Chương 2: Bị Omega bắt nạt trong nhà vệ sinh 2

Chỉ là lúc đi vệ sinh trong giờ học, Doãn Hòa đã bị nhóm Omega chặn ở trong nhà vệ sinh.

Nhà vệ sinh có kết cấu từng phòng nhỏ, Doãn Hòa vừa ra khỏi phòng nhỏ đã bị trận chiến này dọa sợ.

Lối đi tập hợp tất cả bốn Omega quý giá yếu đuối trong trường học, cầm đầu là Chung Kỳ với tướng mạo sắc bén xinh đẹp nhất.

Chung Kỳ là tiểu bá vương vô cùng nổi danh trong trường học, uống rượu hút thuốc trốn học đánh nhau với giáo viên, mọi người đều bởi vì mỹ mạo cùng tính tình của cậu mà cảm nhận được ác ý đến từ thế giới.

Lúc đầu sẽ hơi hoảng hốt vì vẻ ngoài xinh đẹp của Omega này, sau khi nhìn thấy ánh mắt không có ý tốt của Chung Kỳ, trái tim Doãn Hòa đập thình thịch, chân anh đã bắt đầu nhũn ra, từ sau khi cao lên, anh không còn bị kẹt trong nhà vệ sinh nữa, nhưng lần này thì khác. Anh không biết mình còn có thể toàn thây đi ra khỏi nhà vệ sinh này hay không.

"Doãn Hòa?" Chung Kỳ châm một điếu thuốc, mùi khói sặc trong nháy mắt tản ra khắp nhà vệ sinh.

Doãn Hòa lui về phía sau hai bước, tay vịn lên tường, trong lúc nhất thời sự sợ hãi tăng lên đến đỉnh điểm, nỗi sợ hãi xã hội của anh khiến môi anh run rẩy, nhưng không phát ra được bất kỳ âm thanh nào.

"Ồ, lợi hại như vậy sao, dám không trả lời tôi?" Chung Kỳ không kiên nhẫn nhìn Doãn Hòa, tàn thuốc trên tay run rẩy, rắc lên sàn nhà dính nước.

Ba Omega phía sau đứng xem kịch vui nhìn Alpha cao lớn nhưng tản ra mùi sữa yếu ớt này, vốn dĩ đẹp trai bao nhiêu, kết quả chính là một chút dầu muối cũng không chịu nổi, quần áo giặt đến trắng bệch, ngay cả quần cũng từ chín phần quần ngắn thành bảy phần quần còn ngày nào cũng mặc. Không chừng ngay lúc cởi giày cũng thấy bên trong là một đôi tất rách.

Doãn Hòa không biết ba Omega kia nhìn mình như thế nào, anh chỉ biết mình bị omega trước mắt ép đến một góc, vị trí vô cùng quen thuộc.

Anh đã bị nhiều Alpha đánh đập ngay chỗ này, anh ôm đầu khóc và cầu xin sự tha thứ, nhưng không ai để ý đến anh. Vì vậy, anh đã học được cách nhanh chóng ngồi xổm và che tai của mình lại, tự bảo vệ mình.

Chung Kỳ thật không ngờ Alpha này lại nhát gan như vậy, mới chưa nói được hai câu, liền sợ tới mức chảy nướ© ŧıểυ.

"Chậc."

Phun ra một hơi khói cuối cùng, Chung Kỳ khom lưng xuống, ấn tàn thuốc đã hút xong lên mu bàn tay đang che tai của Doãn Hòa.

Đau đớn chậm rãi truyền đến não bộ, cho dù là Doãn Hòa thường xuyên bị đánh, cũng trong nháy mắt chảy ra một giọt nước mắt sinh lý, thu hồi tay mình, một vết thương hình tròn đỏ bừng, có máu chảy ra từ chỗ bị cháy.

"Đại ca, Alpha này nhát gan thật đấy, ngay cả nói cũng không dám.”

"Tưởng đẹp trai như thế nào, chỉ có vậy?”

"Ai Chu Hoàn, không phải cậu nói rất đẹp trai sao?”

"Đừng làm phiền tôi, tôi bị mù."

Chung Kỳ giơ tay ném tàn thuốc vào bồn cầu gần đó, nói với ba người đứng xem: "Đi thôi, lần sau nói chuyện với Alpha khác vậy.”

"Không phải chứ, đại ca, cậu thật sự muốn tìm Alpha như vậy sao?”

"Tôi thích, cậu quản được sao."

......

Một đám người rời đi. Thấy Omega đều đi rồi, Alpha ở bên ngoài nghẹn nướ© ŧıểυ ai nấy vội vàng tiến vào gian phòng, không có một ai nhìn Doãn Hòa.

Doãn Hòa không mang theo khăn giấy, chỉ có thể dùng tay lau nước mắt của mình, vịn tường đứng lên, lảo đảo đến bồn rửa tay, dùng nước dội vào mu bàn tay bị bỏng.

Tiếng chuông vào học vang lên, Doãn Hòa không dám vào muộn nên lập tức quay trở lại lớp học.

Trên mu bàn tay có vết phồng rộp lớp cũng không sao, lát nữa làm xẹp cũng được.