*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Vương Phù Nương vào cung thế nào thì ra cung thế đó.
Ta nhìn bóng lưng trống vắng tiêu điều của nàng ta, bóp cổ tay thở dài.
Rõ ràng là một đại mỹ nhân, bị Lý Tư Diễm gọi vào cung làm nhục như thế này, đổi lại là cô nương cứng rắn một chút, không chừng đã quấn tóc đi làm nữ đạo sĩ rồi.
Trên dưới Tử Thần điện chúng ta đều tưởng là tối nay Lý Tư Diễm sẽ tạm biệt đời con trai, không ngờ đối diện với mộng tưởng cuối cùng của nam nhân như Phù Nương, ngồi trong lòng mà hắn vẫn không loạn, dứt khoát bảo vệ trinh tiết của mình.
Thế là với tư duy linh hoạt của nhân viên Tử Thần điện chúng ta lại bắt đầu hoài nghi, phải chăng bệ hạ không có hứng thú với nữ tử?
Cái phỏng đoán to gan này khiến rất nhiều người cảm thấy "Ế, cơ hội tới rồi", dẫn đến mấy ngày nay, nhóm tiểu thái giám Tử Thần điện biểu hiện vô cùng khoa trương, âm thầm tô son điểm phấn, vẽ mày họa mắt, trang phục còn vũ mị lớn mật hơn bọn nha hoàn.
Còn thỉnh thoảng ăn vạ, đong đưa trên con đường Lý Tư Diễm bắt buộc phải qua, thủ đoạn cũ, tư thế mới.
Nhưng mà ánh mắt quyến rũ của bọn họ hết thảy vứt cho người mù nhìn, Lý Tư Diễm là dị tính luyến ái chính cống, hoàn toàn không hiểu ý bọn họ, đương nhiên là ngoảnh mặt làm ngơ, thỉnh thoảng phiền quá, quát mắng hai câu rồi cũng thôi.
Lý Tư Diễm không phát hiện ra, nhưng Khánh Phúc là tổng quán quân cuộc thi thái giám cung đấu khóa trước, yêu ma quỷ quái đã từng thấy có thể đứng đầy cả một Tuyên Chính điện, giở thủ đoạn dưới tay ông ta đúng là muốn chết.
Thế là vào một buổi chiều trời trong gió nhẹ nào đó...!Khánh Phúc gia gia ra oai, xử lý mấy thái giám lẳиɠ ɭơ quá đáng, thành công ngăn chặn bầu không khí độc hại của Tử Thần điện.
Đám thái giám lại khôi phục trạng thái không chút phấn son một lần nữa, cụp đuôi làm người.
Bởi vì đuổi mấy yêu tinh không an phận ra ngoài, Khánh Phúc lại điều mấy người từ Duyên Anh điện tới bổ sung chỗ trống của Tử Thần điện, trong đó bao gồm bạn nhỏ đáng yêu Ý Đắc hồi trước đổ bô cùng ta.
Lúc trước Ý Đắc nhờ biểu hiện làm việc xuất sắc mà được Hạ Phú Quý chọn trúng, nghĩ cách nhét vào Duyên Anh điện.
Lần này vận may tốt lại được điều đến Tử Thần điện, tốc độ thăng chức kinh người trong ba tháng khiến Ý Đắc trở thành cá chép thế hệ mới từ từ bay lên khỏi vòng tròn thái giám Dịch Đình, người người đều muốn bái một cái.
Ý Đắc rất đắc ý nói với ta, hiện giờ nó làm tiểu đồng vẩy nước quét nhà ở Tử Thần điện, lương tháng không thay đổi, nhưng nếu như làm tốt chắc chắn có thể dần dần tiến lên, trở thành thái giám nội điện Tử Thần vẻ vang.
Nó còn vui vẻ cường điệu với ta, bản thân được Khánh Phúc tự mình chọn tới Tử Thần điện, chứng tỏ Khánh Phúc gia gia cũng công nhận năng lực của nó!
Ta không đành lòng nói cho nó biết sự thật, thực ra Khánh Phúc là một kẻ yêu thích thiếu niên đẹp, chọn người chỉ nhìn mặt.
"Đệ nhất định phải hầu hạ thật tốt." Ý Đắc phấn chấn nói: "Nơi này quá là tốt, các tỷ tỷ đều rất hòa nhã dịu dàng, còn có may mắn được thấy thiên nhan.
Nếu cha mẹ trên trời có linh, biết đệ gặp được việc lớn như vậy, chắc chắn hết sức vui mừng."
Nhìn khuôn mặt nó đầy vẻ mừng rỡ, ta không khỏi nhớ tới cha mẹ ta...
Có lẽ họ sẽ vừa thương hại ta vừa tiếc rèn sắt không thành thép, làm sao lại sinh ra một nữ nhi vô dụng không có khí khái như thế.
Trong lòng đột nhiên sinh ra bản năng người mẹ, ta xoa tóc mềm mại của Ý Đắc, dịu giọng nói: "Đúng vậy, cha mẹ đệ chắc chắn tự hào vì đệ."
Ta chợt nhớ ra một chuyện, vì vậy nói: "Đệ mới tới Tử Thần điện, ta cũng nên quan tâm phần nào.
Có một số đồ dùng thường ngày ta không dùng nữa, chi bằng cho đệ."
Ý Đắc vội vã từ chối: "Sao có thể không biết xấu hổ xin đồ của Thẩm tỷ tỷ?"
Ta nói: "Đệ chờ đó, không được phép di chuyển." Ta trở về phòng, nhặt ra một đống đồ nhỏ nhặt từ trong hòm, bao gồm thịt khô mứt quả tích trữ được, các loại chai chai lọ lọ, còn lấy ra một bình thuốc bôi mặt, lén lút đưa tất cả cho nó.
Ý Đắc ôm một đống đồ vật hiếm lạ, đầu lưỡi tê cứng cả đi: "Cái này...!đệ..."
Ta chỉ vào đồ ăn vặt như núi của ta, nói: "Ta cũng coi như được sủng ái, những đồ ăn này đều là tên sai vặt ở Ngự Thiện Phòng biếu ta.
Chất đống đó cũng lãng phí, chi bằng cho đệ.
Còn có thuốc bôi mặt này, ta nói đệ nghe, Khánh Phúc chọn thái giám coi trọng nhất thanh tú sạch sẽ, đệ cần phải chăm sóc nhiều hơn..."
Nghe ta nói lải nhải liên miên, vành mắt Ý Đắc dần dần đỏ lên, lau nước mắt nói: "Đa tạ tỷ tỷ, trước giờ chưa từng có người đối tốt với đệ như vậy."
Ta nghĩ thầm, việc đời chính là không công bằng như vậy, đệ đệ ta được yêu thương từ nhỏ, nhưng Ý Đắc cũng chạc tuổi đó, no đói không ai quan tâm, mấy món đồ nhỏ đã làm nó vui vẻ như vậy, ngược lại khiến cho ta có cảm giác áy náy.
Ta ôm vai nó: "Sau này nếu có người bắt nạt đệ thì cứ nói với ta, ta bảo Hổ Dược Nhi xử lý kẻ đó."
Ý Đắc trịnh trọng gật đầu.
Ta còn muốn tiếp tục mở hòm, tìm một vài đồ có ích cho nó, chợt nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân.
Ý Đắc phản ứng nhanh hơn ta, nhanh nhẹn quỳ xuống, cung kính nói: "Tham kiến bệ hạ."
Có một bóng hình cao ráo đứng ngược sáng ở cửa, đang nghiêng đầu nhìn chúng ta.
Ta dựa vào phát quan sáng chói ánh vàng trên đầu mà nhận ra hắn, là Lý Tư Diễm.
Ánh mắt Lý Tư Diễm hững hờ rơi trên một đống đồ trong lòng Ý Đắc, lạnh nhạt hỏi: "Đang làm gì đây, gom đồng nát à?"
Ta đẩy Ý Đắc ra sau lưng, không cho cẩu Hoàng đế làm khó dễ nó, miệng nói: "Tặng cho người quen chút gia sản không cần thiết thôi, sao phải nói khó nghe như thế?"
Mồm miệng cẩu Hoàng đế vẫn luôn rất độc địa, có lẽ hôm nay tâm trạng không tốt, nói chuyện xỏ xiên cực kỳ.
Ta nói khẽ bảo Ý Đắc quay về, cụp mắt nói: "Bệ hạ tìm ta có chuyện gì?"
Hắn cũng không trả lời thẳng, chỉ thản nhiên nói: "Tùy tiện tới xem thôi."
Hắn quan sát căn phòng nhỏ đơn sơ ngăn nắp của ta một vòng, lững thững đi đến bên bàn, có vẻ hứng thú mở thơ văn ta thường làm lúc nhàm chán ra.
"Đây là cái gì?" Lý Tư Diễm nhặt lên một bức vẽ, lật đi lật lại nhìn một phen: "Ông già cưỡi con rùa?"
Ta chộp lấy bức vẽ quý của ta, tức giận nói: "Ngươi mới là con rùa! Đây là "Rùa thần hiến Thọ đồ".
Mãi đến khi Lý Tư Diễm thong thả rời đi, ta vẫn không hiểu hắn tới làm gì, có lẽ thật sự chỉ là đi ngang qua mà thôi.
Hoặc có lẽ, chỉ là thấy ta kéo Ý Đắc vào phòng nên nghĩ cách đuổi nó ra.
***
Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã tới sinh thần của Lý Tư Diễm, mồng tám tháng ba.
Đây là sinh nhật đầu tiên từ khi hắn lên ngôi đến nay, lễ vật bách quan tặng hết xe này đến xe khác.
Tố Hành dẫn Túc Tịch và Huệ Nguyệt bận rộn mấy ngày mới sắp xếp hết đồ vào phòng kho.
Lý Tư Diễm còn nửa đùa nửa thật hỏi ta định tặng quà sinh nhật gì, ta chỉ coi hắn đang đánh rắm, không ngờ là hắn nghiêm túc.
Hôm đó sinh nhật nghe nói ta không chuẩn bị lễ vật cho hắn, sắc mặt khó coi cả tối, dọa ngự trù làm mì trường thọ tưởng rằng tay nghề của mình không hợp khẩu vị Hoàng đế, người trung niên chừng bốn mươi tuổi suýt chút nữa khóc ở ngự tiền.
Ta chỉ thấy không hiểu kiểu gì, rốt cuộc Lý Tư Diễm có nhìn nhận rõ vị trí của mình hay không? Hắn là kẻ thù không đội trời chung của ta, ta có thể viết khởi cư chú cho hắn đã là cực hạn, hắn còn trông chờ ta chuẩn bị quà cho hắn? Đây đúng là đeo nhạc cho mèo, suy nghĩ hão huyền.
Về sau vì hắn giục đến sốt ruột, ta đành phải vẽ một bức "Hỉ thước đăng chi đồ" ngay trong đêm lừa gạt hắn cho qua.
Cũng may tố chất văn hóa của cẩu Hoàng đế không cao, không nhìn ra sự qua loa rõ rành rành trong bức họa, nhận được tranh vẫn rất vui vẻ, bồi giấy đóng trục cho "Hỉ thước đăng chi đồ" cứ như thật, đặt trong một ngăn kéo.
Ta nhớ mang máng "Dư Thái hậu truyện" lần trước ta viết cũng được cất trong đây.
Ta hoài nghi lúc đêm khuya vắng người, cẩu Hoàng đế sẽ lặng lẽ kéo ngăn kéo này ra, thưởng thức thành quả ép buộc lao động của mình.
Hay cho một tên cẩu Hoàng đế ép người tăng ca!
Ta tức giận ghi chép lại việc này trong khởi cư chú.
***
Có người sinh nhật khắp chốn mừng vui, có người sinh nhật không ai để ý.
Sinh nhật của ta vào tháng tư, không nói cho bất kỳ ai, ngay cả bát mì cũng không có mà ăn.
Hồi trước ta sẽ tích cực chuẩn bị tiệc sinh nhật của mình, mời nhóm bằng hữu tốt của ta, mọi người ăn thịt uống rượu, cười hỉ hả chơi đùa thâu đêm.
Nhưng năm nay thì khác, trong tiềm thức ta luôn cảm thấy mình đã chết vào năm ngoái rồi, là bởi vì Lý Tư Diễm uy hϊếp không cho ta tự sát mới kéo dài hơi tàn đi lại trên thế gian, vì vậy rất cố chấp không nghĩ tới cái sinh nhật này.
Mùa xuân là mùa đa sầu đa cảm, hôm sinh nhật ấy, ta làm xong việc rồi, chuyển cái ghế đẩu ra cửa phòng ngẩn người.
Ta vừa cắt giấy tiền, vừa suy nghĩ lung tung những vấn đề rất rối rắm, nghĩ ta làm như vậy rốt cuộc có đúng không? Vì để đảm bảo tính mạng của thím và Tiểu Xuyên mà chịu nhục làm công cho kẻ thù...
Mỗi lần nghĩ đến vấn đề này, ta đều muốn thở ra một hơi thật dài, tự cảm thấy không còn mặt mũi đối diện với liệt tổ liệt tông.
Thẩm gia chúng ta làm Sử quan mười mấy đời, coi trọng nhất một cái chính là khí tiết, yêu cầu về đạo đức trong gia đình cực cao, mỗi đời đều có tấm gương học tập lấy cái chết bảo vệ trung nghĩa.
Từ nhỏ ta đã được truyền thụ giá trị quan không màng sống chết này, cho nên mới dám mắng Hoàng đế trước Tuyên Chính điện.
Vốn dự định mắng xong tự sát, nhưng ta không may gặp xui xẻo, không chết được.
Mọi người đều biết, chết thành công gọi là hy sinh vì đạo, không chết thành công gọi là tham sống sợ chết...
Xuất phát từ sự sợ hãi tổ tông xét xử, ta càng tập trung tinh thần cắt giấy tiền, hy vọng sự sám hối của ta có thể đả động liệt tổ liệt tông, để họ tha cho ta một con đường.
Đang lúc ta cố gắng in tiền giấy, có một tràng tiếng ồn ào vọng tới bên tai.
Ta ngẩng đầu nhìn lên, là Lý Tư Diễm ăn mặc chỉnh tề, đi ra thưởng thược dược.
Trông thấy hắn đi về phía này, ta lập tức cất sọt tiền giấy đi, cầm ghế đẩu trở về phòng.
Hắn lười biếng nói cách một khoảng rất xa: "Ngươi chạy cái gì, lại đây."
Nghe thấy lãnh đạo triệu gọi, ta đạp cái ghế vào trong phòng, cầm mũ Khởi cư lang chụp lên đầu, không còn gì lưu luyến cút về tăng ca.
Tại sao trang phục thường ngày của ta từ cung trang đổi về triều phục ư? Cái này phải bắt đầu nói từ ngày đó.
Một hôm đi làm, Ngụy Hỉ Tử nói với ta, lúc ta theo Lý Tư Diễm vào triều, Trương ngự sử mới tới Ngự sử đài luôn liếc trộm ta.
Mặc dù hắn che che giấu giấu, cực kỳ kín đáo nhưng vẫn bị đồng nghiệp của hắn kiêm bằng hữu đồng tính của ta - Giang ngự sử phát hiện.
Ta hoang mang vò đầu: "Hắn nhìn ta làm gì nhỉ, ta đâu quen biết hắn?"
Ngụy Hỉ Tử nói: "Giang ngự sử nhờ ta nói với cô, Trương ngự sử kia có lẽ là...!đối với cô..."
Hắn vắt hết óc, cuối cùng lấy tình yêu không bệnh mà chết của chính hắn ra làm phép so sánh: "Giống như ta đối với Vương nương tử ấy."
Ta yên lặng trong chớp mắt: "...!Trời ạ, khẩu vị hắn mặn thật."
Ta tự nhận diện mạo phổ thông, dáng người bằng phẳng, tính tình cứng rắn, thanh danh bê bối, tuyệt đối không nghĩ tới còn có người âm thầm gửi cho ta làn thu thủy.
Má ơi, chẳng lẽ năm nay mệnh ta phạm hoa đào rồi?
Nhưng ta hoàn toàn không biết hắn được không!
Vốn là ta và Ngụy Hi Tử nói chuyện riêng, cũng không biết làm sao lọt vào tai Lý Tư Diễm.
Hắn gọi ta qua, hỏi ta: "Ngươi quen biết Trương Đồ Ngộ à?"
Ta: "Trương cái gì Ngộ?"
"Trương Đồ Ngộ."
"Trương Đồ cái gì?"
Lý Tư Diễm lành lạnh nhìn ta một cái: "Trương Đồ Ngộ Ngự sử đài."
Lúc này, ta đã quên sạch sành sanh chuyện phiếm cùng Ngụy Hỉ Tử, vắt hết óc tìm kiếm nhân vật này.
Lý Tư Diễm không nhịn được nói: "Người cứ nhìn ngươi trên triều đó!"
Hắn nói như vậy ta mới nhớ lại, bừng tỉnh ngộ: "À, là người đó.
Hắn làm sao?"
Lý Tư Diễm không nói chuyện, xét nét trên dưới ta mấy vòng, nhìn đến trong lòng ta run lên, không khỏi giữ vạt áo: "Ngươi...!ngươi nhìn ta làm gì?"
Hắn vẫn không nói lời nào, ánh mắt nhìn ta càng không tốt lành lại trắng trợn.
Ta cảnh giác lùi lại một bước hạ quyết tâm, nếu hắn vì cái gì Đồ Ngộ này lôi thôi với ta, ta sẽ lập tức lật bàn sau đó cấp tốc chạy trốn.
Ngoài dự liệu là Lý Tư Diễm không làm gì ta, chỉ lộ vẻ thâm trầm nói: "Nữ tử bình thường ăn mặc thế này có lẽ còn xinh đẹp, nhưng ngươi ăn mặc như thế lại không có một tí ưa nhìn."
Không có một tí ưa nhìn?
Câu "con mẹ ngươi" đã tới bên miệng nhưng thấy Lý Tư Diễm sắc mặt khó coi nhìn chằm chằm ta, vẫn là gắng gượng nuốt xuống.
Thật là hài hước, năm đó người ép buộc ta mặc cung trang chẳng lẽ không phải hắn sao? Mặc xong còn nắm cằm ta nhìn lên nhìn xuống cũng không phải là hắn sao? Tại sao hôm nay không biết lên cơn điên gì còn bắt bẻ hình tượng của ta?
Ta cắn răng nói: "Bệ hạ cảm thấy ta chướng mắt rồi?"
Lý Tư Diễm lạnh lùng nói: "Thẩm Anh, trẫm cho ngươi làm Khởi cư lang của trẫm là để ngươi ghi lại lời nói hành động của trẫm, không phải cho ngươi lên triều lả lươi đưa tình, quyến rũ cố mệnh đại thần."
Lả lơi đưa tình?
Quyến rũ đại thần?
Ta vốn nên tức giận, nhưng vì lời lên án này thực sự quá không bình thường, giờ khắc này sự mê muội trong lòng ta còn lớn hơn tức giận rất nhiều.
"Bệ hạ từng thấy cái gì gọi là lả lơi đưa tình chưa?" Ta chỉ ra bên ngoài nói: "Từ chỗ này đi về hướng Tây, đi đến cuối cùng chính là Giáo Phường Ti, chỗ ấy có sẵn ví dụ."
Giọng nói Lý Tư Diễm càng lạnh lẽo hơn: "Ngươi còn muốn nghênh đến tiễn đi, lấy sắc hầu người như bọn họ? Nếu đúng như vậy, tại sao trẫm không thành toàn cho ngươi!"
"Được." Ta thản nhiên nói: "Ta đã muốn học Hồ Toàn Vũ từ lâu rồi."
"Thẩm Anh!" Hắn hung ác gọi tên ta.
Ta cứng cổ trừng hắn, ánh mắt hung ác giống vậy: "Rõ ràng là thần tử ngươi chọn không đủ định lực, không giữ được mình, có liên quan gì đến ta? Đừng có lỗi lầm gì cũng đổ lên đầu nữ nhân, bà đây không thèm nhận!"
Lý Tư Diễm bị ta chọc tức không nhẹ, đốt ngón tay bên cạnh bàn bóp rồi lại bóp, giống như đang bóp sọ não ta.
Ta không sợ hãi hất cằm lên, chờ hắn tìm được biện pháp phạt ta, dù sao không là ép buộc lao động thì cũng là xách tạ quay mặt vào tường, trừ cái đó ra hắn không còn chiêu khác.
Sau một lát yên tĩnh, Lý Tư Diễm nói với Khánh Phúc canh giữ bên ngoài: "Tìm cho nàng một bộ quan phục, cộng thêm khăn chít đầu dây da¹, đi ngay lập tức!"
Khánh Phúc sững sờ, ta cũng sững sờ.
"Thẩm nương tử thân hình nhỏ, sợ là nàng không mặc vừa phục sức quan viên bình thường." Khánh Phúc nói: "Cho phép nô tài truyền tin cho cung nữ may vá để các nàng chế tạo gấp một bộ."
Lý Tư Diễm bực bội gật đầu đồng ý.
Ta chưa kịp phản ứng, không hiểu ra sao nói: "Ngươi cho ta quan phục làm gì? Về sau ta không cần mặc cung trang nữa sao?"
Lý Tư Diễm cười lạnh nói: "Làm sao? Trẫm nhớ lúc trước ngươi làm ầm ĩ không muốn mặc cung trang, bây giờ mặc ra lợi lộc, không bằng lòng đổi nữa?"
"Bằng lòng!" Ta hô lớn.
"Bệ hạ hiểu lầm rồi, ta bằng lòng một trăm hai mươi phần trăm!"
Nghe thấy không cần mặc bộ y phục bó chân bó tay này nữa, cả người ta đều linh hoạt.
Quan phục tốt, thoải mái mát mẻ, còn không cần chải tóc!
"Từ hôm nay trở đi vào triều nhất định phải mặc quan phục."
Nói xong đuổi ta ra ngoài.
Không hiểu sao ta được nghỉ việc sớm, còn nhận được chuyện tốt không cần mặc cung trang, ta ngây ngô vui mừng cả ngày.
Vài ngày sau tin tức truyền đến tai ta: Vương ngự sử lúc vào triều nghi dung không chỉnh tề, bị Giang ngự sử vạch tội, đánh cho tròn hai mươi gậy.
Ta sau khi thay quan phục mát mẻ cảm thán với Ngụy Hỉ Tử: "Giang hồ hiểm ác.
Xem ra quan hệ đồng nghiệp Ngự sử đài bọn họ cũng chỉ là giấy."
Lông mày hình chữ Bát của Ngụy Hỉ Tử lo lắng nhướn lên, nói: "Nghe cô nói kiểu này, ta đột nhiên cảm thấy ánh mắt Tả Thập Di nhìn ta gần đây có chút kỳ quái.
Có phải hắn muốn thế chỗ ta không?"
"Huynh nghĩ nhiều rồi, là bởi vì trên quan phục của huynh dính vết mực.
Tả Thập Di mắc bệnh sạch sẽ, chắc là hắn muốn giúp huynh giặt quần áo đấy thôi."
"Ỏ..." Ngụy Hỉ Tử xấu hổ cúi thấp đầu.
***
Lại nói về hiện tại, Lý Tư Diễm tâm huyết dâng trào, tự nhiên quyết định ra ngoài thưởng thược dược.
Vừa bước ra cửa điện nhìn thấy ta đầu tiên, thế là đương nhiên bảo ta đi theo.
Trong vườn gió xuân mơn mởn, vạn vật đâm chồi, các thợ trồng hoa trồng những lùm thược dược xinh đẹp trên sườn dốc, hoa nở xinh đẹp đến khó mà dùng ngôn ngữ con người để hình dung.
Chỉ tiếc ngắm hoa cùng ta là cẩu Hoàng đế, để loại người thô kệch này ngắm hoa chẳng khác gì đổ mẫu đơn vào máng trâu.
Hắn nhìn trúng một đóa thược dược to màu hồng vừa nở, không nói hai lời lập tức đi qua vặt một cái, đóa hoa gặp tai bay vạ gió, giọt sương còn run rẩy vương trên nhụy hoa, ta nhìn đến đau lòng.
Khánh Phúc tinh mắt nhất thấy vậy, lập tức dâng lên một lọ hoa lớn, để Hoàng đế hái cho đủ.
Nhưng mà Lý Tư Diễm không nhìn Khánh Phúc, trở tay cài đóa hoa còn lớn hơn mặt người kia lên búi tóc của ta.
"Không tệ, rất đẹp..." Hắn còn rất hài lòng với kiệt tác của mình.
Ta bị ép đội một đóa hoa thược dược siêu to khổng lồ, vẻ mặt đầy ủ rũ.
- -----
(1)
.