: Tài tử gặp gỡ nương tử thị tộc tới dâng hương ở chùa, hai người không bệnh tật không tai ương, thuận lợi chắp cánh liền cành, nắm tay bạc đầu.

Cốt truyện rất vô vị, nhưng tại sao cốt truyện kiểu này luôn luôn được người ta chào đón nhất? Chẳng phải bởi vì trong hiện thực tám chín phần không được như ý, mọi người chỉ có thể tìm kiếm một chút mỹ mãn đáng thương trong thế giới hư cấu sao?

Lý Tư Diễm ở lại nội thất quá nửa đêm, ta viết đến mơ màng ngủ thϊếp đi.

Đột nhiên, ngoài cửa vọng tới từng đợt tiếng bước chân ồn ào, ta thấy đêm đã khuya, trong nội thất Ngụy Uyển Nhi chỉ thắp đèn lờ mờ.

Ta đoán chừng hai người bọn họ đã ngủ rồi, thế là cẩn thận ra cửa, nhìn quanh quất một phen, thấy được Tiểu Điệp lom khom ở cửa nội điện, ta đi qua vỗ vai nàng hỏi: "Mọi người bận rộn cái gì thế?"

Tiểu Điệp phát ra âm thanh khàn khàn từ trong cổ họng, nàng quay đầu lại, che chặt miệng, vẻ mặt kích động, hình như đang phòng ngừa mình hét lên.

Ta sợ hết hồn nói: "Em sao vậy? Trúng tà sao?"

Tiểu Điệp lắc đầu, giọng nghẹn ngào mang sự kích động vô cùng, đè cuống họng nói: "Không phải, là việc vui lớn.

Bệ hạ vừa mới nói sẽ cho Tài nhân phân vị Phi, phân vị Phi đấy!"

***

Vì thế, vào một đêm trăng thanh gió mát, phân vị Ngụy tài nhân của chúng ta tăng vọt lên ba cấp như thỏ bị động kinh, trở thành Ngụy phi.

Ta tổng kết hiện tượng này là: Thắng đường đua, thua đường tình.

Toàn bộ Tuyên Vi điện giăng đèn kết hoa, vui mừng hớn hở, náo nhiệt như trẩy hội.

Mấy tiểu tần phi còn lại trong hậu cung tất cả đều lần lượt đến chúc mừng, Vương Phù Nương cũng tới, miệng cười mà tâm lạnh qua loa hai câu, đặt lễ vật xuống rồi quay người rời đi.

Nàng ta không vui, nhưng người Tuyên Vi điện lại cực kỳ vui, dùng câu của Tiểu Điệp mà nói là: Bà đây đi ngang qua Thanh Tư điện đều hận không thể múa một đoạn nghê thường vũ y.

Ta bội phục người trong cung nhất một điểm là bọn họ luôn có thể phát huy nhuần nhuyễn đến triệt để mấy chữ "chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng".

Đối với chuyện phong Phi, Ngụy Uyển Nhi biểu hiện bình tĩnh hơn nhiều so với đám tiểu cung nhân bên dưới.

Mặc dù nàng ôm ảo tưởng của cô gái nhỏ đối với Hoàng đế, nhưng cũng không ngây thơ đến mức cảm thấy Lý Tư Diễm vì thích nàng mới cho nàng phân vị Phi.

Đều là cô nương xuất thân từ sĩ tộc quyền quý, ngu ngốc đến mấy cũng hiểu tám phần là Hoàng đế đang cân bằng thế lực trong hậu cung.

Cất nhắc nàng trước, đợi sau khi Hoàng hậu tiến cung thì sẽ còn cất nhắc người khác, tóm lại tuyệt đối không thể xuất hiện tình huống một nhà độc quyền.

Mưu kế của Đế vương ấy mà, chính là chơi thuật cân bằng, mọi người đều hiểu cả.

Cho nên một tháng tiếp theo trong cung gió êm biển lặng, không chuyện xảy ra.

Thời gian của đại điển phong Hậu ấn định vào hai mươi tháng năm đang lặng lẽ cận kề chúng ta trong yên bình.

Có một hôm sau đó, Ngụy Uyển Nhi chủ động nhắc với ta chuyện Lý Tư Diễm hỏi tranh của ta, nàng nói nàng thành thật trả lời đây là Thẩm nương tử vẽ, sau đó Lý Tư Diễm khẽ gật đầu, để lại bức ta vẽ Tiểu Điệp và Ngụy Uyển Nhi, chỉ cầm bức ta vẽ bóng lưng hắn xé thành mảnh nhỏ, ném vào trong chậu than.

"Cô còn để lại một quyển sách, một cây bút và hai trang thơ quên mang đi, cũng bị người ném vào trong chậu than.

Người nhìn chằm chằm vào đống lửa, nhìn mãi đến khi đồ của cô bị đốt thành tro."

"Vẻ mặt lúc đó có hơi đáng sợ." Ngụy Uyển Nhi nói khẽ: "Rất bình tĩnh nhưng còn đáng sợ hơn cả lúc nổi giận,"

Ta thấy điều này rất bình thường, đây đúng là chuyện Lý Tư Diễm sẽ làm ra.

Chuyện biếи ŧɦái hắn từng làm có nhiều lắm, xẻo tai đại thần, chặt đầu quan văn trên triều đường, cưỡng hôn Khởi cư lang xui xẻo...

Ta an ủi Ngụy Uyển Nhi nói: "Con người hắn là như thế, nhưng bây giờ hắn làm đến Hoàng đế, biết phải giữ thể diện rồi.

Có một đám Ngôn quan đuổi theo sau mông như thế, cũng không đến mức làm ra chuyện gì quá mức khiến người nghe kinh sợ."

Sau khi nói xong ta hơi cảm thấy chột dạ: Tuy nói như thế, nhưng trước giờ Lý Tư Diễm chưa từng nghe lời các Ngôn quan của hắn, nếu như hắn thật sự muốn làm chuyện gì đại nghịch bất đạo...!thì cho dù thi thể mẹ ruột hắn vùng dậy khuyên hắn thu tay lại, có lẽ cũng không có tác dụng gì.

Nghĩ tới đây, ta rùng mình một cái, không hiểu sao có cảm giác nguy hiểm, chỉ muốn mau chóng thoát khỏi cung, tránh xa cẩu Hoàng đế, tuyệt đối đừng không cẩn thận bị hắn gieo vạ cho.

Ngụy Uyển Nhi được ta an ủi, thở dài: "Thân thế bệ hạ bi thảm, tính tình hơi cực đoan, cũng không phải không thể thấu hiểu."

Ta không để tâm, lắc đầu nói: "Trên đời còn có người khổ cực hơn hắn nhiều lắm, người ta vẫn mang một tấm lòng son, đường đường chính chính làm người.

Cực khổ của hắn cũng không phải chúng ta tạo nên, chỉ dồn ác ý lên người quan văn và nữ tử tay không tấc sắc, đây chính là hèn nhát."

Ngụy Uyển Nhi chỉ thở dài: "Tuy nói như vậy nhưng thực tế bắt tay vào làm có dễ như nói đâu?"

"Không nhắc đến cái này nữa." Ngụy Uyển Nhi cười, giũ ra triều phục nàng mới nhận: "Cô thấy cái này có đẹp không?".
« Chương TrướcChương Tiếp »