Trước đây, mỗi ngày trong cặp của Cố Thiên Ngôn đều sẽ bị nhét một vài bức thư tình, tan học về nhà, vừa mở cặp ra đã có thể nhìn thấy mấy bức thư màu hồng màu xanh. Đối với chuyện tình cảm, Cố Thiên vẫn luôn luôn chậm chạp, ngay cả khi bạn đặt nó ở trước mặt cô ấy, cô ấy cũng sẽ không biết phải thể hiện nó như thế nào. Mặc dù vậy, vẫn có không ít nam sinh gửi thư tình cho cô.
"Đưa cặp của cậu cho tớ." Trên đường tan học, Lý Quân Ly đột nhiên dừng lại và nói với Cố Thiên Ngôn.
Cố Thiên Ngôn cũng dừng lại, ngẩng mặt lên nhìn Lý Quân Ly bên cạnh một chút, đưa cái cặp màu đen đơn giản trên tay cho anh.
Lý Quân Ly cầm cặp, trực tiếp mở ra, lấy ra mấy bức thư tình bên trong, đưa cặp cho cô.
Cố Thiên Ngôn không cầm cặp, chỉ là lẳng lặng nhìn anh, trong mắt có chút nghi ngờ.
Lỗ tai Lý Quân Ly ửng đỏ, xoay mặt qua giọng điệu có chút hung dữ, "Cậu.... cậu đừng nghĩ lung tung, tớ chỉ là giám sát cậu thay dì Hạ mà thôi, tóm lại không cho phép yêu sớm."
Cố Thiên Ngôn chậm rãi đưa ngón trỏ ra chỉ cặp của anh, giọng điệu bình tĩnh "Trong cặp của A Ly cũng có thư tình"
Lý Quân Ly đột ngột quay mặt lại, nói chuyện có chút lắp bắp, "Cậu..... Làm sao cậu biết." Anh đột nhiên nhớ ra, trước giờ tan học mình luôn dọn dẹp những thứ này, trong lòng mới cảm thấy hơi nhẹ nhõm nói với Cố Thiên Ngôn , "Tớ mới không đọc những thứ này, nhưng tại sao cậu lại không vứt bọn chúng đi?"
"Ngày nào cũng muốn, rất phiền phức." Cố Thiên Ngôn cầm cặp trong tay anh, mặt không đổi sắc nói.
Lý Quân Ly có chút dở khóc dở cười khi nghe câu trả lời này của cô, đồng thời trong lòng cũng rất vui vẻ, anh hơi sững sờ, có chút mờ mịt đây là loại tâm trạng gì anh không giải thích được
Anh xem nhẹ cảm xúc kì lạ trong lòng, ỷ vào thân cao vò rối tóc Cố Thiên Ngôn, "Chậc chậc.., thật thấp." Sau đó tâm tình vui vẻ đi thẳng về phía trước.
Cố Thiên Ngôn mím môi một cái, ngước đôi mắt sâu thẳm lên nhìn bóng lưng của Lý Quân Ly, sải chân bước đến chỗ anh, gương mặt không chút thay đổi,
"A Ly."
"Hả?" Lý Quân Ly nghiêng người sang nhìn cô.
Cố Thiên Ngôn mím miệng thành một đường thẳng, sắc mặt nghiêm túc, "Không được vò đầu tớ." Cô dừng một chút, bổ sung, "Sẽ không cao được."
Lý Quân Ly hơi cúi đầu nhìn cô, trái tim như bị lông vũ nhẹ nhàng lướt qua, anh cảm thấy trên mặt có chút nóng, tranh thủ nghiêng mặt sang một bên nhanh chóng nói, "Tiếp tục uống sữa bò, không được dừng."
...
Lý Quân Ly lau mồ hôi, mang theo một chút hơi thở du côn. Anh đi đến vòi nước bên kia, mở ra, lấy một chút nước rửa mặt.
"À, người mày nói có phải là Hạ Thiên Nại kia không!"
Tiếng nói chuyện cùng tiếng bước chân phía sau ngày càng gần.
"Xinh thì xinh thật, nhưng mày không cảm thấy thần kinh trên gương mặt cô ta có vấn đề sao?"
"Ha ha ha . . . Tao cũng cảm thấy vậy."
"Tao có chút tò mò lúc cô ta lên giường có phải cũng là một biểu cảm như vậy không?"
Hai tay Lý Quân Ly nắm chặt thành quyền, gân xanh trên tay nổi lên, anh chậm rãi xoay người nhìn về phía mấy nam sinh đang nói chuyện, giọt nước theo gương mặt của anh chảy xuống xương quai xanh trắng nõn, khuôn mặt tuấn tú hiện lên vẻ lạnh lùng, đuôi mắt có chút cong lên, nhìn mấy nam sinh kia như nhìn người chết.
"Lý....Lý Quân Ly." Mấy nam sinh kia cũng không nghĩ tới nói xấu Cố Thiên Ngôn lại trùng hợp bị anh nghe thấy, gương mặt đều không khỏi biến sắc, nhìn thấy bộ dạng này của Lý Quân Ly càng cảm thấy sợ hãi.
"Lời vừa rồi, là ai nói?" Từng chữ anh nói ra đều như kẹp băng, khiến cho mấy nam sinh kia đều sợ hãi
"Là hai người bọn họ...." Một nam sinh thấp bé trong đó chỉ hai tên nam sinh khác, sau đó lắc đầu nguầy nguậy, "Tôi không nói bất kì câu nào." Nói xong liền xoay người lập tức bỏ chạy.